Chương 826
Quả nhiên tình huống như thế không kéo dài bao lâu, ngay tại thời điểm tất cả mọi người đang mải mê vui vẻ đồ sát hoang thú thì Một cỗ năng lượng kinh người bỗng nhiên nổ tung tại phụ cận con thuyền, sau một khắc một tòa băng sơn cao. ngàn trượng lao ra khỏi mặt nước hung hăng đụng vào Thiên Vương chiến hạm.
Ầm ầm!
Đất rung núi chuyển trời đất quay cuồng, một vài tu sĩtu vi quá thấp trực tiếp bị chấn động ngã ngồi trên sàn tàu.
"Không tốt! Vòng phòng ngự không chịu được."
Hạ Tín Nghiêm Đứng ở đầu thuyền bị chấn động phải lùi lại, hai mắt mở to kinh hãi nhìn toà băng sơn khổng lồ trước mặt.
Chỉ thấy toà băng sơn kia lao ra như khỏi mặt nước như một cơn lốc sau đó lập tức va chạm kịch liệt với Thiên Vương chiến hạm khiến tia lửa văng khắp nơi, vòng bảo hộ cũng kịch liệt rung động và ảm đạm đi rất nhiều.
Rống!
Phía trên toà băng sơn ngàn trượng kia là một đầu lam văn Giao Long vô cùng to lớn đang lượn vòng, nó ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng tạo ra âm thanh như tiếng sấm cuồn cuộn.
Sau một khắc hàng trăm hàng ngàn băng nhũ liền bộc phát ra từ toà băng sơn, toàn bộ đều đụng vào vòng bảo hộntầng tầng không dứt, toàn bộ thiên địa
toàn là tiếng va chạm.
Vòng bảo hộ bị băng sơn ma sát tiêu hao rất nhiều năng lượng, lúc này đã có vài vị trí không chịu nổi mà hình thành từng vết rách.
Rống! Rống! Rống!
Hàng loạt hoang thú cao giai lao ra từ trong nước như cá chép hóa rồng dồn dập chui vào những vết nứt kia, một con hai con rồi ba con... Chỉ trong chốc lát đã có hàng trăm hàng ngàn con hoang thú cao giai xuất hiện trên thuyền.
"Không tốt! Đám Hoang thú đã giết tới, chạy maul"
"A a a! Không muốn... Đừng có giết ta..."
Đám người vốn đang hưng phấn ngược đãi bọn hoang thú toàn bộ đều bị một màn trước mắt dọa cho tay chân nhữn ra, hoảng sợ lui lại.
Đám Hoang thú lên thuyền thì bọn hắn tự nhiên không thể tiếp tục công kích thỏa thích như trước, đánh giáp lá cà chỉ có cường giả mới có thể sống sót.
"Tất cả mọi người nghe lệnh, bố trí chiến trận, giết hoang thú."
Hạ Tín Nghiêm rút trường kiếm ra rống lớn một tiếng, dẫn theo bộ hạ của mình xông tới đầu tiên.
Đám hoang thú lao ra từ toà băng sơn cũng có tu vi rất cao, thấp nhất cũng là Vương cảnh, bọn nó xuất hiện trên thuyền trong khoảnh khắc liền gây ra tổn thất rất nghiêm trọng, hàng loạt thuyền viên chết oan chết uổng.
Đương nhiên đáng sợ nhất không phải là bầy hoang thú kia mà là con lam văn Giao Long đang xoay quanh đỉnh băng sơn.
Từ khí tức mà đoán thì nó chính là một đầu hoang thú Thiên Vương cảnh, là vương giả chân chính của bầy hoang thú.
"Khá lắm! Một đầu súc sinh lại dám đến tập kích thuyền của bản tọa." Liêm Văn Long lạnh lùng nhìn lam văn Giao Long, hắn sớm đã biết có hoang
thú Thiên Vương cảnh tiềm phục ở phụ cận, thế nhưng nó vẫn một mực trốn sâu dưới nước nên hắn chưa thể phát hiện.
Rống!
Rõ ràng con lam văn Giao Long này có trí tuệ rất cao, vừa xuất hiện liền toàn lực công kích vòng bảo hộ ý đồ triệt để phá hư.
Đương nhiên là Liêm Văn Long sẽ không để nó làm thế, hắn lập tức phóng lên trời đánh thẳng tới vị trí của con lam văn Giao Long kia.
Rầm rầm rầm!
Trong nháy mắt, Hai vị cao thủ Thiên Vương cảnh liền giao phong, sóng năng lượng của trận chiến khiến trăm dặm thiên địa xung quanh ầm ầm tiếng vang, trên trời xuất hiện hàng loạt vết nứt không gian, rõ ràng là không gian cũng không chịu nổi lực lượng của hai vị Thiên Vương.
"Ha ha, tên ngu xuẩn Liêm Văn Long kia đang giúp ta giải quyết một phiền toái
lớn.
Hổ Tam Âm thấy Liêm Văn Long dây dưa với đầu lam văn Giao Long kia, lúc này liền cười ha ha một tiếng khế vỗ cánh, hóa thành một vệt sao băng xông ra ngoài.
Hắn không công kích hoang thú cao giai đã xông lên thuyền mà lại vọt thẳng vào đám hoang thú ở phía ngoài. Trong mắt hắn, hoang thú vô cùng vô tận tại Mạc Lận hà hấp dẫn hơn nhiều so với mấy trăm con hoang xông lênthuyền.
Nếu không phải lúc hắn trước cố ky có hoang thú Thiên Vương núp trong bóng tối thì đã sớm ra tay từ lâu rồi.
Tịch Thiên Dạ nhìn bóng lưng Hổ Tam Âm khẽ lắc đầu, vì tu luyện cũng hết sức liều mạng, thậm chí không để ý nhiều khả năng sẽ có con hoang thú Thiên Vương thứ hai xuất hiện. chẳng lế nó thật sự tưởng rằng... Đợi đến khi tu vi đủ cao liền có thể thoát khỏi khống chế của hắn? "Tịch công tử?"
Mấy người Tô Hàm Hương thấy Hổ Tam Âm trực tiếpxông ra ngoài thì trong lòng cũng có chút ngứa ngáy khó nhịn nói.
Dù sao thì tu vi của bọn hắn cũng vừa mới tăng mạnh, ai cũng muốn thử một chút.
"Các ngươi cũng đi đi, thế nhưng trước tiên các ngươi hãy thu thập hết hoang thú trên thuyền đã"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Những hoang thú xông lên thuyền đều là hoang thú cao giai, nếu không mau chóng xử lý sạch, sợ là sẽ tạo thành thương vong tương đối lớn.
"Tuân mệnh!"
'Tân Tâm Duyệt nghe vậy liền rút trường kiếm ra khỏi vỏ, hóa thành một thân ảnh nhẹ nhàng ưu mỹ đánh tới bầyhoang thú.
'Tô Hàm Hương và Điền Bộ Nguyên cũng đồn dập ra tay, bọn hắn thấp nhất cũng là Ngũ Vương cảnh, bây giờ lại có Thiên Vương chiến binh hộ thể, nếu không có Thiên Vương ra mặt thì không ai có thể uy hiếp tính mạng bọn hắn.
"Chủ nhân, ta cũng đi."
Liệt Diễm Hùng Sư Vương cũng được Tịch Thiên Dạ truyền thụ Minh Hoàng Luyện Thi thuật, căn bản không cần Tịch Thiên Dạ nhiều lời liền hung mãnh xông. ra ngoài.
Luận tu vi thì Liệt Diễm Hùng Sư Vương không kém Hổ Tam Âm bao nhiêu, cũng là chín đạo Minh Hoàng thi văn, chuẩn Thiên Vương bình thường chưa chắc đã thắng được nó.
Toàn bộ thiên địa đều vang lên âm thanh chiến đấu, tiếng chém giết tràn ngập, Tịch Thiên Dạ lại không vội vã ra tay, với tu vi hiện tại của hắn mà đánh giết hoang thú phổ thông đã không có mấy tác dụng, chỉ có đánh giết hoang thú Thiên Vương mới có thể khiến hắn nhanh chóng đột phá đến mười đạo Minh Hoàng thi văn.
Nhưng mà hắn tìm một vòng cũng không phát hiện ra con hoang thú Thiên Vương thứ hai.
"Tịch công tử xin hãy giúp ta một chút."
Trong lúc Tịch Thiên Dạ đang âm thầm tìm kiếm con hoang thú Thiên Vương thứ hai thì tiếng cầu trợ của Liêm Văn Long lại vang lên.
Vạt áo Liêm Văn Long nhuốm máu, phía sau lưng có một vết thương tương đối dữ tợn, da tróc thịt bong, rõ ràng vết thương đó là do lam văn Giao Long gây ra.
Chiến kiếm của Hắn cũng nhuộm máu, thế nhưng lực phòng ngự của lam văn Giao Long quá mạnh, chỉ tổn thương ngoài da, căn bản không tạo thành chút uy hiếp nào.
"Tịch công tử, con súc sinh này dựa vào ưu thế địa lý, lực lượng mạnh hơn bình thường ba tầng."
Liêm Văn Long thấy Tịch Thiên Dạ đến đây tương trợ lập tức lên tiếng nhắc. nhở. Hắn với chiến với lam văn Giao Long không lâu nhưng càng đánh càng kinh hãi.
Quả nhiên tình huống như thế không kéo dài bao lâu, ngay tại thời điểm tất cả mọi người đang mải mê vui vẻ đồ sát hoang thú thì Một cỗ năng lượng kinh người bỗng nhiên nổ tung tại phụ cận con thuyền, sau một khắc một tòa băng sơn cao. ngàn trượng lao ra khỏi mặt nước hung hăng đụng vào Thiên Vương chiến hạm.
Ầm ầm!
Đất rung núi chuyển trời đất quay cuồng, một vài tu sĩtu vi quá thấp trực tiếp bị chấn động ngã ngồi trên sàn tàu.
"Không tốt! Vòng phòng ngự không chịu được."
Hạ Tín Nghiêm Đứng ở đầu thuyền bị chấn động phải lùi lại, hai mắt mở to kinh hãi nhìn toà băng sơn khổng lồ trước mặt.
Chỉ thấy toà băng sơn kia lao ra như khỏi mặt nước như một cơn lốc sau đó lập tức va chạm kịch liệt với Thiên Vương chiến hạm khiến tia lửa văng khắp nơi, vòng bảo hộ cũng kịch liệt rung động và ảm đạm đi rất nhiều.
Rống!
Phía trên toà băng sơn ngàn trượng kia là một đầu lam văn Giao Long vô cùng to lớn đang lượn vòng, nó ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng tạo ra âm thanh như tiếng sấm cuồn cuộn.
Sau một khắc hàng trăm hàng ngàn băng nhũ liền bộc phát ra từ toà băng sơn, toàn bộ đều đụng vào vòng bảo hộntầng tầng không dứt, toàn bộ thiên địa
toàn là tiếng va chạm.
Vòng bảo hộ bị băng sơn ma sát tiêu hao rất nhiều năng lượng, lúc này đã có vài vị trí không chịu nổi mà hình thành từng vết rách.
Rống! Rống! Rống!
Hàng loạt hoang thú cao giai lao ra từ trong nước như cá chép hóa rồng dồn dập chui vào những vết nứt kia, một con hai con rồi ba con... Chỉ trong chốc lát đã có hàng trăm hàng ngàn con hoang thú cao giai xuất hiện trên thuyền.
"Không tốt! Đám Hoang thú đã giết tới, chạy maul"
"A a a! Không muốn... Đừng có giết ta..."
Đám người vốn đang hưng phấn ngược đãi bọn hoang thú toàn bộ đều bị một màn trước mắt dọa cho tay chân nhữn ra, hoảng sợ lui lại.
Đám Hoang thú lên thuyền thì bọn hắn tự nhiên không thể tiếp tục công kích thỏa thích như trước, đánh giáp lá cà chỉ có cường giả mới có thể sống sót.
"Tất cả mọi người nghe lệnh, bố trí chiến trận, giết hoang thú."
Hạ Tín Nghiêm rút trường kiếm ra rống lớn một tiếng, dẫn theo bộ hạ của mình xông tới đầu tiên.
Đám hoang thú lao ra từ toà băng sơn cũng có tu vi rất cao, thấp nhất cũng là Vương cảnh, bọn nó xuất hiện trên thuyền trong khoảnh khắc liền gây ra tổn thất rất nghiêm trọng, hàng loạt thuyền viên chết oan chết uổng.
Đương nhiên đáng sợ nhất không phải là bầy hoang thú kia mà là con lam văn Giao Long đang xoay quanh đỉnh băng sơn.
Từ khí tức mà đoán thì nó chính là một đầu hoang thú Thiên Vương cảnh, là vương giả chân chính của bầy hoang thú.
"Khá lắm! Một đầu súc sinh lại dám đến tập kích thuyền của bản tọa." Liêm Văn Long lạnh lùng nhìn lam văn Giao Long, hắn sớm đã biết có hoang
thú Thiên Vương cảnh tiềm phục ở phụ cận, thế nhưng nó vẫn một mực trốn sâu dưới nước nên hắn chưa thể phát hiện.
Rống!
Rõ ràng con lam văn Giao Long này có trí tuệ rất cao, vừa xuất hiện liền toàn lực công kích vòng bảo hộ ý đồ triệt để phá hư.
Đương nhiên là Liêm Văn Long sẽ không để nó làm thế, hắn lập tức phóng lên trời đánh thẳng tới vị trí của con lam văn Giao Long kia.
Rầm rầm rầm!
Trong nháy mắt, Hai vị cao thủ Thiên Vương cảnh liền giao phong, sóng năng lượng của trận chiến khiến trăm dặm thiên địa xung quanh ầm ầm tiếng vang, trên trời xuất hiện hàng loạt vết nứt không gian, rõ ràng là không gian cũng không chịu nổi lực lượng của hai vị Thiên Vương.
"Ha ha, tên ngu xuẩn Liêm Văn Long kia đang giúp ta giải quyết một phiền toái
lớn.
Hổ Tam Âm thấy Liêm Văn Long dây dưa với đầu lam văn Giao Long kia, lúc này liền cười ha ha một tiếng khế vỗ cánh, hóa thành một vệt sao băng xông ra ngoài.
Hắn không công kích hoang thú cao giai đã xông lên thuyền mà lại vọt thẳng vào đám hoang thú ở phía ngoài. Trong mắt hắn, hoang thú vô cùng vô tận tại Mạc Lận hà hấp dẫn hơn nhiều so với mấy trăm con hoang xông lênthuyền.
Nếu không phải lúc hắn trước cố ky có hoang thú Thiên Vương núp trong bóng tối thì đã sớm ra tay từ lâu rồi.
Tịch Thiên Dạ nhìn bóng lưng Hổ Tam Âm khẽ lắc đầu, vì tu luyện cũng hết sức liều mạng, thậm chí không để ý nhiều khả năng sẽ có con hoang thú Thiên Vương thứ hai xuất hiện. chẳng lế nó thật sự tưởng rằng... Đợi đến khi tu vi đủ cao liền có thể thoát khỏi khống chế của hắn? "Tịch công tử?"
Mấy người Tô Hàm Hương thấy Hổ Tam Âm trực tiếpxông ra ngoài thì trong lòng cũng có chút ngứa ngáy khó nhịn nói.
Dù sao thì tu vi của bọn hắn cũng vừa mới tăng mạnh, ai cũng muốn thử một chút.
"Các ngươi cũng đi đi, thế nhưng trước tiên các ngươi hãy thu thập hết hoang thú trên thuyền đã"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Những hoang thú xông lên thuyền đều là hoang thú cao giai, nếu không mau chóng xử lý sạch, sợ là sẽ tạo thành thương vong tương đối lớn.
"Tuân mệnh!"
'Tân Tâm Duyệt nghe vậy liền rút trường kiếm ra khỏi vỏ, hóa thành một thân ảnh nhẹ nhàng ưu mỹ đánh tới bầyhoang thú.
'Tô Hàm Hương và Điền Bộ Nguyên cũng đồn dập ra tay, bọn hắn thấp nhất cũng là Ngũ Vương cảnh, bây giờ lại có Thiên Vương chiến binh hộ thể, nếu không có Thiên Vương ra mặt thì không ai có thể uy hiếp tính mạng bọn hắn.
"Chủ nhân, ta cũng đi."
Liệt Diễm Hùng Sư Vương cũng được Tịch Thiên Dạ truyền thụ Minh Hoàng Luyện Thi thuật, căn bản không cần Tịch Thiên Dạ nhiều lời liền hung mãnh xông. ra ngoài.
Luận tu vi thì Liệt Diễm Hùng Sư Vương không kém Hổ Tam Âm bao nhiêu, cũng là chín đạo Minh Hoàng thi văn, chuẩn Thiên Vương bình thường chưa chắc đã thắng được nó.
Toàn bộ thiên địa đều vang lên âm thanh chiến đấu, tiếng chém giết tràn ngập, Tịch Thiên Dạ lại không vội vã ra tay, với tu vi hiện tại của hắn mà đánh giết hoang thú phổ thông đã không có mấy tác dụng, chỉ có đánh giết hoang thú Thiên Vương mới có thể khiến hắn nhanh chóng đột phá đến mười đạo Minh Hoàng thi văn.
Nhưng mà hắn tìm một vòng cũng không phát hiện ra con hoang thú Thiên Vương thứ hai.
"Tịch công tử xin hãy giúp ta một chút."
Trong lúc Tịch Thiên Dạ đang âm thầm tìm kiếm con hoang thú Thiên Vương thứ hai thì tiếng cầu trợ của Liêm Văn Long lại vang lên.
Vạt áo Liêm Văn Long nhuốm máu, phía sau lưng có một vết thương tương đối dữ tợn, da tróc thịt bong, rõ ràng vết thương đó là do lam văn Giao Long gây ra.
Chiến kiếm của Hắn cũng nhuộm máu, thế nhưng lực phòng ngự của lam văn Giao Long quá mạnh, chỉ tổn thương ngoài da, căn bản không tạo thành chút uy hiếp nào.
"Tịch công tử, con súc sinh này dựa vào ưu thế địa lý, lực lượng mạnh hơn bình thường ba tầng."
Liêm Văn Long thấy Tịch Thiên Dạ đến đây tương trợ lập tức lên tiếng nhắc. nhở. Hắn với chiến với lam văn Giao Long không lâu nhưng càng đánh càng kinh hãi.
Danh sách chương