“Xin giơ hai tay lên, hai người đang ở trong khu vực cấm.” Tatuas cảnh cáo một tiếng.

Đáp lại anh ta là một giọng bình thản nhưng không kém vẻ uy quyền:

“Ồ… Đây là lâu đài Flavitas phải không?”

“Đúng vậy… Xin lập tức đầu hàng, Hoàng gia Ma pháp đoàn đang tới, hai người không thoát được đâu.” Tatuas lịch sự trả lời, đối với địch nhân anh luôn thể hiện sự tôn trọng nhất định.

Tatuas là một học viên xuất sắc, anh thấm nhuần tư tưởng mà hai vị vua và nữ hoàng yêu cầu mọi binh sĩ, chiến sĩ, mọi người dân trong vương quốc phải có.

Trong đó có một điều về tôn trọng người khác, dù đó có là kẻ địch, hoặc người phạm tội… đó cũng là một cách thể hiện việc tôn trọng chính bản thân mình.

Giọng nói bình thản mà uy quyền lại vang lên:

“Xem ra Alan đưa mình về đúng lâu đài rồi. Anh lính, anh tên là gì? Làm việc tốt lắm!!!” Ambrose không ngại trao tặng một lời khen.

Tatuas tay sờ đầu, không hiểu sao khi nghe lời khen từ một tên đột nhập anh lại thấy một cảm giác sung sướng dâng trào trong cơ thể mình, anh ngượng ngùng nói:

“Cảm ơn ngài đã khen… Khoan, xin hai người lập tức đầu hàng.”

Tatuas thầm nghĩ: Nghiêm chỉnh lại đi, lúc này không phải lúc ngượng ngùng, trước mặt có thể là kẻ địch. Nhưng một sự kiện tiếp theo phủ định ngay suy nghĩ vừa rồi….

Anh thấy gì….

Cả tòa lâu đài Flavitas đang tỏa sáng, ánh sáng màu xanh huyền ảo bay lên trên bầu trời…

Cả hòn đảo Luxuria cũng phủ một màu xanh lam tuyệt đẹp.

“Đây là điềm báo nhà vua và nữ hoàng trở về…” Tatuas mắt mắt mở to, miệng kinh ngạc há ra không ngậm vào được, truyền thuyết là thật, một ngày nào đó, nhà vua Ambrose và nữ hoàng Fayola sẽ trở lại Thất đại đảo quốc.

“Khoan đã… kẻ xâm nhập còn ở trước mặt.” Tatuas lập tức trở lại bình tĩnh, ánh mắt của anh nhìn về phía trước.

Ở đó không phải là hai bóng người nữa mà là một cậu bé, cùng một cô bé đang ngủ? Rồi, bỗng nhiên trong sâu thẳm dòng máu của Tatuas dâng lên một lỗi kính trọng sùng bái vô thượng.

Hai đứa trẻ trước mắt là ai? Sao chúng khiến anh cảm thấy vô tận kính trọng…. rồi cậu bé lại nói một câu khiến Tatuas như bị sét đánh vào não.

“Sao… ngươi không chào đón vị vua của mình trở về hả?”

Tatuas cả người run lên cầm cập, hình ảnh bức tượng nhà vua mà ở đâu trên Thất đại đảo quốc này có thể thấy trùng điệp với hình ảnh cậu bé trước mặt, nhà vua không thay đổi gì cả, sau hơn một nghìn năm qua…

Người là chân thần sao.

Tatuas quỳ xuống, vui sướng hét lên:

“Bệ hạ... vạn tuế vạn tuế…”



Ambrose chưa kịp cho anh lính tuần bình thân thì một nhóm binh lính khác lại xông tới, bọn họ kinh ngạc nhìn Tatuas đang quỳ dưới đất.

Và họ nhìn lên Ambrose đang đứng phía xa… cộng thêm việc lâu đài vừa phát sáng, không khó để đoán thân phận của cậu bé trước mắt.

Cả lũ dồn dập quỳ xuống hành lễ với Ambrose.

“Bệ hạ Ambrose, nữ hoàng Fayola vạn tuế vạn tuế…”

“Bệ hạ Ambrose, nữ hoàng Fayola vạn tuế vạn tuế…”

“Bệ hạ Ambrose, nữ hoàng Fayola vạn tuế vạn tuế…”

Tối hôm đó là đêm vui nhất trong cả Thất đại đảo quốc, tin tức nhà vua và nữ hoàng trở về như cơn sóng thần thổi bay mọi suy nghĩ khác trong đầu mọi người dân… mọi người đều vui mừng, đi đâu người ta cũng có thể nghe thấy tiếng hô ‘vạn tuế’.

Rất nhiều người lập tức khỏi hành tới đảo Luxuria - đế đô của Thất đại đỏ quốc để tận mắt chứng kiến vị vua và nữ hoàng thần thánh của họ…

=====

Trở lại, Ambrose ra hiệu bình thân cho các chiến sĩ rồi cậu nói ngay:

“Ai là người phụ trách ở đây?”

Một tên lính già dặn hơn bước tới nói:

“Dạ, là thần, Datus, Đoàn trưởng Hoàng gia Ma pháp đoàn…”

Tên này có làn da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn không giống một mà pháp sư lắm mà giống một chiến sĩ hơn. Càng nhìn kĩ, Ambrose càng thấy hắn khá quen, cậu nói:

“Ngươi và Darius có quan hệ như thế nào?”

Darius là một trong ba vị thống lĩnh quân đội tối cao do chính Ambrose bổ nhiệm, một người trung thành và làm việc rất giỏi.

“Dạ, đó là ông cụ cố cố tổ của thần ạ?”

“Ngươi là cháu thứ mười năm đời của Darius?” Ambrose hỏi lại. Trong nháy mặt cậu tính ra đó là mười năm đời.

“Vâng ạ.” Datus khom mình nhưng ánh mắt không dấu vẻ tự hào nói.

“Đã mười năm đời rồi cơ à… Chính xác chúng ta đã rời đi bao nhiêu năm?” Sau khi cảm thán cảnh người còn người mất, Ambrose hỏi tiếp.

“Tâu bệ hạ, đã 1287 năm qua đi rồi…” Datus thấp giọng nói.

Quả là một thời gian dài... Nhưng trước hết phải xử lý chuyện của Fayola đã. Ambrose cao giọng nói:

“Datus khanh, dẫn đường cho ta tới Thần điện, và triệu tập toàn bộ Hội đồng Hiền giả lại đấy…”

“Vâng, thần đã rõ…”

“Còn cậu, anh lính.” Ambrose chỉ vào Tatuas nói.

“Dạ, bệ hạ có chuyện gì dặn dò ạ.” Tatuas hơi run nói, anh tưởng mình sẽ bị phạt vì hành vi không tôn kính đức vua vừa rồi, anh lại có thể quát nhà vua, ôi thật bất kính, Tatuas trong lòng khóc thầm nghĩ.

“Không phải lo lắng, ngươi đi gọi Nội các đương nhiệm của Thất đại đảo quốc tới gặp ta ở thần điện, nói bọn họ chuẩn bị một bản tóm tắt báo cáo tất cả chuyện xảy ra trong hơn một nghìn năm qua… cả về Ẩn sĩ nữa.”

Đúng vậy, khi Ambrose mới xuất hiện ở phía sau lâu đài, bên kia cách chỉ hơn một cây số thôi là Thần điện, nơi ở của Ẩn sĩ, cậu không thể cảm nhận được bất kì khí tức của ông ta, và nếu Ẩn sĩ còn ở đây thì ông sẽ có mặt ngay lập tức.

“Vâng, thần tuân lệnh…”

Sau đó Ambrose đưa Fayola đi vào Thần điện, nơi Hội đồng Hiền giả ở lại.

Lúc trước, Ambrose và Fayola đã quy hoạch một tổ chức tên là Hội đồng Hiền giả. Đây là nơi tập chung tất cả các cá nhân thông minh nhất, hiểu biết nhất, trí tuệ nhất và mạnh nhất. Là những con người tinh anh nhất trong cả nước.

Nhiệm vụ của bọn họ là nghiên cứu ma pháp, khoa học, đồng thời tham mưu cho nhà vua, nữ hoàng và chính phủ về mọi vấn đề trong đời sống xã hội, chính trị, kinh tế, quân sự, vân… vân…

Vừa đi cậu vừa hỏi Datus:

“Hội đồng Hiền giả hiện ra sao?”

“Thưa bệ hạ, Hội đồng hiền giả có 1336 vị chính thức, và hơn ba mươi nghìn người khác là thành viên dự bị.”

Ambrose nghe vậy giật mình, bước đi hơi chậm lại. Cậu không ngờ lại nhiều tới như vậy, 1336 người tất cả, còn số này có ý nghĩa rất nhiều.

Thất đại đảo quốc dựa trên ma pháp văn minh là chủ yếu, khoa học kỹ thuật chỉ là để phục vụ cho đời sống mọi người dân được tiện nghi hơn mà thôi.

Vì vậy, Ambrose đặt ra tu vi ma pháp sư tiêu chuẩn để là thành viên chính thức của Hội đồng Hiền giả phải là cấp bốn trở lên. Thành viên dự bị phải có tu vi cấp ba ma pháp sư tột cùng.

Con số mà Datus vừa nói có ý nghĩa trong tay của cậu và Fayola có 1336 vị ma phap sư cấp 4… Một còn số rất rất kinh khủng nếu đặt ở thế giới thực.

Nhưng không chỉ dừng ở đó, Ambrose còn phân chia các thành viên trong Hội đồng thành ba cấp khác nữa, đó là: Hiền giả, Nguyên Hiền giả và Đại Hiền giả.

Hiền giả tương ứng với cấp 4 sơ kì và trung kì.

Nguyên Hiền giả tương ứng với cấp 4 hậu kì và Tột cùng.

Đại Hiền giả là... cấp 5 ma pháp sư.

Có điều đây là bí mật chỉ có nội bộ Hội đồng mới biết được, mà thành viên đầu tiên và duy nhất của Hội đồng Hiền giả thời đó chính là Ẩn sĩ.

=====
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện