“Ừm, hoạt động tiếp theo của Invention Club là vào dịp Lễ tình nhân (Valentine).”

Lễ tình nhân (Valentine) là một dịp đặc biệt của những cặp đôi đang yêu nhau, sắp yêu nhau và sẽ yêu nhau. Nó rất nổi tiếng trong cả giới Muggle và giới phù thủy.

Vì sao lại như vậy? Nhiều nhà sử học phù thủy đã nghiên cứu vấn đề này và đưa ra một số giả thuyết như sau:

Vào thời kì tiền trung cổ, khi mà con người không hô hào nhau săn giết phù thủy…

Nhiều vị phù thủy vĩ đại hay giúp đỡ những người khốn khổ không có phép thuật ấy, rồi họ được phong thánh. Rất nhiều năm về sau, những ngày kỉ niệm thuộc về những phù thủy vĩ đại hay những vị thánh của Muggle ấy trở thành những ngày lễ lớn trong năm.

Ví dụ ngày lễ Giáng sinh liên quan tới Thánh Nicolas, ngày lễ tình nhân liên quan tới Thánh Valentine, vân… vân…

Trở lại với Ambrose và hai người bạn, Robert lục trong túi ra một lá thư nhăn nheo nói:

“Bạn xem đi..”

Ambrose lật qua lật lại lá thư rồi nói:

“Đây là lá thư Sấm mà?”

“Đúng vậy, bữa trước mình hơi nghịch lên bị nhận một bức… ha.. ha…” Robert xao đầu của mình nói.

“Cái đó không quan trọng, mình nghĩ chúng ta chế tạo một lá thư tự động tìm người nhận rồi tự động đọc nội dung lá thư đó lên… cái này giúp rất nhiều cho những người không dám thổ lộ tình cảm của mình…” William nói xen vào.

“Nếu như cậu miêu tả, thì giống mấy lá thư truyền tin của Bộ pháp thuật rồi…” Ambrose nheo mắt nói:

“Phải… Ý tưởng của mình là như thế, nhưng không biết cách làm… Việc này xin nhờ cậu, Ambrose.” William ánh mắt lấp lóe hy vọng nói.

“Không có gì, mình là Chủ tịch của Invention Club mà, mình sẽ thử xem…” Ambrose vỗ ngực nhiệt tình nói.

“Như vậy đi, cuối tuần này chúng ta lại họp, khi đó mình sẽ nói cho mọi người cách làm…” Ambrose quyết định nói.

“Tuân lệnh, ngài Chủ tịch.”



Thời gian từ hiện tại đến cuối tuần, Ambrose dành mỗi ngày một tiếng để nghiên cứu lá thư Sấm, nó cũng khá nguy hiểm, thỉnh thoảng nó phát nổ làm mọi thứ bắn tung tóe.

Với vốn kiến thức ma pháp trận thành thục, cậu chỉ cần hai ngày là phá giải xong bức thư Sấm, thêm một ngày để thiết kế lại. Cuối cùng một lá thư khá giống thư thông báo của Bộ pháp thuật hoàn thành, có điều nó sẽ theo người nhận mọi lúc mọi nơi cho tới khi họ đọc nó…

Qua việc hướng dẫn mấy thành viên trong Invention Club làm các loại vật phẩm ma pháp như mấy con rối Giáng sinh, mấy thứ đồ cổ vũ Quidditch, và giờ là lá thư Valentine (cậu bé đặt luôn tên cho sản phẩm mới)....

Ambrose cũng tiện tay dạy bọn họ một chút về ma pháp trận, chỉ một chút thôi vì đây là một ‘chân trời tri thức’ hoàn toàn mới, cậu bé tin rằng qua bảy năm, bọn họ sẽ thành thạo sử dụng ma pháp trận áp dụng vào sáng chế cũng như trong cuộc sống.

Tuy nhiên, có đến chết Ambrose cũng không ngờ mấy lá thư này đem lại cho cậu phiền toái kha khá lớn!!!! ======

Thời gian thấm thoát trôi, một tháng nữa đã qua, ngày mai đã là ngày lễ tình nhân rồi. Trong suốt một tuần trước, Ambrose cử tất cả thành viên trong câu lạc bộ ra hành lang, đại sảnh, tiền sảnh, sân trường,... để làm công tác quảng cáo tiếp thị.

Cũng vì vậy, hàng bán rất chạy, chỉ riêng đơn hàng đặt trước đã có hơn một nghìn đơn… Thật là một con số khổng lồ so với khoảng sáu trăm học sinh Hogwarts.

Thêm một lý do nữa là giá của một lá thư rất rẻ, giá niêm yết là hai đồng Sickle bạc đồng một lá, một đồng Galleon vàng mua được tám lá thư… quá rẻ.

Nếu tính tổng lại, một nghìn lá thư đặt trước, tương đương một trăm hai mươi năm đồng rưỡi Galleon. Trừ đi tất cả chi phí giấy bút thì bọn chúng lãi khoảng một trăm mười năm đồng Galleon - con số này là không nhỏ đối với một học sinh.

(Tác: Nên biết là phần thưởng cho quán quân Cuộc thi tam pháp thuật chỉ là 1000 Galleon thôi, ở đây, Ambrose và các bạn đã kiếm được hơn một phần mười số tiền thưởng trên)

Một lý do khác lá thư Valentine bán chạy như vậy là bọn học sinh mua để trêu nhau là chính, đề tỏ tình là phụ, có đứa chơi nước đôi lập lờ, được thì được (ngon) không được thì đỡ mất mặt…

Nhưng cũng vì vậy mà Ambrose phải khốn khổ chạy trốn như bây giờ, chuyện kể rằng:

Bảy giờ sáng, cậu tỉnh dậy cả người khoan khoái, hôm nay có lẽ là ngày mà cậu kiếm được nhiều tiền nhất trong năm, với tâm lý như vậy, cậu bé quên không để ý đến mấy ánh mắt nhìn cậu như có trò vui sắp xảy ra.

Mọi chuyện diễn ra như thường cho đến bữa trưa, từ lúc mở mắt tới giờ, Ambrose không thấy Takagi đâu cả, bình thường cô bé luôn xuất hiện quanh cậu. (Hai đứa rất thân)

Rồi bỗng nhiên, một tiếng mấy tiếng “Vù... Vù…” vang tới trong tai cậu, Ambrose nhận ra ngay, đó là tiếng động cậu thiết kế đặc biệt cho lá thư Valentine. Từ sáng cậu nghe thấy nó suốt, cậu cảm thấy hơi tự hào khi có người mua và sử dụng chúng.

Nhưng, tiếng vù vù này ngày càng to lên, phải tới cả trăm bức thư mới tạo ra được tiếng động như vậy, Ambrose ngoái đầu lại thì thấy một ‘đàn’ thư đang lơ lửng trên đầu cậu.

Một bên khác, Takagi vẫy vẫy tay, cái miệng nhỏ nhắn của cô bé không phát ra tiếng động nhưng cậu có thể đọc được khẩu hình: “Chạy - đi - Ambrose.”

Thôi xong, lần này Ambrose bị chơi lớn rồi, trong nháy mắt, cậu đứng bật dậy rồi lao ra khỏi đại sảnh, để lại mấy đứa bạn chơi khăm cười như điên, bọn chúng muốn nhìn Ambrose thêm xấu mặt cũng nhao nháo chạy theo.

Ambrose liếc lại, thấy phải khoảng hơn hai mươi đứa không ít, phần lớn là bọn năm nhất Ravenclaw. Hiển nhiên Ambrose bị chúng chơi khăm rồi, ai bảo trong mắt mọi người cậu bé là một học sinh ngoan, học giỏi, đẹp trai, thông minh (Con nhà người ta thuần chủng).

Quả này chắc chắn là Takagi cầm đầu, Ambrose đoán ngay.

“Ơ kìa, còn có Fayola.” cậu chạy lên cầu thang thấy ở một góc có một cô bé đang đứng ánh mắt nhạo báng nhìn cậu, đó là Fayola.

Xem ra Takagi cũng ‘mua chuộc’ được cô bé, nếu vậy thì bọn Slytherin cũng góp phần, phải nói là Ambrose có rất nhiều bạn bè kiểu xã giao trong trường, gần như tất cả bọn năm nhất. Nếu mỗi đứa trong chúng góp một tý mua lá thư Valentine để trêu được cậu thì có khả năng.

“Thôi không nghĩ nữa, trước chạy đã.”

Ambrose tin rằng bọn này còn dấu một thứ gì đó trong mấy bức thư và cậu sẽ phải hối hận khi nghe chúng, may là mấy lá thư này cậu thiết kế vận tốc bay của chúng không cao, cộng thêm thân thể của cậu bé rèn luyện rất tốt nên cậu bỏ lại ‘bầy’ thư một khoảng cách khá là an toàn.

Cậu chạy qua mấy căn phòng học, nhưng chúng lại bị khóa cửa hết, rõ ràng Takagi và đồng bọn đã tính toán đường đi nước bước của cậu hết rồi.

“Vẫn khóa…” Đi qua phải hơn mười cánh cửa… đều bị khóa, Ambrose không đủ thời gian để rút đũa làm phép nên đành chạy tiếp

Cậu bé đáng thương này chạy một mạch lên tầng tám, vừa đi cậu vừa thầm nhủ: “Nhanh kiếm chỗ trốn, nhanh nhanh…”

Rồi, qua một góc hành lang, một cánh cửa khác xuất hiện trước mặt cậu, Ambrose thật nhanh tay mở nó ra.

“Nó không khóa…” Ambrose vui sướng nói.

Rồi thân hình cậu thật nhanh luồn qua khe cửa, vào trong phòng Ambrose đóng sập cánh cửa.

----= Bên ngoài cánh cửa -----

“Ơ Ambrose trốn đâu rồi…” Takagi hai khóe mắt ướt đẫm nói. Cô bé phải nói là có một trận cười ‘đã đời’ nhất từ đầu năm tới giờ, cứ nghĩ tới bộ dáng chạy trối chết của Ambrose vừa rồi là cô bé lại không nhìn được cười…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện