Chiến tranh đổi lấy hòa bình.
Sau lần đó, không ai dám chạm vào Tôn Lập, gã có được hoàn cảnh tu luyện thái bình như mong ước.
Sáu đệ tử bị gã đánh bại, bị sát ý xâm nhập ý thức, thấy gã là vòng tránh, nghiêm trọng nhất là nữ đệ tử đó, thấy gã là nhợt nhạt mặt mày, nắm chặt mười ngón tay.
Sự tình đồn ra, không mang lại danh tiếng gì hay ho mà gã trở thành "Ác đồ bảng" đệ nhất nhân trong các đệ tử ở thư viện.
Các đệ tử có lẽ hiểu chậm hơn nhưng sau mấy ngày đều thông: Tôn Lập thiện chiến thì sao? Cùng lắm giữ được cục diện hiện tại, tạm thời không bị ai bắt nạt.
Dù là nữ đệ tử sợ gã cũng hiểu chỉ nửa năm một năm nữa, khác biệt về thiên tư sẽ thể hiện ra, càng lúc càng rõ.
Tôn Lập thiện chiến hơn nữa thì lúc đó giáng một đạo pháp thuật là y xong đời.
Bất quá hiện tại, tất cả tạm thời ẩn nhẫn.
...
Tôn Lập dạo này nhận ra tu hành tiến bộ vững vàng, tinh quang trong Ấn đường huyệt càng lúc càng sáng, thể nội linh nguyên vận hành đã như ngón tay cái.
Tại thế tục võ lâm chi trung, như thế tuyệt đối là siêu phàm nhưng tại Tố Bão sơn, Tôn Lập biết mình miễn cưỡng được coi là trung bình.
Gã tuy chưa so với ai nhưng xem ra suy đoán không sai.
Gã tu hành nhanh hay chậm, hai kẻ trong óc chưa từng nhận xét.
Hơn mười ngày qua đi, các đệ tử nhập môn đầy tháng, đều khẩn trương hẳn, từ nhóm chữ Giáp đến nhóm chữ Đinh đều chuẩn bị dự kỳ thi đầu trong nhập môn thất khảo.
Trong thời gian này, thiên chi kiêu tử Bảo lưu tuệ căn Điền Anh Đông đột phá cảnh giới thành công, bằng pháp quyết cơ sở “Thiên hà quyết” đạt tới "Phàm nhân cảnh", tu hành hai mươi mốt ngày đã thoát ly Dung nhân cảnh, trở thành người có tốc độ tu hành nhanh nhất trong số các đệ tử mới nhập môn của Tố Bão sơn!
Tần Thiên Trảm không kém gì, dưới áp lực, chỉ sau một ngày cũng thành công phá quan, tấn thăng Phàm nhân cảnh.
Hai người này vốn là hi vọng của Tố Bão sơn, đủ nguồn lực dồn vào, có thành tích này không lạ nhưng vẫn khiến cả Tố Bão sơn phấn chấn.
Vân vân chúng sinh chỉ là dung nhân, đạt Phàm nhân cảnh mới tính là bắt đầu tu hành. Vượt qua Phàm nhân cảnh vào Đạo nhân cảnh mới được coi là tu sĩ thật sự.
Phàm nhân, Đạo nhân, Hiền nhân, Chân nhân, Chí nhân, Thánh nhân, Tiên nhân - thất đại cảnh giới, mỗi cảnh giới có bảy tầng.
Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm đều Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng. Đột phá trước khi diễn ra nhập môn thất khảo có lợi lớn với cả hai.
Gần như mọi tân đệ tử đều hâm mộ, bàn luận về thành tựu của lưỡng vị thiên tài, Tôn Lập vẫn vùi đầu khổ tu - thành tựu của người khác không liên quan đến gã, hơn nữa đại đạo dằng dặc, chỉ là tạm thời đi trước, có gì mà phải ghen tị?
Tần Thiên Trảm đột phá xong, năm ngày liền thư viện không có thêm ai. Nhưng tích rồi thì bùng phát, ngày thứ sau có ba đệ tử tư chất bất ngang nhau của nhóm chữ Giáp cùng đột phá Phàm nhân cảnh!
Mấy ngày sau đó liên tục có đệ tử đột phá, tổng cộng chín người đạt Phàm nhân cảnh trước khi nhập môn thất khảo diễn ra.
Có đến tám người thuộc nhóm chữ Giáp, chỉ một thuộc nhóm chữ Ất.
Nhóm chữ Giáp mỗi tháng một viên Cửu khí đơn, mười khối linh thạch, đệ tử nhóm chữ Ất một viên Cửu khí đơn, tám khối linh thạch. Chín người đột phá này tiêu hao không chỉ thế.
Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm không tính, sư tôn cả hai ngầm cấp đơn dược và linh thạch chỉ e hơn tất cả các đệ tử khác cộng lại.
Những đệ tử nhóm chữ Giáp đột phá đều có bối cảnh, trước khi nhập sơn môn thì gia tộc đã chuẩn bị cho nhiều linh thạch. Cả vị đệ tử nhóm chữ Ất đó cũng quan hệ mật thiết với Sùng Trọng, không biết thỏa thuận gì mà Sùng Trọng cho y ba viên Cửu khí đơn!
Quả nhiên tại tu chân giới, thiên tài cũng cần nguồn lực vô cùng vô tận mới mong thành cường giả.
Trong lúc các đệ tử khác hồi hộp đến mức ganh tị thì nhập môn thất khảo sau cùng cũng diễn ra.
Người ra tay đầu tiên là chế khí giảng tập.
Đệ tử bốn nhóm được tập trung tại giáo thất đầu tiên, chế khí giảng tập vào là phất tay, quyển thi bang tung rơi xuống trước mặt mỗi người!
Tôn Lập ngậm bút lông, gã hiểu hết đề bài nhưng đấy đều là Võ Diệu dạy, ít nhất một nửa khác với đáp án của chế khí giáo tập.
Võ Diệu bực mình: "Chả trách tu chân giới hiện tại có tỷ lệ chế khí luyện đơn thành công tệ thế, thường thức cơ bản cũng sai thì sao luyện chế được pháp khí tốt?"
Tôn Lập đành mặt dày. Gã không sao hiểu được chế khí giảng tập sẽ giảng ình thế nào nên cứ theo những gì mình biết mà đáp.
Gã làm cũng nhanh, xong đầu tiên trong các đệ tử. Tôn Lập thậm chí không buồn kiểm tra, đứng lên: "Giao quyển!"
Tất cả kinh ngạc, lúc ngoái nhìn là gã thì như đều hiểu, cắm cúi làm tiếp.
Tôn Lập ra ngoài, chế khí giáo tập cầm lên xem một tuần trà thì ném đi: "Đúng là vô dụng!"
Các đệ tử cười thầm.
Sau chừng một bữa cơm, Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm gần như cùng đứng dậy: "Giao quyển!"
Cả hai ngẩn người, nhìn nhau, mắt như tóe sét.
Chế khí giáo tập cười cười: "À, đưa lên đây."
Y xem xong thì gật gù khen: "Khác nhau một trời một vực!"
Tất nhiên là so sánh với Tôn Lập.
Tiếp đó là thi phù lục, Tôn Lập vẫn thế.
Thành tích hai môn của gã rất tệ, xếp ngoài vị trí một trăm.
Các đệ tử nhóm chữ Đinh không kém qua ở hai môn này, vì tuyệt đại bộ phận là tri thức cơ sở, chỉ cần học thuộc là qua, chỉ có mấy câu cuối thử khả năng hiểu biết và phát triển của đệ tử mới có thêm thành tích.
Trong số các đệ tử, cả học thuộc tri thức cũng sai quá nửa chỉ có "Ác đồ bảng" đệ nhất nhân Tôn Lập.
Sùng Trọng đã nói rõ thi đơn đạo là trồng một nhánh Thất tử thủ ô. Lớp đệ tử nào cũng thế, chỉ là y chọn hạt giống cho từng nhóm có khác nhau, ba nhóm kia về tiên thiên thượng đã hơn hẳn nhóm chữ Đinh.
Sùng Trọng bảo tất cả mang Thất tử thủ ô đến cho y nhận xét trực tiếp.
Tôn Lập ôm chậu ra ngoài thì gặp bọn Lục Đại Thông.
Túc Lan từ khi vào nhóm chữ Bính là thần xuất quỷ một, luôn tránh mặt ba người kia, hô many không hiểu sao lại đi cùng Lục Đại Thông và Giang Sĩ Ngọc.
Ai nấy bưng chậu của mình, Thất tử thủ ô của Lục Đại Thông và Túc Lan tươi tốt, cao bằng nửa thân người, lá xanh mướt, như đế vương phỉ thúy điêu khắc thành.
Giang Sĩ Ngọc không vui, hiện mọi phương y đều kém Túc Lan, thậm chí bồi dưỡng Thất tử thủ ô cũng thua.
Túc Lan nhìn Thất tử thủ ô của Tôn Lập, đã thấp gân lá lại đen thì nhíu mày, giáo huấn: "Tôn Lập, ngươi bỏ mặc hết thế là không nên."
"Bốn chúng ta khi xưa cùng nhập môn, tư chất đều tệ, nhưng ngươi thấy người khác, cả Lục Đại Thông, đều mười phần nỗ lực, xem Thất tử thủ ô của Đại Thông rồi xem lại của ngươi, chúng ta có được cơ duyên này không dễ, ngươi không muốn sau bảy tháng bị Tố Bão sơn đuổi đi chứ?"
Giang Sĩ Ngọc nhíu mày, không chịu được kiểu Túc Lan tực coi mình là lão đại: "Sao ngươi biết Tôn Lập không dụng tâm? Hơn nữa người ta thế nào thì đến lượt ngươi giáo huấn hả?"
"Y dụng tâm?" Túc Lan cười lạnh: "Y dụng tâm thì hai môn trước đã không đứng bét?"
Giang Sĩ Ngọc nhất thời gian không thể phản bác, chỉ muốn thấy Tôn Lập cãi cọ với Túc Lan nhưng không ngờ Tôn Lập lại im lặng nhìn Túc Lan, toét miệng cười.
Dáng vẻ đó khiến Túc Lan điên tiết, y vốn cho rằng mình nói thế là nâng đã. Tôn Lập không nhận, quả thật không thuốc nào chữa được.
Y nổi giận thì không nói nữa, cả bốn im lặng đến thư viện.
Không ít đệ tử tới nơi, xếp hàng tại Diễn võ trường. Đến sơm thì lấy Thất tử thủ ô cho Sùng Trọng kiểm tra. Thi kiểu này không thể gian dối.
Bọn Tôn Lập đứng cuối hàng. Lục Đại Thông đứng trước Tôn Lập, tỏ ra nóng ruột.
Nhìn quanh, Thất tử thủ ô của Lục Đại Thông chỉ được coi là khá, may mắn có thể lọt vào mười vị trí dẫn đầu, không cần cao quá, chỉ cần thứ mười là y nở mặt nở mày rồi.
Lục Đại Thông liên tục ngoái hỏi Tôn Lập: "Tôn Lập, ngươi thấy Thất tử thủ ô ra sao? Tính xem xếp thứ mấy? Ta sợ mình tính thì không khách quan..."
Tôn Lập cười khổ: "Sao được, ta nói cũng vô dụng."
Lục Đại Thông thở dài: "Cũng phải."
Nhưng thoáng sau, y lại hỏi Tôn Lập: "Liệu ta có lọt vào mười người đứng đầu không? Nếu được liệu có được chuyển lên nhóm chữ Bính..."
Lục Đại Thông tư chất không cao, định phát triển theo hướng đơn đạo, vì thế lần trồng Thất tử thủ ô này y dốc không ít công sức.
Đội ngũ càng lúc càng ngắn, chợt có tiếng xôn xao, Lục Đại Thông rụt cổ nói nhỏ với Tôn Lập: "Đến lượt Tần Thiên Trảm."
Tôn Lập hiểu ý.
Tần Thiên Trảm đặt chậu lên bàn Sùng Trọng, hơi cúi người: "Xin giảng tập nhận xét."
Không chỉ thủ hạ của y chú ý mà phe Điền Anh Đông cũng thế.
Sùng Trọng mỉm cười, thái độ hòa ái: "Được, đợi chút."
Y vuốt lên méo chậu, nhổ cả rễ và đất Thất tử thủ ô đoạn bắt pháp quyết, thủy hành linh nguyên ngưng tụ thành một dòng nhỏ, cẩn thận thổi tan bùn đất.
Các đệ tử không khỏi ghen tị: đấy là đãi ngộ với Tần Thiên Trảm cùng Điền Anh Đông? Những người trước toàn là gạt nhanh bùn đất cho xong.
Dọn sạch sẽ, rễ Thất tử thủ ô lộ ra, đệ tử thông thường sau một tháng trồng được rễ cỡ nắm tay là khá lắm rồi, còn của Tần Thiên Trảm đã mọc thân thể và tứ chi, chỉ là phần đầu hơi nhỏ.
Sau lần đó, không ai dám chạm vào Tôn Lập, gã có được hoàn cảnh tu luyện thái bình như mong ước.
Sáu đệ tử bị gã đánh bại, bị sát ý xâm nhập ý thức, thấy gã là vòng tránh, nghiêm trọng nhất là nữ đệ tử đó, thấy gã là nhợt nhạt mặt mày, nắm chặt mười ngón tay.
Sự tình đồn ra, không mang lại danh tiếng gì hay ho mà gã trở thành "Ác đồ bảng" đệ nhất nhân trong các đệ tử ở thư viện.
Các đệ tử có lẽ hiểu chậm hơn nhưng sau mấy ngày đều thông: Tôn Lập thiện chiến thì sao? Cùng lắm giữ được cục diện hiện tại, tạm thời không bị ai bắt nạt.
Dù là nữ đệ tử sợ gã cũng hiểu chỉ nửa năm một năm nữa, khác biệt về thiên tư sẽ thể hiện ra, càng lúc càng rõ.
Tôn Lập thiện chiến hơn nữa thì lúc đó giáng một đạo pháp thuật là y xong đời.
Bất quá hiện tại, tất cả tạm thời ẩn nhẫn.
...
Tôn Lập dạo này nhận ra tu hành tiến bộ vững vàng, tinh quang trong Ấn đường huyệt càng lúc càng sáng, thể nội linh nguyên vận hành đã như ngón tay cái.
Tại thế tục võ lâm chi trung, như thế tuyệt đối là siêu phàm nhưng tại Tố Bão sơn, Tôn Lập biết mình miễn cưỡng được coi là trung bình.
Gã tuy chưa so với ai nhưng xem ra suy đoán không sai.
Gã tu hành nhanh hay chậm, hai kẻ trong óc chưa từng nhận xét.
Hơn mười ngày qua đi, các đệ tử nhập môn đầy tháng, đều khẩn trương hẳn, từ nhóm chữ Giáp đến nhóm chữ Đinh đều chuẩn bị dự kỳ thi đầu trong nhập môn thất khảo.
Trong thời gian này, thiên chi kiêu tử Bảo lưu tuệ căn Điền Anh Đông đột phá cảnh giới thành công, bằng pháp quyết cơ sở “Thiên hà quyết” đạt tới "Phàm nhân cảnh", tu hành hai mươi mốt ngày đã thoát ly Dung nhân cảnh, trở thành người có tốc độ tu hành nhanh nhất trong số các đệ tử mới nhập môn của Tố Bão sơn!
Tần Thiên Trảm không kém gì, dưới áp lực, chỉ sau một ngày cũng thành công phá quan, tấn thăng Phàm nhân cảnh.
Hai người này vốn là hi vọng của Tố Bão sơn, đủ nguồn lực dồn vào, có thành tích này không lạ nhưng vẫn khiến cả Tố Bão sơn phấn chấn.
Vân vân chúng sinh chỉ là dung nhân, đạt Phàm nhân cảnh mới tính là bắt đầu tu hành. Vượt qua Phàm nhân cảnh vào Đạo nhân cảnh mới được coi là tu sĩ thật sự.
Phàm nhân, Đạo nhân, Hiền nhân, Chân nhân, Chí nhân, Thánh nhân, Tiên nhân - thất đại cảnh giới, mỗi cảnh giới có bảy tầng.
Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm đều Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng. Đột phá trước khi diễn ra nhập môn thất khảo có lợi lớn với cả hai.
Gần như mọi tân đệ tử đều hâm mộ, bàn luận về thành tựu của lưỡng vị thiên tài, Tôn Lập vẫn vùi đầu khổ tu - thành tựu của người khác không liên quan đến gã, hơn nữa đại đạo dằng dặc, chỉ là tạm thời đi trước, có gì mà phải ghen tị?
Tần Thiên Trảm đột phá xong, năm ngày liền thư viện không có thêm ai. Nhưng tích rồi thì bùng phát, ngày thứ sau có ba đệ tử tư chất bất ngang nhau của nhóm chữ Giáp cùng đột phá Phàm nhân cảnh!
Mấy ngày sau đó liên tục có đệ tử đột phá, tổng cộng chín người đạt Phàm nhân cảnh trước khi nhập môn thất khảo diễn ra.
Có đến tám người thuộc nhóm chữ Giáp, chỉ một thuộc nhóm chữ Ất.
Nhóm chữ Giáp mỗi tháng một viên Cửu khí đơn, mười khối linh thạch, đệ tử nhóm chữ Ất một viên Cửu khí đơn, tám khối linh thạch. Chín người đột phá này tiêu hao không chỉ thế.
Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm không tính, sư tôn cả hai ngầm cấp đơn dược và linh thạch chỉ e hơn tất cả các đệ tử khác cộng lại.
Những đệ tử nhóm chữ Giáp đột phá đều có bối cảnh, trước khi nhập sơn môn thì gia tộc đã chuẩn bị cho nhiều linh thạch. Cả vị đệ tử nhóm chữ Ất đó cũng quan hệ mật thiết với Sùng Trọng, không biết thỏa thuận gì mà Sùng Trọng cho y ba viên Cửu khí đơn!
Quả nhiên tại tu chân giới, thiên tài cũng cần nguồn lực vô cùng vô tận mới mong thành cường giả.
Trong lúc các đệ tử khác hồi hộp đến mức ganh tị thì nhập môn thất khảo sau cùng cũng diễn ra.
Người ra tay đầu tiên là chế khí giảng tập.
Đệ tử bốn nhóm được tập trung tại giáo thất đầu tiên, chế khí giảng tập vào là phất tay, quyển thi bang tung rơi xuống trước mặt mỗi người!
Tôn Lập ngậm bút lông, gã hiểu hết đề bài nhưng đấy đều là Võ Diệu dạy, ít nhất một nửa khác với đáp án của chế khí giáo tập.
Võ Diệu bực mình: "Chả trách tu chân giới hiện tại có tỷ lệ chế khí luyện đơn thành công tệ thế, thường thức cơ bản cũng sai thì sao luyện chế được pháp khí tốt?"
Tôn Lập đành mặt dày. Gã không sao hiểu được chế khí giảng tập sẽ giảng ình thế nào nên cứ theo những gì mình biết mà đáp.
Gã làm cũng nhanh, xong đầu tiên trong các đệ tử. Tôn Lập thậm chí không buồn kiểm tra, đứng lên: "Giao quyển!"
Tất cả kinh ngạc, lúc ngoái nhìn là gã thì như đều hiểu, cắm cúi làm tiếp.
Tôn Lập ra ngoài, chế khí giáo tập cầm lên xem một tuần trà thì ném đi: "Đúng là vô dụng!"
Các đệ tử cười thầm.
Sau chừng một bữa cơm, Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm gần như cùng đứng dậy: "Giao quyển!"
Cả hai ngẩn người, nhìn nhau, mắt như tóe sét.
Chế khí giáo tập cười cười: "À, đưa lên đây."
Y xem xong thì gật gù khen: "Khác nhau một trời một vực!"
Tất nhiên là so sánh với Tôn Lập.
Tiếp đó là thi phù lục, Tôn Lập vẫn thế.
Thành tích hai môn của gã rất tệ, xếp ngoài vị trí một trăm.
Các đệ tử nhóm chữ Đinh không kém qua ở hai môn này, vì tuyệt đại bộ phận là tri thức cơ sở, chỉ cần học thuộc là qua, chỉ có mấy câu cuối thử khả năng hiểu biết và phát triển của đệ tử mới có thêm thành tích.
Trong số các đệ tử, cả học thuộc tri thức cũng sai quá nửa chỉ có "Ác đồ bảng" đệ nhất nhân Tôn Lập.
Sùng Trọng đã nói rõ thi đơn đạo là trồng một nhánh Thất tử thủ ô. Lớp đệ tử nào cũng thế, chỉ là y chọn hạt giống cho từng nhóm có khác nhau, ba nhóm kia về tiên thiên thượng đã hơn hẳn nhóm chữ Đinh.
Sùng Trọng bảo tất cả mang Thất tử thủ ô đến cho y nhận xét trực tiếp.
Tôn Lập ôm chậu ra ngoài thì gặp bọn Lục Đại Thông.
Túc Lan từ khi vào nhóm chữ Bính là thần xuất quỷ một, luôn tránh mặt ba người kia, hô many không hiểu sao lại đi cùng Lục Đại Thông và Giang Sĩ Ngọc.
Ai nấy bưng chậu của mình, Thất tử thủ ô của Lục Đại Thông và Túc Lan tươi tốt, cao bằng nửa thân người, lá xanh mướt, như đế vương phỉ thúy điêu khắc thành.
Giang Sĩ Ngọc không vui, hiện mọi phương y đều kém Túc Lan, thậm chí bồi dưỡng Thất tử thủ ô cũng thua.
Túc Lan nhìn Thất tử thủ ô của Tôn Lập, đã thấp gân lá lại đen thì nhíu mày, giáo huấn: "Tôn Lập, ngươi bỏ mặc hết thế là không nên."
"Bốn chúng ta khi xưa cùng nhập môn, tư chất đều tệ, nhưng ngươi thấy người khác, cả Lục Đại Thông, đều mười phần nỗ lực, xem Thất tử thủ ô của Đại Thông rồi xem lại của ngươi, chúng ta có được cơ duyên này không dễ, ngươi không muốn sau bảy tháng bị Tố Bão sơn đuổi đi chứ?"
Giang Sĩ Ngọc nhíu mày, không chịu được kiểu Túc Lan tực coi mình là lão đại: "Sao ngươi biết Tôn Lập không dụng tâm? Hơn nữa người ta thế nào thì đến lượt ngươi giáo huấn hả?"
"Y dụng tâm?" Túc Lan cười lạnh: "Y dụng tâm thì hai môn trước đã không đứng bét?"
Giang Sĩ Ngọc nhất thời gian không thể phản bác, chỉ muốn thấy Tôn Lập cãi cọ với Túc Lan nhưng không ngờ Tôn Lập lại im lặng nhìn Túc Lan, toét miệng cười.
Dáng vẻ đó khiến Túc Lan điên tiết, y vốn cho rằng mình nói thế là nâng đã. Tôn Lập không nhận, quả thật không thuốc nào chữa được.
Y nổi giận thì không nói nữa, cả bốn im lặng đến thư viện.
Không ít đệ tử tới nơi, xếp hàng tại Diễn võ trường. Đến sơm thì lấy Thất tử thủ ô cho Sùng Trọng kiểm tra. Thi kiểu này không thể gian dối.
Bọn Tôn Lập đứng cuối hàng. Lục Đại Thông đứng trước Tôn Lập, tỏ ra nóng ruột.
Nhìn quanh, Thất tử thủ ô của Lục Đại Thông chỉ được coi là khá, may mắn có thể lọt vào mười vị trí dẫn đầu, không cần cao quá, chỉ cần thứ mười là y nở mặt nở mày rồi.
Lục Đại Thông liên tục ngoái hỏi Tôn Lập: "Tôn Lập, ngươi thấy Thất tử thủ ô ra sao? Tính xem xếp thứ mấy? Ta sợ mình tính thì không khách quan..."
Tôn Lập cười khổ: "Sao được, ta nói cũng vô dụng."
Lục Đại Thông thở dài: "Cũng phải."
Nhưng thoáng sau, y lại hỏi Tôn Lập: "Liệu ta có lọt vào mười người đứng đầu không? Nếu được liệu có được chuyển lên nhóm chữ Bính..."
Lục Đại Thông tư chất không cao, định phát triển theo hướng đơn đạo, vì thế lần trồng Thất tử thủ ô này y dốc không ít công sức.
Đội ngũ càng lúc càng ngắn, chợt có tiếng xôn xao, Lục Đại Thông rụt cổ nói nhỏ với Tôn Lập: "Đến lượt Tần Thiên Trảm."
Tôn Lập hiểu ý.
Tần Thiên Trảm đặt chậu lên bàn Sùng Trọng, hơi cúi người: "Xin giảng tập nhận xét."
Không chỉ thủ hạ của y chú ý mà phe Điền Anh Đông cũng thế.
Sùng Trọng mỉm cười, thái độ hòa ái: "Được, đợi chút."
Y vuốt lên méo chậu, nhổ cả rễ và đất Thất tử thủ ô đoạn bắt pháp quyết, thủy hành linh nguyên ngưng tụ thành một dòng nhỏ, cẩn thận thổi tan bùn đất.
Các đệ tử không khỏi ghen tị: đấy là đãi ngộ với Tần Thiên Trảm cùng Điền Anh Đông? Những người trước toàn là gạt nhanh bùn đất cho xong.
Dọn sạch sẽ, rễ Thất tử thủ ô lộ ra, đệ tử thông thường sau một tháng trồng được rễ cỡ nắm tay là khá lắm rồi, còn của Tần Thiên Trảm đã mọc thân thể và tứ chi, chỉ là phần đầu hơi nhỏ.
Danh sách chương