Tịch Thiên Dạ không để mấy người Tô Hàm Hương ở đây lâu, chỉ một lát liền kêu bọn hắn trở về tu luyện. 

 "Ai! Thật là một đám trẻ tuổi thân ở trong phúc không biết phúc." 

 Hổ Tam Âm nhìn đám người đang cảm thấy bất đắc dĩ kia khẽ thở dài một cái, trong mắt tràn đầy ghen ghét. 

 Hắn tận mắt nhìn thấy Tịch Thiên Dạ luyện chế những đan dược kia, toàn bộ đều là kỳ đan thiên hạ hiếm thấy, nếu cho hắn thôn phệ toàn bộ thì chắc chắn tu vi của hắn sẽ tiến thêm một bước. 

 Đáng tiếc Tịch Thiên Dạ không cho, bởi làm vậy là quá lãng phí tài nguyên. 

 "Ngươi cứ thôn phệ tinh huyết Đế Cảnh là được, những tài nguyên khác thì đừng động đến." 

 Tịch Thiên Dạ lườm Hổ Tam Âm, tất nhiên là hiểu trong lòng nó muốn gì. những đan dược hắn luyện chế kia để nhân loại dùng là tốt nhất, nếu cho Hổ Tam Âm thôn phệ toàn bộ như ăn đậu phụ chính là phung phí của trời. 

 "Chủ nhân có thể cho ta thêm mấy giọt tinh huyết Đế Cảnh được không, nếu được thì năm sáu mươi giọt, nói không chừng ta liền nhất cử đột phá đến cấp độ mười đạo Minh Hoàng thi văn." 

 Hổ Tam Âm tiến lên trước nịnh nọt nói. 

 Hắn thôn phệ những đan dược kia thì tu vi chưa chắc đã tăng bao nhiêu, nhưng tinh huyết Đế Cảnh lại khác, năng lượng đủ tinh khiết, uy lực đủ lớn tương đối phù hợp với hắn hiện tại. 

 "Chỉ có mười giọt." 

 Tịch Thiên Dạ liếc mắt, tiện tay ném ra một cái bình ngọc. 

 Một lúc đòi năm sáu mươi giọt? Hắn có nhiều tinh huyết Đế Cảnh cho Hổ Tam Âm thôn phệ như vậy sao? Hiện tại hắn cũng chỉ có hai ba trăm giọt tinh huyết Đế Cảnh mà thôi. Cũng may trứng U Minh hạt không tiếp tục hấp thu huyết dịch, bằng không đừng nói là Hổ Tam Âm, ngay cả trứng U Minh hạt cũng không nuôi nổi. 

 Nháy mắt lại qua mười ngày, hắn lại luyện chế ra năm tấm Huyền Thiên Ly Hỏa phù, tổng cộng đã có mười tấm Huyền Thiên Ly Hỏa phù. 

 Tu vi của Tịch Thiên Dạ cũng tiến thêm một bước, "Thủy Linh kinh"cũng có dấu hiệu bước vào chuẩn Thiên Vương cảnh. 

 Về phần Minh Hoàng Luyện Thi thuật, bởi vì có Đế Cảnh tinh huyết nên hắn cũng tiến bộ không ít, nhưng khoảng cách đến mười đạo Minh Hoàng thi văn vẫn còn rất xa. Từ chín đạo Minh Hoàng thi văn đến mười đạo Minh Hoàng thi văn rất khó khăn, so với nhưng tầng trước thì khó hơn rất nhiều. 

 Những ngày này Thiên Vương chiến hạm một mực yên lặng tiến lên, hành trình đã hoàn thành được một nửa không phát sinh cái gì ngoài ý muốn. 

 Nhưng đến đêm ngày thứ hai mươi, một chuyện kinh dị bỗng lan tràn trên Thiên Vương chiến hạm. 

 Trên thuyền có người chết! Hơn nữa còn là chết vô thanh vô tức không ai thấy hung thủ. Người chết bị treo trên cột buồm đã hóa thành thây khô, trong thân thể không có một giọt máu tựa như bị hút khô. 

 Hơn nữa kể từ đêm đó thì mỗi khi trời tối đều sẽ có người bị giết, có khi chỉ giết một người, có khi là hai hoặc ba người, lần nhiều nhất thậm chí còn có một nhà mười mấy người toàn bộ đều bị giết. 

 Cái chết của bọn họ đều giống như đúc, huyết dịch bị hút khô, chỉ còn lại một cỗ thây khô bị treo trên cột buồm. 

 Năm ngày liên tiếp đều như thế, Thiên Vương chiến hạm tràn ngập một cỗ không khí khủng hoảng, người người cảm thấy bất an, sợ vận rủi tìm tới chính mình. 

 Hồng Bảo thương hội phái tất cả hộ vệ ra, mỗi lúc trời tối đều lên trên thuyền tuần tra, ba bước một người năm bước một trạm gác, thủ vệ tương đối nghiêm mật. 

