Đúng lúc này, một bóng người hớt hải chạy vào phòng, Ambrose nhận ra, anh ta là một tên thư kí cho Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Louis Arthur Johnson. Tên này ghé vào tai Johnson nói mấy câu. Rồi ông ta đứng lên phía trước nói:

“Thưa bệ hạ và nữ hoàng, thần vừa nhận được tin khẩn cấp.”

“Chuyện gì?” Fayola cao giọng nói.

“Vâng, Perter Đại đế, vua Edmun, nữ hoàng Susan và nữ hoàng Lucy của Narnia mất tích.”

“Cái gì? Chuyện xảy ra khi nào…” Ambrose hơi nhướng mày nói.

“Dạ, vào ba ngày trước, bốn vị vua và nữ hoàng Narnia đã biến mất trong chuyến đi săn mùa thu thường niên, ở cánh rừng Westernwood.”

Westernwood, Ambrose và Fayola nhìn nhau. Bọn họ không lạ gì chỗ đấy, nó là nơi đặt cây cột đèn, nơi bọn họ lần đầu tiên tới Narnia, và cũng là nơi nối giữa Narnia với thế giới thực.

Xem ra Alan đã hành động, ông ta đưa bốn người họ trở lại thế giới thực rồi, như vậy cả Narnia sẽ để cho ai… Ambrose kìm nén cảm xúc tấn công chiếm lấy Narnia cho vào túi mình.

Cả Thất đại đảo quốc đang trong thời kì cấp tốc phát triển, bọn họ cần rất nhiều tài nguyên, không chỉ là tài nguyên trên biển mà cả ở trên đất liền, thứ mà họ luôn thiếu.

Nhưng Alan sẽ không đồng ý, ông ta vẫn còn nhúng tay vào trong Narnia. Fayola và Ambrose đã bàn bạc rất nhiều để tìm ra nguyên nhân nhưng không được, Alan vẫn là một ẩn số.

Ambrose trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Mang bản đồ Narnia lên đây…”

Tất cả mọi người trong phòng đều là cáo già, mấy tay đại thần dường như đánh hơi được chuyện gì, chúng liếc mắt nhìn nhau.

Ambrose hai người cũng không để ý bọn họ, hai người chờ một người lính mang tấm bản đồ rộng hơm năm mét vuông lên.

Dù đã có mấy lần nhìn tấm bản đồ này nhưng không lần nào Ambrose không thể không suýt xoa, Thất đại đảo quốc diện tích trên dưới trái phải rất lớn, chiếm tới hơn một phần ba thế giới (dù chỉ là toàn biển)

Fayola chậm rãi chỉ vào một vị trí bên trái trên bản đồ, tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn theo ngón tay thon dài của cô. Đó là Ettinsmoor.

Ettinsmoor là một bồn địa rộng lớn, ở đây không có câu cối gì nhiều, chỉ toàn đất và đá, không thích hợp cho phát triển nông nghiệp nhưng lại vô cùng thích hợp để khai khoáng.



Mặt khác, phía đông và phía nam của Ettinsmoor được bao bọc bởi rất nhiều dãy núi xen kẽ nhau. Phía bắc là một con sông Tunner cùng một dãy núi vô cùng hùng vĩ. Bắc qua con sông Tunner là cây cầu Khổng lồ, nối Narnia và vùng đất phương bắc của lũ khổng lồ.

Quan trọng nhất, phía đông của Ettinsmoor là biển Đông, vị trí của nó rất gần The Seven of Isales. Từ đảo Invidia tới Ettinsmoor chỉ mất một tiếng hai mươi phút đi thuyền, vô cùng gần.

Tất cả đại thần đều hiểu ông vua và nữ hoàng của bọn họ nghĩ gì, nhưng không ai nói.

“Các khanh thấy Ettinsmoor như thế nào?” Một phút sau, Ambrose uy nghiêm nói.

Tất cả đại thần nhìn nhau, bọn họ không biết phải nói như thế nào… Sau mười giây đùn đẩy, ông bộ trưởng Bộ Gia cư và Phát triển Đô thị Moon Landrieu nói:

“Thưa bệ hạ, thần cho rằng Ettinsmoor chỉ phát triển các khu dân cư lớn ven biển được thôi ạ, và một số điểm dân cư nhỏ hơn khác ven con sông Tunner, còn ở trung tâm Ettinsmoor hay mặt phía tây của nó vô cùng khó khăn do thiếu đất nông nghiệp, nguồn nước, vân vân…”

Hai ông bộ trưởng Bộ nông nghiệp và Bộ Nội vụ (Tác: Mọi đừng nhầm nhá Bộ nội vụ = Bộ Tài nguyên & Môi trường ở nước ta) cũng đồng ý nói:

“Chúng thần cũng cho rằng như vậy.”

Sau khi ba ông bộ trưởng kết thúc, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Johnson cũng nói:

“Theo thần, Ettinsmoor là một vùng vô cùng phức tạp, phía bắc giáp với lãnh địa bọn khổng lồ hoang dại, cách mấy năm một lần chúng lại đưa quân tiến đánh phía Nam, càng khó khăn hơn nữa là mọi cách phòng thủ hiện tại của ta không có tác dụng gì nhiều với bọn khổng lồ…”

Sau đó, ông bộ trưởng Bộ ngoại giao Martin Van Buren uyển chuyển nói:

“Hiện tại tình hình ở Narnia không sớm thì muộn sẽ rất loạn, những vị vua và nữ hoàng của họ mất tích, phía tây quân đội Telmar ngày càng mạnh, phía bắc lại phải chống cự bọn khổng lồ. Là đồng minh thân cận và mạnh mẽ nhất của bọn họ, chúng ta không thể bỏ mặc làm ngơ. “

Hít một hơi thật sâu, Buren đanh thép nói:

“Thần xin bệ hạ cho phép thần tới Narnia thuyết phục Nội các của họ cho phép chúng ta bảo hộ Ettinsmoor chia sẻ gánh nặng cho Narnia nhất là lúc đặc biệt khó khăn này.”

Mấy tên bộ trưởng còn lại không khỏi thán phục nhìn Buren, chuyện đen ông này cũng có thể nói trắng ra được, chuyện trắng thì ông cũng bôi thành đen. Cả lũ thầm đáng tiếc mình không khéo như thế.

“Rất tốt, xem ra các khanh cũng đã hiểu ý của chúng ta, tiếp theo chúng ta chỉ chờ gió đông.” Ambrose vui vẻ nói.

“Johnson, khanh chuẩn bị hậu cần đầy đủ cho quân đội trong vòng nửa năm, và cho người nhìn kĩ mọi hoạt động của bọn khổng lồ, chỉ cần bọn chúng thò một ngón chân xuống phía nam là chúng ta xuất binh…”

“Thần tuân lệnh.” Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Johnson quỳ xuống nói, tuy ông ta làm bộ trưởng Bộ quốc phòng nhưng quyền điều khiển quân đội vẫn nắm trong tay Ambrose và Fayola, nói chính xác ông ta chỉ phục vụ hậu cần, tình báo và an ninh trật tự xã hội.

“Buren, khanh liên hệ với Narnia nói với họ chúng ta sẽ phòng ngự bọn khổng lồ cho họ. Khanh biết phải làm thế nào rồi chứ …”

“Thần đã biết, thần tuân lệnh.” Ông bộ trưởng Bộ ngoại giao Buren ra vẻ khôn ngoan nói.

“Còn lại tất cả các khanh phải phối hợp toàn diện với Johnson và Buren, chúng ta muốn thấy một Ettinsmoor mới, tiến tiến, hiện đại, văn minh thuộc về Thất đại đảo quốc.”

“Chúng thần tuân lệnh.” Cả lũ đồng thanh nói.

“Tốt, tất cả lui ra… Dacmiyn cho người gửi lá thư này đến bốn vị thống lĩnh.”

Ambrose đưa bốn lá thư cho một tên đại thần.

Mấy người còn lại nhìn cảnh này không ngừng tính toán, xem ra hai vị vua và nữ hoàng của bọn họ chuẩn bị chuyện này trước từ khá lâu rồi, vừa rồi bọn họ cũng không thấy hai vị này phản ứng quá mức gì, dù sao thì bọn họ và bốn vị ở Narnia là bạn rất thân.

Một số tên tâm tư nhạy bén thì cả người đồ mồ hôi lạnh, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Ambrose và Fayola, chúng trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ, bốn vị vua và nữ hoàng Narnia biến mất là do hai vị lão đại chủ mưu, nếu vậy thì thật kinh khủng.

=====

PS: Mong anh em thông cảm.

Tác bây giờ viết theo các mức 1800, 3600, 5400 từ một ngày. Vì cách tính kinh nghiệm lên level cho tác giả của Web.

Cho nên khi viết 5400 từ, tác sẽ chia thành 4 chương, số từ một chương tương đối ít (5400: 4 = 1350 từ một chương).

Một lần nữa mong anh em thông cảm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện