Gió biển chầm chậm, trời xanh mây trắng. 

 "Chẳng lẽ nơi này chính là Kỳ Hải trong truyền thuyết sao?" 

 Ánh mắt nữ tử với y phục trắng ngạc nhiên nhìn biển cả rộng lớn, Kỳ Hải cho đến bây giờ cũng chỉ là nghe tên chứ chưa từng gặp qua. 

 "Chính là Kỳ Hải trong truyền thuyết! Ta không ngờ có ngày lại có thể bước vào bên trong Kỳ Hải." 

 Nữ tử áo xanh bên cạnh cũng đầy kinh ngạc tán thán, cảm nhận được sự thần kỳ của nhân sinh. 

 Đoàn người bên trên Hắc Hoàng đại điểu quả nhiên là mấy người Tịch Thiên Dạ. 

 Sau khi bọn hắn xông vào nơi có sương trắng dày đặc nhất liền đi thẳng tới nơi đây. 

 Tuy trước mắt toàn bộ đều là nước, nhưng lại có sự khác biệt với nước của Mạc Lận hà, nước tại vành đai này mang một mùi tanh cùng vị mặn chứng tỏ bọn hắn đã không còn ở bên trong thuỷ vực của Mạc Lận hà. 

 "Cái mà các ngươi gọi là Kỳ Hải cũng chỉ là một tiểu không gian chồng chất bên trong tầng sâu không gian, bởi vì một vài nguyên nhân nên mới bị ngăn cách với đại không gian bên ngoài, nhưng bản chất cũng chỉ là một thể hai mặt mà thôi." 

 Tịch Thiên dạ thản nhiên nói. 

 "Không gian chồng chất, một thể hai mặt!" 

 Tô Hàm Hương suy nghĩ nói. 

 Theo như lời của Tô Hàm Hương thì trên thế giới có một vài nơi vô cùng đặc thù, chúng được xưng thành Kỳ Hải, Kỳ Sơn, Kỳ Thủy, Kỳ Đảo….. 

 Xưng là Kỳ vì chúng bình thường căn bản là không tồn tại, chỉ dưới một vài thơi gian và tình huống đặc thù thì mới có thể xuất hiện. 

 Những sinh linh xông vào bên trong Kỳ Hải, Kỳ Sơn…..liền rất khó còn sống trở về. 

 Cho nên sinh linh trên thế giới mới xem những kỳ địa kia thành tuyệt địa, nếu vô tình xông vào kỳ địa thì chính là tình huống xui xẻo nhất của bọn họ. 

 "Hắc hắc! Tinh Linh tộc tổ giới lúc trước bị xẻ nứt vì vậy xuất hiện không gian với hàng loạt vặn vẹo chồng chéo thì cũng là rất bình thường, kỳ địa như thế cũng không có gì lo lắng, Hổ gia có rất nhiểu biện pháp để ra ngoài." 

 Hổ Tam Âm cười hắc hắc nói. 

 "Hổ đại nhân thật sự có cách để ra ngoài sao?" 

 Tần Tâm Duyệt hỏi, trong mắt rõ ràng là không tin tưởng. Dưới cái nhìn của nàng thì vị Hổ đại nhân này thích nhất chính là khoát lác. 

 "Đương nhiên rồi, thế giới vạn vật đều có pháp, sự việc mà các người xem là khó khăn thì trong mắt ta lại vô cùng nhẹ nhàng." 

 Hổ Tam Âm cứng cổ, làm bộ học cách nói của Tịch Thiên Dạ. Trước đây đã bị mất mặt trước hai nha đầu phiến tử này, bây giờ cuối cùng cũng có thể lấy lại thể diện. 

 "Vậy Hổ đại nhân nhanh mang bọn ta ra ngoài đi, bên trong Kỳ Hải vô cùng hung hiểm, sơ sẩy một cái liền có thể bị bàn giao tại đây." 

 Điền Bộ Nguyên thúc giục nói. Hắn không có lòng nhiều như người trẻ tuổi mà chỉ muốn lập tức rời khỏi Kỳ Hải. Trong cuộc đời lịch duyệt của hắn, hắn biết rõ bất kỳ cái nào gọi là kỳ địa cũng đều là hung địa vô cùng nguy hiểm. 

 "Ây…lập tức rời đi sao? Cũng đâu có dễ dàng như vậy, cần tìm ra tọa độ không gian thì mới có thể tùy tiện thoát thân." 

 Hổ Tam Âm trầm ngâm nói. 

 Muốn lập tức rời đi cũng chỉ là giấc mộng của kẻ ngốc, không có tọa độ không gian ổn định thì bọn hắn rời đi như thế nào? Chẳng lẽ muốn phá vỡ không gian mà đi. Hắn bây giờ hắn đương nhiên không có tu vi mạnh mẽ như vậy. 

 "Việc tìm tọa độ không gian để nói sau đi, chúng ta bây giờ đang có một phiền phức khác rồi đây." 

 Tịch Thiên dạ thản nhiên nói. 

 "Phiền phức gì?" 

 Hổ Tam Âm nghe vậy sững sờ, những người khác cũng có chút nghi hoặc. 

 Nguyên Long Huyền Linh Quy đã không biết tung tích, trên Kỳ Hải cũng sóng yên biển lặng, bọn hắn có thể có phiền toái gì chứ. 

 Nhưng rất nhanh liền không cần Tịch Thiên Dạ giải thích, bọn hắn cũng lập tức sẽ biết được cái gọi là phiền phức rốt cuộc là vì sao. 

 Chỉ thấy mặt biển vốn yên tĩnh không lay động lại bỗng nhiên vang lên tiếng nước ào ào. Sau một khắc, hàng loạt tinh linh quỷ dị chui ra từ trong nước biển càng lúc càng nhiều, liếc mắt đã không thể nhìn thấy phần cuối. 

 "Những thứ kia là quái vật gì?" 

 Tô Hàm Hương trợn mắt há mồm nhìn mặt biển. 

 Những sinh vật trong nước hình thù kỳ quái, loại hình gì cũng đều có, nhưng giống nhau đó chính là không có máu thịt mà chỉ có khung xương. 

 "Cốt tộc bên trong U Minh tộc." 

 Hổ Tam Âm trừng mắt nói. 

 "Không đúng! không giống Cốt tộc, bọn chúng giống với những sinh linh đã chân chính chết đi hơn!" 

 Hổ Tam Âm lắc đầu, rất nhanh liền phủ nhận ý nghĩ của mình. 

 "Không sai! Bọn chúng đều là những sinh linh đã chết đi. Nhưng bên trong Kỳ Hải lại có một cỗ năng lượng đặc thù nên mới khiến bọn chúng "sống lại". " 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. 

 "Một cỗ năng lượng đặc thù!" 

 Trong mắt Hổ Tam Âm như có điều gì suy nghĩ. Sau khi hắn vừa mới tới nơi này liền có cảm giác lạ lạ. 

 Nhưng rốt cuộc lạ chỗ nào thì trong thời gian ngắn hắn cũng không thể nói rõ được. 

 Lúc này, hàng loạt sinh vật quỷ dị nổi lên mặt nước, toàn bộ thiên địa đều âm phong trận trận như trĩu xuống. 

 Rơi vào địa ngục hắn mới phát hiện ra thiên địa nguyên khí bên trong Kỳ Hải tương đương mỏng manh cơ hồ như không tồn tại. Không có thiên địa nguyên khí nhưng lại bao phủ một cỗ năng lượng âm hàn vô cùng mịt mờ. 

 "Không sai! Năng lượng thiên địa trong nơi này chỉ có hai loại, một loại là u minh lực lượng, loại còn lại chính là thủy nguyên lực. Còn những năng lượng thiên địa khác, nếu ta đoán không sai thì đã bị hai cỗ năng lượng này nuốt hết." 

 Tịch Thiên Dạ nói. 

 "Nuốt hết sao!" 

 Hổ Tam Âm trừng mắt. Kỳ Hải mặc dù chỉ là một tiểu không gian nhưng muốn thôn phệ hóa nhất toàn bộ năng lượng khác khiến nó không tái sinh và không chuyển hóa thì nhất định phải cần năng lượng của thần linh thì mới có thể làm được. 

 Tịch Thiên Dạ gật đầu nói: 

 "Nếu ta đoán không sai thì Kỳ Hải đã từng tọa lạc hai vị thần linh, một vị đến từ U Minh tộc, một vị khác chính là thần linh tu luyện thủy nguyên lực. Sau khi cả hai chết đi thì thần lực đã chiếm lĩnh toàn bộ Kỳ Hải." 

 "Những sinh vật kia cũng đều là những sinh vật đã chết đi sao?" 

 Tô Hàm Hương nhịn không được nói ra. Những sinh vật khô lâu trên mặt biển quá nhiều, có thể nói là vô số kể, nếu như đã chết thì rốt cuộc người nào đã tạo ra sát nghiệp như vậy. 

 "Không sai! Những khô lâu kia trước đây đều là sinh linh máu thịt, nhưng bây giờ đều đã chết." 

 Tịch Thiên Dạ khẽ thở dài. 


 "Nhưng những sinh linh phổ thông hít vào năng lượng của thần linh cũng không khác gì với việc tự sát. Dần dần, toàn bộ sinh linh trong không gian đều diệt tuyệt." 

 Hổ Tam Âm thản nhiên nói. Hắn đã từng là Ma Thần thú cho nên tương đối rõ ràng loại sự tình này. 

 "Cái gì! Nói như thế, vậy nếu chúng ta kẹt trong Kỳ Hải lâu dài thì cũng sẽ hóa thành khô lâu giống những vong linh dưới kia sao?" 

 Tô Hàm Hương lên tiếng kinh hô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện