– Đúng đấy, sư phụ, ngươi thật là lợi hại a, ở xa nhìn liền có thể biết? Mộng Bạch cũng sùng bái nói.
Lý Vân Tiêu khẽ hừ một tiếng nói:
– Đó là Bích Thủy Long Tình Đan thật, cũng không có độc.
– Cái gì?
Mấy người hoàn toàn biến sắc, đều không thể tin tưởng. Nhưng trong lòng Mộng Vũ hơi động, kinh hãi nhìn Mộng Bạch.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, vừa đi vừa nói.
Vừa ra hoàng cung, hắn liền đem sự tình Mộng Bạch là Thiên Địa Độc Thân nói một lần, đừng nói Trần Chân cùng Hàn Bách, coi như là Mộng Bạch, cũng là mặt đầy khiếp sợ.
Hàn Bách sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán, khâm phục nói:
– Vân thiếu, ngươi thật sự là can đảm a. Ở trước mặt nhiều người như vậy cũng dám chơi hoa chiêu, không cẩn thận chính là vạn kiếp bất phục a!
Đồng thời nội tâm hắn cũng âm thầm hài lòng, bí ẩn như vậy Lý Vân Tiêu cũng chịu cùng bọn họ nói, tự nhiên là coi bọn họ thành tâm phúc.
– Xin hỏi phía trước là Lý gia Vân Tiêu thiếu gia?
Đột nhiên một thanh âm xa xa truyền đến, một bóng người nhấc theo đèn lồng chạy tới.
– Chủ nhân nhà ta muốn mời Vân thiếu gia đi qua nói chuyện.
Lý Vân Tiêu định nhãn nhìn tới, ở cách đó không xa đặt một chiếc đại kiệu tám người khiêng, mặt trên điêu long trác phượng, bên trong đèn đuốc sáng choang, tựa hồ có bóng người tự rót tự ẩm. Hắn lạnh lùng nói:
– Sắc trời đã tối, ta buồn ngủ. Hôm nào đi.
– Ha ha, tuy rằng sắc trời muộn, nhưng rượu gặp tri kỷ ngàn chén thiếu. Bản vương tự hỏi phải chăng có thể cùng Vân thiếu làm tri kỷ, không biết Vân thiếu có thể nể nang mặt mũi hay không?
Một nam tử âm thanh thành tuyến, xa xa truyền tới, là Nhị vương tử Tần Nguyệt, hơn nữa âm thanh hùng hồn dồi dào, hiển nhiên thực lực không tầm thường.
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt đáp lại nói:
– Mặc dù là tri kỷ, ta cũng không có hứng thú cùng một nam nhân nói chuyện trong đêm, lại trong một phòng.
Tần Nguyệt cười to lên.
– Này còn không đơn giản, ta có tám hầu gái tùy tùng, mỗi cái mỹ mạo như hoa. Để bọn họ rót rượu ca múa, ngươi ta đối ẩm, không say không về!
Lý Vân Tiêu hơi trầm ngâm nói:
– Như vậy, này đáng giá uống một hồi.
Hắn để đám người Hàn Bách về trước, mình liền đi đến đại kiệu.
Người bên người Tần Nguyệt mỗi cái đều căm giận không ngớt, Lý Vân Tiêu ý tứ là có mỹ nữ mới đáng giá nói chuyện, không có mỹ nữ mà nói, Nhị vương tử cũng không đáng hắn tới. Nhưng Tần Nguyệt lòng dạ rộng lớn, cũng không để ý chuyện này, chỉ cần Lý Vân Tiêu có thể đến, hắn liền mừng rỡ. Nhất thời chọn hai cung nữ xinh đẹp nhất vào kiệu hầu hạ.
Trong kiệu so với bên ngoài nhìn qua còn rộng lớn thoải mái hơn, xa hoa không cần phải nói, bốn người đồng thời đi vào, không một chút nào chen chúc.
Lúc này Lý Vân Tiêu mới quan sát tỉ mỉ vị vương tử này, ngoại trừ tướng mạo tuấn lãng ra, còn có một loại khí độ cùng thần thái ung dung, này ở trên người thành viên hoàng tộc là rất hiếm thấy. Càng hiếm có chính là, Tần Nguyệt vương tử chỉ so với Lý Vân Tiêu lớn hơn một tuổi mà thôi.
Tần Nguyệt cũng khá có thâm ý đánh giá Lý Vân Tiêu một phen, cười nói:
– Nghe đồn quả nhiên là giả, Vân thiếu khí vũ phi phàm, thâm tàng bất lộ.
Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:
– Điện hạ quá khen, ta nhìn vẻ mặt của điện hạ, giữa hai lông mày long khí ẩn hiện, chính là hình ảnh Chân Long.
Sắc mặt Tần Nguyệt cả kinh, không nghĩ tới Lý Vân Tiêu dĩ nhiên nói thẳng thắn như vậy, sau khi kinh hãi lập tức cười to nói:
– Bạch thống lĩnh nói ta tối nay tất gặp phải quý nhân trong số mệnh, từ đây một đường bằng phẳng. Ban đầu ta còn không tin, không biết Vân thiếu có phải là quý nhân trong số mệnh của ta hay không?
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Thần bí nhất trong Trấn quốc Thần vệ, tam thống lĩnh Bạch Mâu? Có người nói hắn có khả năng tiên đoán, thông hiểu chiêm tinh thuật, lại không biết thực hư?
Đối với chiêm tinh thuật, Lý Vân Tiêu biết cũng không nhiều, kiếp trước chỉ gặp mấy vị đại năng, xác thực có thể nhìn thấy quá khứ vị lai.
– Tự nhiên là thật sự.
Tần Nguyệt hơi vỗ tay một cái, trong kiệu nhất thời thêm ra một bóng người. Một nữ tử toàn thân Bạch Sa lẳng lặng ngồi ở trong góc, ánh mắt ngưng tụ.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Bạch thống lĩnh hóa ra là nữ tử?
Hắn lập tức cười nhạt nói:
– Có hiền sĩ như thế làm quý nhân của vương tử liền được rồi, ta không muốn tham dự đại sự thay đổi triều đại gì.
Thịch!
Một vị hầu gái đang rót rượu sợ đến trong tay run lên, bình rượu ngã trên mặt đất, hương tửu phân tán.
Ánh mắt Tần Nguyệt phát lạnh, sát khí tràn ngập toàn bộ trong kiệu, thị nữ kia sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng quỳ xuống đất thu thập tàn tửu, thân thể sợ run lẩy bẩy, nước mắt càng là rào rào rơi xuống. Một người hầu gái khác sắc mặt cũng trắng bệch, hai người nghe thấy lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, sợ là không còn sống lâu nữa.
Bạch Mâu ngồi ở trong góc một lời chưa nói đột nhiên mở miệng nói:
– Vân thiếu quả nhiên can đảm hơn người, so với Bạch Mâu dự đoán còn lợi hại hơn. Nguyệt vương tử tương lai tất thành Thiên Thủy quốc chủ, ngươi giúp đỡ hắn, đối với cơ nghiệp thiên thu của Lý gia, cũng có lợi ích to lớn. Hiện tại Lý gia gặp khốn cảnh, chẳng lẽ Vân thiếu làm như không thấy?
Lý Vân Tiêu nhất thời trầm ngâm, việc của Lý gia hắn căn bản không có bao nhiêu tâm tư. Nhưng dù sao thân thể này là Lý gia dưỡng dục, trong cơ thể hắn cũng chảy huyết mạch Lý gia. Hơn nữa chỉ cần hắn khôi phục thực lực kiếp trước, đừng nói thế gia của một quốc gia, coi như Lý gia muốn khai tông lập phái, kiến quốc lập nghiệp cũng là việc dễ như ăn cháo.
Nhưng ánh mắt của hắn ngưng lại, đột nhiên nhớ tới trước khi ngã xuống, tại Thiên Đãng sơn mạch...
Nếu đến thời điểm ngay cả mình cũng khó giữ được, còn nói gì tới giữ gìn Lý gia? Vì Lý gia tìm một chỗ dựa cùng bảo đảm, cũng không uổng công đời này sinh là người Lý gia. Lúc này hắn mới than thở:
– Ta muốn Nguyệt vương tử bảo đảm, chỉ cần Nguyệt vương tử còn trên đời một ngày, liền bảo đảm Lý gia vinh hoa phú quý, thanh uy không ngã, vĩnh hưởng thái bình.
Ánh mắt Tần Nguyệt ngưng lại, lập tức cười to nói:
– Được! Bản vương liền cho ngươi cái hứa hẹn này, chỉ cần Tần Nguyệt ta còn trên đời một ngày, chỉ cần Lý gia không có tâm mưu phản, ta tất bảo đảm Lý gia thiên thu thái bình!
Sau khi hắn hứa hẹn, lại than thở nói:
– Lý gia với đất nước có công lớn, vốn nên như vậy. Đáng tiếc phụ vương, ai...
Lý Vân Tiêu nói:
– Thỏ tử cẩu phanh, vắt chanh bỏ vỏ, các đời đế hoàng, đều là như vậy. Hiện tại ta đã đáp ứng giúp đỡ Nguyệt vương tử, muốn ta làm cái gì, cứ việc nói đi.
Tần Nguyệt vội hỏi:
– Vân thiếu yên tâm, Tần Nguyệt ta tuyệt đối không phải người vắt chanh bỏ vỏ.
Lý Vân Tiêu chẳng cần biết có được không, chỉ cần mình khôi phục thực lực, hắn hứa hẹn cũng không đáng kể. Trừ khi mình lần thứ hai ngã xuống, vậy cũng cho Lý gia nhiều hơn một tầng bảo hiểm.
Lý Vân Tiêu khẽ hừ một tiếng nói:
– Đó là Bích Thủy Long Tình Đan thật, cũng không có độc.
– Cái gì?
Mấy người hoàn toàn biến sắc, đều không thể tin tưởng. Nhưng trong lòng Mộng Vũ hơi động, kinh hãi nhìn Mộng Bạch.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, vừa đi vừa nói.
Vừa ra hoàng cung, hắn liền đem sự tình Mộng Bạch là Thiên Địa Độc Thân nói một lần, đừng nói Trần Chân cùng Hàn Bách, coi như là Mộng Bạch, cũng là mặt đầy khiếp sợ.
Hàn Bách sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán, khâm phục nói:
– Vân thiếu, ngươi thật sự là can đảm a. Ở trước mặt nhiều người như vậy cũng dám chơi hoa chiêu, không cẩn thận chính là vạn kiếp bất phục a!
Đồng thời nội tâm hắn cũng âm thầm hài lòng, bí ẩn như vậy Lý Vân Tiêu cũng chịu cùng bọn họ nói, tự nhiên là coi bọn họ thành tâm phúc.
– Xin hỏi phía trước là Lý gia Vân Tiêu thiếu gia?
Đột nhiên một thanh âm xa xa truyền đến, một bóng người nhấc theo đèn lồng chạy tới.
– Chủ nhân nhà ta muốn mời Vân thiếu gia đi qua nói chuyện.
Lý Vân Tiêu định nhãn nhìn tới, ở cách đó không xa đặt một chiếc đại kiệu tám người khiêng, mặt trên điêu long trác phượng, bên trong đèn đuốc sáng choang, tựa hồ có bóng người tự rót tự ẩm. Hắn lạnh lùng nói:
– Sắc trời đã tối, ta buồn ngủ. Hôm nào đi.
– Ha ha, tuy rằng sắc trời muộn, nhưng rượu gặp tri kỷ ngàn chén thiếu. Bản vương tự hỏi phải chăng có thể cùng Vân thiếu làm tri kỷ, không biết Vân thiếu có thể nể nang mặt mũi hay không?
Một nam tử âm thanh thành tuyến, xa xa truyền tới, là Nhị vương tử Tần Nguyệt, hơn nữa âm thanh hùng hồn dồi dào, hiển nhiên thực lực không tầm thường.
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt đáp lại nói:
– Mặc dù là tri kỷ, ta cũng không có hứng thú cùng một nam nhân nói chuyện trong đêm, lại trong một phòng.
Tần Nguyệt cười to lên.
– Này còn không đơn giản, ta có tám hầu gái tùy tùng, mỗi cái mỹ mạo như hoa. Để bọn họ rót rượu ca múa, ngươi ta đối ẩm, không say không về!
Lý Vân Tiêu hơi trầm ngâm nói:
– Như vậy, này đáng giá uống một hồi.
Hắn để đám người Hàn Bách về trước, mình liền đi đến đại kiệu.
Người bên người Tần Nguyệt mỗi cái đều căm giận không ngớt, Lý Vân Tiêu ý tứ là có mỹ nữ mới đáng giá nói chuyện, không có mỹ nữ mà nói, Nhị vương tử cũng không đáng hắn tới. Nhưng Tần Nguyệt lòng dạ rộng lớn, cũng không để ý chuyện này, chỉ cần Lý Vân Tiêu có thể đến, hắn liền mừng rỡ. Nhất thời chọn hai cung nữ xinh đẹp nhất vào kiệu hầu hạ.
Trong kiệu so với bên ngoài nhìn qua còn rộng lớn thoải mái hơn, xa hoa không cần phải nói, bốn người đồng thời đi vào, không một chút nào chen chúc.
Lúc này Lý Vân Tiêu mới quan sát tỉ mỉ vị vương tử này, ngoại trừ tướng mạo tuấn lãng ra, còn có một loại khí độ cùng thần thái ung dung, này ở trên người thành viên hoàng tộc là rất hiếm thấy. Càng hiếm có chính là, Tần Nguyệt vương tử chỉ so với Lý Vân Tiêu lớn hơn một tuổi mà thôi.
Tần Nguyệt cũng khá có thâm ý đánh giá Lý Vân Tiêu một phen, cười nói:
– Nghe đồn quả nhiên là giả, Vân thiếu khí vũ phi phàm, thâm tàng bất lộ.
Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:
– Điện hạ quá khen, ta nhìn vẻ mặt của điện hạ, giữa hai lông mày long khí ẩn hiện, chính là hình ảnh Chân Long.
Sắc mặt Tần Nguyệt cả kinh, không nghĩ tới Lý Vân Tiêu dĩ nhiên nói thẳng thắn như vậy, sau khi kinh hãi lập tức cười to nói:
– Bạch thống lĩnh nói ta tối nay tất gặp phải quý nhân trong số mệnh, từ đây một đường bằng phẳng. Ban đầu ta còn không tin, không biết Vân thiếu có phải là quý nhân trong số mệnh của ta hay không?
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Thần bí nhất trong Trấn quốc Thần vệ, tam thống lĩnh Bạch Mâu? Có người nói hắn có khả năng tiên đoán, thông hiểu chiêm tinh thuật, lại không biết thực hư?
Đối với chiêm tinh thuật, Lý Vân Tiêu biết cũng không nhiều, kiếp trước chỉ gặp mấy vị đại năng, xác thực có thể nhìn thấy quá khứ vị lai.
– Tự nhiên là thật sự.
Tần Nguyệt hơi vỗ tay một cái, trong kiệu nhất thời thêm ra một bóng người. Một nữ tử toàn thân Bạch Sa lẳng lặng ngồi ở trong góc, ánh mắt ngưng tụ.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Bạch thống lĩnh hóa ra là nữ tử?
Hắn lập tức cười nhạt nói:
– Có hiền sĩ như thế làm quý nhân của vương tử liền được rồi, ta không muốn tham dự đại sự thay đổi triều đại gì.
Thịch!
Một vị hầu gái đang rót rượu sợ đến trong tay run lên, bình rượu ngã trên mặt đất, hương tửu phân tán.
Ánh mắt Tần Nguyệt phát lạnh, sát khí tràn ngập toàn bộ trong kiệu, thị nữ kia sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng quỳ xuống đất thu thập tàn tửu, thân thể sợ run lẩy bẩy, nước mắt càng là rào rào rơi xuống. Một người hầu gái khác sắc mặt cũng trắng bệch, hai người nghe thấy lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, sợ là không còn sống lâu nữa.
Bạch Mâu ngồi ở trong góc một lời chưa nói đột nhiên mở miệng nói:
– Vân thiếu quả nhiên can đảm hơn người, so với Bạch Mâu dự đoán còn lợi hại hơn. Nguyệt vương tử tương lai tất thành Thiên Thủy quốc chủ, ngươi giúp đỡ hắn, đối với cơ nghiệp thiên thu của Lý gia, cũng có lợi ích to lớn. Hiện tại Lý gia gặp khốn cảnh, chẳng lẽ Vân thiếu làm như không thấy?
Lý Vân Tiêu nhất thời trầm ngâm, việc của Lý gia hắn căn bản không có bao nhiêu tâm tư. Nhưng dù sao thân thể này là Lý gia dưỡng dục, trong cơ thể hắn cũng chảy huyết mạch Lý gia. Hơn nữa chỉ cần hắn khôi phục thực lực kiếp trước, đừng nói thế gia của một quốc gia, coi như Lý gia muốn khai tông lập phái, kiến quốc lập nghiệp cũng là việc dễ như ăn cháo.
Nhưng ánh mắt của hắn ngưng lại, đột nhiên nhớ tới trước khi ngã xuống, tại Thiên Đãng sơn mạch...
Nếu đến thời điểm ngay cả mình cũng khó giữ được, còn nói gì tới giữ gìn Lý gia? Vì Lý gia tìm một chỗ dựa cùng bảo đảm, cũng không uổng công đời này sinh là người Lý gia. Lúc này hắn mới than thở:
– Ta muốn Nguyệt vương tử bảo đảm, chỉ cần Nguyệt vương tử còn trên đời một ngày, liền bảo đảm Lý gia vinh hoa phú quý, thanh uy không ngã, vĩnh hưởng thái bình.
Ánh mắt Tần Nguyệt ngưng lại, lập tức cười to nói:
– Được! Bản vương liền cho ngươi cái hứa hẹn này, chỉ cần Tần Nguyệt ta còn trên đời một ngày, chỉ cần Lý gia không có tâm mưu phản, ta tất bảo đảm Lý gia thiên thu thái bình!
Sau khi hắn hứa hẹn, lại than thở nói:
– Lý gia với đất nước có công lớn, vốn nên như vậy. Đáng tiếc phụ vương, ai...
Lý Vân Tiêu nói:
– Thỏ tử cẩu phanh, vắt chanh bỏ vỏ, các đời đế hoàng, đều là như vậy. Hiện tại ta đã đáp ứng giúp đỡ Nguyệt vương tử, muốn ta làm cái gì, cứ việc nói đi.
Tần Nguyệt vội hỏi:
– Vân thiếu yên tâm, Tần Nguyệt ta tuyệt đối không phải người vắt chanh bỏ vỏ.
Lý Vân Tiêu chẳng cần biết có được không, chỉ cần mình khôi phục thực lực, hắn hứa hẹn cũng không đáng kể. Trừ khi mình lần thứ hai ngã xuống, vậy cũng cho Lý gia nhiều hơn một tầng bảo hiểm.
Danh sách chương