Benzaiten, bà ta nhìn thấy gì…
Một đám mây đen kịt, khổng lồ. To và đen một cách bất thường, từ bên trong, cách càng chục cây số bà ta đã cảm tấy cảm giác cái vị hắc ám tột độ.
Nếu không phải các nguyên tố ma pháp đều không thể thấy bằng mắt thường và nguyên tố hắc ám không thể xuất hiện đậm đặc trong môi trường bình thường như vậy thì bà tưởng mình đang thấy đó quả thật một đoàn nguyên tố hắc ám thuần chất nhất trong đời.
“Không. Không chỉ có một.”
Great Elder Tối cao Benzaiten đảo mắt một vòng. Bốn phía xung quanh đều có, rất nhiều ‘mây đen’ đàng ầm ầm kéo tới, rất nhanh, bọn chúng đã tràn ngập trên đỉnh đầu bà. Chúng hoàn toàn che khuất ánh sáng đống ma pháp trận màu đỏ của Tên Màu Xám bày ra.
Thấy tất cả sau, Benzaiten không thể không tự nói:
“Đây là sắp xếp của ngươi sao…”
“Obscurus à!!!!!.”
…
Trở lại với Ambrose, tên này đầu óc bề tắc không hề nghĩ ra cách nào khả thi để ngăn Tên Màu Xám lại. Trong nửa giây chần chờ, cuối cùng, cậu cũng quyết thử một lần: Tấn công Tên Màu Xám.
Dù Ambrose biết hắn mạnh hơn mình rất nhiều, nếu Ambrose muốn ra chiêu công kích Tên Màu Xám giây ra tác dụng thì cậu phải ra đòn mạnh nhất, khoảng cách gần nhất. Tưởng đánh thẳng như vậy là xong. Không. Đó là chưa kể tấm màng bảo vệ xung quanh Tên Màu Xám, nó không chỉ bị động phòng thủ mà chắc chắn có thể tự động phản đòn khi bị công kích.
Chắc chỉ có lý do đó nên Tên Màu Xám mới để Ambrose nhơn nhởn trước mặt hắn mà không lo lắng cái gì
Nhưng dù sao cũng phải thử một lần, Ambrose nhanh chóng quyết định trả giá bị trọng thương mà phá đám được Tên Màu Xám. Cậu ma lục trong cơ thế bắt đầu vận chuyển, tâm niệm điều khiển tất cả Obscurus giúp sức.
Ngay lúc Ambrose sắp ra đòn, tay đã giơ lên… thì đám Obscurus đột ngột bạo động.
Không. Không phải là Ambrose mất khống chế. Cậu nhíu mày hạ tay xuống, âm thầm cảm nhận đá ký sinh trong người.
Bọn chúng đang vui mừng, hân hoan. Cả đám ký sinh như một lũ động vật phát xuân vào mùa giao phối. Chúng nhảy nhót lung tung như muốn thoát khỏi khống chế của cậu. Cả đám nhao nhao muốn bay lên trên.
“Bên trên có thứ gì hấp dẫn chúng?”
Tự hỏi như vậy rồi Ambrose ngẩng đầu nhìn lên trời, cái cậu thấy giống như những gì Benzaiten thấy. Ambrose đã nhận ra sớm hơn bà ta nhiều, ngay trước khi tất cả đám mây đen tụ tập với nhau cậu đã biết chúng là cái gì rồi.
“Tất cả chúng đều là Obscurus… Không thể nào, nhiều như vậy…”
Ambrose có chút không tin tưởng. Cậu nhớ trên thế giới này có duy nhất một đám Obscurus. Ban đầu, nó là vũ khí bí mật của tộc yêu tinh cổ dùng để kiềm chế tộc rồng cổ, sau được Ambrose tìm ra trong kho báu Vua Yêu Tinh.
Sau đó, nó vẫn luôn đi cùng với cậu, không rời. Trước Ambrose biết quá khứ khoảng khoảng một nghìn năm cũng có người bị nhiễm Obscurus, nhưng đó là chuyện lúc trước.
Theo Ambrose tin tưởng thì cậu quay lại một nghìn năm trước thay đổi quá khứ lấy đi phần Obscurus khởi nguồn rồi, thì từ thời điểm đấy tới hiện tại sẽ không còn có ca nhiễm Obscurus nào nữa.
Cũng có nghĩa là Ambrose thay đổi tương lai, giống như việc cậu cùng Fayola thông qua cái tủ quần áo phòng gác mái trong trang viên Felix trở lại gần một thế kỉ trước gặp cụ nội ( bố mẹ của bà nội) của cậu. Từ đó gián tiếp thay đổi cuộc đời của bà nội cậu.
Bức ảnh hôn lễ ông bà nội Ambrose là minh chức rõ nhất, nó có thêm sự xuất hiện của bố cô dâu bên cạnh me cô dâu đang ngồi xe lăn. Mẹ cô dâu nụ cười càng rực vỡ, càng toàn vẹn hơn không có vẻ thiếu thiếu thứ gì đó như trước.
Trở lại, hiện tại, Ambrose chắc chắn là đám Obscurus khởi nguồn vẫn luôn trong cơ thể câu.
Vậy thì đám Obscurus thứ sinh kia ở đâu ra?
Hay là 1000 năm trước cậu vô tình để quên hoặc phát tán, dù sao lúc đó không hiếm lần cậu chiến đấu trong trạng thái Obscurus.
Hoặc là còn có một nguồn phát tán khác, đám yêu tinh sở hữu một phần Obscurus khác làm vũ khí dự phòng… rồi bị tiết lộ.
Hoặc là…
Vòng vèo trong đầu một lúc, cậu đột nhiên nghĩ tới một khả năng vô cùng có thể là sự thật.
“Philip Karling (cha Ambrose). Là ông ta.”
Nhân vật chính của chúng ta và cha mình đã có một cuộc thí nghiệm nhỏ với Obscurus. Chính ông ta đã giữ lại một phần rồi…
Nghĩ tới đây, Ambrose trong lòng lặng đi. Một phần nhỏ kia không làm thay đổi tương lai, vì một phần nhỏ kia không biết bao nhiêu người đã phải chết, đặc biệt nạn nhân phần tối đa là trẻ nhỏ …
Ambrose không quá không quen với việc giết người, vì kẻ cậu giết đều là kẻ địch của cậu. Nhưng mà những đứa trẻ vô tội thì quả thực cậu không ra tay được.
Vậy mà dù biết hậu quả… Philip Karling vẫn làm. Ambrose trong lòng mâu thuẫn mở miệng cười khổ mãi mới nói được một câu:
“Đúng là ông ấy, Chúa tể Bóng tối Rumplestiltskin – Người nổi tiếng độc ác và khiến cả tộc Elder phải sợ hãi tới tận một nghìn năm sau này…”
“Không biết lúc đó ông ta đã làm gì bọn chúng…”
Nhưng nhân vật chính của chúng ta không có thời gian mâu thuẫn nữa rồi. Hai đám Obscurus như cảm nhận được đồng loại càng vui sướng réo lên ro ro.
Nhất là đám Obscurus thứ sinh trên bầu trời, bọn chúng vốn cảm nhận được đám Obscurus khởi nguồn trên người Ambrose mới lao tới.
Nhắc tới mới nhớ, trận đánh với Chiến Bá Thiên vừa rồi là trận chiến đầu tiên Ambrose phải sử dụng trạng thái Obscurus sau khi từ 1000 năm trước trở lại. Khi sử dụng trạng thái này, chắc chắn khí tức đám Obscurus khởi nguồn đã bị tiết lô.
Philip Karling đã tính toán quá chuẩn, ông ta biết thừa con trai mình nếu phải sử dụng trạng thái Obscurus để chiến đấu thì tình thế hông được khả quan cho lắm (Philip Karling tính toán cả cô nhóc rồng Eulalia vào rồi) và tình huống hôm này chính là như thế, vì vậy, sự xuất hiện của đám Obscurus thứ sinh là vô cùng đúng lúc.
Bây giờ khoảng cách hai bên rất gần rồi, cả đám như lũ trẻ sau vô số năm không thấy cha mẹ, nhảy cẫng lên nhào xuống vào vòng tay người thân.
Lúc này, toàn bộ đám mây Obscurus cực kì khổng lồ đang ầm ầm tràn vào về phía Ambrose. Đám Obscurus trong người cậu mất kiểm soát, chúng nhào lên bao phủ quanh người cậu đón chào đám con cháu ngàn năm chưa gặp.
Trong khoảnh khắc đó, một nguồn năng lượng cực đại tràn vào trong người cậu. Đám Obscurus khiến Ambrose cảm thấy mình không có gì không thể làm được. Phất tay một cái, mặt trời biến mất, vẩy tay lại một phát, toàn bộ không gian bị cắn nuốt.
Rồi, như bị quá tải năng lượng, cơ thể của Ambrose bắt đầu kêu la, Ambrose cả người nặng đi, ý thức yếu dần.
“Không lẽ đây là bị Obscurus chúng nó ‘ăn’ mất sao…”
Trước khi ngất đi, Ambrose chỉ còn kịp ra lệnh công kích Tên Màu Xám.
…
===== Chú thích ====
“Trước thời kỳ phù thủy ẩn mình, khi chúng tôi còn bị Muggle săn đuổi, các pháp sư và phù thủy trẻ tuổi đôi khi ức chế ma thuật của mình nhằm để tránh bị bức hại. Do đó, thay vì học cách khai thác và kiểm soát sức mạnh bản thân, họ đã tìm ra một thứ gọi là Obscurus” – Lời Newt Scamander giải thích về Obscurus.
Obscurial là cách gọi người đã tạo ra loại ký sinh trùng ma thuật đen tối Obscurus trong cơ thể mình. Obscurus sinh ra như là kết quả của việc tinh thần hoặc thể xác của họ bị đàn áp dẫn tới khả năng phép thuật bị nén ngược lại bên trong, ăn vào chính thân thể.
Khi một Obscurial đạt tới trạng thái cảm xúc, tinh thần bị phá vỡ họ giải phóng Obscurus dưới dạng một cơn gió vô hình hoặc đám mây lớn màu tro (đôi khi ta cũng thoáng bắt gặp gương mặt của nó) có sức mạnh hủy diệt. Thậm chí, chính họ biến đổi thành Obscurus.
Thông thường khi Obscurus phát triển bên trong trẻ em, chúng sẽ chết trước sinh nhật lần thứ 10.
Tuy nhiên, có một vài trường hợp đặc biệt ghi nhận trong truyện là Credence Barebone (Aurelius Dumbledore) và Ariana Dumbledore. (Cả hai đều họ Dumbledore?)
Khác với các loài sinh vật ma thuật khác, Obscurus sinh ra từ con người và bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ thành một cơn bão kinh hoàng và đáng sợ.
Hiểu rõ được điều này, những Obscurial cần được quan tâm, chăm sóc như bệnh nhân để họ vượt qua được áp lực và xáo trộn về mặt tâm lý, tránh gây nguy hiểm cho cộng đồng và xã hội. Có thể nói trong mỗi bệnh viện phù thủy đều có một khu vực ‘nhà trẻ đặc biệt’ cho các Obscurial, đây sẽ là nơi chăm sóc bọn trẻ từ khi phát hiện tới cuối đời.
Khi đứa trẻ chết đi, Obscurus cũng biến mất, theo sách vở nguyên tác là như vậy, nhưng trong thực tế thì chúng chỉ ẩn dấu đi rồi tìm một kí chủ thích hợp khác rồi sống lại.
Một đám mây đen kịt, khổng lồ. To và đen một cách bất thường, từ bên trong, cách càng chục cây số bà ta đã cảm tấy cảm giác cái vị hắc ám tột độ.
Nếu không phải các nguyên tố ma pháp đều không thể thấy bằng mắt thường và nguyên tố hắc ám không thể xuất hiện đậm đặc trong môi trường bình thường như vậy thì bà tưởng mình đang thấy đó quả thật một đoàn nguyên tố hắc ám thuần chất nhất trong đời.
“Không. Không chỉ có một.”
Great Elder Tối cao Benzaiten đảo mắt một vòng. Bốn phía xung quanh đều có, rất nhiều ‘mây đen’ đàng ầm ầm kéo tới, rất nhanh, bọn chúng đã tràn ngập trên đỉnh đầu bà. Chúng hoàn toàn che khuất ánh sáng đống ma pháp trận màu đỏ của Tên Màu Xám bày ra.
Thấy tất cả sau, Benzaiten không thể không tự nói:
“Đây là sắp xếp của ngươi sao…”
“Obscurus à!!!!!.”
…
Trở lại với Ambrose, tên này đầu óc bề tắc không hề nghĩ ra cách nào khả thi để ngăn Tên Màu Xám lại. Trong nửa giây chần chờ, cuối cùng, cậu cũng quyết thử một lần: Tấn công Tên Màu Xám.
Dù Ambrose biết hắn mạnh hơn mình rất nhiều, nếu Ambrose muốn ra chiêu công kích Tên Màu Xám giây ra tác dụng thì cậu phải ra đòn mạnh nhất, khoảng cách gần nhất. Tưởng đánh thẳng như vậy là xong. Không. Đó là chưa kể tấm màng bảo vệ xung quanh Tên Màu Xám, nó không chỉ bị động phòng thủ mà chắc chắn có thể tự động phản đòn khi bị công kích.
Chắc chỉ có lý do đó nên Tên Màu Xám mới để Ambrose nhơn nhởn trước mặt hắn mà không lo lắng cái gì
Nhưng dù sao cũng phải thử một lần, Ambrose nhanh chóng quyết định trả giá bị trọng thương mà phá đám được Tên Màu Xám. Cậu ma lục trong cơ thế bắt đầu vận chuyển, tâm niệm điều khiển tất cả Obscurus giúp sức.
Ngay lúc Ambrose sắp ra đòn, tay đã giơ lên… thì đám Obscurus đột ngột bạo động.
Không. Không phải là Ambrose mất khống chế. Cậu nhíu mày hạ tay xuống, âm thầm cảm nhận đá ký sinh trong người.
Bọn chúng đang vui mừng, hân hoan. Cả đám ký sinh như một lũ động vật phát xuân vào mùa giao phối. Chúng nhảy nhót lung tung như muốn thoát khỏi khống chế của cậu. Cả đám nhao nhao muốn bay lên trên.
“Bên trên có thứ gì hấp dẫn chúng?”
Tự hỏi như vậy rồi Ambrose ngẩng đầu nhìn lên trời, cái cậu thấy giống như những gì Benzaiten thấy. Ambrose đã nhận ra sớm hơn bà ta nhiều, ngay trước khi tất cả đám mây đen tụ tập với nhau cậu đã biết chúng là cái gì rồi.
“Tất cả chúng đều là Obscurus… Không thể nào, nhiều như vậy…”
Ambrose có chút không tin tưởng. Cậu nhớ trên thế giới này có duy nhất một đám Obscurus. Ban đầu, nó là vũ khí bí mật của tộc yêu tinh cổ dùng để kiềm chế tộc rồng cổ, sau được Ambrose tìm ra trong kho báu Vua Yêu Tinh.
Sau đó, nó vẫn luôn đi cùng với cậu, không rời. Trước Ambrose biết quá khứ khoảng khoảng một nghìn năm cũng có người bị nhiễm Obscurus, nhưng đó là chuyện lúc trước.
Theo Ambrose tin tưởng thì cậu quay lại một nghìn năm trước thay đổi quá khứ lấy đi phần Obscurus khởi nguồn rồi, thì từ thời điểm đấy tới hiện tại sẽ không còn có ca nhiễm Obscurus nào nữa.
Cũng có nghĩa là Ambrose thay đổi tương lai, giống như việc cậu cùng Fayola thông qua cái tủ quần áo phòng gác mái trong trang viên Felix trở lại gần một thế kỉ trước gặp cụ nội ( bố mẹ của bà nội) của cậu. Từ đó gián tiếp thay đổi cuộc đời của bà nội cậu.
Bức ảnh hôn lễ ông bà nội Ambrose là minh chức rõ nhất, nó có thêm sự xuất hiện của bố cô dâu bên cạnh me cô dâu đang ngồi xe lăn. Mẹ cô dâu nụ cười càng rực vỡ, càng toàn vẹn hơn không có vẻ thiếu thiếu thứ gì đó như trước.
Trở lại, hiện tại, Ambrose chắc chắn là đám Obscurus khởi nguồn vẫn luôn trong cơ thể câu.
Vậy thì đám Obscurus thứ sinh kia ở đâu ra?
Hay là 1000 năm trước cậu vô tình để quên hoặc phát tán, dù sao lúc đó không hiếm lần cậu chiến đấu trong trạng thái Obscurus.
Hoặc là còn có một nguồn phát tán khác, đám yêu tinh sở hữu một phần Obscurus khác làm vũ khí dự phòng… rồi bị tiết lộ.
Hoặc là…
Vòng vèo trong đầu một lúc, cậu đột nhiên nghĩ tới một khả năng vô cùng có thể là sự thật.
“Philip Karling (cha Ambrose). Là ông ta.”
Nhân vật chính của chúng ta và cha mình đã có một cuộc thí nghiệm nhỏ với Obscurus. Chính ông ta đã giữ lại một phần rồi…
Nghĩ tới đây, Ambrose trong lòng lặng đi. Một phần nhỏ kia không làm thay đổi tương lai, vì một phần nhỏ kia không biết bao nhiêu người đã phải chết, đặc biệt nạn nhân phần tối đa là trẻ nhỏ …
Ambrose không quá không quen với việc giết người, vì kẻ cậu giết đều là kẻ địch của cậu. Nhưng mà những đứa trẻ vô tội thì quả thực cậu không ra tay được.
Vậy mà dù biết hậu quả… Philip Karling vẫn làm. Ambrose trong lòng mâu thuẫn mở miệng cười khổ mãi mới nói được một câu:
“Đúng là ông ấy, Chúa tể Bóng tối Rumplestiltskin – Người nổi tiếng độc ác và khiến cả tộc Elder phải sợ hãi tới tận một nghìn năm sau này…”
“Không biết lúc đó ông ta đã làm gì bọn chúng…”
Nhưng nhân vật chính của chúng ta không có thời gian mâu thuẫn nữa rồi. Hai đám Obscurus như cảm nhận được đồng loại càng vui sướng réo lên ro ro.
Nhất là đám Obscurus thứ sinh trên bầu trời, bọn chúng vốn cảm nhận được đám Obscurus khởi nguồn trên người Ambrose mới lao tới.
Nhắc tới mới nhớ, trận đánh với Chiến Bá Thiên vừa rồi là trận chiến đầu tiên Ambrose phải sử dụng trạng thái Obscurus sau khi từ 1000 năm trước trở lại. Khi sử dụng trạng thái này, chắc chắn khí tức đám Obscurus khởi nguồn đã bị tiết lô.
Philip Karling đã tính toán quá chuẩn, ông ta biết thừa con trai mình nếu phải sử dụng trạng thái Obscurus để chiến đấu thì tình thế hông được khả quan cho lắm (Philip Karling tính toán cả cô nhóc rồng Eulalia vào rồi) và tình huống hôm này chính là như thế, vì vậy, sự xuất hiện của đám Obscurus thứ sinh là vô cùng đúng lúc.
Bây giờ khoảng cách hai bên rất gần rồi, cả đám như lũ trẻ sau vô số năm không thấy cha mẹ, nhảy cẫng lên nhào xuống vào vòng tay người thân.
Lúc này, toàn bộ đám mây Obscurus cực kì khổng lồ đang ầm ầm tràn vào về phía Ambrose. Đám Obscurus trong người cậu mất kiểm soát, chúng nhào lên bao phủ quanh người cậu đón chào đám con cháu ngàn năm chưa gặp.
Trong khoảnh khắc đó, một nguồn năng lượng cực đại tràn vào trong người cậu. Đám Obscurus khiến Ambrose cảm thấy mình không có gì không thể làm được. Phất tay một cái, mặt trời biến mất, vẩy tay lại một phát, toàn bộ không gian bị cắn nuốt.
Rồi, như bị quá tải năng lượng, cơ thể của Ambrose bắt đầu kêu la, Ambrose cả người nặng đi, ý thức yếu dần.
“Không lẽ đây là bị Obscurus chúng nó ‘ăn’ mất sao…”
Trước khi ngất đi, Ambrose chỉ còn kịp ra lệnh công kích Tên Màu Xám.
…
===== Chú thích ====
“Trước thời kỳ phù thủy ẩn mình, khi chúng tôi còn bị Muggle săn đuổi, các pháp sư và phù thủy trẻ tuổi đôi khi ức chế ma thuật của mình nhằm để tránh bị bức hại. Do đó, thay vì học cách khai thác và kiểm soát sức mạnh bản thân, họ đã tìm ra một thứ gọi là Obscurus” – Lời Newt Scamander giải thích về Obscurus.
Obscurial là cách gọi người đã tạo ra loại ký sinh trùng ma thuật đen tối Obscurus trong cơ thể mình. Obscurus sinh ra như là kết quả của việc tinh thần hoặc thể xác của họ bị đàn áp dẫn tới khả năng phép thuật bị nén ngược lại bên trong, ăn vào chính thân thể.
Khi một Obscurial đạt tới trạng thái cảm xúc, tinh thần bị phá vỡ họ giải phóng Obscurus dưới dạng một cơn gió vô hình hoặc đám mây lớn màu tro (đôi khi ta cũng thoáng bắt gặp gương mặt của nó) có sức mạnh hủy diệt. Thậm chí, chính họ biến đổi thành Obscurus.
Thông thường khi Obscurus phát triển bên trong trẻ em, chúng sẽ chết trước sinh nhật lần thứ 10.
Tuy nhiên, có một vài trường hợp đặc biệt ghi nhận trong truyện là Credence Barebone (Aurelius Dumbledore) và Ariana Dumbledore. (Cả hai đều họ Dumbledore?)
Khác với các loài sinh vật ma thuật khác, Obscurus sinh ra từ con người và bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ thành một cơn bão kinh hoàng và đáng sợ.
Hiểu rõ được điều này, những Obscurial cần được quan tâm, chăm sóc như bệnh nhân để họ vượt qua được áp lực và xáo trộn về mặt tâm lý, tránh gây nguy hiểm cho cộng đồng và xã hội. Có thể nói trong mỗi bệnh viện phù thủy đều có một khu vực ‘nhà trẻ đặc biệt’ cho các Obscurial, đây sẽ là nơi chăm sóc bọn trẻ từ khi phát hiện tới cuối đời.
Khi đứa trẻ chết đi, Obscurus cũng biến mất, theo sách vở nguyên tác là như vậy, nhưng trong thực tế thì chúng chỉ ẩn dấu đi rồi tìm một kí chủ thích hợp khác rồi sống lại.
Danh sách chương