Tôn Lập kéo lên, là hai cái thùng sắt.
Hai thứ này hình thùng nước nhưng lại lớn như cái ang, dày cả bàn tay, gã nhấc thử, nặng cả nghìn cân!
Gã nhìn là biết thứ để luyện nhục thân khi mới tu luyện, Vọng Long hiện tại không dùng được.
Vọng Long ném hai cái thùng ra rồi im hơi lặng tiếng, Tôn Lập đợi một lúc thì biết y không muốn ra mặt nữa, hai cái thùng cũng không đáng giá gì, nhưng gã vẫn ôm quyền vái vào Tiềm Long đường rồi quay về.
Trước đó gã hoài nghi việc Vọng Long lén nói xấu Chung Mộc Hà nhưng qua việc đêm nay tựa hồ không phải thế...
Dù Tôn Lập đã Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, nhưng xách hai nhìn cân thép về thì cũng thở hồng hộc.
Gã không kinh động ai, lén xách về phòng.
Lại mở trận pháp, phong ấn gian phòng, gã nghỉ một chốc rồi thi triển Tử cực thiên hỏa, chuẩn bị luyện tập.
Tử cực thiên hỏa dùng vào việc này có phần lãng phí.
Hai cái thùng sắt cả nghìn cân nhưng ở trong Tử cực thiên hỏa một chút đã mềm đi nhanh chóng.
Võ Diệu quát khẽ: "Thiên thần chi chùy, dồn linh nguyên - gõ!"
Tôn Lập dồn linh nguyên vào Thiên thần chi chùy nhưng không có phản ứng, gã được Võ Diệu chỉ huy gõ xuống. Choang! Một cái thùng bị đập bẹt nhưng hiệu quả có vẻ không bằng Cự linh chùy linh phù.
Tôn Lập nghi hoặc, Võ Diệu mỉm cười: "Tiểu tử, hiểu chưa?"
Tôn Lập biết Thiên thần chi chùy cổ quái, nếu không luyện tập mà dùng nguyên liệu trân quý để đoán khí thì sẽ lãng phí.
Gã vẫn nghi vấn: Thiên thần chi chùy dồn linh nguyên vào thì sử dụng không có gì đặc biệt?
Bất quá có thể hiểu, khẳng định không có gì đặc thù không thì Kim Phong Tế Vũ lâu đã biết.
"Dồn linh nguyên - gõ!"
Võ Diệu không giải thích hay chỉ dẫn, cứ gọi là Tôn Lập nghe theo.
"Choang!!"
Vẫn như trước, Thiên thần chi chùy không khác gì bình thường, hiệu quả bình thường.
"Dồn linh nguyên - gõ!"
"Choang!!"
"Dồn linh nguyên - gõ!"
"Choang!!"
Tôn Lập hoàn toàn không hỏi Võ Diệu là cứ gõ vô vị thế này làm gì mà cứ làm theo lời y.
Đấy là điểm bọn Võ Diệu coi trọng gã, gã luôn tin tưởng vào họ.
"Choang! Choang! Choang!..." Ba trăm nhát sau, gã lại dồn linh nguyên, giá nhất thứ, Thiên thần chi chùy tựa hồ có gì đó bị đánh thức, gã cảm nhận được linh nguyên dồn vào là thứ từng là thần khí này từ từ rực kim hồng sắc quang mang.
"Choang!!"
Ba trăm linh một, cái thùng sắt được nung mềm đã bẹt hẳn.
"Choang!!"
Ba trăm linh hai, kim hồng sắc quang mang ở đầu chùy hình thành một vũng xoáy.
Giá cú gõ này hiệu quả đã hơn Cự linh chùy linh phù.
"Choang!!"
Cú gõ thứ ba trăm linh ba, sức mạnh trong Thiên thần chi chùy triệt để bừng lên, như có vô số bàn tay từ tứ bốn phương tám hướng nắn cái thùng, thép thành mềm nhũn, bị đập thành thiết cầu cực lớn.
"Choang!!"
"Choang!!"
"Choang!!"
Thiên thần chi chùy càng lúc càng nhanh, thanh âm càng lúc càng dày, nghe giòn tan, Tôn Lập thoải mái vô cùng.
Thần khí trước kia đã tỉnh lại!
Dù không có khí linh, dù Thiên thần chi chùy không còn là thần khí, nhưng đã tỉnh lại, theo từng nhát gõ mà tỉnh lại sau vạn năm say ngủ, quay lại với sự nghiệp yêu thích nhất, Tôn Lập thậm chí cảm thụ được Thiên thần chi chùy cũng vui như gã!
Tôn Lập hiểu vì sao ngần ấy người mà trước đây không phát hiện ra Thiên thần chi chùy bất phàm. Chưa tính không ai đủ kiên nhẫn dồn linh nguyên ba trăm lần ột pháp khí mà không có phản ứng gì, dù có người vô liêu như thế cũng không thể liên tục rèn ba trăm lần.
Đoán khí chi thuật thất truyền tại tu chân giới, vì bị coi là phương pháp thô thiển, tu sĩ không thèm sử dụng.
Nhưng chỉ cách đó mới đánh thức được Thiên thần chi chùy, mới được nó chấp nhận.
Vì nó là thần khí, là Mặc tộc thánh vật, chuyên dụng cho đoán khí!
Cường giả Kim Phong Tế Vũ lâu đã dùng vô số thủ đoạn, tế luyện, nhỏ máu, nguyên thần... nhưng không ai ngờ để được Thiên thần chi chùy công nhận thì phải dùng phương pháp nhàm chán đó.
Tôn Lập sung sướng vô cùng, từng chùy gõ xuống, tiếng kim loại va nhau choang choảng trong tai, trở thành âm nhạc đẹp đẽ nhất.
Hai cái thùng là Vọng Long rèn để tu luyện lúc trẻ, để tăng trọng lượng nên cho thêm nguyên liệu, Tôn Lập rèn là tạp chất bị dồn ra ngoài, chỉ còn lại những thứ hữu dụng.
Sau khi rèn, hai nghìn cân thép trở thành một thiết cầu chỉ cỡ đầu người.
Kỹ thuật của gã coi như qua ải.
Thiết cầu mà ném đi cũng tiếc, gã máy động, lấy từ trữ vật không gian ra những nguyên liệu không dùng tới, ném vào Tử cực thiên hỏa đốt cùng thiết cầu.
Rồi lại rèn tiếp, Thiết cầu và nguyên liệu hỗn lại, bị Tôn Lập gõ thành thiết bổng cỡ cẳng tay.
Cho thêm các nguyên liệu, thiết bổng cực kỳ cứng, nhưng chưa triện khắc trận pháp hay phong ấn linh phù, y chưa thể coi là pháp khí.
Gã cũng không định rèn thành pháp khí.
Lại thêm cả nghìn lần gõ, thiết bổng thành hình, bề mặt trơn bóng, không nhìn ra là được gõ bằng chùy, như thể dùng sắt lỏng đúc thành.
Tôn Lập đã chuẩn bị không ít thiết bổng trong trữ vật không gian nhưng mỗi lần thi triển “Thái bình sát đạo” là hỏng một cây, gã định rèn một cây thật tốt, giờ đã thỏa nguyện.
Rèn xong, Tôn Lập không tiếc một tấm Linh lộ phù gọi Lôi thủy cam lâm về dập lửa.
"Vù..." Khói bốc lên, gã chụp vào, rút ra một cây bổng, múa tít.
Thiết bổng hai nghìn cân, Tôn Lập thi triển “Thái bình sát đạo” cũng hơi cật lực.
Nhưng Tôn Lập đã chậm một nhịp giữa các chiêu thức, nhưng toát lên sát ý ngưng trọng chưa từng có, mấy chiêu sau cùng, mỗi bổng là kéo theo hắc hồng sắc quang ảnh - sát khí tối hung hãn ngưng kết lại!
"Oành!"
Nhát côn sau cùng, sát ý ngưng kết đến độ gã cũng không khống chế được, tỏa ra không khí khiến căn nhà rung lên, trận pháp lắc lư.
Tôn Lập thở hắt ra, thu cây bổng: "Tiếc quá, “Thái bình sát đạo” chỉ là võ nghệ..."
La Hoàn hầm hừ: "Ai bảo thế?"
Tôn Lập vểnh tai lên: "Lão nhân gia nói gì?"
Lưỡng vị lão tổ không muốn nói nhiều: "Đừng nghĩ tới những thứ đó, luyện tập “Thái bình sát đạo” chăm chỉ là được, ban nãy ngươi thi triển, có khi có duyên với môn công phu này. Cái gì đến sẽ đếnm bọn ta nói trước, ngươi sẽ cố ý theo đuổi, suy nghĩ lại bó hẹp."
Tôn Lập: "Nói đi nói lại cũng là vòng vo, còn lấy lý do rõ chính đáng."
"Ngươi nói gì hả!"
"Không, không, lưỡng vị là lão đại, các vị nói gì là như thế."
Tôn Lập đã để ý, trước đây ít diễn luyện “Thái bình sát đạo”, sau này cần chăm chỉ hơn.
"Đáng tiếc, không có khí linh, Thiên thần chi chùy tối đa chỉ có tỷ lệ thành công hai phần." Võ Diệu thở dài.
Đúng như Tôn Lập mong chờ, gã có năm phần nguyên liệu, tức thì nóng lòng.
"Võ tổ, bắt đầu được chưa?"
Võ Diệu cười khổ: "Bình tĩnh, không phải là ngươi nhỉ, thường thì ngươi bình tĩnh lắm cơ mà."
Tôn Lập cười hì hì: "Thiên thần chi chùy cơ mà, tiểu tử sao bình tĩnh được?"
Võ Diệu nói: "Ngươi đoán khí thì phải chuẩn bị, ví như đơn dược bổ sung linh khí?"
Tôn Lập lại lật tung trữ vật không gian.
Thu hoạch từ Tô Ngọc Đạo rất khá, gã chọn trong mớ đơn dược ra hơn mười lọ thích hợp.
La Hoàn miễn miễn cưỡng cưỡng chọn ra ba lọ.
Mỗi lọ có hai mươi bốn viên linh đơn, cộng lại là bảy mươi hai viên.
Võ Diệu lại thiết kế mộttrận pháp, vừa làm vừa trách: "Bản tọa đầy mình trận pháp tinh diệu – nhưng đến tay ngươi thì không thể thi triển được. Mỗi lần đều phải làm ra loại hạng bét này thật khiến bản tọa vất vả..."
Tôn Lập đành chịu, cảnh giới thấp quá nên nhiều huyền diệu không thể thi triển được.
Sau rốt, Võ Diệu nghiến răng: "Ngươi tăng thêm một cảnh giới nữa là miễn miễn cưỡng cưỡng có thể luyện chế trận kỳ. Sẽ hơn bây giờ nhiều."
Trận kỳ!
Tôn Lập cũng mong chờ.
Hưng gã mới đạt Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, lúc nào đạt đệ ngũ trọng thì gã cũng chưa biết.
"Đừng cả nghĩ, bày trận đi."
Tôn Lập nén mong chờ, bắt đầu bố trận.
Chuẩn bị linh đơn, bố trí trận pháp, điều tức ngưng thần – các khâu chuẩn bị đoán khí vừa nhàm chán vừa phiền toái, không phải ai cũng có thể hoàn thành.
Hai thứ này hình thùng nước nhưng lại lớn như cái ang, dày cả bàn tay, gã nhấc thử, nặng cả nghìn cân!
Gã nhìn là biết thứ để luyện nhục thân khi mới tu luyện, Vọng Long hiện tại không dùng được.
Vọng Long ném hai cái thùng ra rồi im hơi lặng tiếng, Tôn Lập đợi một lúc thì biết y không muốn ra mặt nữa, hai cái thùng cũng không đáng giá gì, nhưng gã vẫn ôm quyền vái vào Tiềm Long đường rồi quay về.
Trước đó gã hoài nghi việc Vọng Long lén nói xấu Chung Mộc Hà nhưng qua việc đêm nay tựa hồ không phải thế...
Dù Tôn Lập đã Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, nhưng xách hai nhìn cân thép về thì cũng thở hồng hộc.
Gã không kinh động ai, lén xách về phòng.
Lại mở trận pháp, phong ấn gian phòng, gã nghỉ một chốc rồi thi triển Tử cực thiên hỏa, chuẩn bị luyện tập.
Tử cực thiên hỏa dùng vào việc này có phần lãng phí.
Hai cái thùng sắt cả nghìn cân nhưng ở trong Tử cực thiên hỏa một chút đã mềm đi nhanh chóng.
Võ Diệu quát khẽ: "Thiên thần chi chùy, dồn linh nguyên - gõ!"
Tôn Lập dồn linh nguyên vào Thiên thần chi chùy nhưng không có phản ứng, gã được Võ Diệu chỉ huy gõ xuống. Choang! Một cái thùng bị đập bẹt nhưng hiệu quả có vẻ không bằng Cự linh chùy linh phù.
Tôn Lập nghi hoặc, Võ Diệu mỉm cười: "Tiểu tử, hiểu chưa?"
Tôn Lập biết Thiên thần chi chùy cổ quái, nếu không luyện tập mà dùng nguyên liệu trân quý để đoán khí thì sẽ lãng phí.
Gã vẫn nghi vấn: Thiên thần chi chùy dồn linh nguyên vào thì sử dụng không có gì đặc biệt?
Bất quá có thể hiểu, khẳng định không có gì đặc thù không thì Kim Phong Tế Vũ lâu đã biết.
"Dồn linh nguyên - gõ!"
Võ Diệu không giải thích hay chỉ dẫn, cứ gọi là Tôn Lập nghe theo.
"Choang!!"
Vẫn như trước, Thiên thần chi chùy không khác gì bình thường, hiệu quả bình thường.
"Dồn linh nguyên - gõ!"
"Choang!!"
"Dồn linh nguyên - gõ!"
"Choang!!"
Tôn Lập hoàn toàn không hỏi Võ Diệu là cứ gõ vô vị thế này làm gì mà cứ làm theo lời y.
Đấy là điểm bọn Võ Diệu coi trọng gã, gã luôn tin tưởng vào họ.
"Choang! Choang! Choang!..." Ba trăm nhát sau, gã lại dồn linh nguyên, giá nhất thứ, Thiên thần chi chùy tựa hồ có gì đó bị đánh thức, gã cảm nhận được linh nguyên dồn vào là thứ từng là thần khí này từ từ rực kim hồng sắc quang mang.
"Choang!!"
Ba trăm linh một, cái thùng sắt được nung mềm đã bẹt hẳn.
"Choang!!"
Ba trăm linh hai, kim hồng sắc quang mang ở đầu chùy hình thành một vũng xoáy.
Giá cú gõ này hiệu quả đã hơn Cự linh chùy linh phù.
"Choang!!"
Cú gõ thứ ba trăm linh ba, sức mạnh trong Thiên thần chi chùy triệt để bừng lên, như có vô số bàn tay từ tứ bốn phương tám hướng nắn cái thùng, thép thành mềm nhũn, bị đập thành thiết cầu cực lớn.
"Choang!!"
"Choang!!"
"Choang!!"
Thiên thần chi chùy càng lúc càng nhanh, thanh âm càng lúc càng dày, nghe giòn tan, Tôn Lập thoải mái vô cùng.
Thần khí trước kia đã tỉnh lại!
Dù không có khí linh, dù Thiên thần chi chùy không còn là thần khí, nhưng đã tỉnh lại, theo từng nhát gõ mà tỉnh lại sau vạn năm say ngủ, quay lại với sự nghiệp yêu thích nhất, Tôn Lập thậm chí cảm thụ được Thiên thần chi chùy cũng vui như gã!
Tôn Lập hiểu vì sao ngần ấy người mà trước đây không phát hiện ra Thiên thần chi chùy bất phàm. Chưa tính không ai đủ kiên nhẫn dồn linh nguyên ba trăm lần ột pháp khí mà không có phản ứng gì, dù có người vô liêu như thế cũng không thể liên tục rèn ba trăm lần.
Đoán khí chi thuật thất truyền tại tu chân giới, vì bị coi là phương pháp thô thiển, tu sĩ không thèm sử dụng.
Nhưng chỉ cách đó mới đánh thức được Thiên thần chi chùy, mới được nó chấp nhận.
Vì nó là thần khí, là Mặc tộc thánh vật, chuyên dụng cho đoán khí!
Cường giả Kim Phong Tế Vũ lâu đã dùng vô số thủ đoạn, tế luyện, nhỏ máu, nguyên thần... nhưng không ai ngờ để được Thiên thần chi chùy công nhận thì phải dùng phương pháp nhàm chán đó.
Tôn Lập sung sướng vô cùng, từng chùy gõ xuống, tiếng kim loại va nhau choang choảng trong tai, trở thành âm nhạc đẹp đẽ nhất.
Hai cái thùng là Vọng Long rèn để tu luyện lúc trẻ, để tăng trọng lượng nên cho thêm nguyên liệu, Tôn Lập rèn là tạp chất bị dồn ra ngoài, chỉ còn lại những thứ hữu dụng.
Sau khi rèn, hai nghìn cân thép trở thành một thiết cầu chỉ cỡ đầu người.
Kỹ thuật của gã coi như qua ải.
Thiết cầu mà ném đi cũng tiếc, gã máy động, lấy từ trữ vật không gian ra những nguyên liệu không dùng tới, ném vào Tử cực thiên hỏa đốt cùng thiết cầu.
Rồi lại rèn tiếp, Thiết cầu và nguyên liệu hỗn lại, bị Tôn Lập gõ thành thiết bổng cỡ cẳng tay.
Cho thêm các nguyên liệu, thiết bổng cực kỳ cứng, nhưng chưa triện khắc trận pháp hay phong ấn linh phù, y chưa thể coi là pháp khí.
Gã cũng không định rèn thành pháp khí.
Lại thêm cả nghìn lần gõ, thiết bổng thành hình, bề mặt trơn bóng, không nhìn ra là được gõ bằng chùy, như thể dùng sắt lỏng đúc thành.
Tôn Lập đã chuẩn bị không ít thiết bổng trong trữ vật không gian nhưng mỗi lần thi triển “Thái bình sát đạo” là hỏng một cây, gã định rèn một cây thật tốt, giờ đã thỏa nguyện.
Rèn xong, Tôn Lập không tiếc một tấm Linh lộ phù gọi Lôi thủy cam lâm về dập lửa.
"Vù..." Khói bốc lên, gã chụp vào, rút ra một cây bổng, múa tít.
Thiết bổng hai nghìn cân, Tôn Lập thi triển “Thái bình sát đạo” cũng hơi cật lực.
Nhưng Tôn Lập đã chậm một nhịp giữa các chiêu thức, nhưng toát lên sát ý ngưng trọng chưa từng có, mấy chiêu sau cùng, mỗi bổng là kéo theo hắc hồng sắc quang ảnh - sát khí tối hung hãn ngưng kết lại!
"Oành!"
Nhát côn sau cùng, sát ý ngưng kết đến độ gã cũng không khống chế được, tỏa ra không khí khiến căn nhà rung lên, trận pháp lắc lư.
Tôn Lập thở hắt ra, thu cây bổng: "Tiếc quá, “Thái bình sát đạo” chỉ là võ nghệ..."
La Hoàn hầm hừ: "Ai bảo thế?"
Tôn Lập vểnh tai lên: "Lão nhân gia nói gì?"
Lưỡng vị lão tổ không muốn nói nhiều: "Đừng nghĩ tới những thứ đó, luyện tập “Thái bình sát đạo” chăm chỉ là được, ban nãy ngươi thi triển, có khi có duyên với môn công phu này. Cái gì đến sẽ đếnm bọn ta nói trước, ngươi sẽ cố ý theo đuổi, suy nghĩ lại bó hẹp."
Tôn Lập: "Nói đi nói lại cũng là vòng vo, còn lấy lý do rõ chính đáng."
"Ngươi nói gì hả!"
"Không, không, lưỡng vị là lão đại, các vị nói gì là như thế."
Tôn Lập đã để ý, trước đây ít diễn luyện “Thái bình sát đạo”, sau này cần chăm chỉ hơn.
"Đáng tiếc, không có khí linh, Thiên thần chi chùy tối đa chỉ có tỷ lệ thành công hai phần." Võ Diệu thở dài.
Đúng như Tôn Lập mong chờ, gã có năm phần nguyên liệu, tức thì nóng lòng.
"Võ tổ, bắt đầu được chưa?"
Võ Diệu cười khổ: "Bình tĩnh, không phải là ngươi nhỉ, thường thì ngươi bình tĩnh lắm cơ mà."
Tôn Lập cười hì hì: "Thiên thần chi chùy cơ mà, tiểu tử sao bình tĩnh được?"
Võ Diệu nói: "Ngươi đoán khí thì phải chuẩn bị, ví như đơn dược bổ sung linh khí?"
Tôn Lập lại lật tung trữ vật không gian.
Thu hoạch từ Tô Ngọc Đạo rất khá, gã chọn trong mớ đơn dược ra hơn mười lọ thích hợp.
La Hoàn miễn miễn cưỡng cưỡng chọn ra ba lọ.
Mỗi lọ có hai mươi bốn viên linh đơn, cộng lại là bảy mươi hai viên.
Võ Diệu lại thiết kế mộttrận pháp, vừa làm vừa trách: "Bản tọa đầy mình trận pháp tinh diệu – nhưng đến tay ngươi thì không thể thi triển được. Mỗi lần đều phải làm ra loại hạng bét này thật khiến bản tọa vất vả..."
Tôn Lập đành chịu, cảnh giới thấp quá nên nhiều huyền diệu không thể thi triển được.
Sau rốt, Võ Diệu nghiến răng: "Ngươi tăng thêm một cảnh giới nữa là miễn miễn cưỡng cưỡng có thể luyện chế trận kỳ. Sẽ hơn bây giờ nhiều."
Trận kỳ!
Tôn Lập cũng mong chờ.
Hưng gã mới đạt Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, lúc nào đạt đệ ngũ trọng thì gã cũng chưa biết.
"Đừng cả nghĩ, bày trận đi."
Tôn Lập nén mong chờ, bắt đầu bố trận.
Chuẩn bị linh đơn, bố trí trận pháp, điều tức ngưng thần – các khâu chuẩn bị đoán khí vừa nhàm chán vừa phiền toái, không phải ai cũng có thể hoàn thành.
Danh sách chương