Sau đó, Ambrose lại hướng mắt lên võ đài. Bụi bặm bây giờ đã tan phần nào để lộ ra một lùm cây. Phải, một lùm cây không biết ở đâu ra bao trùm toàn bộ võ đài.
...
“Bên trên có người…”
Một tiếng kêu vang lên, cả đám cường giả theo bản năng ngẩng đầu lên, Ambrose cũng làm theo, cậu nhận ra:
“Ở đó... là cô gái che mặt.”
Ambrose ngay lập tức nhìn xuống cái lùm cây, cậu nheo mắt để nhìn cho kỹ và nhìn cho rõ. Rồi, kia rồi, nhân vật chính của chúng ta nhìn ra lấp ló trong đám cây cỏ là mười tên Thiên nữ do Chiến Thượng Thiên thỉnh tới.
“Bọn họ…” Ambrose mở to mắt, kìm lòng không được mở miệng.
Mười vị Thiên nữ khác lúc này rất nhiều, mười người như không có sức sống, mắt mở to, tay chân vẫn giữ thế chuẩn bị tấn công. Cơ thể không động đậy, đứng đơ ra đó như một cỗ người máy hết pin.
“Người máy?” Ambrose hai mắt sáng lên lặp lại một lần ý nghĩ nữa.
Trong đầu tên này hiện ra một giả thuyết khó tưởng, nhưng có thể chấp nhận được:
“Mười người kia, giống cái bóng đen mà cậu lấy được dưới hồ nước Đen, bọn họ chỉ là khôi lỗ, hoặc sản phẩm luyện kim ma thuật mà thôi. Bọn họ không có linh hồn.”
“Nhưng, khoan đã.”
Ambrose nhớ lại hình ảnh mười người vừa rồi, nó quá hoàn mỹ, một sản phẩm quá hoàn mỹ, không một tỳ vết. Trong đầu Ambrose chợt nổi lên cái tâm tính khoa học gia nhà Ravenclaw, cậu chỉ muốn chộp mấy cô gái này vào, thỏa thích nghiên cứu cơ thể bọn họ.
…
Ngược lại, đám cường giả Trung Quốc khuôn mặt mờ mịt, bọn chúng tự hỏi cô gái mới tới kia là ai. Trong đó, chỉ có Độ Thần Hải không hiểu sao lại mở miệng vui sướng cười lớn:
“Là ngài đến rồi...Khụ khụ… Thay mặt toàn bộ chính đạo Trung Quốc chào mừng ngài, sứ giả Thần quốc Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên).”
Trong lòng hắn vui sướng gào thét: “Ha ha… Viện quân đã tới, lần này bọn ma giáo chắc chắn phải chết…”
Đám cường giả khác nhìn nhau kinh ngạc nói:
“Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên), không phải là thế lực giới tu luyện Nhật Bản sao?”
“Độ môn chủ, ngài sao lại liên hệ với bọn họ, ngài không biết mối quan hệ giữa chúng ta sao?” Một người lo lắng nói.
Bọn họ nói thế không sai, giới thần bí Nhật Bản có một phần nhỏ là những kẻ bị mười vị Tiên Tổ đuổi sang tị nạn.
Vì thế không hiếm kẻ hận thù giới tu luyện Trung Quốc, thỉnh thoảng bọn này cố gây nên mâu thuẫn giữa hai bên. Vì thế, giữa giới tu luyện Trung Quốc và Nhật Bản không hòa hợp cho lắm.
Nhưng đó là trong lúc bình thường, bây giờ là thời kỳ phi thường, phải có cái nhìn và cách xử sự khác. Độ chưởng môn trợn mắt quát tên nghi vấn một câu:
“Im lặng. Không nói không ai nói mi bị câm.”
Rồi hắn nhìn toàn bộ tu luyện giả chính đạo:
“Mọi người, ngài sứ giả là người ta dùng giá cả lớn để mời sang giúp đỡ chúng ta chống lại đám tà đạo. Kẻ thù ngay trước mắt, chúng ta phải tận dụng mọi sự giúp đỡ để chiến thắng cái ác.”
“Tôi đồng ý với Độ môn chủ.”
“Tôi cũng vậy.”
“Chào mừng ngài Sứ giả.”
“Chào mừng…”
…
Độ Thần Hải mặt hớn hở nhưng trong lòng thở phào, lúc trước, hắn nhận được tin đoàn sứ giả bị tấn công, hắn tưởng mình mất sự trợ giúp từ Thần Quốc rồi chứ. May mắn là bọn họ không sao, lại xuất hiện đúng lúc, kiềm chế quân cứu viện của Chiến Thiên môn.
Hít một hơi cho người bình tĩnh lại, họ Độ hét to ra lệnh:
“Các vị, Phục Ma giáo và Chiến Thiên môn tới số rồi, sứ giả Thần quốc Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên) đã kiềm chế đám yêu nữ. Đây là thời cơ để chúng ta phản công, nhất cử tiêu diệt lũ tà đạo và bọn phản bội.”
“Mọi người, xông lên, giết.”
Tất cả chính đạo nghe xong đều hừng hực khí thế, trước đó bọn họ không nhìn thấy phần thắng, nhưng giờ rõ rồi. Càng tấn công, sĩ khí của đám chính đạo càng tăng lên cao, bọn tà phái bị lại bị ép một phần.
Sau đó, mười mấy vị tiền bối chính đạo cũng gia nhập cuộc chiến, lần này thì hoàn toàn lật bàn, bên chính đạo treo lên đánh đám tà đào.
Trong tình thế như vậy, Chiến Thiên môn đám người nhìn nhau rồi nhìn đám Phục Ma giáo ra hiệu cho bọn họ chống đỡ một hồi.
Chiến Thượng Thiên xông tới đầu tiên, hắn ta phi người lên cao, tay nhắm đúng người cô gái che mặt:
“Chiến pháp thập nhất thức - Thiên lung địa chuyển.”
“Không được, Chiến Thượng Thiên muốn đánh nén ngài sứ giả.”
“Nhanh, ngăn chặn hắn lại.”
Độ Thần Hải cùng với họ Độ lão già nhất tề nhảy lên đuổi theo, cả hai cùng một ý nghĩ ngăn chặn Chiến Thượng Thiên. Nhưng mà… Không kịp, khoảng cách này quá xa.
Có vẻ hai tên này quên mất một nhân vật đang còn ở đây, phải, là kiếm sĩ.
“Lục Đạo Ngũ Luân - Hỏa Thư - Kiếm hỏa.”
Kiếm sĩ xuất hiện, thanh kiếm của ông ta bùng cháy biến thành một cột lửa nóng bỏng. Kiếm giơ lên, từ trên cao chém xuống ngăn chặn Chiến Thượng Thiên.
‘Oành.’
Chỉ một cú va chạm thôi, ngay lập tức kiếm sĩ khuôn mặt khó coi, ông ta trong lòng kêu lên:
“Không được, tên này quá mạnh.”
Chém xong một kiếm, kiếm sĩ bị lực va chạm đẩy lùi ra sau, trong khi, Chiến Thượng Thiên chỉ chân tụt lại một bước, như vậy là đủ thấy ai mạnh ai yếu rồi.
Kiếm sĩ vừa dừng lại lập tức khua kiếm, ông ta biết mình không phải là đối thủ của Chiến Thượng Thiên rồi, nhưng mà, ông cũng nhìn thấy hai tên họ Độ đang gấp gáp chạy tới, giờ chỉ cần cầm chân Chiến Thượng Thiên chờ người tới chơi ba đánh một.
Nghĩ thông, Kiếm sĩ tay khua kiếm miệng gầm lên:
“Lục Đạo Ngũ Luân - Phong Thư - Bách đao trảm.”
“Hừ, trò mèo.”
Chiến Thượng Thiên khịt mũi coi thường, hắn vung hai tay ra, đặt song song rồi đẩy một cái:
“Chiến pháp mười hai thức - Thiên địa đều chiến.”
“Ầm ầm ầm ầm…”
Một tràng va chạm nổ ra, một trăm lưỡi kiếm gió lao tới, nhưng nó mảnh mai không làm thương tổn họ Chiến một chút nào, nhưng cũng đủ rồi, Đỗ Thần Hải và họ Đỗ lão già đã chạy tới.
Cả hai từ phía sau đánh chiêu tấn công Chiến Thượng Thiên, phía trước, kiếm sĩ tay vẫn chém ra chiêu, chân lại đám không khi lao tới. Trong một giây ngắn ngủi, Chiến Thượng Thiên bị ba người vây quanh.
Ở một bên khác, ba lão già Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn thấy môn chủ của mình bị vây, ba tên ánh mắt trao đổi rồi đồng loạt bộc phát hợp lực đánh bay đối thủ của mình:
“Chiến pháp thập nhất thức - Thiên lung địa chuyển.”
“Chiến pháp mười hai thức - Thiên địa đều chiến.”
“Chiến pháp mười bốn thức - Nhật nguyệt đều tan.”
Sau đó thì không khó đoán, cả ba phi người tới chỗ Chiến Thượng Thiên tiếp viện. Nhất vĩ môn lão già thấy thế liền hét lên:
“Không được, ngăn bọn chúng lại.”
Lão ta cùng với năm tên Hóa Thần hậu kỳ lão tổ khác đuổi theo, đuổi theo được nửa đường, Nhất Vĩ lão già mới nghĩ ra điều gì hét lên một lần nữa:
“Không được, trúng kế.”
Một tên lão già Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn cười ha hả, lão ta nhìn Nhất Vĩ lão đầu đám người như nhìn một lũ đầu óc chậm tiến:
“Ha ha… Ngươi đã phát hiện ra, nhưng giờ muộn rồi.”
Nói rồi, lão già này ánh mắt nhìn tới vị trí của cô gái che mặt, Nhất Vĩ lão già năm người nhìn theo. Ở đó, vốn phải không có ai nhưng lại xuất hiện một tên Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn.
Bọn họ lại nhìn lên trước mặt, ba bóng người lúc này chỉ còn hai. Không, phải là ngay từ đầu chỉ có hai tên Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn bọn họ đuổi theo, còn một tên khác dựa vào cách nào đó che giấu tung tích, âm thầm đi tới chỗ vị sứ giả Thần Quốc.
“Chết tiệt sao ngu như vậy.”
Cả bọn tự chửi mình, bọn hắn muốn chạy tới ngăn cản nhưng không kịp rồi, lần này không còn người nào giúp đỡ ngài sứ giả, bọn hắn tiếp theo không sẽ phải đối đầu với mười kẻ đáng sợ.
“Đáng chết.”
“Đã vậy ta phải giết các ngươi.” Nhất Vĩ lão già gầm lên, uy thế Hóa thần tột cùng bộc phát, một bước chân đuổi tới vị trí của hai lão già Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn, một tay ra chiêu nhất cử phun máu trọng thương một tên.
Đám phía sau cũng đuổi tới, lúc này bên kia không cứu viện được, tất cả nhất trí trước mặt giải quyết hai lão già trước mặt này trước, sau đó tới Chiến Thượng Thiên ở bên kia.
“Xông lên.”
“Đánh chết bọn hắn.”
…
Về phía cô gái che mặt, cô ta toàn tâm toàn ý sử dụng bí thuật nào đó để giữ chân mười tên Thiên nữ, vì vậy, cô ta hoàn toàn không có khả năng đối phó với nguy hiểm bên ngoài.
Nếu cô ta thu tay lại thì mười tên Thiên nữ sẽ chạy ra, mà nếu không thu tay lại, thì lão già trước mặt cô...
Lão già Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn đi tới trước mặt cô ta, miệng cười gằng:
“Hừ, không biết ngươi là ai nhưng dám can thiệp vào chuyện của Chiên Thiên môn chúng ta phải trả già lớn.”
“Chết đi, kiếm sau làm người có mắt một chút.”
“Chiến pháp thập…”
===
Sau đó, Ambrose lại hướng mắt lên võ đài. Bụi bặm bây giờ đã tan phần nào để lộ ra một lùm cây. Phải, một lùm cây không biết ở đâu ra bao trùm toàn bộ võ đài.
...
“Bên trên có người…”
Một tiếng kêu vang lên, cả đám cường giả theo bản năng ngẩng đầu lên, Ambrose cũng làm theo, cậu nhận ra:
“Ở đó... là cô gái che mặt.”
Ambrose ngay lập tức nhìn xuống cái lùm cây, cậu nheo mắt để nhìn cho kỹ và nhìn cho rõ. Rồi, kia rồi, nhân vật chính của chúng ta nhìn ra lấp ló trong đám cây cỏ là mười tên Thiên nữ do Chiến Thượng Thiên thỉnh tới.
“Bọn họ…” Ambrose mở to mắt, kìm lòng không được mở miệng.
Mười vị Thiên nữ khác lúc này rất nhiều, mười người như không có sức sống, mắt mở to, tay chân vẫn giữ thế chuẩn bị tấn công. Cơ thể không động đậy, đứng đơ ra đó như một cỗ người máy hết pin.
“Người máy?” Ambrose hai mắt sáng lên lặp lại một lần ý nghĩ nữa.
Trong đầu tên này hiện ra một giả thuyết khó tưởng, nhưng có thể chấp nhận được:
“Mười người kia, giống cái bóng đen mà cậu lấy được dưới hồ nước Đen, bọn họ chỉ là khôi lỗ, hoặc sản phẩm luyện kim ma thuật mà thôi. Bọn họ không có linh hồn.”
“Nhưng, khoan đã.”
Ambrose nhớ lại hình ảnh mười người vừa rồi, nó quá hoàn mỹ, một sản phẩm quá hoàn mỹ, không một tỳ vết. Trong đầu Ambrose chợt nổi lên cái tâm tính khoa học gia nhà Ravenclaw, cậu chỉ muốn chộp mấy cô gái này vào, thỏa thích nghiên cứu cơ thể bọn họ.
…
Ngược lại, đám cường giả Trung Quốc khuôn mặt mờ mịt, bọn chúng tự hỏi cô gái mới tới kia là ai. Trong đó, chỉ có Độ Thần Hải không hiểu sao lại mở miệng vui sướng cười lớn:
“Là ngài đến rồi...Khụ khụ… Thay mặt toàn bộ chính đạo Trung Quốc chào mừng ngài, sứ giả Thần quốc Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên).”
Trong lòng hắn vui sướng gào thét: “Ha ha… Viện quân đã tới, lần này bọn ma giáo chắc chắn phải chết…”
Đám cường giả khác nhìn nhau kinh ngạc nói:
“Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên), không phải là thế lực giới tu luyện Nhật Bản sao?”
“Độ môn chủ, ngài sao lại liên hệ với bọn họ, ngài không biết mối quan hệ giữa chúng ta sao?” Một người lo lắng nói.
Bọn họ nói thế không sai, giới thần bí Nhật Bản có một phần nhỏ là những kẻ bị mười vị Tiên Tổ đuổi sang tị nạn.
Vì thế không hiếm kẻ hận thù giới tu luyện Trung Quốc, thỉnh thoảng bọn này cố gây nên mâu thuẫn giữa hai bên. Vì thế, giữa giới tu luyện Trung Quốc và Nhật Bản không hòa hợp cho lắm.
Nhưng đó là trong lúc bình thường, bây giờ là thời kỳ phi thường, phải có cái nhìn và cách xử sự khác. Độ chưởng môn trợn mắt quát tên nghi vấn một câu:
“Im lặng. Không nói không ai nói mi bị câm.”
Rồi hắn nhìn toàn bộ tu luyện giả chính đạo:
“Mọi người, ngài sứ giả là người ta dùng giá cả lớn để mời sang giúp đỡ chúng ta chống lại đám tà đạo. Kẻ thù ngay trước mắt, chúng ta phải tận dụng mọi sự giúp đỡ để chiến thắng cái ác.”
“Tôi đồng ý với Độ môn chủ.”
“Tôi cũng vậy.”
“Chào mừng ngài Sứ giả.”
“Chào mừng…”
…
Độ Thần Hải mặt hớn hở nhưng trong lòng thở phào, lúc trước, hắn nhận được tin đoàn sứ giả bị tấn công, hắn tưởng mình mất sự trợ giúp từ Thần Quốc rồi chứ. May mắn là bọn họ không sao, lại xuất hiện đúng lúc, kiềm chế quân cứu viện của Chiến Thiên môn.
Hít một hơi cho người bình tĩnh lại, họ Độ hét to ra lệnh:
“Các vị, Phục Ma giáo và Chiến Thiên môn tới số rồi, sứ giả Thần quốc Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên) đã kiềm chế đám yêu nữ. Đây là thời cơ để chúng ta phản công, nhất cử tiêu diệt lũ tà đạo và bọn phản bội.”
“Mọi người, xông lên, giết.”
Tất cả chính đạo nghe xong đều hừng hực khí thế, trước đó bọn họ không nhìn thấy phần thắng, nhưng giờ rõ rồi. Càng tấn công, sĩ khí của đám chính đạo càng tăng lên cao, bọn tà phái bị lại bị ép một phần.
Sau đó, mười mấy vị tiền bối chính đạo cũng gia nhập cuộc chiến, lần này thì hoàn toàn lật bàn, bên chính đạo treo lên đánh đám tà đào.
Trong tình thế như vậy, Chiến Thiên môn đám người nhìn nhau rồi nhìn đám Phục Ma giáo ra hiệu cho bọn họ chống đỡ một hồi.
Chiến Thượng Thiên xông tới đầu tiên, hắn ta phi người lên cao, tay nhắm đúng người cô gái che mặt:
“Chiến pháp thập nhất thức - Thiên lung địa chuyển.”
“Không được, Chiến Thượng Thiên muốn đánh nén ngài sứ giả.”
“Nhanh, ngăn chặn hắn lại.”
Độ Thần Hải cùng với họ Độ lão già nhất tề nhảy lên đuổi theo, cả hai cùng một ý nghĩ ngăn chặn Chiến Thượng Thiên. Nhưng mà… Không kịp, khoảng cách này quá xa.
Có vẻ hai tên này quên mất một nhân vật đang còn ở đây, phải, là kiếm sĩ.
“Lục Đạo Ngũ Luân - Hỏa Thư - Kiếm hỏa.”
Kiếm sĩ xuất hiện, thanh kiếm của ông ta bùng cháy biến thành một cột lửa nóng bỏng. Kiếm giơ lên, từ trên cao chém xuống ngăn chặn Chiến Thượng Thiên.
‘Oành.’
Chỉ một cú va chạm thôi, ngay lập tức kiếm sĩ khuôn mặt khó coi, ông ta trong lòng kêu lên:
“Không được, tên này quá mạnh.”
Chém xong một kiếm, kiếm sĩ bị lực va chạm đẩy lùi ra sau, trong khi, Chiến Thượng Thiên chỉ chân tụt lại một bước, như vậy là đủ thấy ai mạnh ai yếu rồi.
Kiếm sĩ vừa dừng lại lập tức khua kiếm, ông ta biết mình không phải là đối thủ của Chiến Thượng Thiên rồi, nhưng mà, ông cũng nhìn thấy hai tên họ Độ đang gấp gáp chạy tới, giờ chỉ cần cầm chân Chiến Thượng Thiên chờ người tới chơi ba đánh một.
Nghĩ thông, Kiếm sĩ tay khua kiếm miệng gầm lên:
“Lục Đạo Ngũ Luân - Phong Thư - Bách đao trảm.”
“Hừ, trò mèo.”
Chiến Thượng Thiên khịt mũi coi thường, hắn vung hai tay ra, đặt song song rồi đẩy một cái:
“Chiến pháp mười hai thức - Thiên địa đều chiến.”
“Ầm ầm ầm ầm…”
Một tràng va chạm nổ ra, một trăm lưỡi kiếm gió lao tới, nhưng nó mảnh mai không làm thương tổn họ Chiến một chút nào, nhưng cũng đủ rồi, Đỗ Thần Hải và họ Đỗ lão già đã chạy tới.
Cả hai từ phía sau đánh chiêu tấn công Chiến Thượng Thiên, phía trước, kiếm sĩ tay vẫn chém ra chiêu, chân lại đám không khi lao tới. Trong một giây ngắn ngủi, Chiến Thượng Thiên bị ba người vây quanh.
Ở một bên khác, ba lão già Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn thấy môn chủ của mình bị vây, ba tên ánh mắt trao đổi rồi đồng loạt bộc phát hợp lực đánh bay đối thủ của mình:
“Chiến pháp thập nhất thức - Thiên lung địa chuyển.”
“Chiến pháp mười hai thức - Thiên địa đều chiến.”
“Chiến pháp mười bốn thức - Nhật nguyệt đều tan.”
Sau đó thì không khó đoán, cả ba phi người tới chỗ Chiến Thượng Thiên tiếp viện. Nhất vĩ môn lão già thấy thế liền hét lên:
“Không được, ngăn bọn chúng lại.”
Lão ta cùng với năm tên Hóa Thần hậu kỳ lão tổ khác đuổi theo, đuổi theo được nửa đường, Nhất Vĩ lão già mới nghĩ ra điều gì hét lên một lần nữa:
“Không được, trúng kế.”
Một tên lão già Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn cười ha hả, lão ta nhìn Nhất Vĩ lão đầu đám người như nhìn một lũ đầu óc chậm tiến:
“Ha ha… Ngươi đã phát hiện ra, nhưng giờ muộn rồi.”
Nói rồi, lão già này ánh mắt nhìn tới vị trí của cô gái che mặt, Nhất Vĩ lão già năm người nhìn theo. Ở đó, vốn phải không có ai nhưng lại xuất hiện một tên Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn.
Bọn họ lại nhìn lên trước mặt, ba bóng người lúc này chỉ còn hai. Không, phải là ngay từ đầu chỉ có hai tên Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn bọn họ đuổi theo, còn một tên khác dựa vào cách nào đó che giấu tung tích, âm thầm đi tới chỗ vị sứ giả Thần Quốc.
“Chết tiệt sao ngu như vậy.”
Cả bọn tự chửi mình, bọn hắn muốn chạy tới ngăn cản nhưng không kịp rồi, lần này không còn người nào giúp đỡ ngài sứ giả, bọn hắn tiếp theo không sẽ phải đối đầu với mười kẻ đáng sợ.
“Đáng chết.”
“Đã vậy ta phải giết các ngươi.” Nhất Vĩ lão già gầm lên, uy thế Hóa thần tột cùng bộc phát, một bước chân đuổi tới vị trí của hai lão già Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn, một tay ra chiêu nhất cử phun máu trọng thương một tên.
Đám phía sau cũng đuổi tới, lúc này bên kia không cứu viện được, tất cả nhất trí trước mặt giải quyết hai lão già trước mặt này trước, sau đó tới Chiến Thượng Thiên ở bên kia.
“Xông lên.”
“Đánh chết bọn hắn.”
…
Về phía cô gái che mặt, cô ta toàn tâm toàn ý sử dụng bí thuật nào đó để giữ chân mười tên Thiên nữ, vì vậy, cô ta hoàn toàn không có khả năng đối phó với nguy hiểm bên ngoài.
Nếu cô ta thu tay lại thì mười tên Thiên nữ sẽ chạy ra, mà nếu không thu tay lại, thì lão già trước mặt cô...
Lão già Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn đi tới trước mặt cô ta, miệng cười gằng:
“Hừ, không biết ngươi là ai nhưng dám can thiệp vào chuyện của Chiên Thiên môn chúng ta phải trả già lớn.”
“Chết đi, kiếm sau làm người có mắt một chút.”
“Chiến pháp thập…”
...
“Bên trên có người…”
Một tiếng kêu vang lên, cả đám cường giả theo bản năng ngẩng đầu lên, Ambrose cũng làm theo, cậu nhận ra:
“Ở đó... là cô gái che mặt.”
Ambrose ngay lập tức nhìn xuống cái lùm cây, cậu nheo mắt để nhìn cho kỹ và nhìn cho rõ. Rồi, kia rồi, nhân vật chính của chúng ta nhìn ra lấp ló trong đám cây cỏ là mười tên Thiên nữ do Chiến Thượng Thiên thỉnh tới.
“Bọn họ…” Ambrose mở to mắt, kìm lòng không được mở miệng.
Mười vị Thiên nữ khác lúc này rất nhiều, mười người như không có sức sống, mắt mở to, tay chân vẫn giữ thế chuẩn bị tấn công. Cơ thể không động đậy, đứng đơ ra đó như một cỗ người máy hết pin.
“Người máy?” Ambrose hai mắt sáng lên lặp lại một lần ý nghĩ nữa.
Trong đầu tên này hiện ra một giả thuyết khó tưởng, nhưng có thể chấp nhận được:
“Mười người kia, giống cái bóng đen mà cậu lấy được dưới hồ nước Đen, bọn họ chỉ là khôi lỗ, hoặc sản phẩm luyện kim ma thuật mà thôi. Bọn họ không có linh hồn.”
“Nhưng, khoan đã.”
Ambrose nhớ lại hình ảnh mười người vừa rồi, nó quá hoàn mỹ, một sản phẩm quá hoàn mỹ, không một tỳ vết. Trong đầu Ambrose chợt nổi lên cái tâm tính khoa học gia nhà Ravenclaw, cậu chỉ muốn chộp mấy cô gái này vào, thỏa thích nghiên cứu cơ thể bọn họ.
…
Ngược lại, đám cường giả Trung Quốc khuôn mặt mờ mịt, bọn chúng tự hỏi cô gái mới tới kia là ai. Trong đó, chỉ có Độ Thần Hải không hiểu sao lại mở miệng vui sướng cười lớn:
“Là ngài đến rồi...Khụ khụ… Thay mặt toàn bộ chính đạo Trung Quốc chào mừng ngài, sứ giả Thần quốc Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên).”
Trong lòng hắn vui sướng gào thét: “Ha ha… Viện quân đã tới, lần này bọn ma giáo chắc chắn phải chết…”
Đám cường giả khác nhìn nhau kinh ngạc nói:
“Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên), không phải là thế lực giới tu luyện Nhật Bản sao?”
“Độ môn chủ, ngài sao lại liên hệ với bọn họ, ngài không biết mối quan hệ giữa chúng ta sao?” Một người lo lắng nói.
Bọn họ nói thế không sai, giới thần bí Nhật Bản có một phần nhỏ là những kẻ bị mười vị Tiên Tổ đuổi sang tị nạn.
Vì thế không hiếm kẻ hận thù giới tu luyện Trung Quốc, thỉnh thoảng bọn này cố gây nên mâu thuẫn giữa hai bên. Vì thế, giữa giới tu luyện Trung Quốc và Nhật Bản không hòa hợp cho lắm.
Nhưng đó là trong lúc bình thường, bây giờ là thời kỳ phi thường, phải có cái nhìn và cách xử sự khác. Độ chưởng môn trợn mắt quát tên nghi vấn một câu:
“Im lặng. Không nói không ai nói mi bị câm.”
Rồi hắn nhìn toàn bộ tu luyện giả chính đạo:
“Mọi người, ngài sứ giả là người ta dùng giá cả lớn để mời sang giúp đỡ chúng ta chống lại đám tà đạo. Kẻ thù ngay trước mắt, chúng ta phải tận dụng mọi sự giúp đỡ để chiến thắng cái ác.”
“Tôi đồng ý với Độ môn chủ.”
“Tôi cũng vậy.”
“Chào mừng ngài Sứ giả.”
“Chào mừng…”
…
Độ Thần Hải mặt hớn hở nhưng trong lòng thở phào, lúc trước, hắn nhận được tin đoàn sứ giả bị tấn công, hắn tưởng mình mất sự trợ giúp từ Thần Quốc rồi chứ. May mắn là bọn họ không sao, lại xuất hiện đúng lúc, kiềm chế quân cứu viện của Chiến Thiên môn.
Hít một hơi cho người bình tĩnh lại, họ Độ hét to ra lệnh:
“Các vị, Phục Ma giáo và Chiến Thiên môn tới số rồi, sứ giả Thần quốc Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên) đã kiềm chế đám yêu nữ. Đây là thời cơ để chúng ta phản công, nhất cử tiêu diệt lũ tà đạo và bọn phản bội.”
“Mọi người, xông lên, giết.”
Tất cả chính đạo nghe xong đều hừng hực khí thế, trước đó bọn họ không nhìn thấy phần thắng, nhưng giờ rõ rồi. Càng tấn công, sĩ khí của đám chính đạo càng tăng lên cao, bọn tà phái bị lại bị ép một phần.
Sau đó, mười mấy vị tiền bối chính đạo cũng gia nhập cuộc chiến, lần này thì hoàn toàn lật bàn, bên chính đạo treo lên đánh đám tà đào.
Trong tình thế như vậy, Chiến Thiên môn đám người nhìn nhau rồi nhìn đám Phục Ma giáo ra hiệu cho bọn họ chống đỡ một hồi.
Chiến Thượng Thiên xông tới đầu tiên, hắn ta phi người lên cao, tay nhắm đúng người cô gái che mặt:
“Chiến pháp thập nhất thức - Thiên lung địa chuyển.”
“Không được, Chiến Thượng Thiên muốn đánh nén ngài sứ giả.”
“Nhanh, ngăn chặn hắn lại.”
Độ Thần Hải cùng với họ Độ lão già nhất tề nhảy lên đuổi theo, cả hai cùng một ý nghĩ ngăn chặn Chiến Thượng Thiên. Nhưng mà… Không kịp, khoảng cách này quá xa.
Có vẻ hai tên này quên mất một nhân vật đang còn ở đây, phải, là kiếm sĩ.
“Lục Đạo Ngũ Luân - Hỏa Thư - Kiếm hỏa.”
Kiếm sĩ xuất hiện, thanh kiếm của ông ta bùng cháy biến thành một cột lửa nóng bỏng. Kiếm giơ lên, từ trên cao chém xuống ngăn chặn Chiến Thượng Thiên.
‘Oành.’
Chỉ một cú va chạm thôi, ngay lập tức kiếm sĩ khuôn mặt khó coi, ông ta trong lòng kêu lên:
“Không được, tên này quá mạnh.”
Chém xong một kiếm, kiếm sĩ bị lực va chạm đẩy lùi ra sau, trong khi, Chiến Thượng Thiên chỉ chân tụt lại một bước, như vậy là đủ thấy ai mạnh ai yếu rồi.
Kiếm sĩ vừa dừng lại lập tức khua kiếm, ông ta biết mình không phải là đối thủ của Chiến Thượng Thiên rồi, nhưng mà, ông cũng nhìn thấy hai tên họ Độ đang gấp gáp chạy tới, giờ chỉ cần cầm chân Chiến Thượng Thiên chờ người tới chơi ba đánh một.
Nghĩ thông, Kiếm sĩ tay khua kiếm miệng gầm lên:
“Lục Đạo Ngũ Luân - Phong Thư - Bách đao trảm.”
“Hừ, trò mèo.”
Chiến Thượng Thiên khịt mũi coi thường, hắn vung hai tay ra, đặt song song rồi đẩy một cái:
“Chiến pháp mười hai thức - Thiên địa đều chiến.”
“Ầm ầm ầm ầm…”
Một tràng va chạm nổ ra, một trăm lưỡi kiếm gió lao tới, nhưng nó mảnh mai không làm thương tổn họ Chiến một chút nào, nhưng cũng đủ rồi, Đỗ Thần Hải và họ Đỗ lão già đã chạy tới.
Cả hai từ phía sau đánh chiêu tấn công Chiến Thượng Thiên, phía trước, kiếm sĩ tay vẫn chém ra chiêu, chân lại đám không khi lao tới. Trong một giây ngắn ngủi, Chiến Thượng Thiên bị ba người vây quanh.
Ở một bên khác, ba lão già Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn thấy môn chủ của mình bị vây, ba tên ánh mắt trao đổi rồi đồng loạt bộc phát hợp lực đánh bay đối thủ của mình:
“Chiến pháp thập nhất thức - Thiên lung địa chuyển.”
“Chiến pháp mười hai thức - Thiên địa đều chiến.”
“Chiến pháp mười bốn thức - Nhật nguyệt đều tan.”
Sau đó thì không khó đoán, cả ba phi người tới chỗ Chiến Thượng Thiên tiếp viện. Nhất vĩ môn lão già thấy thế liền hét lên:
“Không được, ngăn bọn chúng lại.”
Lão ta cùng với năm tên Hóa Thần hậu kỳ lão tổ khác đuổi theo, đuổi theo được nửa đường, Nhất Vĩ lão già mới nghĩ ra điều gì hét lên một lần nữa:
“Không được, trúng kế.”
Một tên lão già Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn cười ha hả, lão ta nhìn Nhất Vĩ lão đầu đám người như nhìn một lũ đầu óc chậm tiến:
“Ha ha… Ngươi đã phát hiện ra, nhưng giờ muộn rồi.”
Nói rồi, lão già này ánh mắt nhìn tới vị trí của cô gái che mặt, Nhất Vĩ lão già năm người nhìn theo. Ở đó, vốn phải không có ai nhưng lại xuất hiện một tên Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn.
Bọn họ lại nhìn lên trước mặt, ba bóng người lúc này chỉ còn hai. Không, phải là ngay từ đầu chỉ có hai tên Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn bọn họ đuổi theo, còn một tên khác dựa vào cách nào đó che giấu tung tích, âm thầm đi tới chỗ vị sứ giả Thần Quốc.
“Chết tiệt sao ngu như vậy.”
Cả bọn tự chửi mình, bọn hắn muốn chạy tới ngăn cản nhưng không kịp rồi, lần này không còn người nào giúp đỡ ngài sứ giả, bọn hắn tiếp theo không sẽ phải đối đầu với mười kẻ đáng sợ.
“Đáng chết.”
“Đã vậy ta phải giết các ngươi.” Nhất Vĩ lão già gầm lên, uy thế Hóa thần tột cùng bộc phát, một bước chân đuổi tới vị trí của hai lão già Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn, một tay ra chiêu nhất cử phun máu trọng thương một tên.
Đám phía sau cũng đuổi tới, lúc này bên kia không cứu viện được, tất cả nhất trí trước mặt giải quyết hai lão già trước mặt này trước, sau đó tới Chiến Thượng Thiên ở bên kia.
“Xông lên.”
“Đánh chết bọn hắn.”
…
Về phía cô gái che mặt, cô ta toàn tâm toàn ý sử dụng bí thuật nào đó để giữ chân mười tên Thiên nữ, vì vậy, cô ta hoàn toàn không có khả năng đối phó với nguy hiểm bên ngoài.
Nếu cô ta thu tay lại thì mười tên Thiên nữ sẽ chạy ra, mà nếu không thu tay lại, thì lão già trước mặt cô...
Lão già Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn đi tới trước mặt cô ta, miệng cười gằng:
“Hừ, không biết ngươi là ai nhưng dám can thiệp vào chuyện của Chiên Thiên môn chúng ta phải trả già lớn.”
“Chết đi, kiếm sau làm người có mắt một chút.”
“Chiến pháp thập…”
===
Sau đó, Ambrose lại hướng mắt lên võ đài. Bụi bặm bây giờ đã tan phần nào để lộ ra một lùm cây. Phải, một lùm cây không biết ở đâu ra bao trùm toàn bộ võ đài.
...
“Bên trên có người…”
Một tiếng kêu vang lên, cả đám cường giả theo bản năng ngẩng đầu lên, Ambrose cũng làm theo, cậu nhận ra:
“Ở đó... là cô gái che mặt.”
Ambrose ngay lập tức nhìn xuống cái lùm cây, cậu nheo mắt để nhìn cho kỹ và nhìn cho rõ. Rồi, kia rồi, nhân vật chính của chúng ta nhìn ra lấp ló trong đám cây cỏ là mười tên Thiên nữ do Chiến Thượng Thiên thỉnh tới.
“Bọn họ…” Ambrose mở to mắt, kìm lòng không được mở miệng.
Mười vị Thiên nữ khác lúc này rất nhiều, mười người như không có sức sống, mắt mở to, tay chân vẫn giữ thế chuẩn bị tấn công. Cơ thể không động đậy, đứng đơ ra đó như một cỗ người máy hết pin.
“Người máy?” Ambrose hai mắt sáng lên lặp lại một lần ý nghĩ nữa.
Trong đầu tên này hiện ra một giả thuyết khó tưởng, nhưng có thể chấp nhận được:
“Mười người kia, giống cái bóng đen mà cậu lấy được dưới hồ nước Đen, bọn họ chỉ là khôi lỗ, hoặc sản phẩm luyện kim ma thuật mà thôi. Bọn họ không có linh hồn.”
“Nhưng, khoan đã.”
Ambrose nhớ lại hình ảnh mười người vừa rồi, nó quá hoàn mỹ, một sản phẩm quá hoàn mỹ, không một tỳ vết. Trong đầu Ambrose chợt nổi lên cái tâm tính khoa học gia nhà Ravenclaw, cậu chỉ muốn chộp mấy cô gái này vào, thỏa thích nghiên cứu cơ thể bọn họ.
…
Ngược lại, đám cường giả Trung Quốc khuôn mặt mờ mịt, bọn chúng tự hỏi cô gái mới tới kia là ai. Trong đó, chỉ có Độ Thần Hải không hiểu sao lại mở miệng vui sướng cười lớn:
“Là ngài đến rồi...Khụ khụ… Thay mặt toàn bộ chính đạo Trung Quốc chào mừng ngài, sứ giả Thần quốc Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên).”
Trong lòng hắn vui sướng gào thét: “Ha ha… Viện quân đã tới, lần này bọn ma giáo chắc chắn phải chết…”
Đám cường giả khác nhìn nhau kinh ngạc nói:
“Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên), không phải là thế lực giới tu luyện Nhật Bản sao?”
“Độ môn chủ, ngài sao lại liên hệ với bọn họ, ngài không biết mối quan hệ giữa chúng ta sao?” Một người lo lắng nói.
Bọn họ nói thế không sai, giới thần bí Nhật Bản có một phần nhỏ là những kẻ bị mười vị Tiên Tổ đuổi sang tị nạn.
Vì thế không hiếm kẻ hận thù giới tu luyện Trung Quốc, thỉnh thoảng bọn này cố gây nên mâu thuẫn giữa hai bên. Vì thế, giữa giới tu luyện Trung Quốc và Nhật Bản không hòa hợp cho lắm.
Nhưng đó là trong lúc bình thường, bây giờ là thời kỳ phi thường, phải có cái nhìn và cách xử sự khác. Độ chưởng môn trợn mắt quát tên nghi vấn một câu:
“Im lặng. Không nói không ai nói mi bị câm.”
Rồi hắn nhìn toàn bộ tu luyện giả chính đạo:
“Mọi người, ngài sứ giả là người ta dùng giá cả lớn để mời sang giúp đỡ chúng ta chống lại đám tà đạo. Kẻ thù ngay trước mắt, chúng ta phải tận dụng mọi sự giúp đỡ để chiến thắng cái ác.”
“Tôi đồng ý với Độ môn chủ.”
“Tôi cũng vậy.”
“Chào mừng ngài Sứ giả.”
“Chào mừng…”
…
Độ Thần Hải mặt hớn hở nhưng trong lòng thở phào, lúc trước, hắn nhận được tin đoàn sứ giả bị tấn công, hắn tưởng mình mất sự trợ giúp từ Thần Quốc rồi chứ. May mắn là bọn họ không sao, lại xuất hiện đúng lúc, kiềm chế quân cứu viện của Chiến Thiên môn.
Hít một hơi cho người bình tĩnh lại, họ Độ hét to ra lệnh:
“Các vị, Phục Ma giáo và Chiến Thiên môn tới số rồi, sứ giả Thần quốc Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên) đã kiềm chế đám yêu nữ. Đây là thời cơ để chúng ta phản công, nhất cử tiêu diệt lũ tà đạo và bọn phản bội.”
“Mọi người, xông lên, giết.”
Tất cả chính đạo nghe xong đều hừng hực khí thế, trước đó bọn họ không nhìn thấy phần thắng, nhưng giờ rõ rồi. Càng tấn công, sĩ khí của đám chính đạo càng tăng lên cao, bọn tà phái bị lại bị ép một phần.
Sau đó, mười mấy vị tiền bối chính đạo cũng gia nhập cuộc chiến, lần này thì hoàn toàn lật bàn, bên chính đạo treo lên đánh đám tà đào.
Trong tình thế như vậy, Chiến Thiên môn đám người nhìn nhau rồi nhìn đám Phục Ma giáo ra hiệu cho bọn họ chống đỡ một hồi.
Chiến Thượng Thiên xông tới đầu tiên, hắn ta phi người lên cao, tay nhắm đúng người cô gái che mặt:
“Chiến pháp thập nhất thức - Thiên lung địa chuyển.”
“Không được, Chiến Thượng Thiên muốn đánh nén ngài sứ giả.”
“Nhanh, ngăn chặn hắn lại.”
Độ Thần Hải cùng với họ Độ lão già nhất tề nhảy lên đuổi theo, cả hai cùng một ý nghĩ ngăn chặn Chiến Thượng Thiên. Nhưng mà… Không kịp, khoảng cách này quá xa.
Có vẻ hai tên này quên mất một nhân vật đang còn ở đây, phải, là kiếm sĩ.
“Lục Đạo Ngũ Luân - Hỏa Thư - Kiếm hỏa.”
Kiếm sĩ xuất hiện, thanh kiếm của ông ta bùng cháy biến thành một cột lửa nóng bỏng. Kiếm giơ lên, từ trên cao chém xuống ngăn chặn Chiến Thượng Thiên.
‘Oành.’
Chỉ một cú va chạm thôi, ngay lập tức kiếm sĩ khuôn mặt khó coi, ông ta trong lòng kêu lên:
“Không được, tên này quá mạnh.”
Chém xong một kiếm, kiếm sĩ bị lực va chạm đẩy lùi ra sau, trong khi, Chiến Thượng Thiên chỉ chân tụt lại một bước, như vậy là đủ thấy ai mạnh ai yếu rồi.
Kiếm sĩ vừa dừng lại lập tức khua kiếm, ông ta biết mình không phải là đối thủ của Chiến Thượng Thiên rồi, nhưng mà, ông cũng nhìn thấy hai tên họ Độ đang gấp gáp chạy tới, giờ chỉ cần cầm chân Chiến Thượng Thiên chờ người tới chơi ba đánh một.
Nghĩ thông, Kiếm sĩ tay khua kiếm miệng gầm lên:
“Lục Đạo Ngũ Luân - Phong Thư - Bách đao trảm.”
“Hừ, trò mèo.”
Chiến Thượng Thiên khịt mũi coi thường, hắn vung hai tay ra, đặt song song rồi đẩy một cái:
“Chiến pháp mười hai thức - Thiên địa đều chiến.”
“Ầm ầm ầm ầm…”
Một tràng va chạm nổ ra, một trăm lưỡi kiếm gió lao tới, nhưng nó mảnh mai không làm thương tổn họ Chiến một chút nào, nhưng cũng đủ rồi, Đỗ Thần Hải và họ Đỗ lão già đã chạy tới.
Cả hai từ phía sau đánh chiêu tấn công Chiến Thượng Thiên, phía trước, kiếm sĩ tay vẫn chém ra chiêu, chân lại đám không khi lao tới. Trong một giây ngắn ngủi, Chiến Thượng Thiên bị ba người vây quanh.
Ở một bên khác, ba lão già Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn thấy môn chủ của mình bị vây, ba tên ánh mắt trao đổi rồi đồng loạt bộc phát hợp lực đánh bay đối thủ của mình:
“Chiến pháp thập nhất thức - Thiên lung địa chuyển.”
“Chiến pháp mười hai thức - Thiên địa đều chiến.”
“Chiến pháp mười bốn thức - Nhật nguyệt đều tan.”
Sau đó thì không khó đoán, cả ba phi người tới chỗ Chiến Thượng Thiên tiếp viện. Nhất vĩ môn lão già thấy thế liền hét lên:
“Không được, ngăn bọn chúng lại.”
Lão ta cùng với năm tên Hóa Thần hậu kỳ lão tổ khác đuổi theo, đuổi theo được nửa đường, Nhất Vĩ lão già mới nghĩ ra điều gì hét lên một lần nữa:
“Không được, trúng kế.”
Một tên lão già Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn cười ha hả, lão ta nhìn Nhất Vĩ lão đầu đám người như nhìn một lũ đầu óc chậm tiến:
“Ha ha… Ngươi đã phát hiện ra, nhưng giờ muộn rồi.”
Nói rồi, lão già này ánh mắt nhìn tới vị trí của cô gái che mặt, Nhất Vĩ lão già năm người nhìn theo. Ở đó, vốn phải không có ai nhưng lại xuất hiện một tên Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn.
Bọn họ lại nhìn lên trước mặt, ba bóng người lúc này chỉ còn hai. Không, phải là ngay từ đầu chỉ có hai tên Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn bọn họ đuổi theo, còn một tên khác dựa vào cách nào đó che giấu tung tích, âm thầm đi tới chỗ vị sứ giả Thần Quốc.
“Chết tiệt sao ngu như vậy.”
Cả bọn tự chửi mình, bọn hắn muốn chạy tới ngăn cản nhưng không kịp rồi, lần này không còn người nào giúp đỡ ngài sứ giả, bọn hắn tiếp theo không sẽ phải đối đầu với mười kẻ đáng sợ.
“Đáng chết.”
“Đã vậy ta phải giết các ngươi.” Nhất Vĩ lão già gầm lên, uy thế Hóa thần tột cùng bộc phát, một bước chân đuổi tới vị trí của hai lão già Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn, một tay ra chiêu nhất cử phun máu trọng thương một tên.
Đám phía sau cũng đuổi tới, lúc này bên kia không cứu viện được, tất cả nhất trí trước mặt giải quyết hai lão già trước mặt này trước, sau đó tới Chiến Thượng Thiên ở bên kia.
“Xông lên.”
“Đánh chết bọn hắn.”
…
Về phía cô gái che mặt, cô ta toàn tâm toàn ý sử dụng bí thuật nào đó để giữ chân mười tên Thiên nữ, vì vậy, cô ta hoàn toàn không có khả năng đối phó với nguy hiểm bên ngoài.
Nếu cô ta thu tay lại thì mười tên Thiên nữ sẽ chạy ra, mà nếu không thu tay lại, thì lão già trước mặt cô...
Lão già Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn đi tới trước mặt cô ta, miệng cười gằng:
“Hừ, không biết ngươi là ai nhưng dám can thiệp vào chuyện của Chiên Thiên môn chúng ta phải trả già lớn.”
“Chết đi, kiếm sau làm người có mắt một chút.”
“Chiến pháp thập…”
Danh sách chương