Cho Chang khuôn mặt đau khổ tuyệt vọng, nhìn thấy Ambrose như nắm được ngọn cỏ cứu mạng, giọng run lên một chút:
“Là cậu sao, cậu chủ Karling.”
- -Cậu chủ Karling.---
Ngay lập tức tất cả mọi người đều nghĩ tới và cố nhớ ra xem cái tên này là ai và đại biểu cho thế lực gì. Một bên khác, Quách Ngọc gặp được Ambrose liền hét toáng lên:
“Là ngươi, tên ác ma này…”
“Câm miệng. Nơi đây là nơi ngươi ồn ào sao.”
Chiến thiếu ra quát Quách Ngọc một tiếng, ánh mắt có khiếp sợ, có kiêng kỵ nhìn về phía Ambrose. Hắn nhớ ra rồi, ba ngày hôm trước, người trong môn phái có truyền tới tin báo về một vị ‘đại nhân vật’ của giới thần bí ngoại quốc đang có mặt tại Hồng Kông.
Hắn còn nhận được tin một vị sư thúc trong phái đã có mặt ở Hồng Kông để canh chừng vị ‘đại nhân vật’ này, và còn nhiều cường giả cấp bậc trưởng lão khách cũng tập hơn ở đó.
Nhưng mà… Cậu chủ nhà Karling lại có mặt ở đây. Vượt qua vòng theo dõi của hơn mười vị Nguyên anh đại năng.
Chiến thiếu gia rùng mình một cái, một ý nghĩ kinh khủng vọt qua trong đầu hắn:
“Muốn thoát khỏi tai mắt của mười vị Nguyên anh đại năng (cấp 4) chỉ có một khả năng. Bên cạnh cậu chủ Karling có một vị Hóa thần lão tổ (cấp 5).”
Tê… Trong lòng thắt lại một cái, họ Chiến không dám thở mạnh, ánh mắt của hắn đảo qua người Đại hiền giả hộ vệ, người trông có vẻ già nhất, cường tráng và mạnh nhất trong nhóm.
“Không được, mày phải bình tĩnh.” Chiến thiếu gia tự trấn an. “Mày là người của Chiến Thiên môn, môn phái đứng đầu Trung Hoa dân quốc…”
Cảm giác thế lực sau lưng mình không kém, trong lòng dâng lên cỗ tự tin, Chiến thiếu gia khuôn mặt bình thường trở lại, hỏi:
“Karling thiếu gia, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy? Ngài hẳn phải ở Hồng Kông chứ?”
Câu đầu tiên là khách khí hỏi thăm, không xu nịnh, không coi thường, thể hiện sự bình đẳng giữa Chiến thiếu gia và Ambrose. Câu thứ hai lại có ẩn ý khác, rõ ràng nghe như quan tâm hỏi chuyện nhưng lại mang một điểm uy hiếm.
Ý nói: Đây là Trung Quốc, chứ không phải Hồng Kông, liệu hồn mà ứng xử nếu không tao gọi một tiếng là có người tới diệt mày.
Đối diện, Ambrose làm sao không hiểu tên họ Chiến kia muốn gì, có điều, Ambrose hoàn toàn không để hắn trong mắt.
Cậu vung tay một cái, ‘oành oành’ hai tên đang giam giữ Cho Chang bị đánh bay, một thêm một cái lật tay, cô nàng người yêu của Max liền bị một cố lực vô hình kéo đền về phía sau Ambrose bảy người.
Chiến thiếu gia thấy vậy, giọng hơi tức giận quát:
“Ngươi làm gì…”
“Câm miệng.”
Đại hiền giả hộ vệ gầm lên một tiếng, cả người ông ta nổi lên một cỗ lực ép phỗ thiên phách địa áp về phía nhà họ Trương và Chiến thiếu gia đám người. Miệng gằn giọng:
“Ngươi nên biết mình đang nói chuyện với ai…”
Đặc biệt, họ chiến bị chiếu cố tới phụt cả máu mồm, người lảo đảo suýt ngã nếu không có mấy tên tay sai đỡ lấy, giờ khuôn mắt hắn không còn một giọt máu rồi. Tên này cố gầm lên:
“Các ngươi quá đáng. Chờ lấy.”
Đồng thời, hắn thò tay lấy ra một thứ gì đó đen đen, là pháo hiệu, hắn giựt pháo, một cái chớp lóe bay lên không chúng biến mất.
Làm xong, Chiến thiếu gia cười nhạt:
“Các ngươi chết chắc, sư thúc của ta ở ngay bên Hồng Kông… khặc khặc… Ngươi... om...m.”
Ambrose không muốn nghe nói nhảm, cậu búng tay một cái, miệng của tên họ Chiến dính vào nhau như bị keo siêu năng gắn chặt, không ho he phát ra một tiếng động âm thanh nào được.
Đại hiền giả cũng không để Ambrose phải ra tay hết, ông làm phép trói lại tất cả đám người Chiến Thiên môn, ném chúng sang một góc của đại điện.
Lúc này, chỉ còn Ambrose đoàn người và nhà họ Trương, Ambrose ánh mắt lạnh lẽo nhìn gia chủ họ Trương hỏi:
“Ngươi biết cậu ta.”
Không khí trước mặt đấm người họ Trương rung động, từng hạt nước li ti xuất hiện tạo thành một tấm màn hình tinh thể lỏng, rồi trên đó, hình ảnh của Max xuất hiện.
Gia chủ họ Trương chần chừ một lúc suy nghĩ rồi nói:
“Tôi… tôi không biết.”
Ông nói rất chậm, vào cố nhìn kỹ khuôn mặt chàng thanh niên trong bức ảnh… Nhưng quả thật ông không nhận ra. Ở bên cạnh, lão nhị họ Trương cũng vậy, ánh mắt mơ hồ, chỉ có tên lão tam là ánh mắt biến đổi, khuôn mặt hiện ra vẻ chột dạ.
Ambrose bắt ngay được phản ứng của hắn, cậu khua tay dùng phép khiến tên này quỳ lê tới trước mặt mình, trên cao nhìn xuống nói:
“Ngươi nói…”
Lão tam họ Trương hoảng, hắn thật nhận biết, run giọng trả lời:
“Tôi không biế…”
“Cái gì…”
“Tôi biết.” Lão tam ngay tức khắc đổi giọng.
“Tôi nhận ra cậu ta. Hôm đó là vào mười ngày trước, tôi bắt được cậu ta đang lẻn vào nhà họ Trương… Cậu ta nói mình là bạn của Cho Chang, nhưng mà …” Lão tam ánh mắt khé động nhìn qua gia chủ họ Trương rồi tới Chiến thiếu gia… nói tiếp:
“Tôi không tin liền đánh cho cậu ta một trận rồi đuổi cậu ta đi… Sau đó… tôi cho người đuổi theo định… định...” Nói tới đây, giọng của lão tam nhà họ Trương nhỏ tí ti.
“Ngươi giết Max!!!”
Cho Chang nghe thấy thế, không kìm lòng được hét lên, ánh mắt đỏ hồng vì sợ. Miệng lẩm bẩm: “Max thật chết… cậu ta… không phải vậy sao cậu chủ nhà Karling tới đây… ôi ư ư…”
Lão Tam bị nói mà sợ suýt chết đứng, tên này vốn không biết tôn nghiêm, liêm sỉ là gì, ngay lập tức dập đầu xuống đất ‘uỵch uỵch’ mấy cái và cầu xin giải thích:
“Không… không… Tôi quả thật muốn thế, nhưng không thành công… cậu ta biến mất, người tôi phái đi tìm khắp Thẩm Quyến ba ngày cũng không thấy… Xin ngài, cậu chủ Karing… tôi quả thực không làm… không phải do tôi…”
Ambrose chưa nói gì, nhíu mày suy nghĩ. Max thực sự còn sống, phép thuật của Ambrose chứng thực điều đó, nhưng lão tam nhà họ Trương nói như vậy, cộng thêm người của cậu đã lật tung nhà họ Trương ra mà không có kết quả, chính phần mười Max đã rơi vào tay thế lực khác, mà ở đây là Trung Quốc…
Ambrose nghĩ tới đây, thì một tiếng nói khiến cậu phải nhìn vào. Lão nhị nhà họ Trương, ông nội của Cho Chang lên tiếng:
“Mười ngày trước, hôm đó không phải là…”
“Làm sao, ông nội?” Cho Chang dâng lên hy vọng vội hỏi.
Lão nhị ánh mắt nhìn Chiến thiếu gia đám người bảo:
“Hôm đấy bọn họ có tới nhà họ Trương chúng tôi.”
Lão tam nghe vậy như túm được phao cứu sinh, ngẩng đầu lên hét vang:
“Phải… Phải đấy, hôm đó bọn họ cũng có mặt, là tôi sợ chàng trai kia đụng phải bọn họ lên mới đuổi cậu ta đi, bọn họ muốn Cho Chang, mà cậu kia lại là bạn của con bé… Ah… Tôi nhớ rõ ràng, sau khi họ Chiến rời đi tôi mới sai người đi…”
Chiến thiếu gia một chỗ bị dính miệng không bình tĩnh nổi rồi, hắn khuôn mặt hiện rõ hai chữ ‘khả nghi’, ánh mắt chùng xuống không dám nhìn Ambrose khi cậu ta nhìn tới.
Đại hiền giả hộ vệ không cần Ambrose nhắc, ông rung tay làm phép khiến tên họ Chiến lê chân bay tới quỳ xuống trước mặt Ambrose, cậu hỏi một câu, nhưng mà tên này không đáp. Khuôn mặt hắn trơ trơ ra quỳ ở đó.
Ambrose đột nhiên cảm thấy rất có ý tứ, cậu ngón tay chĩa lên, miệng lẩm bẩm:
“Crucio.” (ND - Lời nguyền tra tấn)
A... a... aaa… Chiến thiếu gia cả người co quắp, da dẻ tái nhợt, mặt múi kinh khủng, miệng rên la đau đớn, hắn nằm quằn quại lăn lộn tại chỗ trong vòng một phút đồng hồ, mồ hôi vã ra như tắm, in đậm cả một khoảng nền nhà.
Cuối cùng, Ambrose thu tay lại cậu hỏi thêm một lần nữa, nhưng mà tên họ Chiến vấn câm miệng không hé răng, Ambrose cười đoán được điều gì khẩy bảo:
“Ngươi không cần phải cố kéo dài thời gian. Không ai tới cứu mi đâu.”
Chiến thiếu gia không nói, ánh mắt lồi lõm nhìn Ambrose, hiển nhiên hắn không tin. Ambrose thấy thế cười thêm một cái nữa, miệng chẳng đáng khinh thường nói:
“Quân ngu si. Ngươi nghĩ ta dám xuất hiện mà không chuẩn bị trước sao. Được rồi, ta nói thực với các ngươi biết, xung quanh nhà họ Trương này, đã bị người của ta bao vây, và yểm bùa. Hừ, bọn đều không phải hạng tầm thường, tất cả đều là cấp Nguyên anh đại năng.”
Nói rồi, Ambrose bỗng vỗ tay một cái, bên ngoài ào ào độn thổ nhảy vào hơn hai mươi người, tất cả đều là ma pháp sư cấp 4 như cậu nói. Chuyến đi tới phương đông lần này, Ambrose mang một hơi chín phần chiến lực cấp 4, chỉ có năm vị cấp 5 và Eulalia cấp 6 mà thôi.
Chiến thiếu gia thấy cảnh này, cảm nhận luồng áp lực không thể chống đỡ từ hơn hai mươi người này, khuôn mặt toát lên vẻ tuyệt vọng.
Miệng còn chưa tin: “Sao có thể, các ngươi lại có nhiều Nguyên anh đại năng như vậy…”
Những người khác khuôn mặt cũng tuyệt vọng không kém, cả lũ bơ phờ ngồi một chỗ. Bọn chúng chưa bao giờ thấy nhiều cường giả tụ hội một chỗ như vậy, đã thế tất cả đều là địch nhân, đều một chỗ ra lực ép bọn chúng.
Ambrose cười lạnh, cậu không muốn lãng phí thời gian nữa, trong tay ném ra một cái lọ chui tọt vào miệng tên Chiến thiếu gia:
“Ngươi nói đi. Max ở đâu?”
