Vọng Long giơ tay, hồng quang trong tay không ngớt to lên, lấp lánh lấp lánh.
"Phù!"
Dòng khí cuốn qua, hồng quang phồng lên thành Lưu ly bảo thuyền rộng bốn trượng, cao trượng rưỡi, dài mười trượng, có khắc hoa văn bí ẩn, không cổ kính hay hoa hòe hoa sói, là pháp khí mười phần đắc dụng.
Chúng đệ tử từng theo các vị sư trưởng ra ngoài, so ra thì Lưu ly bảo thuyền của Vọng Long sư thúc đẹp hơn nhiều.
Họ đang mừng thầm, Vọng Long đã lăng không nắm quyền, quang mang cuốn tất cả lên không, kể cả bọn Sùng Dần, Sùng Bá.
Vọng Long lỏng tay, chúng đệ tử và giảng tập rơi xuống.
Đấy là độ ấy chục trượng, người nhát gan kêu oai oái, thấy sắp rơi xuống đất thì chợt hồng quang lướt qua đón chúng nhân.
Chúng nhân hoa mắt, đã ở trên Lưu ly bảo thuyền thượng.
Lưu ly bảo thuyền ban nãy còn trống trơn nhưng họ rơi xuống thì dưới mông có thêm ghế, cách nhau tăm tắp!
Bọn Sùng Dần đã quen, lặng lẽ ngồi xuống, chúng đệ tử đều thấy lạ lẫm, tiếng bàn luận sắp sôi lên thì trên đầu thuyền xuất hiện bóng Vọng Long hùng tráng lãnh khốc: "Ngậm miệng, ai nói nhiều, bản tọa sẽ ném xuống!"
Lưu ly bảo thuyền do nguyên khối đạm hồng sắc lưu ly điêu khắc thành, trông như nhỏ máu vào nước.
Nhưng có thể nhìn thấu qua đáy thuyền xuống, cách mặt đất cả trăm trượng, từ đây rơi xuống dù không chết cũng tan xương, không ai muốn chịu tội nên ngậm miệng hết.
Bọn Tôn Lập ngồi cùng nhau, mím môi cười.
Lưu ly bảo thuyền phun hồng quang, từ từ bay lên, như tia sét đỏ ẩn hiện giữa mây trắng.
Trên không cuồng phong như đao, Tôn Lập cảm giác thấy Vọng Long điều khiển Lưu ly bảo thuyền không chỉ dựa vào linh nguyên mà mười phần xảo diệu - lợi dụng dòng khí giữa các tầng mây để gia tốc, ít nhất cũng bớt được bốn phần linh nguyên.
La Hoàn nói: "Ngươi đã nhận ra? Đỡ cho bọn ta sau này phải nói kỹ với các ngươi, hay lắm. Bất quá cách của tiểu tử này hơi ngốc, khi ngươi có thể ngự khí phi hành thì ta sẽ nói kỹ, chỉ cần hơi huấn luyện là chỉ mất ba thành linh nguyên là xong."
Tôn Lập vội cảm tạ.
…
Liệt Hỏa cốc rất nổi danh tại Đại Tùy, không chỉ với các tu sĩ mà cả với thế tục thế giới.
Bất quá tại thế tục thế giới, Liệt Hỏa cốc nổi danh cùng ngọn núi nóng nhất Đại Tùy: Minh hỏa lão sơn.
Minh hỏa lão sơn ở phía tây Đại Tùy, rất gần với Quỷ Nhung ở phía tây bắc và thâm sơn Man tộc ở phía tây, quanh năm nóng nực, người vào núi tìm khoáng thạch thường bị địa hỏa phun ra đốt thành tro.
Dù trong Minh hỏa lão sơn có nhiều kim thuộc hiếm có cùng hỏa ngọc đeo vào mùa đông sẽ ấm người, chỉ cần tìm được một khối là cả đời sung túc thì vẫn ít người dám vào đây.
Tu chân giới không mấy ai biết Minh hỏa lão sơn nhưng ai cũng biết Liệt Hỏa cốc.
Vọng Long đẩy Lưu ly bảo thuyền, tốc độ kinh nhân, nhưng cũng mất hai ngày đêm mới tới bên ngoài Minh hỏa lão sơn. Nhìn không trung đỏ rực, Vọng Long nhạt giọng: "Đến nơi rồi, chuẩn bị đã."
Lưu ly bảo thuyền đến gần vùng đỏ rực, sóng nhiệt phả vào mặt.
Vào núi, chúng đệ tử cúi nhìn, mặt đất vàng cháy, mấy nghìn dặm không một bóng cây, sóng nhiệt dâng tràn, tầm nhìn cũng bị bẻ cong.
Vọng Long không hiểu đã từng đến hay có pháp khí dò đường, vào Minh hỏa lão sơn là rất quen thuộc, thuận lợi đến ngoài một khe cốc lớn.
Liệt Hỏa cốc kỳ thực không phải một sơn cốc, hoặc không đơn giản là một sơn cốc.
Hai bên Liệt Hỏa cốc là hai dãy núi dài, có điều sơn cốc không phải Liệt Hỏa cốc thật sự. Ở đáy cốc có một khe nứt hai mươi dặm, sâu không thấy đáy, đó mới là Liệt Hỏa cốc chân chính.
Đến chín phần yêu thú trong Liệt Hỏa cốc ở đó.
Mặt đất toàn là yêu thú thực lực kém cỏi, không sống nổi dưới khe nứt mới phải mò lên, những con đạt tới thực lực nhất định sẽ không hề do dự quay ngược lại.
Vọng Long để Lưu ly bảo thuyền từ từ hạ xuống, cương phong mãnh liệt, từng đạo như thép vỗ lên mặt chúng nhân, đệ tử tu vi hơi kém không thể thở nổi, đành tạm thời bế khí.
Chúng nhân nghiêng ngản, Lưu ly bảo thuyền đáp xuống.
"Xuống đi." Vọng Long hạ lệnh, bọn Sùng Dần ra đầu tiên.
Chúng đệ tử theo chân, kể cả những người còn đang nôn nao.
Tất cả xuống hết, Vọng Long thu tay, Lưu ly bảo thuyền hóa thành một viên đạm hồng sắc lưu ly châu tử, rơi xuống cổ tay y.
Tôn Lập chợt nhớ tới chiến hạm uy lực kinh nhân của Lục Khiêm Vĩnh, Lưu ly bảo thuyền chắc cũng có công hiệu tương tự, Vọng Long giữ lại để phòng bị khi có nguy hiểm sẽ nhanh chóng ra tay.
Chúng nhân đứng sau lưng Vọng Long, y quan sát Liệt Hỏa cốc.
Một lúc sau y từ từ quay lại: "Trong số yêu thú đã biết tại Liệt Hỏa cốc, mạnh nhất là lục phẩm thượng Ngân sí thôn hỏa nghĩ vương, dù bản tọa gặp phải cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ, lấy chút thời gian cho các ngươi chạy, nên lần này mười phần nguy hiểm, các ngươi cẩn thận, không được rời đại đội, không thì... chết hay sống, bản tọa không quan tâm, đừng mong bản tọa mạo hiểm cứu một vài người, bản tọa chỉh phụ trách giữ an toàn cho cả toán."
Y lạnh lùng nhìn chúng nhân, tất cả rùng mình.
"Liệt Hỏa cốc có ba tầng, mặt đất phần lớn là cửu phẩm yêu thú, chỉ cần các ngươi cẩn thận một chút là ứng phó được."
"Tầng thứ nhất dưới mặt đất phần lớn là bát phẩm yêu thú, chúng ta vào thì phải cẩn thận, đừng để bị cả đàn vây ráp."
"Tầng thứ hai là thất phẩm yêu thú, không có lệnh của bản tọa thì không ai được vào, không thì mất mạng cũng không ai tiếc.”
"Tầng thứ ba do Ngân sí thôn hỏa nghĩ vương độc chiếm, các ngươi chắc không xuống được đó, vì đã bị yêu thú ở tầng thứ hai chén sạch."
Chúng nhân nghe y nói về sinh tử của các đệ tử nhẹ tênh thì không vui nhưng đành ghi nhớ lời căn dặn.
Tôn Lập lấy làm lạ, nhớ lại những lời Vọng Long nói trong lần đầu gặp nhau.
Gã vốn không để ý nhưng mấy lần gặp Vọng Long, nhận ra y tuy lãnh khốc bá đạo nhưng không phải hạng mưu mô, lẽ ra không nên nói xấu Chung Mộc Hà trước mặt gã.
Tôn Lập rùng mình, lẽ nào Vọng Long nói thật?!
Gã thầm cảnh giác, mình có nhiều bí mật, ai nhận ra manh mối cũng sẽ dốc sức moi móc?
Chung Mộc Hà dùng thủ đoạn gì cũng không lạ.
Vọng Long nói rõ các điều cấm kỵ rồi tuyên bố mục tiêu: "Lần này chúng ta tìm một viên yêu tâm của bát phẩm thượng yêu thú Tam nhãn độc hỏa tích. May mắn thì chỉ cần tầng thứ nhất đã được, không cần xuống tầng thứ."
Yêu tâm là tinh hoa của yêu thú. Tam nhãn độc hỏa tích là bát phẩm trung cấp, nhưng những con mạnh nhất có thể đạt bát phẩm thượng, thậm chí thất phẩm. Đương nhiên cũng có những con chỉ bát phẩm hạ, thậm chí cửu phẩm.
Vọng Long lại nhìn chúng nhân: "Lần này môn phái mong muốn tất cả dũng cảm săn yêu thú, rèn luyện chiến lực. Phàm nhưng ai giết được yêu thú thì đều được thưởng theo đẳng cấp của yêu thú."
Các đệ tử đều hào hứng, Tôn Lập vẫn quan sát, thấy mắt Vọng Long ánh lên trào lộng như muốn nói các ngươi mà đòi giết yêu thú? Không bị yêu thú ăn thịt là may rồi.
Tôn Lập hạ giọng nói với mấy người đi cùng: "Vọng Long sư thúc được phái đi, xem ra không vừa ý..."
"Được rồi, hiện tại xuất phát!" Vọng Long phất tay dẫn đầu vào Liệt Hỏa cốc.
Cửa vào Liệt Hỏa cốc rất hẹp, chỉ chừng mười trượng, Vọng Long tu vi đã Hiền nhân cảnh đệ thất trọng đi đầu, khí thế phát ra khiến mấy yêu thú tụ tập ở đó chạy hết.
Yêu thú này trông như khỉ, nhưng đầu quá to, mắt đỏ rực tựa máu, nhìn Vọng Long đầy sợ hãi
Mấy đệ tử sau lưng Vọng Long tưởng yêu thú đó yếu ớt, nhớ đến phần thưởng của môn phái thì quát to đuổi theo.
"Vù vù!"
Yêu thú nhanh nhẹn vô cùng, lao đi giữa khe núi như ánh chớp.
Tốc độ của ba đệ tử không chậm, mấy tích tắc sau đã đuổi kịp. Yêu thú ấn chân vào vách đá, đổi hướng lao ngược lại.
Mấy đệ tử hớn hở, thi triển tuyệt kỹ, hoặc đao kiếm, hoặc quyền cước, quát to lao tới.
"Phù!"
Dòng khí cuốn qua, hồng quang phồng lên thành Lưu ly bảo thuyền rộng bốn trượng, cao trượng rưỡi, dài mười trượng, có khắc hoa văn bí ẩn, không cổ kính hay hoa hòe hoa sói, là pháp khí mười phần đắc dụng.
Chúng đệ tử từng theo các vị sư trưởng ra ngoài, so ra thì Lưu ly bảo thuyền của Vọng Long sư thúc đẹp hơn nhiều.
Họ đang mừng thầm, Vọng Long đã lăng không nắm quyền, quang mang cuốn tất cả lên không, kể cả bọn Sùng Dần, Sùng Bá.
Vọng Long lỏng tay, chúng đệ tử và giảng tập rơi xuống.
Đấy là độ ấy chục trượng, người nhát gan kêu oai oái, thấy sắp rơi xuống đất thì chợt hồng quang lướt qua đón chúng nhân.
Chúng nhân hoa mắt, đã ở trên Lưu ly bảo thuyền thượng.
Lưu ly bảo thuyền ban nãy còn trống trơn nhưng họ rơi xuống thì dưới mông có thêm ghế, cách nhau tăm tắp!
Bọn Sùng Dần đã quen, lặng lẽ ngồi xuống, chúng đệ tử đều thấy lạ lẫm, tiếng bàn luận sắp sôi lên thì trên đầu thuyền xuất hiện bóng Vọng Long hùng tráng lãnh khốc: "Ngậm miệng, ai nói nhiều, bản tọa sẽ ném xuống!"
Lưu ly bảo thuyền do nguyên khối đạm hồng sắc lưu ly điêu khắc thành, trông như nhỏ máu vào nước.
Nhưng có thể nhìn thấu qua đáy thuyền xuống, cách mặt đất cả trăm trượng, từ đây rơi xuống dù không chết cũng tan xương, không ai muốn chịu tội nên ngậm miệng hết.
Bọn Tôn Lập ngồi cùng nhau, mím môi cười.
Lưu ly bảo thuyền phun hồng quang, từ từ bay lên, như tia sét đỏ ẩn hiện giữa mây trắng.
Trên không cuồng phong như đao, Tôn Lập cảm giác thấy Vọng Long điều khiển Lưu ly bảo thuyền không chỉ dựa vào linh nguyên mà mười phần xảo diệu - lợi dụng dòng khí giữa các tầng mây để gia tốc, ít nhất cũng bớt được bốn phần linh nguyên.
La Hoàn nói: "Ngươi đã nhận ra? Đỡ cho bọn ta sau này phải nói kỹ với các ngươi, hay lắm. Bất quá cách của tiểu tử này hơi ngốc, khi ngươi có thể ngự khí phi hành thì ta sẽ nói kỹ, chỉ cần hơi huấn luyện là chỉ mất ba thành linh nguyên là xong."
Tôn Lập vội cảm tạ.
…
Liệt Hỏa cốc rất nổi danh tại Đại Tùy, không chỉ với các tu sĩ mà cả với thế tục thế giới.
Bất quá tại thế tục thế giới, Liệt Hỏa cốc nổi danh cùng ngọn núi nóng nhất Đại Tùy: Minh hỏa lão sơn.
Minh hỏa lão sơn ở phía tây Đại Tùy, rất gần với Quỷ Nhung ở phía tây bắc và thâm sơn Man tộc ở phía tây, quanh năm nóng nực, người vào núi tìm khoáng thạch thường bị địa hỏa phun ra đốt thành tro.
Dù trong Minh hỏa lão sơn có nhiều kim thuộc hiếm có cùng hỏa ngọc đeo vào mùa đông sẽ ấm người, chỉ cần tìm được một khối là cả đời sung túc thì vẫn ít người dám vào đây.
Tu chân giới không mấy ai biết Minh hỏa lão sơn nhưng ai cũng biết Liệt Hỏa cốc.
Vọng Long đẩy Lưu ly bảo thuyền, tốc độ kinh nhân, nhưng cũng mất hai ngày đêm mới tới bên ngoài Minh hỏa lão sơn. Nhìn không trung đỏ rực, Vọng Long nhạt giọng: "Đến nơi rồi, chuẩn bị đã."
Lưu ly bảo thuyền đến gần vùng đỏ rực, sóng nhiệt phả vào mặt.
Vào núi, chúng đệ tử cúi nhìn, mặt đất vàng cháy, mấy nghìn dặm không một bóng cây, sóng nhiệt dâng tràn, tầm nhìn cũng bị bẻ cong.
Vọng Long không hiểu đã từng đến hay có pháp khí dò đường, vào Minh hỏa lão sơn là rất quen thuộc, thuận lợi đến ngoài một khe cốc lớn.
Liệt Hỏa cốc kỳ thực không phải một sơn cốc, hoặc không đơn giản là một sơn cốc.
Hai bên Liệt Hỏa cốc là hai dãy núi dài, có điều sơn cốc không phải Liệt Hỏa cốc thật sự. Ở đáy cốc có một khe nứt hai mươi dặm, sâu không thấy đáy, đó mới là Liệt Hỏa cốc chân chính.
Đến chín phần yêu thú trong Liệt Hỏa cốc ở đó.
Mặt đất toàn là yêu thú thực lực kém cỏi, không sống nổi dưới khe nứt mới phải mò lên, những con đạt tới thực lực nhất định sẽ không hề do dự quay ngược lại.
Vọng Long để Lưu ly bảo thuyền từ từ hạ xuống, cương phong mãnh liệt, từng đạo như thép vỗ lên mặt chúng nhân, đệ tử tu vi hơi kém không thể thở nổi, đành tạm thời bế khí.
Chúng nhân nghiêng ngản, Lưu ly bảo thuyền đáp xuống.
"Xuống đi." Vọng Long hạ lệnh, bọn Sùng Dần ra đầu tiên.
Chúng đệ tử theo chân, kể cả những người còn đang nôn nao.
Tất cả xuống hết, Vọng Long thu tay, Lưu ly bảo thuyền hóa thành một viên đạm hồng sắc lưu ly châu tử, rơi xuống cổ tay y.
Tôn Lập chợt nhớ tới chiến hạm uy lực kinh nhân của Lục Khiêm Vĩnh, Lưu ly bảo thuyền chắc cũng có công hiệu tương tự, Vọng Long giữ lại để phòng bị khi có nguy hiểm sẽ nhanh chóng ra tay.
Chúng nhân đứng sau lưng Vọng Long, y quan sát Liệt Hỏa cốc.
Một lúc sau y từ từ quay lại: "Trong số yêu thú đã biết tại Liệt Hỏa cốc, mạnh nhất là lục phẩm thượng Ngân sí thôn hỏa nghĩ vương, dù bản tọa gặp phải cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ, lấy chút thời gian cho các ngươi chạy, nên lần này mười phần nguy hiểm, các ngươi cẩn thận, không được rời đại đội, không thì... chết hay sống, bản tọa không quan tâm, đừng mong bản tọa mạo hiểm cứu một vài người, bản tọa chỉh phụ trách giữ an toàn cho cả toán."
Y lạnh lùng nhìn chúng nhân, tất cả rùng mình.
"Liệt Hỏa cốc có ba tầng, mặt đất phần lớn là cửu phẩm yêu thú, chỉ cần các ngươi cẩn thận một chút là ứng phó được."
"Tầng thứ nhất dưới mặt đất phần lớn là bát phẩm yêu thú, chúng ta vào thì phải cẩn thận, đừng để bị cả đàn vây ráp."
"Tầng thứ hai là thất phẩm yêu thú, không có lệnh của bản tọa thì không ai được vào, không thì mất mạng cũng không ai tiếc.”
"Tầng thứ ba do Ngân sí thôn hỏa nghĩ vương độc chiếm, các ngươi chắc không xuống được đó, vì đã bị yêu thú ở tầng thứ hai chén sạch."
Chúng nhân nghe y nói về sinh tử của các đệ tử nhẹ tênh thì không vui nhưng đành ghi nhớ lời căn dặn.
Tôn Lập lấy làm lạ, nhớ lại những lời Vọng Long nói trong lần đầu gặp nhau.
Gã vốn không để ý nhưng mấy lần gặp Vọng Long, nhận ra y tuy lãnh khốc bá đạo nhưng không phải hạng mưu mô, lẽ ra không nên nói xấu Chung Mộc Hà trước mặt gã.
Tôn Lập rùng mình, lẽ nào Vọng Long nói thật?!
Gã thầm cảnh giác, mình có nhiều bí mật, ai nhận ra manh mối cũng sẽ dốc sức moi móc?
Chung Mộc Hà dùng thủ đoạn gì cũng không lạ.
Vọng Long nói rõ các điều cấm kỵ rồi tuyên bố mục tiêu: "Lần này chúng ta tìm một viên yêu tâm của bát phẩm thượng yêu thú Tam nhãn độc hỏa tích. May mắn thì chỉ cần tầng thứ nhất đã được, không cần xuống tầng thứ."
Yêu tâm là tinh hoa của yêu thú. Tam nhãn độc hỏa tích là bát phẩm trung cấp, nhưng những con mạnh nhất có thể đạt bát phẩm thượng, thậm chí thất phẩm. Đương nhiên cũng có những con chỉ bát phẩm hạ, thậm chí cửu phẩm.
Vọng Long lại nhìn chúng nhân: "Lần này môn phái mong muốn tất cả dũng cảm săn yêu thú, rèn luyện chiến lực. Phàm nhưng ai giết được yêu thú thì đều được thưởng theo đẳng cấp của yêu thú."
Các đệ tử đều hào hứng, Tôn Lập vẫn quan sát, thấy mắt Vọng Long ánh lên trào lộng như muốn nói các ngươi mà đòi giết yêu thú? Không bị yêu thú ăn thịt là may rồi.
Tôn Lập hạ giọng nói với mấy người đi cùng: "Vọng Long sư thúc được phái đi, xem ra không vừa ý..."
"Được rồi, hiện tại xuất phát!" Vọng Long phất tay dẫn đầu vào Liệt Hỏa cốc.
Cửa vào Liệt Hỏa cốc rất hẹp, chỉ chừng mười trượng, Vọng Long tu vi đã Hiền nhân cảnh đệ thất trọng đi đầu, khí thế phát ra khiến mấy yêu thú tụ tập ở đó chạy hết.
Yêu thú này trông như khỉ, nhưng đầu quá to, mắt đỏ rực tựa máu, nhìn Vọng Long đầy sợ hãi
Mấy đệ tử sau lưng Vọng Long tưởng yêu thú đó yếu ớt, nhớ đến phần thưởng của môn phái thì quát to đuổi theo.
"Vù vù!"
Yêu thú nhanh nhẹn vô cùng, lao đi giữa khe núi như ánh chớp.
Tốc độ của ba đệ tử không chậm, mấy tích tắc sau đã đuổi kịp. Yêu thú ấn chân vào vách đá, đổi hướng lao ngược lại.
Mấy đệ tử hớn hở, thi triển tuyệt kỹ, hoặc đao kiếm, hoặc quyền cước, quát to lao tới.
Danh sách chương