“Voldemort trở lại… hắn trở lại…”

Potter tiếp tục kêu gào trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người xung quanh, thằng nhóc không để ý ông hiệu trưởng liên tục đánh tín hiệu, nháy mắt, thủ thế, thậm chí cả trừng mắt.

Phía trên khán đài, đám học sinh và quan khách cũng bất động. Tin tức này quá… quá oanh bạo. Họ không dám tin là thực. Bọn học sinh ánh mắt mê man, nhiều đứa sợ tới xanh cả mặt.

Người lớn cũng không kém, nhiều quý bà nhát gan còn hét lên chói tai. Trong khi đó, nhưng nhân vật tinh anh, máu mặt trong giới phù thủy hồi phục rất nhanh, bọn họ ánh mắt dồn về phía lão bộ trưởng, như nhìn xem ông ta ứng đối thể nào. 

Lúc này, Cornelius Fudge gần như mất kiểm soát, lão cả người run lên chỉ ngón tay khẳng khi cũng run nuốt vào Potter:

“Ngươi… Ngươi… Câm miệng, Potter.”

Lão hét lên một tiếng gây chú ý của tất cả mọi người đang có mặt xung quanh, lão Bộ trưởng gầm lên:

“Potter, cậu còn mê sảng gì ở đâu. ‘Kẻ - mà - cũng - biết - là - ai’... hắn ta đã chết. Người chết không thể phục sinh được, cậu nên rút lại lời nói của mình, đây không phải chỗ nói lung tung, hay là nơi để một kẻ sĩ háo lắm miệng.”

“Không, ngài Bộ trưởng, tôi không bịa chuyện. Đây là sự thực, Chính mắt tôi đã nhìn thấy… hắn...”

“Dừng lại. Tôi nghĩ mọi người ở đây có thể thấy. Harry Potter, cậu ta bị thương quá nặng dẫn tới mê sảng nói bậy. Chúng ta không cần quan tâm đến những lời như vậy.”

Cornelius Fudge hoàn toàn không để ý tới Potter, ông ngẩng đầu, giọng cố tỏ ra đáng tin cậy nói với các khán giả trên khán đài, nhưng nếu để ý kĩ, có thể thấy trên trán lão ta đã lấm tấm mồ hôi hột.

Rồi lão nhìn tới bà y tá Poppy Pomfrey nói bằng giọng ra lệnh:

“Bà Pomfrey, trò Potter cần nghỉ ngơi, nếu để nó tiếp tục trong tình trạng loạn trí này, sẽ rất nguy hiểm. Cho cả thằng bé và thế giới phù thủy.”

Bà ý tá chưa kịp nói gì, thì hai thần sáng cận vệ của lão Bộ trưởng từ đâu đó xuất hiện, tóm lấy nhóc Potter mang đi, trong khi thằng nhóc cỗ nhảy lên vùng vẫy, nó lại liên tục hét lên sự thật.

Bà Pomfrey thấy cảnh mạnh bạo như vậy, không lỡ nói:

“Ngài bộ trưởng, thằng nhóc…”

Bà y tá vừa nói vừa nhìn về phía ông hiệu trưởng, chờ ông ta quyết định.

“Không sao, Pomfrey. Nó sẽ được chăm sóc y tế tốt nhất.”

Nói xong, Cornelius Fudge cũng đưa ánh mắt tới giáo sư Dumbledore. Trong chớp mắt, hai vị này không rõ xảy ra chuyện gì, rồi giáo sư Dumbledore mới nhẹ nói:

“Poppy, xin nhờ cô chăm sóc Potter.”

“Được rồi.” Y tá Poppy Pomfrey thở dài gật đầu và chạy theo hai tên thần sáng kia.

Lão Bộ trưởng phất áo chùn, trở lại trên bục chuẩn bị tiếp tục hoàn thành buổi lễ trao giải cho Ambrose, tôi hôm nay mọi chuyện quá đủ rồi, lão nghĩ mình phải một lần nữa khẳng định chuyện Chúa tể Hắc ám trở lại là điều vô lý.

Nhưng khi vừa mới đi tới một góc khuất, thì một cánh tay giữ lão ta lại.

Là Dumbledore, ông hiệu trưởng lúc này mới thảo luận chuyện vừa rồi, giọng ông ta chậm và thấp như không muốn người khác nghe thấy:

“Voldemort đã trở lại, ông Fudge à, nếu ông thẳng thắn chấp nhận sự thật này, và tiến hành những biện pháp cần thiết, chúng ta sẽ vẫn còn có thể cứu vãn được tình thế. Bước đầu tiên và quan trọng nhất là đuổi bọn Giám ngục ra khỏi nhà tù Azkaban …” 

Cornelius Fudge thái độ không được phối hợp cho lắm, ngang ngang đáp lại:

“Vô lý. Đuổi bọn Giám ngục à?”

Không biết lão đang giả ngu hay thực sự không biết gì, Cornelius Fudge nói thêm:

“Tôi chỉ cần đưa ra đề nghị đó thôi là sẽ bị đá văng khỏi cái ghế Bộ trưởng ngay! Hơn một nửa người dân trong giới phù thủy Anh chúng ta chỉ cảm thấy an toàn trên giường ngủ mỗi tối bởi vì bọn họ biết bọn giám ngục đang đứng canh nhà tù Azkaban. Mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát!!”

Dumbledore không để ý thái độ của lão Bộ trưởng, vẫn tiếp tục dùng giọng nhẹ nhàng kiên nhẫn giảng giải:

“Không. Ông phải biết là ông đã giao bọn thuộc hạ đắc lực nhất của Chúa tể Voldemort cho một lũ quái vật sẵn sàng hùa theo hắn ngay khi hắn kêu gọi chúng. Chúng sẽ không giữ lòng trung thành với ông đâu, Fudge à!”

“Voldemort sẽ hứa hẹn với chúng nhiều quyền lực hơn và… nhiều ‘hạnh phúc’ hơn so với những điều kiện ông có thể cho chúng. Nếu bọn Giám ngục về hắn, Chúa tể Voldemort, và những thuộc hạ cũ cũng quay trở về với hắn. Ông sẽ khó lòng ngăn chặn hắn giành lại loại quyền lực mà đã có được cách đây mười ba năm!”

Lão Fudge há họng ra rồi ngậm miệng lại như thể không còn lời nào diễn tả được cơn giận của ông. Lão tức giận, không phải vì đề nghị của Dumbledore, mà thật sâu trong lòng lão biết tên kia thực sự trở về rồi…

Nhưng cái cảm giác này: Cái cảm giác sắp quét sạch toàn bộ kẻ thù ra khỏi nhà của mình thì đột nhiên tên đầu sỏ tội ác không chết lại nhảy ra, đánh một cái vào mặt. Cảm giác sắp chiến thắng tới nơi lại bị kẻ khác mạnh mẽ đẩy sang một bên.

Nếu mà ‘Kẻ - mà - cũng - biết - là - ai’ thực sự trở lại thì lão xong, cắt chức, đi tù… Không, phải giấu nhẹm nó đi… Phải có cách nào đó...

Phía đối diện, Dumbledore không nhận ra tâm tính phức tạp của Cornelius Fudge, ông trong lòng cũng rất vội. Ông phải nghĩ cách trải đường, tự lực bảo vệ phù thủy trong trận hỏa nạn sắp tới, mà chưa cần hợp tác với Ambrose đám người.

Ông tiếp tục nhấn mạnh:

“Bước thứ hai ông phải làm… làm ngay tức thì, là phái sứ giả đến gặp những người khổng lồ.” 

Nghe đoạn này, Fudge hét lên the thé, lão không đủ kiên nhẫn rồi:

“Phái sứ giả tới gặp bọn người khổng lồ man rợn ư? Cái trò điên khùng gì đang diễn ra đây?” 

Dumbledore vẫn không để ý nói:

“Chúng ta phải bắt lấy sự hữu nghị của họ. Ngay bây giờ. Trước khi quá muộn.”

“Nếu không, Voldemort sẽ thuyết phục được họ rằng hắn là pháp sư duy nhất có thể đem lại cho họ quyền lợi và tự do, như hắn đã làm trước đây!”

Fudge há hốc miệng ra, mạnh mẽ lắc đầu và cố tình lùi tránh xa Dumbledore,:

“Ông không thể nào làm như vậy, Dumbledore! Ông điên rồi, nếu mọi người biết rằng tôi đã tiếp cận bọn người khổng lồ… thì chắc là tôi mất chức luôn… Dumbledore…”

“Thôi đi.”

Dumbledore mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng, thẳng thắn ngắt lời lão Bộ trưởng Bộ pháp thuật.

Giờ đây giọng ông ta đã cất cao lên, tràn đầy quyền lực khiến người khác phải e sợ:

“Ông mù rồi, Fudge, lòng tham quyền cố vị đã khiến ông đui mù.”

“Bây giờ tôi nói với ông rằng… Hãy thực hiện ngay những biện pháp mà tôi đề nghị, và ông sẽ được nhớ đến như một trong những bộ trưởng Pháp thuật dũng cảm nhất và vĩ đại nhất trong lịch sử được biết đến, cho dù ông không còn giữ được chức đó nữa!!”

“Còn nếu ông không chịu hành động… thì lịch sử sẽ ghi nhận ông như kẻ đã nhảy lên lề né tránh và để cho Chúa tể Voldemort có được cơ hội thứ hai để hủy diệt thế giới mà chúng ta đã cố gắng xây dựng lại. Và… còn có nhiều việc đáng sợ hơn Voldemort sắp diễn ra… Fudge, nếu không hành động thì thế giới phù thủy xong.”

Cornelius Fudge ánh mắt nhìn ông hiệu trưởng như nhìn một lão già hoang tưởng, ông ta tiếp tục lùi lại, miệng run lên:

“Thế giới phù thủy xong, Vol… Voldemort, hắn làm được sao? Ông. Loạn trí… điên rồ…”

(Tác cá đây là lần đầu tiên Cornelius Fudge gọi cái tên này!!)

Lão Bộ trưởng không còn gì để nói nữa, lão quay người bước lên trên bục, khuôn mặt lão ta cúi gầm xuống đất, âm u khó tả.

Tới khi bước lên trên trung tâm sân khấu, lão ta mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên cạnh không sa, Ambrose đang cầm Cup chiến thắng, chụp ảnh và trả lời phỏng vấn.

Nhận ra mình bị nhìn, Ambrose hơi quay đầu đối diện với lão Bộ trưởng, cậu nhẹ gật đầu và cười một nụ cười hơn cả tỏa nắng, khiến các thiếu nữ trên cả một mảng khán đài gần đó đỏ mặt ô lên, la hét.

Chính vị chụp ảnh sư cũng cảm thán:

“Nụ cười đẹp nhất năm nay, không thể sai đi đâu được.”

Bà phóng viên cũng gật đầu cảm thán:

“Ngài Karling đã hoàn toàn soán ngôi Gilderoy Lockhart. Không, một truyền kì mới sinh ra, tôi sẽ đề cử chuyên mục phù thủy với nụ cười huyền thoại trong mọi thời đại.” 

Ambrose nghe thế cười thầm, nhưng khuôn mặt tỏ ra khiêm tốn, nói:

“Cảm ơn quý bà Marthein, tôi cũng rất chờ mong. Tôi nên nhường ống kính tới cho ngài Bộ trưởng.”

“Phải. Cậu nói đúng, cậu Karling.”

Thế là tất cả mọi người đều nhìn lên trên sân khấu, chờ đợi màn trao giải và phát biểu của Bộ trưởng Bộ pháp thuật.

Cornelius Fudge ho khan một tiếng lấy giọng, trở lại với vẻ mặt chính trị gia thường thấy của mình, ông nói:

“Tối hôm nay kết thúc giải đấu Tam pháp thuật với nhiều thành công rực rỡ, sau đây tôi xin mới quán quân của Hogwarts, Ambrose Karling lên trên này.”

Một tràng pháo tay như nổ tung cả một khoảng trời vang lên, tất cả quan khách, học sinh đều nhìn Ambrose. Nhân vật chính của chúng ta quay người một vòng đáp lại tất cả người ủng hộ mới bước tới lão Bộ trưởng.

Cậu đưa tay ra bắt tay với lão và nói:

“Cảm ơn ngài.”

Cornelius Fudge cố nở ra nụ cười, vỗ vai Ambrose khích lệ nói:

“Làm tốt lắm con trai, Hogwarts tự hào về cậu, người Anh tự hào về cậu. Tôi rất mong chờ tương lai cậu sẽ thể hiện ra sao.”

“Vâng.” Ambrose gật đầu lễ phép nói.

Cornelius Fudge không nhìn Ambrose nữa mà quay sang phía các khán đài:

“Tôi nghĩ mình không phải nói nhiều, mọi người đã rõ kết quả rồi… Xin chúc mừng Ambrose Karling đã giành chiến thắng giải đấu Tam pháp thuật. Phần thưởng của cậu là một nghìn Galleon.”

Nói rồi, ông biến ra một chiếc hộp kho báu xinh đẹp nhỏ đưa cho Ambrose.

“… và kỉ niệm Cup… à cái này cậu ta đã cầm trong tay rồi.”

Bộ trưởng tỏ ra lúng túng, lời nói mang theo sự hài hước ước định.

Đám đông biết tới lúc phải cười nên cưới hòa theo rất to, tiếng pháo tay cũng ầm ầm vang dội theo… Tất cả đứng lên chúc mừng Ambrose.

Phải tới năm phút sau bầu không khí mới ổn định lại.

Cornelius Fudge vẫn chưa muốn thôi, ông nói tiếp bằng sự chắc chắn nhất của mình:

“Sau tối hôm nay, thế nào trong giới phù thủy cũng có những lời đồn đại về sự trở lại của ‘Kẻ - mà - cũng - biết - là - ai’, tôi với tư cách là Bộ trưởng Bộ pháp thuật, tại đây xin một lần nữa khẳng định với mọi người…”

Đám đông nghe lời này vừa im ắng lại bắt đầu xì xào, cả lũ ngưng đọng nhìn ông Bộ trưởng:

“... Đó chỉ là tin đồn, có kẻ muốn gây xáo động bất ổn trong giới phù thủy Anh chúng ta, để đạt được mục đích nào đó. Mọi người xin hay tin trưởng Bộ pháp thuật, tôi và các thành viên trong Bộ làm mọi việc để bảo vệ tất cả chúng ta.”

Đám đông nghe xong cũng ào ào vỗ tay, bọn họ nhìn về Cornelius Fudge đầy kính ý, các phóng viên thì thi nhau chụp lại vẻ đường hoàng, phút tỏa sáng ‘cuối cùng’ vị Bộ trưởng này.

Nhưng cái gì đến thì cũng phải đến…

Một tiếng ‘nổ tung’ vang lên, trên sân khấu nhao nhao xuất hiện vài chục người, tất cả đều vũ trang đầy đủ, đũa phép tuốt trần. Bọn họ bao vây hoàn toàn lấy lão Cornelius Fudge.

Trong đó đi đầu là một người đàn ông cao lớn, với mái tóc dày và xù như bờm sư tử, ông ta vỗ tay giọng đầy nội lực lên tiếng:

“Bộ trưởng, ngài nói hay lắm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện