Hai tháng trong nháy mắt qua đi, hôm nay là ngày 1 - 9. Ambrose và Fayola hai người sẽ bắt chuyến tàu Tốc hành Hogwarts tại nhà ga Ngã Tư Vua (Kings Cross).
Bọn chúng từ tối hôm qua đã chuẩn bị đầu đủ rất cả đồ đạc cho vào va li, tuy trông nó chỉ nhỏ hơn con chó Husky một tí nhưng cái vali này chứa rất nhiều đồ đạc, nào là một đống sách tham khảo của
Ambrose, một đống nguyên liệu thí nghiệm (Ambrose đang học tập ma pháp trận). May là có cây pháp trượng của Fayola, Ambrose để hơn bốn phần năm đồ đặc của cậu vào đấy.
Sẵn sàng, đúng 9 giờ sáng, Baemyn lái xe ra khỏi nông trại Felix, từ đó tới Luân Đôn gần hơn rất nhiều từ lâu đài Karling.
Còn về Max, cậu ta đã trọ trong một nhà khách gần ga Ngã Tư Vua đó từ tối hôm qua. Hôm nay cả ba đứa trẻ sẽ lên đường tới trường.
sau một tiếng rưỡi nhàm chán ngồi trên ô tô, cuối cùng hai người cũng tới nhà ga. Trước cửa, ba người nhà Swans đã đứng chờ sẵn.
Baemyn xuống xe, và vẫy tay với họ:
“Chúc cả gia đình một ngày tốt lành…”
“Mong ngài cũng như vậy, ngài Baemyn.”
“Xin chào cậu chủ Karling, chào Fayola…”
“Vâng, chào cô chú…”
“Chúng ta đi thôi…” Baemyn đi trước dẫn đường nói, vừa đi ông vừa nói chuyện phiếm với hai vợ chồng Oliver.
“Phía trước… Giữa sân ga số ba và sân ga số bốn chính là sân ga 9 - ¾…”
“Hóa ra vậy, thào nào chúng tôi hôm qua đi mấy vòng không thấy sân ga đó đâu…”
“Phải. thế giới phù thủy thật kì diệu…” Vợ chồng Oliver cảm thán.
Nói xong họ cũng nhìn Max nghiêm túc dặn:
“Khi tới trường phải nghe lời cậu chủ biết không, cũng phải học cho giỏi vào…”
“Vâng, con biết…” Max cười cười nói.
“Hai anh chị yên tâm, với trình độ của Max hai năm học đầu tiên nhắm mắt cũng qua…” Baemyn cười nói.
“Vâng, cũng nhờ ngài dạy dỗ cháu…”
“Nó cũng coi như đệ tử của tôi, anh chị không cần lo cho cháu khi ở trường đâu…”
Baemyn liếc đồng hồ, giờ đã là 10 giờ 45 phút, ông bảo mấy đứa tân sinh:
“Tới giờ rồi, chúng ta đi thôi.”
“Xin lỗi, anh chị không vào sân ga được, Max chào tạm biệt cha mẹ con đi.”
Max rưng rưng nước mắt, đây là lần đầu tiên nó xa ba mẹ lại trong một khoảng thời gian dài đến thế.
Vợ chồng Oliver an ủi con trai mình, rồi họ nói:
“Con trai, con đi đi, con phải trưởng thành, ta và mẹ con đứng đây nhìn…”
“Vâng…”
Nói xong, Max đẩy cái xe đồ của mình tới bên cạnh Ambrose và Fayola, hai đứa này cũng chào bố mẹ Max rồi đi vào trong sân ga chín ba phần tư.
Nhìn con trai mình biến mất sau bức tường, bà Swans không kìm được nước mắt bật khóc…
Oliver ôm lấy vợ mình nói:
“Đây mới là thế giới nó thuộc về, chúng ta chỉ cần sống vui vẻ là ủng hộ nó…”
“Tôi nghe mình…”
“Chúng ta về nhà thôi, giáng sinh lại gặp nó mà…”
======
Baemyn tiễn ba đứa trẻ lên tàu rồi ông cũng đi mất, không phải vì ông không quan tâm Ambrose Fayola và Max, mà vì ông tin tưởng Ambrose và Fayola hai người có thể xử lý tốt mọi trường hợp.
Sau khi sếp đống đồ vào khoang hành lý, ba đứa đi dọc lên trên, thường thì học sinh năm nhất sẽ ngồi ở những toa đầu tiên, gần với toa của Huynh trưởng nhất, một là để dễ quản lý bọn nhóc, hai là tránh chúng bọ bon học sinh lớp lớn hơn bắt nạt.
Ambrose dẫn dầu ba đứa tìm tới một toa trống, còn tận mười phút nữa tàu mới chạy, lũ học sinh bên ngoài cửa sổ mới nhao nhao xuất hiện trong sân ga, chúng còn phải nói chuyện chào hỏi nhau chán mới lên tào.
Vừa an vị, Fayola đã lôi ra một cuốn sách để đọc giết thời gian, còn hai đứa con trai lại nói chuyện phiếm, Max rất vui vẻ khi kể lại kì nghỉ hè vừa rồi, hai tuần trước khi nhập học, bố mẹ cậu ta tổ chức một chuyến du lịch tới Hà Lan, chuyến đi rất vui, Max cười toe toét khi nói về mấy con thiên nga suýt bị chết đuối…
Ambrose đóng vai trò như một nhà tâm lý học, ngồi yên nghe Max kể chuyện, thỉnh thoảng cậu có thọc vào mấy câu, khiến cuộc trò chuyện ngày càng vui vẻ.
Dạo này, Ambrose đang tập khả năng lắng nghe và thấu hiểu, trong một cuốn sách đã ghi chúng là một trong những thứ cần phải có của một nhà lãnh đạo giỏi…
Hogwart không chỉ là trường học, nó còn là nơi tập chung hầu như tất cả mối quan hệ trong giới phù thủy Anh, học sinh học tập bên trong sẽ có sự phân hóa ngay, ai sẽ là kẻ trên, ai là người theo sau thể hiện rất rõ trong cuộc sống học đường.
Ambrose theo đuổi phương pháp lấy đức phục người, dùng mị lực bản thân để thu hút người khác.
Còn về Fayola, cô bé rất có chủ kiến, khi Ambrose hỏi cô sẽ sống như thế nào trong Hogwarts, cô bé chỉ cười khẩy nói:
“Thực lực là tất cả, đứa nào không phục mình đánh cho phục thì thôi…”
Thật là bá đạo… dù sao hai đứa đều là vua và nữ hoàng của Thất đại đảo quốc, thu phục mấy tên con nít dễ như trở bàn tay, tất nhiên trừ mấy đứa đặc biệt cứng đầu, hay những đứa không đủ thông minh để nhận biết thời thế.
Trong khi Max đang phun nước bọt thì cánh cửa toa bật mở, một đôi tóc đỏ chói mắt xuất hiện, chúng là hai anh em sinh đôi.
Tên tóc đỏ bên trái nói:
“Trong này còn chỗ này..”
“Ừ còn chỗ…”
“Ê.. anh bạn quý tộc… chúng tôi ngồi ở đây được chứ…”
“Phải phải… chắc là được…”
Hai đứa tóc đỏ kẻ tung người hứng, xong rồi chúng tự động ngồi xuống mà không cần Ambrose hoặc ai trong toa đồng ý.
“Tụi này là Fred và George…”
“Không phải là George và Fred….”
Hai đứa lại tranh nhau nói, cuối cùng đứa bên trái mới giới thiệu:
“Mình là Fred Weasley.”
“Còn tui là George Weasley…”
Rồi cả hai đồng thanh nói: “Mấy bạn là...”
Max rất vui khi có bạn mới lên cậu ta nói luôn:
“Mình là Max, Max Swans, rất vui gặp hai bạn… Còn đây là cậu chủ Ambrose Karling và Fayola Smith…”
Hai đứa sinh đôi nghe xong làm bộ sợ hãi nói:
“Fred, mày có nghe thấy gì không…”
“George, tao nghe thấy rồi…”
Rồi hai đứa lại đồng thanh nói:
“Đây là trong truyền thuyết quý tộc phù thủy mà cha mẹ nói… phải còn mang theo người hầu đi học nữa kìa…”
Max nghe vậy cũng không xấu hổ hay tự ti mà lại tự hào nói:
“Đúng là mình làm việc trong nhà Karling, nhưng hai bạn không cần nói quá lên thế…”
Đúng lúc này, cánh của toa lại bật mở, lại là một cái đầu đỏ chóe, lần này là một học sinh lớn hơn, anh ta vẻ nghiêm túc nói:
“Hai đứa này, cách chục mét đã nghe thấy tiếng cười hô hố của chúng mày rồi, có nghe mẹ dặn gì không…”
“Ôi! Fred, mày có nghe thấy ai nói gì không…”
“Không, nếu đó là lời Pơ - sê - ri - ớt (Per-serious) nói thì ta phải nghe theo, George à tao sợ bị đứa nào mách lẻo lắm…”
Rồi hai đứa ôm nhau khóc hu hu… như hai đứa trẻ bị bắt lại.
======
Ghi chú:
Per-serious: Percy + Serious (nghĩa là nghiêm túc), có thể hiểu là Percy rất cứng.
Bọn chúng từ tối hôm qua đã chuẩn bị đầu đủ rất cả đồ đạc cho vào va li, tuy trông nó chỉ nhỏ hơn con chó Husky một tí nhưng cái vali này chứa rất nhiều đồ đạc, nào là một đống sách tham khảo của
Ambrose, một đống nguyên liệu thí nghiệm (Ambrose đang học tập ma pháp trận). May là có cây pháp trượng của Fayola, Ambrose để hơn bốn phần năm đồ đặc của cậu vào đấy.
Sẵn sàng, đúng 9 giờ sáng, Baemyn lái xe ra khỏi nông trại Felix, từ đó tới Luân Đôn gần hơn rất nhiều từ lâu đài Karling.
Còn về Max, cậu ta đã trọ trong một nhà khách gần ga Ngã Tư Vua đó từ tối hôm qua. Hôm nay cả ba đứa trẻ sẽ lên đường tới trường.
sau một tiếng rưỡi nhàm chán ngồi trên ô tô, cuối cùng hai người cũng tới nhà ga. Trước cửa, ba người nhà Swans đã đứng chờ sẵn.
Baemyn xuống xe, và vẫy tay với họ:
“Chúc cả gia đình một ngày tốt lành…”
“Mong ngài cũng như vậy, ngài Baemyn.”
“Xin chào cậu chủ Karling, chào Fayola…”
“Vâng, chào cô chú…”
“Chúng ta đi thôi…” Baemyn đi trước dẫn đường nói, vừa đi ông vừa nói chuyện phiếm với hai vợ chồng Oliver.
“Phía trước… Giữa sân ga số ba và sân ga số bốn chính là sân ga 9 - ¾…”
“Hóa ra vậy, thào nào chúng tôi hôm qua đi mấy vòng không thấy sân ga đó đâu…”
“Phải. thế giới phù thủy thật kì diệu…” Vợ chồng Oliver cảm thán.
Nói xong họ cũng nhìn Max nghiêm túc dặn:
“Khi tới trường phải nghe lời cậu chủ biết không, cũng phải học cho giỏi vào…”
“Vâng, con biết…” Max cười cười nói.
“Hai anh chị yên tâm, với trình độ của Max hai năm học đầu tiên nhắm mắt cũng qua…” Baemyn cười nói.
“Vâng, cũng nhờ ngài dạy dỗ cháu…”
“Nó cũng coi như đệ tử của tôi, anh chị không cần lo cho cháu khi ở trường đâu…”
Baemyn liếc đồng hồ, giờ đã là 10 giờ 45 phút, ông bảo mấy đứa tân sinh:
“Tới giờ rồi, chúng ta đi thôi.”
“Xin lỗi, anh chị không vào sân ga được, Max chào tạm biệt cha mẹ con đi.”
Max rưng rưng nước mắt, đây là lần đầu tiên nó xa ba mẹ lại trong một khoảng thời gian dài đến thế.
Vợ chồng Oliver an ủi con trai mình, rồi họ nói:
“Con trai, con đi đi, con phải trưởng thành, ta và mẹ con đứng đây nhìn…”
“Vâng…”
Nói xong, Max đẩy cái xe đồ của mình tới bên cạnh Ambrose và Fayola, hai đứa này cũng chào bố mẹ Max rồi đi vào trong sân ga chín ba phần tư.
Nhìn con trai mình biến mất sau bức tường, bà Swans không kìm được nước mắt bật khóc…
Oliver ôm lấy vợ mình nói:
“Đây mới là thế giới nó thuộc về, chúng ta chỉ cần sống vui vẻ là ủng hộ nó…”
“Tôi nghe mình…”
“Chúng ta về nhà thôi, giáng sinh lại gặp nó mà…”
======
Baemyn tiễn ba đứa trẻ lên tàu rồi ông cũng đi mất, không phải vì ông không quan tâm Ambrose Fayola và Max, mà vì ông tin tưởng Ambrose và Fayola hai người có thể xử lý tốt mọi trường hợp.
Sau khi sếp đống đồ vào khoang hành lý, ba đứa đi dọc lên trên, thường thì học sinh năm nhất sẽ ngồi ở những toa đầu tiên, gần với toa của Huynh trưởng nhất, một là để dễ quản lý bọn nhóc, hai là tránh chúng bọ bon học sinh lớp lớn hơn bắt nạt.
Ambrose dẫn dầu ba đứa tìm tới một toa trống, còn tận mười phút nữa tàu mới chạy, lũ học sinh bên ngoài cửa sổ mới nhao nhao xuất hiện trong sân ga, chúng còn phải nói chuyện chào hỏi nhau chán mới lên tào.
Vừa an vị, Fayola đã lôi ra một cuốn sách để đọc giết thời gian, còn hai đứa con trai lại nói chuyện phiếm, Max rất vui vẻ khi kể lại kì nghỉ hè vừa rồi, hai tuần trước khi nhập học, bố mẹ cậu ta tổ chức một chuyến du lịch tới Hà Lan, chuyến đi rất vui, Max cười toe toét khi nói về mấy con thiên nga suýt bị chết đuối…
Ambrose đóng vai trò như một nhà tâm lý học, ngồi yên nghe Max kể chuyện, thỉnh thoảng cậu có thọc vào mấy câu, khiến cuộc trò chuyện ngày càng vui vẻ.
Dạo này, Ambrose đang tập khả năng lắng nghe và thấu hiểu, trong một cuốn sách đã ghi chúng là một trong những thứ cần phải có của một nhà lãnh đạo giỏi…
Hogwart không chỉ là trường học, nó còn là nơi tập chung hầu như tất cả mối quan hệ trong giới phù thủy Anh, học sinh học tập bên trong sẽ có sự phân hóa ngay, ai sẽ là kẻ trên, ai là người theo sau thể hiện rất rõ trong cuộc sống học đường.
Ambrose theo đuổi phương pháp lấy đức phục người, dùng mị lực bản thân để thu hút người khác.
Còn về Fayola, cô bé rất có chủ kiến, khi Ambrose hỏi cô sẽ sống như thế nào trong Hogwarts, cô bé chỉ cười khẩy nói:
“Thực lực là tất cả, đứa nào không phục mình đánh cho phục thì thôi…”
Thật là bá đạo… dù sao hai đứa đều là vua và nữ hoàng của Thất đại đảo quốc, thu phục mấy tên con nít dễ như trở bàn tay, tất nhiên trừ mấy đứa đặc biệt cứng đầu, hay những đứa không đủ thông minh để nhận biết thời thế.
Trong khi Max đang phun nước bọt thì cánh cửa toa bật mở, một đôi tóc đỏ chói mắt xuất hiện, chúng là hai anh em sinh đôi.
Tên tóc đỏ bên trái nói:
“Trong này còn chỗ này..”
“Ừ còn chỗ…”
“Ê.. anh bạn quý tộc… chúng tôi ngồi ở đây được chứ…”
“Phải phải… chắc là được…”
Hai đứa tóc đỏ kẻ tung người hứng, xong rồi chúng tự động ngồi xuống mà không cần Ambrose hoặc ai trong toa đồng ý.
“Tụi này là Fred và George…”
“Không phải là George và Fred….”
Hai đứa lại tranh nhau nói, cuối cùng đứa bên trái mới giới thiệu:
“Mình là Fred Weasley.”
“Còn tui là George Weasley…”
Rồi cả hai đồng thanh nói: “Mấy bạn là...”
Max rất vui khi có bạn mới lên cậu ta nói luôn:
“Mình là Max, Max Swans, rất vui gặp hai bạn… Còn đây là cậu chủ Ambrose Karling và Fayola Smith…”
Hai đứa sinh đôi nghe xong làm bộ sợ hãi nói:
“Fred, mày có nghe thấy gì không…”
“George, tao nghe thấy rồi…”
Rồi hai đứa lại đồng thanh nói:
“Đây là trong truyền thuyết quý tộc phù thủy mà cha mẹ nói… phải còn mang theo người hầu đi học nữa kìa…”
Max nghe vậy cũng không xấu hổ hay tự ti mà lại tự hào nói:
“Đúng là mình làm việc trong nhà Karling, nhưng hai bạn không cần nói quá lên thế…”
Đúng lúc này, cánh của toa lại bật mở, lại là một cái đầu đỏ chóe, lần này là một học sinh lớn hơn, anh ta vẻ nghiêm túc nói:
“Hai đứa này, cách chục mét đã nghe thấy tiếng cười hô hố của chúng mày rồi, có nghe mẹ dặn gì không…”
“Ôi! Fred, mày có nghe thấy ai nói gì không…”
“Không, nếu đó là lời Pơ - sê - ri - ớt (Per-serious) nói thì ta phải nghe theo, George à tao sợ bị đứa nào mách lẻo lắm…”
Rồi hai đứa ôm nhau khóc hu hu… như hai đứa trẻ bị bắt lại.
======
Ghi chú:
Per-serious: Percy + Serious (nghĩa là nghiêm túc), có thể hiểu là Percy rất cứng.
Danh sách chương