Khi bốn người ra khỏi Gringotts thì đã hơn một giờ chiều, bọn họ bèn tới quán Cái vạc lủng ăn trưa, rồi nghỉ trưa luôn ở đó.

Sau đó ba đứa trẻ về trước lâu đài Karling, còn Baemyn, ông lại đâm đầu vào làm việc.

Vừa về tới lâu đài, Max đã không chịu nổi rồi cậu gấp gáp nói:

“Cậu chủ, tôi xin về nhà trước…”

Ambrose gật đầu nói: “Đi cẩn thận nhé…”

“Cảm ơn cậu đã nhắc.”

Nói xong tên này ôm đống đồ đạc của mình chạy về nhà, xem ra nó muốn khoe với cha mẹ nó đây…

Khi chỉ còn Ambrose và Fayola trong phòng, Ambrose nói:

“Deus, cậu xem hộ mình thứ này…”

Ánh sáng lóe lên, một cuốn sách xuất hiện, Ambrose nhìn cảnh này đến trán rồi…

Deus bay xung quanh chiếc gia huy và cây đũa phép nói:

“Gia huy Karling được làm từ một loại cây quý hiếm loại cây này đã tuyệt chủng từ lâu, tên là cây Tờ - rơ - pháp. Gỗ từ cây này có hiệu quả miễn dịch hoàn toàn với phép thuật, và tuy nó hơi bé nhưng bạn có thể dùng nó như lá chắn cản bùa chú từ kẻ địch được.” Deus nói tiếp:

“Còn về chiếc đũa phép, nó không được chế tạo từ bất cứ vật liệu quý hiếm gì. Chỉ là người chế tạo vô cùng tinh tế khiến nó vô hiệu với dò xét từ bên ngoài.

“Thế thôi hả…” Thấy Deus không nói nữa Ambrose hỏi.

“Ừ thế thôi… cậu còn muốn mình nói gì nữa…” Deus tỉnh bơ nói.

Ambrose kìm nén cảm xúc muốn ném cuốn sách vào sọt rác, cậu nói:

“Hai thứ này đều là đồ cổ từ một nghìn năm trước đấy…”

“Đúng, thì sao?”

“Lũ yêu tinh thì sợ cây đũa phép, còn cái gia huy lại cần máu của mình để mở…”

Nói tới đây, Ambrose dùng lại, cậu bỗng lóe lên một ý nghĩ: Dùng máu để mở bí mật của cái gia huy. Sao cái gì cũng liên quan tới máu vậy…

“Ambrose, cậu thử dùng máu xem…” Fayola đang xem trò vui cũng nói.

“Được rồi…” Ambrose lại lấy một giọt máu từ ngón tay khác nhỏ vào chiếc gia huy, lần này không có ánh sáng hay hiện tượng gì bất thường xảy ra cả.

Ambrose thất vọng nói:

“Không có gì xảy ra…”



“Khoan đã… Mình cảm thấy gì đó…” Đúng lúc này, Deus giọng oang oang nói.

Hai đứa còn lại đều nhìn cuốn sách, chờ nó nói.

“Hừm… Có một mới liên kết đặc biệt giữa hai thứ này… xem ra vật kết nối giữa chúng là cậu đó, Ambrose.”

“Là mình…” Ambrose không hiểu nói:

“Đúng, có rất nhiều phù thủy và pháp sư sử dụng huyết thống như một cách bảo mật các truyền thừa hay bí mật của họ.”

Ambrose và Fayola như hai học sinh muggle ngồi ngăn ngắn nghe thầy giáo Deus giảng bài, chúng gật đầu tỏ ra đã biết.

“Một điểm nữa ở đây là lõi đũa phép cùng tâm của Gia huy Karling là đều phát ra một sóng ma lực khá giống nhau. Mình đoán hai thứ phát ra sóng ma lực ấy ban đầu là một vật. Có thể là hai mảnh vỡ.”

“Không lẽ mình phải phá hủy gia huy và cây đũa phép mới biết được bí mật của nó…”

Ambrose hơi tiếc nói, cậu đã thử thi trú với cây đũa phép mới này, nó giúp cậu tiết kiệm hơn ba mươi phần trăm cần dùng ma lực, nó dường như chế tạo riêng cho cậu vậy, nhất là lúc Ambrose không thể tự phục hồi ma lực mà phải uống thuốc để làm điều đó.

“Không, bây giờ cậu lấy lõi đũa phép và tâm gia huy ra cũng không khám phá ra thứ gì cả. Dựa theo kích thước và độ năng lượng của chúng, mình nghĩ phải có nhiều hơn hai mảnh vỡ. Cho tới khi cậu thu thập đủ tất cả thì biết được bí mật bên trong.” Deus chấn an Ambrose nói.

“Vậy cũng tốt…” Ambrose bình thường nói. Dùng máu để truyền thừa, trong giới phù thủy cậu cừa nghe chuyện này bao giờ, với lại, một nghìn năm trước, không phải là lúc Hogwarts thành lập ư? Có liên quan gì giữa hai chuyện này? Hogwarts là nhân chứng còn lại về cái khoảng thời gian một nghìn năm trước đấy, xem ra Ambrose phải khai quật mọi bí mật của ngôi trường này mới được.

=====

Chủ nhật tuần sau đó, Baemyn thu xếp được một ngày nghỉ, ba người sẽ thăm lại côi nhi viện Wool’de, giúp cô bé tìm manh mối về cha mẹ ruột cô.

Wool’de là một côi nhi viện vùng ngoại ô phía bắc Luân Đôn, Baemyn sẽ lái xe mang hai người đi tới đó.

Từ ngoài cổng nhìn vào, côi nhi viện trông giống một nhà thờ với một mái vòm rộng, trên đỉnh có gắn một cây thập tự giá, xung quanh mới tới những dãy nhà cho trẻ mồ côi ở.

Baemyn bấm chuông, sau một phút, một người phụ nữ hơi quá khổ xuất hiện, bà ta hỏi:

“Chào ngài, ngài tới Wool’de có chuyện gì không?”

Nói xong bà nhìn thấy hai đứa trẻ bên cạnh Baemyn, bà trầm giọng nói luôn:

“Nếu ngài muốn tôi nhận hai đứa này thì xin lỗi, chúng tôi đã đủ chỗ rồi, mời ngài đi cho.”

Bà ta trở mặt thật nhanh, đúng là một con người trơ tráo Fayola từng miêu tả về bà Viện trưởng như vậy.

Baemyn ho một tiếng rồi nói:

“Chúng tôi không tới đây về việc đó, tôi có chuyện muốn thương lượng với bà…”

“Ông không phải muốn gửi hai đứa này ở đây chứ?”

“Không…” Baemyn hơi mất kiên nhẫn, ông bộc phát uy thế của một cường giả, điều này khiến mụ Viện trượng sợ hãi nói:

“Xin mời ngài vào…”

Bà ta vừa dẫn đường vừa sợ hãi nhìn len lén Baemyn. Tới khi đến một căn phòng khách, bà ta bắt đầu pha trà, Ambrose và Fayola không cần mời tự động ngồi xuống.

“Mời ngài…” Mụ Viện trưởng đưa cho Baemyn một tách trà, rồi mụ cũng lấy cho Ambrose hai người một cốc.

“Tôi muốn xem hồ sơ của một đứa trẻ từng sống ở trong này…”

“Chuyện này không được đúng thủ tục cho lắm, chúng tôi phải giữ kín thông tin cá nhân…”

Không đợi bà ta nói xong, Baemyn ngắt lời:

“Bà cứ nghe lời tôi, chúng tôi sẽ ủng hộ cho côi nhi viên mười ngàn Bảng.”

“Vâng… vâng… cảm ơn lòng hảo tâm của ông... tôi sẽ đi lấy ngay…” Mụ ta không còn vẻ khó khăn nữa, thay vào đó là một bộ niềm nở, mụ tôn Baemyn như chúa cứu thế vậy.

“Khoan, tôi chưa nói tên đứa trẻ..” Baemyn giữ bà ta lại nói.

“Phải… tôi quên mất, xin hỏi ngày cô bé hay cậu bé đó tên là gì?”

“Tên cô bé là Fayola... “ Baemyn nói.

“Xin chờ tôi một lúc…” Nói xong mụ Viện trưởng vui vẻ đi vào trong.

Trong lúc chờ mụ ta, Ambrose không vui nói:

“Bác Baemyn, sao bác lại đưa cho bà ta tiền, số tiền này chắc chắn bà ta sẽ nuốt một mình, thế không phải là chúng ta mất oan tiền sao?

“Phải đó cha, ngày trước con cũng biết bà Viện trưởng là người thế nào rồi?” Fayola phụ họa nói.

“Nếu bà ta dám nuốt không số tiền thì chúng ta sẽ kiện bà, thưa cậu chủ, tôi cũng vận động mấy muggle quản lý xem trọng bà ta, không mấy chốc bà ta sẽ bị đuổi việc…”

“Hay là chúng ta mua lại côi nhi viện… Bọn trẻ trong này đứa nào có tài năng hoặc trung thành thì cho chúng làm việc vào Tập đoàn Karling.” Ambrose sốt sắng nói.

“Vâng, tôi sẽ thử…” Baemyn đáp lại.

Baemyn vừa dứt lời thì mụ Viện trưởng trở lại, tay mụ cầm một tờ giấy, mụ nói:

“Xin lỗi cho ngài chờ lâu, đây là thông tin ngài cần…”

Baemyn nhận lấy tờ giấy, ông liếc mắt đọc xong tất cả nội dung bên trong, rồi ông đưa cho Fayola.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện