Chương 851
Cái gọi là kiến nhiều cắn chết voi chính là vậy. Nguyên Long Huyền Linh Quy cho dù cường đại tới đâu thì giờ phút này cũng không có bất kỳ biện pháp nào. Những khô lâu sinh vật kia căn bản không thể giết hết, giết chết một nhóm lại đến một nhóm khác vĩnh viễn không có điểm dừng.
Hơn nữa lại có hai mươi mấy khô lâu quái vật mạnh mẽ có thể so sánh với Thiên Vương cảnh dẫn đầu cũng sẽ đem đến cho Nguyên Long Huyền Linh Quy phiền phức cùng ảnh hưởng tương đối lớn, khiến nó muốn chạy trốn cũng có chút khó khăn.
"Ai da! Hai mươi mấy khô lâu quái vật cấp bậc Thiên Vương cảnh, Nguyên Long Huyền Linh Quy kia cũng thật xui xẻo."
Hổ Tam Âm trợn tròn mắt nhìn những Thiên Vương cảnh khô lâu quái vật cùng với lít nha lít nhít những khô lâu quái vật phổ thông vô tận kia, trong lòng có một sự áp lực lớn.
"Trời ạ! trong mặt biển thế này mà cũng có nhiều Thiên Vương cảnh khô lâu quái vật vậy sao? Ta còn cho rằng trong Kỳ Hải sẽ không có Thiên Vương cảnh khô lâu quái vật chứ."
Tô Hàm Hương cũng trợn tròn mắt. Nếu những khô lâu quái vật đuổi giết bọn hắn cũng tồn tại Thiên Vương cảnh thì sợ là sẽ có phiền phức lớn.
"Bởi vì tất cả Thiên Vương cảnh quái vật trong khu vực phụ cận đều đuổi giết Nguyên Long Huyền Linh Quy cho nên mới không đến đối phó với chúng ta."
Tịch Thiên Dạ lên tiếng.
"Nếu như vậy thì chung ta cung cần phải tạ ơn Nguyên Long Huyền Linh Quy rồi!"
Ánh mắt Tô Hàm Hương cổ quái nói.
So với Nguyên Long Huyền Linh Quy thì nàng phát hiện áp lực của bọn họ cũng thật quá dễ dàng.
"Chạy về phía Bắc, nếu không muốn tụ họp cùng Nguyên Long Huyền Linh Quy.
Con ngươi Tịch Thiên Dạ co rụt, lạnh lùng nói.
Nguyên Long Huyền Linh Quy kia cũng thật thông minh, sau khi trông thấy đoàn người Tịch Thiên Dạ liền không chút do dự bay tới hướng bọn hắn, rõ ràng có ý muốn bọn hắn giúp nó chia sẽ áp lực.
"Ngươi an tâm chịu chết đi, nhãi con Nguyên Long Huyền Linh Quy."
Hổ Tam Âm cười khẳng khặc quái dị, lúc này liền không chút do dự xoay người chạy, hóa thành một đoàn lưu quang màu đen trên trời.
Nguyên Long Huyền Linh Quy bị hai mươi mấy Thiên Vương cảnh khô lâu quái vật cuốn lấy nên tự nhiên không thể chạy kịp Hổ Tam Âm, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của đoàn người mà điên cuồng gầm thét, nhưng âm thanh của nó liền nhanh chóng bị bầy quái vật che lấp mất.
Hổ Tam Âm chở mọi người bay trên mặt biển nửa canh giờ, trong lúc đó vẫn một mực bị khô lâu quái vật nhảy ra trước mặt công kích. Nhưng vì không có Thiên Vương cảnh khô lâu quái vật áo trận do đó cũng miễn cưỡng chặn lại.
Tuy nhiên chiến đấu với cường độ cao trong thời gian không nhiều cũng đủ khiến mấy người Tô Hàm Hương mệt phờ, sức chiến đấu giảm xuống, nếu cứ tiếp tục như thế bọn hắn cũng sẽ không kiên trì được bao lâu.
"Hướng một nghìn dặm về phía Đông Nam."
Tịch Thiên Dạ mở choàng mắt nói.
"Tìm được đảo rồi sao?"
Hổ Tam Âm vui mừng hỏi.
Bọn hắn chạy như bay trên mặt biển hơn một canh giờ đều không tìm được hòn đảo nào, chẳng lẽ Tịch Thiên Dạ phát hiện ra? Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu. Không khí trên hòn đảo cùng không khí trên mặt biển có sự khác biệt, với thần thức của hắn thì cách một nghìn dặm liền có thể mơ hồ phát giác được sự khác biệt.
Mấy người Tô Hàm Hương nghe vậy mừng rỡ, cuối cùng cũng không cần chiến đấu tiếp.
Hổ Tam Âm lúc này liền bay về hướng Tịch Thiên Dạ nói, quả nhiên chỉ chốc lát sau có một hòn đảo liền xuất hiện trước mặt mấy người Tịch Thiên Dạ.
Hòn đảo kia nhìn chỉ có mấy vạn cây số, nhưng bên trong Kỳ Hải cũng có thể xưng là một hòn đảo lớn.
Quả nhiên sau khi đoàn người Tịch Thiên Dạ đạp lên trên hòn đảo thì những khô lâu quái vật trên biển liền như thủy triều rút đi mà không tiếp tục truy sát.
"Thật hung hiểm!"
Tô Hàm Hương đặt mông xuống đất nhẹ nhàng thở hơi ra. Thể lực của nàng cũng sắp sửa tiêu hao hết, cuộc chiến đấu vừa nãy thật là quá kinh hiểm.
"Lập tức ngồi xuống chữa thương."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Bên trong Kỳ Hải hung hiểm khó lường, ai cũng không thể biết trước được một khắc sau sẽ phát sinh nguy hiểm gì, vì thế bảo trì trạng thái tốt nhất vẫn là quan trọng.
Mấy người Tô Hàm Hương biết được thời gian cấp bách liền lập tức ngồi xếp bằng tận lực khôi phục thương thế cùng hoang khí của mình.
"Chủ nhân, ta hộ pháp cho ngươi."
Liệt Diễm Hùng Sư Vương tiến tới ghé trước mặt Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng đưa tay sờ sờ da lông của Liệt Diễm Hùng Sư Vương.
Trải qua năm lần bảy lượt chiến đấu, trên thân Liệt Diễm Hùng Sư Vương cũng đầy vết thương.
Tuy nhiên nếu so với lúc vừa nhìn thấy nó, Liệt Diễm Hùng Sư Vương lúc này rõ ràng đã thoát thai hoán cốt, không chỉ có tu vi mà khí thế, ý chí và kinh nghiệm chiến đấu cũng đã có sự thăng hoa lớn.
Ngón tay Tịch Thiên Dạ chỉ trên đầu Liệt Diễm Hùng Sư Vương, truyền vào trong óc của nó một bộ óc có chút huyền diệu chiến pháp.
Liệt Diễm Hùng Sư Vương nhắm mắt hơi cảm ứng liền lập tức như nhặt được chí bảo, lúc này liền toàn tâm toàn ý cảm ngộ và tu luyện.
Bí pháp mà Tịch Thiên dạ truyền xuống tự nhiên không phải là những thứ đơn giản. Hắn một đời chứng kiến tại chư thiên vạn kiếp đều là rất hiếm.
Hắn cũng đã liệt kê ra mấy vạn bộ liên quan đến chiến pháp hùng sư cao thâm, nhưng chân chính thích hợp với Liệt Diễm Hùng Sư Vương thì lại không nhiều. Dù sao tu vi của nó cũng quá thấp nên rất khó để đốn ngộ một vài hùng sư chiến pháp tinh túy.
Mặt trời lặn, mặt trăng lên. Rất nhanh liền đã đến ban đêm.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh tu luyện trong rừng cây. Một vài khắc sau, Tịch Thiên Dạ lại đột nhiên mở mắt nhàn nhạt nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy một đạo kiếm khí vô cùng to lớn từ trên trời giáng xuống, hoành tảo thiên vũ, cơ hồ như muốn phân cả khu rừng thành hai.
Hừ!
Tịch Thiên Dạ hừ lạnh một tiếng, vươn tay vỗ lên hướng bầu trời.
Âm ầm!
Thiên địa rung mạnh.
Kiếm khí khổng lồ vô cùng kinh người kia liền rung động mạnh trên không trung, sau đó bị một cỗ cự lực vô hình chấn vỡ.
Kiếm khí phá toái hóa thành vô số lực lượng sắc bén bao phủ tứ phía. Như thái bão cấp mười bảy thổi qua mặt đất, tàn phá khắp nơi trên rừng rậm làm lộ ra nhiều khoảng đất trống.
Hổ Tam Âm cùng mấy người Tô Hàm Hương đang nhắm mắt tu luyện đều bị bừng tỉnh, ngạc nhiên nhìn lên bầu trời.
"Người nào càn rỡ lại dám tập kích chúng ta."
Điền Bộ Nguyen gian dữ. Vừa rồi neu khong phải Tịch Thiên Dạ phát hiện nhanh thì bọn họ chắc có lẽ đã ăn thua thiệt.
Hổ Tam Âm cũng giận dữ phóng lên tận trời. Một đôi mắt hổ mỗ to lớn lạnh lùng nhìn chăm chú về hư không phía trước.
Thanh âm kia vừa xuất hiện, mọi người liền biết được thân phận của hắn.
Không phải ai khác mà chính là Liêm Văn Long, người hộ tống của Hồng Bảo thương hội.
Chỉ là mấy người Tô Hàm Hương không ngờ tới rằng Liêm Văn Phong vì sao lại ra tay với bọn hắn, người vốn trước đây còn sóng vai chiến đấu.
Tầng mây trên hư không quay cuồng một hồi, sao đó một người trung niên áo trắng đi ra, trong tay nắm chiến kiếm và ánh mắt lạnh lùng nhìn đoàn người Tịch Thiên Dạ.
Cái gọi là kiến nhiều cắn chết voi chính là vậy. Nguyên Long Huyền Linh Quy cho dù cường đại tới đâu thì giờ phút này cũng không có bất kỳ biện pháp nào. Những khô lâu sinh vật kia căn bản không thể giết hết, giết chết một nhóm lại đến một nhóm khác vĩnh viễn không có điểm dừng.
Hơn nữa lại có hai mươi mấy khô lâu quái vật mạnh mẽ có thể so sánh với Thiên Vương cảnh dẫn đầu cũng sẽ đem đến cho Nguyên Long Huyền Linh Quy phiền phức cùng ảnh hưởng tương đối lớn, khiến nó muốn chạy trốn cũng có chút khó khăn.
"Ai da! Hai mươi mấy khô lâu quái vật cấp bậc Thiên Vương cảnh, Nguyên Long Huyền Linh Quy kia cũng thật xui xẻo."
Hổ Tam Âm trợn tròn mắt nhìn những Thiên Vương cảnh khô lâu quái vật cùng với lít nha lít nhít những khô lâu quái vật phổ thông vô tận kia, trong lòng có một sự áp lực lớn.
"Trời ạ! trong mặt biển thế này mà cũng có nhiều Thiên Vương cảnh khô lâu quái vật vậy sao? Ta còn cho rằng trong Kỳ Hải sẽ không có Thiên Vương cảnh khô lâu quái vật chứ."
Tô Hàm Hương cũng trợn tròn mắt. Nếu những khô lâu quái vật đuổi giết bọn hắn cũng tồn tại Thiên Vương cảnh thì sợ là sẽ có phiền phức lớn.
"Bởi vì tất cả Thiên Vương cảnh quái vật trong khu vực phụ cận đều đuổi giết Nguyên Long Huyền Linh Quy cho nên mới không đến đối phó với chúng ta."
Tịch Thiên Dạ lên tiếng.
"Nếu như vậy thì chung ta cung cần phải tạ ơn Nguyên Long Huyền Linh Quy rồi!"
Ánh mắt Tô Hàm Hương cổ quái nói.
So với Nguyên Long Huyền Linh Quy thì nàng phát hiện áp lực của bọn họ cũng thật quá dễ dàng.
"Chạy về phía Bắc, nếu không muốn tụ họp cùng Nguyên Long Huyền Linh Quy.
Con ngươi Tịch Thiên Dạ co rụt, lạnh lùng nói.
Nguyên Long Huyền Linh Quy kia cũng thật thông minh, sau khi trông thấy đoàn người Tịch Thiên Dạ liền không chút do dự bay tới hướng bọn hắn, rõ ràng có ý muốn bọn hắn giúp nó chia sẽ áp lực.
"Ngươi an tâm chịu chết đi, nhãi con Nguyên Long Huyền Linh Quy."
Hổ Tam Âm cười khẳng khặc quái dị, lúc này liền không chút do dự xoay người chạy, hóa thành một đoàn lưu quang màu đen trên trời.
Nguyên Long Huyền Linh Quy bị hai mươi mấy Thiên Vương cảnh khô lâu quái vật cuốn lấy nên tự nhiên không thể chạy kịp Hổ Tam Âm, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của đoàn người mà điên cuồng gầm thét, nhưng âm thanh của nó liền nhanh chóng bị bầy quái vật che lấp mất.
Hổ Tam Âm chở mọi người bay trên mặt biển nửa canh giờ, trong lúc đó vẫn một mực bị khô lâu quái vật nhảy ra trước mặt công kích. Nhưng vì không có Thiên Vương cảnh khô lâu quái vật áo trận do đó cũng miễn cưỡng chặn lại.
Tuy nhiên chiến đấu với cường độ cao trong thời gian không nhiều cũng đủ khiến mấy người Tô Hàm Hương mệt phờ, sức chiến đấu giảm xuống, nếu cứ tiếp tục như thế bọn hắn cũng sẽ không kiên trì được bao lâu.
"Hướng một nghìn dặm về phía Đông Nam."
Tịch Thiên Dạ mở choàng mắt nói.
"Tìm được đảo rồi sao?"
Hổ Tam Âm vui mừng hỏi.
Bọn hắn chạy như bay trên mặt biển hơn một canh giờ đều không tìm được hòn đảo nào, chẳng lẽ Tịch Thiên Dạ phát hiện ra? Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu. Không khí trên hòn đảo cùng không khí trên mặt biển có sự khác biệt, với thần thức của hắn thì cách một nghìn dặm liền có thể mơ hồ phát giác được sự khác biệt.
Mấy người Tô Hàm Hương nghe vậy mừng rỡ, cuối cùng cũng không cần chiến đấu tiếp.
Hổ Tam Âm lúc này liền bay về hướng Tịch Thiên Dạ nói, quả nhiên chỉ chốc lát sau có một hòn đảo liền xuất hiện trước mặt mấy người Tịch Thiên Dạ.
Hòn đảo kia nhìn chỉ có mấy vạn cây số, nhưng bên trong Kỳ Hải cũng có thể xưng là một hòn đảo lớn.
Quả nhiên sau khi đoàn người Tịch Thiên Dạ đạp lên trên hòn đảo thì những khô lâu quái vật trên biển liền như thủy triều rút đi mà không tiếp tục truy sát.
"Thật hung hiểm!"
Tô Hàm Hương đặt mông xuống đất nhẹ nhàng thở hơi ra. Thể lực của nàng cũng sắp sửa tiêu hao hết, cuộc chiến đấu vừa nãy thật là quá kinh hiểm.
"Lập tức ngồi xuống chữa thương."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Bên trong Kỳ Hải hung hiểm khó lường, ai cũng không thể biết trước được một khắc sau sẽ phát sinh nguy hiểm gì, vì thế bảo trì trạng thái tốt nhất vẫn là quan trọng.
Mấy người Tô Hàm Hương biết được thời gian cấp bách liền lập tức ngồi xếp bằng tận lực khôi phục thương thế cùng hoang khí của mình.
"Chủ nhân, ta hộ pháp cho ngươi."
Liệt Diễm Hùng Sư Vương tiến tới ghé trước mặt Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng đưa tay sờ sờ da lông của Liệt Diễm Hùng Sư Vương.
Trải qua năm lần bảy lượt chiến đấu, trên thân Liệt Diễm Hùng Sư Vương cũng đầy vết thương.
Tuy nhiên nếu so với lúc vừa nhìn thấy nó, Liệt Diễm Hùng Sư Vương lúc này rõ ràng đã thoát thai hoán cốt, không chỉ có tu vi mà khí thế, ý chí và kinh nghiệm chiến đấu cũng đã có sự thăng hoa lớn.
Ngón tay Tịch Thiên Dạ chỉ trên đầu Liệt Diễm Hùng Sư Vương, truyền vào trong óc của nó một bộ óc có chút huyền diệu chiến pháp.
Liệt Diễm Hùng Sư Vương nhắm mắt hơi cảm ứng liền lập tức như nhặt được chí bảo, lúc này liền toàn tâm toàn ý cảm ngộ và tu luyện.
Bí pháp mà Tịch Thiên dạ truyền xuống tự nhiên không phải là những thứ đơn giản. Hắn một đời chứng kiến tại chư thiên vạn kiếp đều là rất hiếm.
Hắn cũng đã liệt kê ra mấy vạn bộ liên quan đến chiến pháp hùng sư cao thâm, nhưng chân chính thích hợp với Liệt Diễm Hùng Sư Vương thì lại không nhiều. Dù sao tu vi của nó cũng quá thấp nên rất khó để đốn ngộ một vài hùng sư chiến pháp tinh túy.
Mặt trời lặn, mặt trăng lên. Rất nhanh liền đã đến ban đêm.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh tu luyện trong rừng cây. Một vài khắc sau, Tịch Thiên Dạ lại đột nhiên mở mắt nhàn nhạt nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy một đạo kiếm khí vô cùng to lớn từ trên trời giáng xuống, hoành tảo thiên vũ, cơ hồ như muốn phân cả khu rừng thành hai.
Hừ!
Tịch Thiên Dạ hừ lạnh một tiếng, vươn tay vỗ lên hướng bầu trời.
Âm ầm!
Thiên địa rung mạnh.
Kiếm khí khổng lồ vô cùng kinh người kia liền rung động mạnh trên không trung, sau đó bị một cỗ cự lực vô hình chấn vỡ.
Kiếm khí phá toái hóa thành vô số lực lượng sắc bén bao phủ tứ phía. Như thái bão cấp mười bảy thổi qua mặt đất, tàn phá khắp nơi trên rừng rậm làm lộ ra nhiều khoảng đất trống.
Hổ Tam Âm cùng mấy người Tô Hàm Hương đang nhắm mắt tu luyện đều bị bừng tỉnh, ngạc nhiên nhìn lên bầu trời.
"Người nào càn rỡ lại dám tập kích chúng ta."
Điền Bộ Nguyen gian dữ. Vừa rồi neu khong phải Tịch Thiên Dạ phát hiện nhanh thì bọn họ chắc có lẽ đã ăn thua thiệt.
Hổ Tam Âm cũng giận dữ phóng lên tận trời. Một đôi mắt hổ mỗ to lớn lạnh lùng nhìn chăm chú về hư không phía trước.
Thanh âm kia vừa xuất hiện, mọi người liền biết được thân phận của hắn.
Không phải ai khác mà chính là Liêm Văn Long, người hộ tống của Hồng Bảo thương hội.
Chỉ là mấy người Tô Hàm Hương không ngờ tới rằng Liêm Văn Phong vì sao lại ra tay với bọn hắn, người vốn trước đây còn sóng vai chiến đấu.
Tầng mây trên hư không quay cuồng một hồi, sao đó một người trung niên áo trắng đi ra, trong tay nắm chiến kiếm và ánh mắt lạnh lùng nhìn đoàn người Tịch Thiên Dạ.
Danh sách chương