“Ta không biết, tên đó bị cướp đi. Ta vốn muốn giết hắn nhưng giữa đường bị hai bóng đen cướp đi.”
Ambrose khuôn mặt không vui, cậu hỏi:
“Hai bóng đen là ai?”
“Là người của Phục Ma giáo. Ta thấy rõ là bọn họ.” Chiến thiếu gia thành thật nói.
Ambrose nghe thế thầm nghĩ: “Lại liên quan tới thế lực khác.” Cậu nhìn Đại hiền giả hộ vệ hỏi thăm, ông ta nói:
“Thưa cậu chủ, Phục Ma giáo là một tà phái mạnh mẽ nhất ở Trung Quốc, nó giống như tổ chức Tử thần thực tử ở Anh vậy.”
Ambrose gật đầu, cậu không nghĩ tên họ Quách nói dối, vì vừa rồi Đại hiền giả cho hắn uống Chân dược, không phải bản thường mà là phiên bản nâng cấp do chính tay Fayola điều chế. Hơn nữa, bằng một loạt thủ đoạn vừa rồi, ý chí của tên họ Chiến lúc này suy yếu nhất.
Ambrose không hỏi thêm, trong lòng tính toán một chút rồi ra lệnh:
“Mang bọn hắn đi tra hỏi, ta muốn biết tất cả về Phục Ma giáo, và giới thần bí Trung Quốc.”
“Tuân lệnh.”
Ambrose dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía họ Trương đám người hỏi:
“Những người khác đâu?”
“Tất cả đã bị khống chế.” Một vị ma pháp sư cáp 4 cung kính nói.
“Ừ. Mang theo tất cả bọn họ, dọn dẹp sạch sẽ khu vực này, trở về căn cứ. Ta không muốn hành động hôm nay bị người khác phát hiện.”
“Chúng thần hiểu.”
“Tốt.” Ambrose nói xong đứng dậy, cậu liếc nhìn Chiến thiếu gia này một cái, rồi lại nhìn sang Cho Chang nói:
“Đi thôi, Max còn sống. Ta sẽ tìm cậu ta về.”
“Cảm ơn cậu chủ…” Cho Chang lau nước mắt nghẹn hơi nói.
...
“Là cậu sao, cậu chủ Karling.”
- -Cậu chủ Karling.---
Ngay lập tức tất cả mọi người đều nghĩ tới và cố nhớ ra xem cái tên này là ai và đại biểu cho thế lực gì. Một bên khác, Quách Ngọc gặp được Ambrose liền hét toáng lên:
“Là ngươi, tên ác ma này…”
“Câm miệng. Nơi đây là nơi ngươi ồn ào sao.”
Chiến thiếu ra quát Quách Ngọc một tiếng, ánh mắt có khiếp sợ, có kiêng kỵ nhìn về phía Ambrose. Hắn nhớ ra rồi, ba ngày hôm trước, người trong môn phái có truyền tới tin báo về một vị ‘đại nhân vật’ của giới thần bí ngoại quốc đang có mặt tại Hồng Kông.
Hắn còn nhận được tin một vị sư thúc trong phái đã có mặt ở Hồng Kông để canh chừng vị ‘đại nhân vật’ này, và còn nhiều cường giả cấp bậc trưởng lão khách cũng tập hơn ở đó.
Nhưng mà… Cậu chủ nhà Karling lại có mặt ở đây. Vượt qua vòng theo dõi của hơn mười vị Nguyên anh đại năng.
Chiến thiếu gia rùng mình một cái, một ý nghĩ kinh khủng vọt qua trong đầu hắn:
“Muốn thoát khỏi tai mắt của mười vị Nguyên anh đại năng (cấp 4) chỉ có một khả năng. Bên cạnh cậu chủ Karling có một vị Hóa thần lão tổ (cấp 5).”
Tê… Trong lòng thắt lại một cái, họ Chiến không dám thở mạnh, ánh mắt của hắn đảo qua người Đại hiền giả hộ vệ, người trông có vẻ già nhất, cường tráng và mạnh nhất trong nhóm.
“Không được, mày phải bình tĩnh.” Chiến thiếu gia tự trấn an. “Mày là người của Chiến Thiên môn, môn phái đứng đầu Trung Hoa dân quốc…”
Cảm giác thế lực sau lưng mình không kém, trong lòng dâng lên cỗ tự tin, Chiến thiếu gia khuôn mặt bình thường trở lại, hỏi:
“Karling thiếu gia, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy? Ngài hẳn phải ở Hồng Kông chứ?”
Câu đầu tiên là khách khí hỏi thăm, không xu nịnh, không coi thường, thể hiện sự bình đẳng giữa Chiến thiếu gia và Ambrose. Câu thứ hai lại có ẩn ý khác, rõ ràng nghe như quan tâm hỏi chuyện nhưng lại mang một điểm uy hiếm.
Ý nói: Đây là Trung Quốc, chứ không phải Hồng Kông, liệu hồn mà ứng xử nếu không tao gọi một tiếng là có người tới diệt mày.
Đối diện, Ambrose làm sao không hiểu tên họ Chiến kia muốn gì, có điều, Ambrose hoàn toàn không để hắn trong mắt.
Cậu vung tay một cái, ‘oành oành’ hai tên đang giam giữ Cho Chang bị đánh bay, một thêm một cái lật tay, cô nàng người yêu của Max liền bị một cố lực vô hình kéo đền về phía sau Ambrose bảy người.
Chiến thiếu gia thấy vậy, giọng hơi tức giận quát:
“Ngươi làm gì…”
“Câm miệng.”
Đại hiền giả hộ vệ gầm lên một tiếng, cả người ông ta nổi lên một cỗ lực ép phỗ thiên phách địa áp về phía nhà họ Trương và Chiến thiếu gia đám người. Miệng gằn giọng:
“Ngươi nên biết mình đang nói chuyện với ai…”
Đặc biệt, họ chiến bị chiếu cố tới phụt cả máu mồm, người lảo đảo suýt ngã nếu không có mấy tên tay sai đỡ lấy, giờ khuôn mắt hắn không còn một giọt máu rồi. Tên này cố gầm lên:
“Các ngươi quá đáng. Chờ lấy.”
Đồng thời, hắn thò tay lấy ra một thứ gì đó đen đen, là pháo hiệu, hắn giựt pháo, một cái chớp lóe bay lên không chúng biến mất.
Làm xong, Chiến thiếu gia cười nhạt:
“Các ngươi chết chắc, sư thúc của ta ở ngay bên Hồng Kông… khặc khặc… Ngươi... om...m.”
Ambrose không muốn nghe nói nhảm, cậu búng tay một cái, miệng của tên họ Chiến dính vào nhau như bị keo siêu năng gắn chặt, không ho he phát ra một tiếng động âm thanh nào được.
Đại hiền giả cũng không để Ambrose phải ra tay hết, ông làm phép trói lại tất cả đám người Chiến Thiên môn, ném chúng sang một góc của đại điện.
Lúc này, chỉ còn Ambrose đoàn người và nhà họ Trương, Ambrose ánh mắt lạnh lẽo nhìn gia chủ họ Trương hỏi:
“Ngươi biết cậu ta.”
Không khí trước mặt đấm người họ Trương rung động, từng hạt nước li ti xuất hiện tạo thành một tấm màn hình tinh thể lỏng, rồi trên đó, hình ảnh của Max xuất hiện.
Gia chủ họ Trương chần chừ một lúc suy nghĩ rồi nói:
“Tôi… tôi không biết.”
Ông nói rất chậm, vào cố nhìn kỹ khuôn mặt chàng thanh niên trong bức ảnh… Nhưng quả thật ông không nhận ra. Ở bên cạnh, lão nhị họ Trương cũng vậy, ánh mắt mơ hồ, chỉ có tên lão tam là ánh mắt biến đổi, khuôn mặt hiện ra vẻ chột dạ.
Ambrose bắt ngay được phản ứng của hắn, cậu khua tay dùng phép khiến tên này quỳ lê tới trước mặt mình, trên cao nhìn xuống nói:
“Ngươi nói…”
Lão tam họ Trương hoảng, hắn thật nhận biết, run giọng trả lời:
“Tôi không biế…”
“Cái gì…”
“Tôi biết.” Lão tam ngay tức khắc đổi giọng.
“Tôi nhận ra cậu ta. Hôm đó là vào mười ngày trước, tôi bắt được cậu ta đang lẻn vào nhà họ Trương… Cậu ta nói mình là bạn của Cho Chang, nhưng mà …” Lão tam ánh mắt khé động nhìn qua gia chủ họ Trương rồi tới Chiến thiếu gia… nói tiếp:
“Tôi không tin liền đánh cho cậu ta một trận rồi đuổi cậu ta đi… Sau đó… tôi cho người đuổi theo định… định...” Nói tới đây, giọng của lão tam nhà họ Trương nhỏ tí ti.
“Ngươi giết Max!!!”
Cho Chang nghe thấy thế, không kìm lòng được hét lên, ánh mắt đỏ hồng vì sợ. Miệng lẩm bẩm: “Max thật chết… cậu ta… không phải vậy sao cậu chủ nhà Karling tới đây… ôi ư ư…”
Lão Tam bị nói mà sợ suýt chết đứng, tên này vốn không biết tôn nghiêm, liêm sỉ là gì, ngay lập tức dập đầu xuống đất ‘uỵch uỵch’ mấy cái và cầu xin giải thích:
“Không… không… Tôi quả thật muốn thế, nhưng không thành công… cậu ta biến mất, người tôi phái đi tìm khắp Thẩm Quyến ba ngày cũng không thấy… Xin ngài, cậu chủ Karing… tôi quả thực không làm… không phải do tôi…”
Ambrose chưa nói gì, nhíu mày suy nghĩ. Max thực sự còn sống, phép thuật của Ambrose chứng thực điều đó, nhưng lão tam nhà họ Trương nói như vậy, cộng thêm người của cậu đã lật tung nhà họ Trương ra mà không có kết quả, chính phần mười Max đã rơi vào tay thế lực khác, mà ở đây là Trung Quốc…
Ambrose nghĩ tới đây, thì một tiếng nói khiến cậu phải nhìn vào. Lão nhị nhà họ Trương, ông nội của Cho Chang lên tiếng:
“Mười ngày trước, hôm đó không phải là…”
“Làm sao, ông nội?” Cho Chang dâng lên hy vọng vội hỏi.
Lão nhị ánh mắt nhìn Chiến thiếu gia đám người bảo:
“Hôm đấy bọn họ có tới nhà họ Trương chúng tôi.”
Lão tam nghe vậy như túm được phao cứu sinh, ngẩng đầu lên hét vang:
“Phải… Phải đấy, hôm đó bọn họ cũng có mặt, là tôi sợ chàng trai kia đụng phải bọn họ lên mới đuổi cậu ta đi, bọn họ muốn Cho Chang, mà cậu kia lại là bạn của con bé… Ah… Tôi nhớ rõ ràng, sau khi họ Chiến rời đi tôi mới sai người đi…”
Chiến thiếu gia một chỗ bị dính miệng không bình tĩnh nổi rồi, hắn khuôn mặt hiện rõ hai chữ ‘khả nghi’, ánh mắt chùng xuống không dám nhìn Ambrose khi cậu ta nhìn tới.
Đại hiền giả hộ vệ không cần Ambrose nhắc, ông rung tay làm phép khiến tên họ Chiến lê chân bay tới quỳ xuống trước mặt Ambrose, cậu hỏi một câu, nhưng mà tên này không đáp. Khuôn mặt hắn trơ trơ ra quỳ ở đó.
Ambrose đột nhiên cảm thấy rất có ý tứ, cậu ngón tay chĩa lên, miệng lẩm bẩm:
“Crucio.” (ND - Lời nguyền tra tấn)
A... a... aaa… Chiến thiếu gia cả người co quắp, da dẻ tái nhợt, mặt múi kinh khủng, miệng rên la đau đớn, hắn nằm quằn quại lăn lộn tại chỗ trong vòng một phút đồng hồ, mồ hôi vã ra như tắm, in đậm cả một khoảng nền nhà.
Cuối cùng, Ambrose thu tay lại cậu hỏi thêm một lần nữa, nhưng mà tên họ Chiến vấn câm miệng không hé răng, Ambrose cười đoán được điều gì khẩy bảo:
“Ngươi không cần phải cố kéo dài thời gian. Không ai tới cứu mi đâu.”
Chiến thiếu gia không nói, ánh mắt lồi lõm nhìn Ambrose, hiển nhiên hắn không tin. Ambrose thấy thế cười thêm một cái nữa, miệng chẳng đáng khinh thường nói:
“Quân ngu si. Ngươi nghĩ ta dám xuất hiện mà không chuẩn bị trước sao. Được rồi, ta nói thực với các ngươi biết, xung quanh nhà họ Trương này, đã bị người của ta bao vây, và yểm bùa. Hừ, bọn đều không phải hạng tầm thường, tất cả đều là cấp Nguyên anh đại năng.”
Nói rồi, Ambrose bỗng vỗ tay một cái, bên ngoài ào ào độn thổ nhảy vào hơn hai mươi người, tất cả đều là ma pháp sư cấp 4 như cậu nói. Chuyến đi tới phương đông lần này, Ambrose mang một hơi chín phần chiến lực cấp 4, chỉ có năm vị cấp 5 và Eulalia cấp 6 mà thôi.
Chiến thiếu gia thấy cảnh này, cảm nhận luồng áp lực không thể chống đỡ từ hơn hai mươi người này, khuôn mặt toát lên vẻ tuyệt vọng.
Miệng còn chưa tin: “Sao có thể, các ngươi lại có nhiều Nguyên anh đại năng như vậy…”
Những người khác khuôn mặt cũng tuyệt vọng không kém, cả lũ bơ phờ ngồi một chỗ. Bọn chúng chưa bao giờ thấy nhiều cường giả tụ hội một chỗ như vậy, đã thế tất cả đều là địch nhân, đều một chỗ ra lực ép bọn chúng.
Ambrose cười lạnh, cậu không muốn lãng phí thời gian nữa, trong tay ném ra một cái lọ chui tọt vào miệng tên Chiến thiếu gia:
“Ngươi nói đi. Max ở đâu?”
“Ta không biết, tên đó bị cướp đi. Ta vốn muốn giết hắn nhưng giữa đường bị hai bóng đen cướp đi.”
Ambrose khuôn mặt không vui, cậu hỏi:
“Hai bóng đen là ai?”
“Là người của Phục Ma giáo. Ta thấy rõ là bọn họ.” Chiến thiếu gia thành thật nói.
Ambrose nghe thế thầm nghĩ: “Lại liên quan tới thế lực khác.” Cậu nhìn Đại hiền giả hộ vệ hỏi thăm, ông ta nói:
“Thưa cậu chủ, Phục Ma giáo là một tà phái mạnh mẽ nhất ở Trung Quốc, nó giống như tổ chức Tử thần thực tử ở Anh vậy.”
Ambrose gật đầu, cậu không nghĩ tên họ Quách nói dối, vì vừa rồi Đại hiền giả cho hắn uống Chân dược, không phải bản thường mà là phiên bản nâng cấp do chính tay Fayola điều chế. Hơn nữa, bằng một loạt thủ đoạn vừa rồi, ý chí của tên họ Chiến lúc này suy yếu nhất.
Ambrose không hỏi thêm, trong lòng tính toán một chút rồi ra lệnh:
“Mang bọn hắn đi tra hỏi, ta muốn biết tất cả về Phục Ma giáo, và giới thần bí Trung Quốc.”
“Tuân lệnh.”
Ambrose dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía họ Trương đám người hỏi:
“Những người khác đâu?”
“Tất cả đã bị khống chế.” Một vị ma pháp sư cáp 4 cung kính nói.
“Ừ. Mang theo tất cả bọn họ, dọn dẹp sạch sẽ khu vực này, trở về căn cứ. Ta không muốn hành động hôm nay bị người khác phát hiện.”
“Chúng thần hiểu.”
“Tốt.” Ambrose nói xong đứng dậy, cậu liếc nhìn Chiến thiếu gia này một cái, rồi lại nhìn sang Cho Chang nói:
“Đi thôi, Max còn sống. Ta sẽ tìm cậu ta về.”
“Cảm ơn cậu chủ…” Cho Chang lau nước mắt nghẹn hơi nói.
...
Danh sách chương