 Nhưng mỗi lúc trời tối vẫn tiếp tục có người bị giết không có bất kỳ thay đổi nào, tất cả đều vô thanh vô tức, không ai tìm ra hung thủ, thậm chí toàn bộ quá trình gây án đều không có ai nhìn thấy. 

 "Tịch công tử, ngươi có biết gần đây trên thuyền đang phát sinh sự kiện quỷ dị." 

 Tô Hàm Hương tới tìm Tịch Thiên Dạ, hoài nghi nhìn Hổ Tam Âm, biểu tình kia giống như đang nói Hổ Tam Âm chính là hung thủ. 

 "Nhìn cái gì tiểu nha đầu nhãi con, Hổ gia không có hứng thú ra ngoài giết người lung tung." 

 Hổ Tam Âm bị một tiểu nữ oa hoài nghi như thế thì thẹn quá hóa giận nói. 

 "Hổ đại nhân, chúng ta còn chưa nói gì cả, ngươi gấp cái gì." 

 Tần Tâm Duyệt che miệng cười nói. 

 Kỳ thật không thể trách đám Tô Hàm Hương được, bởi vì bọn hắn đều biết thủ đoạn của Tịch Thiên Dạ và Hổ Tam Âm thường hay một lời không hợp liền giết người ta rồi trực tiếp hút thành thây khô. 

 Dĩ nhiên, Tô Hàm Hương không hoài nghi Tịch Thiên Dạ, chỉ hoài nghi mình Hổ Tam Âm, về phần tại sao, khả năng là dựa vào nhân phẩm mà phán đoán. 

 "Mấy tiểu oa nhi, dù Hổ gia muốn kiếm đồ ăn thì ít nhất cũng phải tìm mấy tên mạnh mẽ, huyết dịch của người thường ta không có hứng thú." 

 Hổ Tam Âm tức giận, mấy đứa kia xem hắn thành người nào? 

 "Không phải Hổ Tam Âm làm." 

 Tịch Thiên Dạ đứng ra nói giúp Hổ Tam Âm, nếu không phải hắn vẫn luôn ở bên cạnh Hổ Tam Âm, nói không chừng hắn cũng sẽ hoài nghi Hổ Tam Âm lén lút đi ra ngoài tai họa người khác. 

 "Vậy thì đến cùng là ai? Trên thuyền đã chết mấy chục người." 

 Tô Hàm Hương nghe vậy thì ngưng trọng nói. 

 "Là ai thì các ngươi đừng quản, chỉ cần không tìm các ngươi là được, hôm nay mấy người các ngươi đến đây không phải là hỏi cái này a?" 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. 

 "Dĩ nhiên không phải." 

 Tô Hàm Hương có chút đắc ý nói: 

 "Lần này chúng ta đến đây chính là vì báo cáo thành tích." 

 "Không cần báo cáo, ta đã nhìn ra. Không sai, nói rõ các ngươi đều hết sức nỗ lực." 

 Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt gật đầu nói. 

 Lần trước nhận tài nguyên trở về đã qua mười lăm ngày tu luyện, Tô Hàm Hương đã từ Tam Vương cảnh đột phá đến Ngũ Vương cảnh, so với hắn mong muốn đã nhanh hơn năm ngày. Tần Tâm Duyệt cũng đã là Ngũ Vương cảnh, hơn nữa còn là Ngũ Vương cảnh đỉnh phong. 

 Đương nhiên người tiến bộ lớn nhất chính là Điền Bộ Nguyên, trải qua Phá Pháp đan phá rồi lại lập, hắn đã bước vào chuẩn Thiên Vương cảnh. 

 Mặc dù bây giờ còn chưa lĩnh ngộ thiên thế, nhưng cấp độ thì đã bước vào một tầng khác, so với trước kia đã là xưa đâu bằng nay. 

 "Sao ngươi lại không thú vị như vậy." 

 Tô Hàm Hương triệt để cạn lời, ban đầu nàng nghĩ sẽ đến khoe khoang một chuyến, ai ngờ lại bị một câu chặn trở về. 

 Tần Tâm Duyệt và Điền Bộ Nguyên cũng nhìn nhau biểu lộ rất là bất đắc dĩ, bọn hắn hào hứng tới đây chính là muốn chia sẻ kết quả cùng niềm vui với Tịch Thiên Dạ. 


 Tần Tâm Duyệt mắt trợn tròn, so với lần trước hững hờ thì cứ như hai người khác nhau. 

 Tô Hàm Hương và Điền Bộ Nguyên cũng vậy, con mắt lập tức tỏa sáng. 

 Từ khi Tịch Thiên Dạ cho đan dược để bọn hắn nếm được ngon ngọt, hiện tại bọn hắn đã biết đồ vật mà Tịch Thiên Dạ cho đều là những thứ bất phàm hiếm thấy trong thiên hạ. 

 Ví dụ như đống đan dược lần trước, dù đặt trong cửu đại hoàng tộc thì cũng là trân bảo hiếm thấy có giá trị liên thành. Cũng chỉ có Tịch Thiên Dạ mới tùy tiện cho bọn hắn như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện