=== Chuyển cảnh ===

Ba mươi phút phút sau, Ambrose xuất hiện trong căn cứ, cậu vừa đi về phía thư phòng của mình vừa nói:

“Thẩm vấn lại tên họ chiến kia. Mang đầu của tên sư thúc và thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn cho hắn nhìn.”

“Vâng.”

“Mười phút nữa ta cần kết quả.”

“Tuân lệnh.”

Cánh cửa đóng lại, Ambrose ngồi xuống phía sau cái bàn, nhìn Max đang đứng mà nóng lòng như ngồi trên đống lửa, không khỏi hỏi một câu:

“Làm sao vậy?”

Max cố nở nụ cười méo mó trả lời:

“Cậu chủ, không biết Cho Chang… cô ấy...”

“Cho Chang khỏe, nếu muốn gặp thì đi ra ngoài, hành lang phía tây, phòng số bảy từ ngoài vào trong.”

“Cảm ơn cậu chủ.” Max cúi người vui vẻ nói, không chờ được ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài thư phòng. Lúc này chỉ còn Ambrose và Đại hiền giả hộ vệ, Ambrose trầm ngâm một lúc mới hỏi ông ta:

“Dọn dẹp sạch chứ?”

“Vâng, tất cả đã mang về.”

“Tốt, mang tới phòng thí nghiệm… Ừm, khanh ngày mai sắp xếp, chúng ta trở về Anh.”

Ambrose sau đó trao đổi một chút việc khác ở Trung Quốc với Đại hiền giả hộ vệ, chủ yếu là sắp xếp họ Trương đám người. Theo Đại hiền giả thì dứt khoát mang về Anh, rồi tẩy não bọn họ trở thành gia tộc phụ thuộc nhà Karling.

Ambrose cũng khá phân vân, nghe phương pháp này có vẻ không được dân chủ lắm, nhưng xét tình thế nhà họ Trương ở Trung Quốc thì đây có lẽ là phương pháp duy nhất. Họ Chiến đám người kia chắc chắn phải chết, chúng không phải thứ tốt lành gì.

Đứng ở phía sau bọn chúng là Chiến Thiên môn, môn phái này biết con trai môn chủ mình mất tích ở nhà họ Trương, giờ nhà họ Trương chỉ cần lộ mặt ra một cái là bị tóm ngay, kết cục tất nhiên là đồ tông diệt tộc.

Sau khi suy nghĩ kia, Ambrose đồng ý với Đại hiền giả hộ vệ, hai người thương lượng xem bằng cách nào lén lút mang gần trăm miệng người nhà họ Trương xuất ngoại.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, từ bên ngoài, một giọng nói vọng vào:

“Đức vua, thần tới mang theo lời khai.”

“Vào đi.”

Một vị Đại hiền giả bước vào, tay ông cầm một ống nghiệm thủy tinh, ông khom người hành lễ rồi vung tay biết ra một tấm màn hình bằng chất lỏng. Đại hiền giả thẩm vấn thưa:

“Nhà vua, đây là kết quả.”

Ambrose gật đầu ra hiệu tiếp tục. Đại hiền giả thẩm vấn khẽ nghiêng đầu, tay cầm ống nghiệm đổ lên trên cái màn hình, trong tích tắc tiếp theo, hình ảnh Chiến thiếu gia tàn tạ, te tua, người đầy vết thương hiện lên.

Họ chiến giờ không còn vẻ hào hiệp, khí thế bức người như trước, trái lại, là một sự sụp đổ không hề nhẹ, hắn bắt đầu nói, nói một cách vô hồn, lời nói của một người quá đau khổ chỉ cầu mong cái chết để được giải thoát.

Hắn kể lại mọi chuyện, từ lúc hắn tới nhà họ Trương lần đầu tiên, gặp Max ra sao, dụ Max uống thuốc mê như thế nào. Bây giờ khi nghe tất cả Ambrose mới hiểu tại sao Max lại bị bắt, dù tên này không đắc tội với tên họ Chiến đám một chút nào.

Tất cả bởi vì linh hồn – không, là tinh thần lực của Max mạnh hơn người bình thường. Họ Chiến cùng với Phục Ma giáo đều truy bắt những người có linh hồn mạnh, bọn họ có một cái dụng cụ đặc biệt để dò xét xem đối tượng khả nghi có phải người mà chúng cần.

Không may cho Max, tên này đụng đúng phải họ Chiến, và bị cái dụng cụ đặc biệt kia bắt được sóng. Đó là lý do bắt Max. 

Tới lượt Cho Chang lại khác, cô bé này dường như là ‘hàng cao cấp’ hơn, không bị ném vào ngục tối như Max, mà ‘được’ họ Chiến đích thân ‘mời’ mang về Chiến Thiên môn gia nhập ‘Dưỡng Thiên điện’ của bọn chúng.

Họ Chiến cũng không biết cái Dưỡng Thiên điện này là cái gì, nhưng hàng năm có không thiếu những thiếu nữ trinh trắng được tuyển vào đó, nhiều người một vào không ra, có một số người còn hiện thân, nhưng họ giống như biến thành một người hoàn toàn khác.

Tiếp theo, họ Chiến kể về việc hắn đánh lạc hướng người thẩm vấn như thế nào. Hắn biết phù thủy nước ngoài có một loại thuốc tên là Chân dược khiến người uống không thể nói dối được.

Vì thế, hắn bắt đầu lựa lời để nói, hướng người thẩm vấn đặt những câu hỏi khiến hắn nói thật nhưng mà cũng không lộ ra những điều cần dấu. 

Hắn điều khiển người thẩm vấn tập chung vào những thông tin liên quan tới Max, tên này biết Ambrose đám người mục tiêu là tìm Max, ngay từ lúc Ambrose cho nhà họ Trương xem ảnh chân dung của Max.

Vì vậy, hắn hướng Ambrose đám người tới phân đà Phục Ma giáo. Đồng thời còn để lại lời nhắn cho sư thúc của mình. Mục đích để tóm người của Ambrose, và từ đó tìm tới nơi này cứu hắn tra

“Thật là một tên giảo hoạt.” Ambrose nghe xong không khỏi khen một câu. 

“Vâng. Thật là xấu hổ khi chúng thần bị lừa. Xin bệ hạ giáng tội.” 

Đại hiền giả thẩm vấn khom người thành kính nói. Ông trong lòng vô cùng tự trách, người của ông thẩm vấn mà bị lừa, khiến nhà vua lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, dù cho nhà vua không làm sao, nhưng sự thật chính là như vậy.

Ambrose xua tay nói:

“Ta không trách tội khanh. Lúc đấy chúng ta ai cũng vội vàng tìm tung tích của Max. Được rồi, còn thông tin về giới thần bí Trung Quốc nữa, khanh lui xuống tổng hợp rồi gửi cho ta một bản.”

“Thần tuân lệnh.” 

Đại hiền giả thẩm vẫn cúi người càng sâu, ông lùi lại tới cánh cửa mới xoay người rời đi, đúng lúc đó, Max trở lại, tên này cúi đầu chào hỏi Đại hiền giả thẩm vấn rồi mới bước vào.

Nhìn khuôn mặt của Max tràn ngập mùa xuân, chắc chắn tên này làm lành với Cho Chang rồi, đây là lần thứ 3 hai người này hợp thành một đôi, Ambrose cười nói:

“Ngươi không ở chỗ Cho Chang tới đây làm gì?”

Max bị hỏi như vậy, mặt càng ngượng đỏ bừng lên, cậu ta cười ngốc nghếch một vài cái mới trả lời Ambrose:

“Cậu chủ. Tôi quên mất, có chuyện chưa báo cáo với cậu, về hai lão già kia.”

Ambrose đang ngồi thỏa mái dựa lưng vào thành ghế, nghe vậy liền chỉnh lại tư thế ngồi thẳng lên, hứng thú bảo:

“Ta quên mất, Max tên ngu ngốc nhà người tỉnh lại từ lâu rồi. Hai tên kia nói gì?”

Max khuôn mặt nghiêm túc lên, cậu trả lời:

“Bọn họ có nói về một kế hoạch bí mật – ‘Kế hoạch Phục Thiên’. Hai người kia chỉ nói một phần kế hoạch thôi. Tôi nghe được Phục Ma giáo từ mười năm trước đã thống nhất bốn đại tà phái, trở thành một thế lực cực kỳ kinh khủng. Đây là do Chiến Thiên môn bí mật giúp đỡ, hai môn phái này có mối quan hệ không bình thường…”

Ambrose nhất trí, từ cách một vị Pháp vương Phục Ma giáo hợp lực với một bị Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn nhằm đối phó với cậu có thể nhìn ra điều này.

Max tiếp tục nói:

“Bây giờ, Phục Ma giáo và Chiến Thiên môn lại một lần nữa hợp tác, mục tiêu của bọn họ là thanh tẩy toàn bộ thế lực chính đạo, thế lực phù thủy ở các tỉnh miền nam Trung Quốc. Từ đó, Phục Ma giáo chính thức nổi lên trên mặt nước, trở thành môn phái mạnh nhất trong mười môn phái… à, phải nói là trong 7 môn phái còn lại.”

Max nói tới đây nhíu mày, cậu ta trong lòng khó có thể tưởng tượng sẽ là bao nhiêu người nữa bị giết trong cái kế hoạch này. Cuối cùng, Max nhìn cậu chủ Ambrose nói:

“Và… Tôi nghĩ thông tin này có khả năng liên quan tới chúng ta. Một hành động khác của Phục Ma giáo nhằm vào Nhật Bản...”

“Nhật Bản. Takagi.” Ambrose trong lòng nháy mắt nghĩ, cậu cố giữ bình tĩnh nghe Max nói nốt:

“Bọn họ có kế hoạch phục kích tiêu diệt đoàn sứ giả của Thần quốc Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên) thăm thường niên giới thần bí Trung Quốc.”

Thần quốc Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên), một cái tên xa lạ. Ambrose trong đầu không có một chút thông tin gì về cái địa danh này. Cậu trầm giọng nói:

“Max, nói rõ hơn.”

“Cậu chủ, tôi cũng không biết, tôi chỉ nghe bọn hắn nhắc tới cái tên Thần quốc Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên) mà thôi. Với lại, cuộc tập kích này cách hiện tại không xa, ừm… Vào nửa đêm ba ngày nữa, tại thành phố Thượng Hải…”

Ambrose im lặng trong chốc lát, rồi nhìn Max nói:

“Ta biết rồi, ngươi cút đi tìm Cho Chang đi.”

Rồi cậu nghiêm giọng nói với Đại hiền giả hộ vệ:

“Khanh gửi ngay yêu cầu về Anh, để bọn họ sưu tầm thông tin về Thần quốc Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên), rồi lập tức chuyển cho ta.”

“Vâng. Thần đi ngay.”

Đại hiền giả hộ vệ và Max rời khỏi thư phòng, Ambrose vẫn ngồi đó một mình suy nghĩ, bất chợt cánh cửa phòng lại mở, lần này là Đại hiền giả thẩm vấn, ông ta khuôn mặt khó khăn nói:

“Tâu bệ hạ, trong đám người bị bắt, có một người nói là hắn có tin mật, muốn chính mình tâu lên với Người. Hắn thà chết chứ không khai, chỉ muốn gặp trực tiếp nhà vua mới nói. Tên này có thủ đoạn chống lại Chân dược, nên thần tới xin ý chỉ của Người.”

“Được. khanh mang hắn tới.” Ambrose không suy nghĩ gì nhiều liền đồng ý. Cậu muốn xem lại có chuyện gì tới đây.

Vài phút sau, Đại hiền giả mang tới một người, Ambrose thật không ngờ đó lại là hắn ta, anh trai của Quách Ngọc. 

Ambrose và hắn nói chuyện trong phòng trong vòng nửa tiếng, sau đó, chờ khi Đại hiền giả hộ vệ trở lại, cậu ra lệnh:

“Thả Quách Nguyên (tên anh trai Quách Ngọc) ra. Đồng thời, khanh chuẩn bị để thế thân của ta trở lại Anh, chúng ta vẫn tiếp tục bí mật ở lại đây.” 

Đại hiền giả không hiểu ý nghĩ của nhà vua, nhưng ông vẫn cung kính hô:

“Thần tuân lệnh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện