Chương 832

Đoàn quang mang kia rất sắc bén tựa hai thanh tuyệt thế thần kiếm vừa ra khỏi vỏ, quả thực có thể xuyên thấu thiên địa.

"Cái đó là..." "Linh hồn của hắn không có bị ảnh hưởng, tất cả đều là giả vờ..."

"Làm sao có thể! Dù là tồn tại cỡ Thiên Vương mà bị yêu thuật thiên phú của Thâm Hải Ma Qủy ngư đánh chính diện cũng không thể bình yên vô sự."

Rất nhiều người phản ứng, trên đời này không hề thiếu người thông minh.

Nhưng dù là người thông minh tuyệt đỉnh cũng không lý giải được vì sao Tịch Thiên Dạ không có bị Ma Qủy Ngâm Xướng ảnh hưởng.

Lúc tối hậu quan đầu mới bộc phát ra ý chí tinh thần mạnh mẽ như vậy hiển nhiên đã có mưu đồ từ lâu.

Mặc dù trí tuệ Thâm Hải Ma Qủy ngư không cao nhưng đã là hoang thú Thiên Vương cảnh thì tất nhiên sẽ có bản năng sinh tồn, ngay khi Tịch Thiên Dạ mở mắt ra nó đã ý thức được có chuyện không ổn liền chuẩn bị rút lui theo bản năng.

Nhưng mà lúc này mới nghĩ đến tháo chạy thì đã muộn.

Một luyện lô huyết sắc chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện trong lòng bàn tay Tịch Thiên Dạ, hẳn tiện tay vung lên, huyết sắc luyện lô liền phóng ra quang mang kinh thiên động địa, cơ hồ lấn át cả mặt trời khiến phạm vi ngàn dặm đều bị ánh sáng nóng bỏng bao phủ, trong khoảng khắc nhiệt độ không khí lên cao mấy trăm độ.

Sau ba ngày tích súc thù Huyền Thiên Ly Hỏa lô đã tụ được đủ năng lượng, Huyền Thiên Ly Hỏa bên trong không ngừng thiêu đốt bộc phát ra uy năng không hề kém lần trước, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.

Chỉ thấy Huyền Thiên Ly Hỏa lô kia bay ra từ trong tay Tịch Thiên Dạ rồi trực tiếp chui vào miệng của Thâm Hải Ma Qủy ngư, tựa như vầng mặt trời chui vào trong bóng tối làm khoang miệng tối tăm của Thâm Hải Ma Qủy ngư sáng trưng.

Ngao ôI

Đôi mắt Thâm Hải Ma Qủy ngư đầy vẻ hoảng sợ, phát điên muốn chui vào trong Mạc Lận Hà.

Huyền Thiên Ly Hỏa hừng hừng thiêu đốt Thâm Hải Ma Qủy ngư từ trong ra ngoài, bụng cùng thân thể của nó đang không ngừng bành trướng ra.

Tình huống như vậy giống như trong bụng nó đang chứa một viên đạn hạt nhân, một khi bộc phát thì uy năng quả thực không tưởng tượng được.

Thâm Hải Ma Qủy ngư cũng rất thông minh, biết rằng nếu chui vào sâu trong Mạc Lận Hà thì có lẽ còn một tia sinh lộ chứ bị bạo tạc trên không trung vậy nó sẽ chết không nghi ngờ.

Nhưng mà uy lực của Huyền Thiên Ly Hỏa lô uy mãnh cỡ nào, nó căn bản không cho Thâm Hải Ma Qủy ngư thời gian xâm nhập vào sâu trong Mạc Lận Hà.

Âm ầm! Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, sóng lửa quét sạch khắp nơi nhuộm đỏ cả bầu trời.

Bởi vì Thâm Hải Ma Qủy ngư đang điên cưồng chạy xuống lòng sông nên khi vụ nổ xảy ra nó đã ở tầng trời thấp, sóng lửa vô biên quét sạch tầng trời khiến vô cùng vô tận hoang thú bị đốt thành tro bụi trong nháy mắt, mặt nước Mạc Lận Hà bốc lên từng đợt hơi nước dữ dội, mực nước cơ hồ bị giảm xuống ba mét.

Dư ba đáng sợ như vậy có thể xưng là đại tai nạn hủy thiên diệt địa, chỉ trong vòng nháy mắt công phu đã có cả ngàn vạn sinh linh bị xóa bỏ.

Nếu không phải trên chiếm hạ Thiên Vương của nhân tộc có vòng bảo hộ. năng lượng thì sợ rằng sẽ có một nửa người trên thuyền bị chết rồi.

Ngay cả như vậy thì vòng bảo hộ năng lượng cũng bị thủng trăm ngàn lỗ, đoàn chừng trong thời gian ngắn cũng không thể khôi phục lại được.

Bất quá trong thời gian này cũng không có hoang thú nào chui lên thuyền bởi chúng đã bị oanh tạc chết hết rồi.

Một thi thể to lớn như núi rơi xuống từ không trung, sắp sửa va chạm với Mạc Lận Hà.

Đó chính là thân thể của Thâm Hải Ma Qủy ngư, đương nhiên nó không thể rơi xuống nước được bởi vì Tịch Thiên Dạ đã kéo nó lên, nâng một tay trên không trung.

Thâm Hải Ma Qủy ngư vừa rồi còn diễu võ giương oai mà bây giờ lại thê thảm tới cực điểm, toàn thân rách tung tóe, phần bụng có mảng cháy đen kinh khủng, hiển nhiên là do Huyền Thiên Ly Hỏa lô bạo tạc làm nên.

Cũng may nó là hoang thú Thiên Vương cảnh chứ nếu đổi thành một hoang thú khác sợ rằng bị hôi phi yên diệt trong nháy mắt, thi thể cũng không thể nào giữ lại.

Từng đợt mùi thịt mê người truyền tới từ dòng sông, phàm làngười nào ngửi được mùi thơm như vậy thì bụng cũng phải sôi lên ùng ục, mà không chỉ có nhân loại, dù là hoang thú cũng như vậy.

Hổ Tam Âm trợn trừng mắt, Thâm Hải Ma Qủy ngư khổng lồ như vậy mà lại bị nướng chín. Bất quá Thâm Hải Ma Qủy ngư không hổ là mỹ vị thiên hạ hiếm có, chỉ đơn giản nướng qua bằng hỏa diễm đã tản mát ra mùi thơm dụ người đến vậy. nếu như có thể nếm được một miếng... Nghĩ đến tây Hổ Tam Âm đã chảy nước miếng ròng ròng.

Tịch Thiên Dạ giơ xác Thâm Hải Ma Qủy ngư dài mấy ngàn trượng lên, cơ hồ không có bất cứ chậm trễ chút nào, chín Minh Hoàng Thi Văn liền bộc phát toàn bộ lực lượng chui vào trong cơ thể Thâm Hải Ma Qủy ngư điên cuồng rút tinh khí từ huyết nhục của nó.

Thâm Hải Ma Qủy ngư vừa mới chết không lâu, nên tinh hoa huyết nhục của nó vẫn còn vô cùng sung mãn, cơ hồ không khác biệt mấy so với Thâm Hải Ma Qủy ngư còn sống.

Theo từng đợt tinh khí của Thâm Hải Ma Qủy ngư tiến vào, Minh Hoàng thi văn thứ mười của Tịch Thiên Dạ cũng từ từ hiện ra, mặc dù vừa mới được xuất hiện nhưng nó đã như có linh tính, trực tiếp chui vào trong cơ thể khổng lồ của

Thâm Hải Ma Qủy ngư hấp thụ tinh hoa huyết dịch trong đó.

Hiển nhiên Minh Hoàng Thi Văn thứ mười này đã có hình thức ban đầu rồi, khoảng cách tới việc ngưng tụ thật thể không còn xa nữa.

"Chủ nhân! Chủ nhân! Chúc mừng a! Chúc mừng a!"

Hổ Tam Âm bức lên phía trước không ngừng chúc mừng Tịch Thiên Dạ, ánh mắt đầy vẻ nịnh nọt lấy lòng.

Chỉ có đôi mắt của hắn vẫn chăm chú vào con Thâm Hải Ma Qủy ngư kia, hiển nhiên không đơn thuần chỉ là chúc mừng.

Tịch Thiên Dạ lườm Hổ Tam Âm một chút, thản nhiên nói:

"Không cần giả vờ giả vịt, nể tình ngươi có công lao mấy lần hộ chủ nên thưởng cho ngươi một ít thịt."

Tịch Thiên Dạ nói xong đã rút chiến kiếm cắt một khối thịt lớn từ trên xác của Thâm Hải Ma Qủy ngư ra, ném cho Hổ Tam Âm.

Thâm Hải Ma Qủy ngư có huyết mạch thượng cổ kỳ thú, tinh khí trong cơ thể vô cùng to lớn, cơ hồ gấp đôi đầu Lam Văn Giao Long kia.


Mặc Nham Qủy Ngạc hay Bích Linh Thú cũng không gầm thét nữa mà lùi xuống mấy bước theo bản năng, nhìn sang Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt kiêng kị cùng cảnh giác.

Lực lượng một người chấn trụ ức vạn hoang thú, đấy là khí phách bực nào?

Trên Thiên Vương chiến hạm, tất cả nhân loại đều kinh ngạc nhìn qua hẳn, ánh mắt chỉ còn sùng bái cùng kính sợ.

Nhân vật như vậy mới là cường giả cái thế vô song trong thiên địa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện