"Không nên khinh địch, nhớ kỹ không bao giờ được xem thường kẻ địch." 

 Cao Bỉnh Hùng không lạc quan như những người khác. 

 "Cao lão đầu, hiện tại chúng ta phải làm gì, chẳng lẽ mấy người chúng ta phải ra ngoài dẹp loạn sao?" 

 Quỷ Đồng Đầu hỏi, rõ ràng là trong mấy người bọn họ thì Cao Bỉnh Hùng có địa vị cao nhất nên những người khác đều nguyện ý nghe hắn. 

 "Không thể! bây giờ Chúng ta không thể triệt để bại lộ thực lực, thế lực âm thầm kia một mực không dám động thủ đoán chừng cũng là vì chúng không biết hư thực của chúng ta." 

 Cao Bỉnh Hùng lắc đầu, không đồng ý với ý kiến của Quỷ Đồng Đầu. 

 "Đáng tiếc là thương thế của Liêm Văn Long vẫn chưa triệt để khỏi hẳn, bằng không có hắn và Dương phu nhân ra mặt cũng có thể dẹp loạn thú triều." 

 Trần Nhất An cau mày nói. 

 Bọn hắn không thể tự mình ra mặt, như vậy thú triều liền trở thành một vấn đề rất lớn, cũng không thể hi vọng người của thế lực kia ra mặt giải quyết thú triều được. 

 "Các ngươi đừng nói nữa, thương thế của Liêm Văn Long so với dự liệu của ta còn nghiêm trọng hơn nhiều lắm. Lần này kết thúc thì xem như nhân tình của ngươi ta đã trả, nhưng ngươi vẫn còn nợ ta một món nợ ân tình." 

 Dương Thiến Băng tràn đầy mỏi mệt, rõ ràng là qua hai mươi mấy ngày chữa thương phụ tải cũng tương đối lớn, thậm chí vì trung hoà cỗ hỏa diễm kinh khủng kia mà nàng cũng bị thương nhẹ. 

 Lúc trước nàng dự tính có thể chữa trị trong hai mươi ngày nhưng với tình huống hiện tại có lẽ một tháng cũng chưa thể khỏi hẳn. 

 Nàng hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy nhưng cũng là lần đầu tiên gặp loại hỏa diễm đáng sợ như vậy. 

 "Đó là tự nhiên, Dương phu nhân phí tâm." 

 Liêm Văn Long cười khổ nói. 

 Hắn cũng biết hỏa diễm trong cơ thể mình khó dây dưa cỡ nào, cũng may Dương phu nhân đồng ý ra tay trợ giúp chứ nếu chỉ dựa vào chính hắn thì mất mấy năm cũng chưa chắc đã khỏi hẳn, hơn nữa rất có thể sẽ lưu lại di chứng. 

 "Chuyện Thú triều cứ để ta giải quyết, mấy người các ngươi tiếp tục ẩn giấu đi. Dương phu nhân, lần này ta cần ngươi trợ giúp." 

 Liêm Văn Long không đẩy trách nhiệm cho những người khác, tự mình ngừng chữa thương rồi đứng lên. 

 Ít nhất nhìn bề ngoài thì an toàn của Thiên Vương chiến hạm lần này là do hắn phụ trách. 

 "Tốt!" 

 Dương Thiến Băng không cự tuyệt thỉnh cầu của Liêm Văn Long, dù sao thì hắn cũng vừa đáp ứng thiếu nàng một món nợ ân tình nên nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. 

 Mặc dù Liêm Văn Long còn chưa khỏi hẳn, nhưng trong hai mươi ngày qua hắn đã khôi phục được bảy thành, lại thêm Dương Thiến Băng hẳn là có thể ngăn cản thú triều. 

 "Thương thế của ngươi mới chỉ khôi phục bảy thành, ngươi xác định không có vấn đề gì sao? Nếu là gặp hoang thú cấp độ Thiên Vương..." 

 Cao Bỉnh Hùng khẽ cau mày nói. 

 Thú triều cao giai quy mô Như thế khẳng định con dẫn đầu chính là hoang thú cấp Thiên Vương, thậm chí có khả năng không chỉ một. 

 "Không cần lo lắng, tiểu tử đả thương ta cũng là người trên thuyền, chẳng lẽ hắn không nên ra chút sức sao?" 

 Liêm Văn Long cười lạnh nói. 

 Nói xong hắn liền dậm chân mà ra, mang theo Dương Thiến Băng đi ra boong thuyền. 

 "Các vị, xin yên lặng một chút nghe ta nói." 

 Liêm Văn Long đứng ở trên không nhìn đám hành khách phía dưới boong thuyền, thanh âm to mà uy nghiêm vang vọng toàn bộ thuyền. 

 Cùng lúc đó, khí thế Thiên Vương cũng bao trùm toàn bộ con thuyền. 

 Một khắc Trước mọi người còn nháo nhào nhưng trong chốc lát liền yên tĩnh trở lại, trước uy thế của Thiên Vương không ai dám lỗ mãng. 

 "Thiên Vương đại nhân, xin hãy cứu chúng ta." 

 "Thiên Vương đại nhân, chỉ có ngài mới có thể giúp chúng ta, xin đừng vứt bỏ chúng ta." 

 "Liêm Văn Long đại nhân, chúng ta cần ngài bảo hộ." 

 Hành khách Trên thuyền thấy Liêm Văn Long hiện thân đều vô cùng kích động, phần lớn hành khách đều quỳ xuống không ngừng dập đầu. 

 Mặc dù Liêm Văn Long bị Tịch Thiên Dạ hạ gục, nhưng nói thế nào thì hắn vẫn là Thiên Vương, trong mắt người bình thường chính là tồn tại chí cao vô thượng. 

 Hơn nữa Liêm Văn Long chính là người chịu trách nhiệm cho an toàn của hành trình này nên hắn có trách nhiệm cùng nghĩa vụ phải bảo vệ hành khách, so với Tịch Thiên Dạ thì bọn hắn càng tin tưởng Liêm Văn Long hơn. 

 "Mọi người cứ yên tâm, Hồng Bảo thương hội sẽ không vứt bỏ bất kỳ một hành khách nào. Mà ta là người hộ tống hành trình lần này nên càng không vứt bỏ bất cứ người nào." 

 Thanh âm Liêm Văn Long bằng phẳng mà hùng hồn, tạo cho người ta một loại cảm giác rất mãnh liệt, lại thêm hắn và thiên địa quy tắc tương hợp, cảm xúc của hắn cũng ảnh hưởng đến cảm xúc của tất cả mọi người, hơn vạn hành khách không tự chủ được liền bình tĩnh trở lại. 

 "Thú triều trước mắt nên chỉ nói ngắn gọn, bằng vào lực lượng của Hồng Bảo thương hội chúng ta thì rất khó ngăn trở thú triều lần này, cho nên ta hi vọng mọi người đều tham dự, có sức ra sức, có tiền xuất tiền, mọi người cùng nhau chống lại thú triều, vượt qua khó khăn trước mắt." 

 Liêm Văn Long thản nhiên nói, mặc dù hắn là Thiên Vương cảnh nhưng cũng không thể một mình ngăn trở thú triều khổng lồ như thế. 

 Trên thuyền có hơn một vạn người, cơ hồ người người đều là tu sĩ, lực lượng khổng lồ như thế tự nhiên không có khả năng làm như không thấy. 

 Nếu là lúc khác sẽ không ai nguyện ý liều mạng. 

 Nhưng bây giờ lại khác, đại quân hoang thú đã binh lâm thành hạ, nếu mọi người không đồng lòng ra sức thì kết cục chung rất có thể sẽ là diệt vong, người có chút đầu óc đều có thể nhận ra điều này cho nên cơ bản là không có ai phản đối, hết thảy nam nhân đều đáp ứng tham dự chống lại hoang thú. 

 Hạ Tín Nghiêm thấy vậy thì lập tức ra lệnh cho hộ vệ đội chia đám hành khách nam ra làm nhiều tổ, sau đó để người có kinh nghiệm dẫn đội phát huy tối đa lực lượng của mọi người, giảm thương vong đến mức thấp nhất. 

 Nguy nan trước mắt, năng lực cầu sinh của nhân loại lập tức được thể hiện ra ngoài, mấy ngàn người được phân thành tổ, chẳng những không loạn mà còn tương đối ngay ngắn trật tự, rất nhanh liền phân ra thành từng nhánh quân đội tạm thời có sức chiến đấu mạnh mẽ. 

 Liêm Văn Long thấy thế thì rất hài lòng, thế nhưng mục tiêu lớn nhất của hắn lại không phải những tu sĩ phổ thông kia mà là Tịch Thiên Dạ. 

 "Tịch công tử, ta không có gọi sai đi." 

 Liêm Văn Long từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đi đếntrước mặt Tịch Thiên Dạ. 

 "Liêm Văn Long Thiên Vương, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." 

 Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói. 

 "Nhờ hồng phúc của ngươi, gần nhất ta cũng không được thoải mái lắm." 

 Liêm Văn Long mặt không thay đổi nói. 

 "Ngươi tìm ta là để nói cái này?" 

 Tịch Thiên Dạ nói. 

 "Dĩ nhiên không phải, hiện tại thuyền gặp nạn, đại nạn trước mắt, tổ chim bị phá thì trứng cũng không thể nguyên vẹn, nếu hoang thú Thiên Vương cảnh xuất hiện, ta hi vọng ngươi có thể cùng ta ngăn cản." 

 Liêm Văn Long thản nhiên nói. 


 "Đã như vậy, Liêm Văn Long liền đa tạ công tử cao thượng." 

 Tịch Thiên Dạ tự nhiên là muốn tham gia chiến đấu, căn bản không cần Liêm Văn Long tới mời. 

 Không chỉ Tịch Thiên Dạ, Hổ Tam Âm và Liệt Diễm Hùng Sư Vương cũng đều xoa tay hô hố. 

 Bình thường muốn thấy nhiều hoang thú cao giai như thế là điều không thể, bọn hắn tu luyện Minh Hoàng Luyện Thi thuật nên thứ không sợ nhất chính là chiến đấu, đặc biệt là chiến đấu với hoang thú cao giai khí huyết tràn đầy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện