Thực tế La Hoàn còn có kết cấu khác, hơi thay đổi trận pháp, tốn công hơn một chút nhưng uy lực tăng thêm tám phần.
Chỉ là sẽ bạo lộ thực lực của Tôn Lập nên bị rũ bỏ.
Vọng Long vốn cho là hai nét đó cũng tốt rồi, thêm nét khắc trận pháp là "thần lai chi bút", cần "linh quang nhất hiện", không phải cứ muốn là được.
Không ngờ Tôn Lập nói tới ba nét khắc trận pháp, Vọng Long hớn hở, bớt ngưng trọng: "Tức là chỉ cần thi triển thêm chút công sức, các ngươi liên thủ chủ trì kỳ môn trận, có thể ngăn được Bách túc hung ngô để ta lấy bảo vật."
Bách túc hung ngô quá mạnh, Vọng Long cũng không dám nghĩ giết được, chỉ định cầm chân nó để đoạt bảo.
Vọng Long nghiến răng, tựa hồ xót ruột: "Được."
Y lật tay, lấy một ngọc ấn từ trữ vật không gian ra.
Ngọc ấn trong veo ở nửa trên, nửa dưới đỏ như vì thường nhúng vào chu sa.
Nhìn kỹ thì phát hiện, trong màu đỏ của nửa dưới có đường vân nhạt, như lửa đang bốc cháy.
Đáy ngọc ấn khắc linh văn hoàn chỉnh, Vọng Long trịnh trọng giao cho Tôn Lập: "Cầm lấy – cần nói rõ là chỉ ượn thôi nhé."
Pháp khí hiếm có, hà huống ngọc ấn chỉ nhìn là biết phẩm cấp không thấp, Tôn Lập tốt bụng hiếm có, không chỉ trích Vọng Long keo kiệt.
"Kỳ môn trận, cộng thêm ‘Hỏa lan ngọc ấn’, ít nhất chặn được năm đòn của Bách túc hung ngô.”
Tôn Lập gật đầu, nhớ kỹ.
Đến khi giao chiến thật sự, cả hai kết hợp mới chặn được năm đòn của Bách túc hung ngô, gã và Vọng Long mới tạm tin nhau.
Gã nhìn Hỏa lan ngọc ấn, La Hoàn đã nói: "Là tấm thứ bảy của cửu mục linh văn, hiệu quả tạm được, Vọng Long coi như không lừa ngươi. Bất quá Hỏa lan ngọc ấn này thiên về hỏa chi lực, yêu thú Liệt Hỏa cốc không sợ hỏa chi lực, không thì hiệu quả của ngọc ấn sẽ càng tốt."
Tôn Lập hỏi: "Có thể cải tiến Hỏa lan ngọc ấn không?"
La Hoàn nói: "Ngọc ấn đã thành hình, cách thông thường vô dụng, hơn nữa ngươi đủ trò giữ mạng rồi, không cần để lộ thực lực."
Tôn Lập thấy cũng phải nên thôi.
Gã vẽ ba trận pháp đồ hình, trong đó một có thêm nét khắc trận pháp.
Vọng Long đã thấy nét đầu, bỏ đi thành kiến thì nét khắc trận pháp thứ nhất tạo cảm giác kinh ngạc, khiến Vọng Long sáng mắt: hóa ra trận pháp có thể ứng dụng như thế!
Nét thứ hai càng khiến y kinh ngạc.
Xong nét thứ ba thì Vọng Long im lặng, thần sắc liên tục biến hóa, hồi lâu thở dài: "Ta hiểu vì sao chưởng giáo chân nhân tìm mọi cách bức ép ngươi!"
Tôn Lập biến sắc, Vọng Long xua tay: "Yên tâm, ta không phải Vọng Hư. Ở đây hộ pháp cho ta, ta định lâm thời thay đổi kỳ môn trận."
Tôn Lập gật đầu.
Vọng Long bảo gã hộ pháp, là để gã yên tâm.
Ba nét khắc trận pháp, nét thứ ba phức tạp nhất. Tôn Lập xử lý phải bốn canh giờ nhưng Vọng Long chỉ nửa canh giờ là xong.
Y ném một trận kỳ cho Tôn Lập: "Thử đi."
Tôn Lập dồn linh nguyên vào, trận kỳ hnhỏ xíu chợt thành hai trượng, gã nắm lấu vung lên, linh nguyên cuồn cuộn, có thêm ba nét khắc trận pháp thì không còn ngập ngừng gì, không ai thấy đã có thêm ba nét trong đó.
Tôn Lập cảm thán, đấy là ưu thế của cảnh giới!
Bốn người theo Vọng Long vào động thì ba bị thương, chỉ còn lại Sùng Mạch. Vọng Long tuy lo lắng vì Sùng Mạch thấy Bách túc hung ngô là sợ hãi nhưng không còn ai nên đành gọi theo.
Tôn Lập, Sùng Mạch, cộng thêm Sùng Dần và Sùng Bá, thực lực hơn hẳn lúc truosc, Vọng Long giảng giải cách dùng trận kỳ xong thì tự tin hơn.
Có lẽ yêu thú quanh đó đều biết Bách túc hung ngô nên tuy họ ở đây đông mà không có hung thú nào xuất hiện.
Vọng Long hơi yên tâm, bảo những người khác ở lại.
— Thật ra tài bảo trong địa động quyến rũ, dù biết có trên mặt đất có nguy hiểm, y cũng không hề do dự đưa hết những người có năng lực xuống đoạt bảo.
Vọng Long giảng giải các kiểu biến hóa của kỳ môn trận xong, nhìn bốn người bảo: "Tất cả tuân theo Tôn Lập, trận pháp biến hóa theo chỉ huy của y!"
Sùng Dần và Sùng Bá ngẩn người. Cả hai chỉ bất ngờ còn Sùng Mạch nhíu mày.
Y không dám phản đối Vọng Long nhưng cực kỳ bất bình. Y đã lần thứ hai sử dụng kỳ môn trận, có kinh nghiệm rồi thì lẽ ra phải y chủ trì mới đúng.
Tôn Lập dù gì cũng chỉ là tân đệ tử Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, có tài đức gì mà giữ trách nhiệm?!
Cách biệt một chút về thân phận khiến y không vui.
Vọng Long dẫn bốn người đến chỗ chúng đệ tử rồi dặn Sùng Trọng: "Bọn ta vào trong thì các ngươi tập trung các đệ tử lại, lúc bọn ta ra là rút ngay!"
Sùng Trọng và Sùng Kim gật đầu: "Đệ tử hiểu."
Vọng Long phất tay với bọn Tôn Lập: "Được rồi, theo ta!"
Chúng đệ tử ở lại, bọn Vọng Long vào động.
Vọng Long vẫn đi trước, vào được năm trượng thì dừng lại, chúng nhân không hiểu, y móc ra một cái túi da hươu, trong đó có gần trăm viên hắc sắc châu tử cỡ mắt rồng.
"Đấy là Thiên lôi tử." Vọng Long giải thích, bọn Sùng Dần hiểu còn Tôn Lập chưa từng nghe thấy.
Sùng Dần hiểu ý nên hạ giọng giải thích: "Thiên lôi tử uy lực cực cao, đê cấp tu sĩ dùng để mở động phủ. Chỉ là thứ này rất khó làm nổ, không thể dùng khi giao đấu, cùng lắm để mai phục."
Vọng Long tiếp lời: "Bách túc hung ngô không phải yêu thú tầm thường, dù nổ hết cả trăm trái Thiên lôi tử này thì nó cũng không chết. Bất quá, Thiên lôi tử đủ làm sập nham động, chúng ta đoạt bảo vật xong sẽ lui ngay, dẫn nổ Thiên lôi tử khiến nham động sập, chúng ta sẽ có thời gian đào tẩu."
Chúng nhân gật đầu, hiệp trợ Vọng Long bố trí cách mỗi mười trượng mấy trái Thiên lôi tử.
Thiên lôi tử muốn nổ cần hai nguyên liệu nữa phối hợp, xử lý khá phiền, ai nấy đều cẩn thận.
Đến tận lối thoát thứ ba, dọc đường đều vùi Thiên lôi tử.
Đến đây, Vọng Long giơ tay, bốn người đi sau càng cẩn thận.
Thuận theo dốc xuống, càng bố trí nhiều Thiên lôi tử. Đến đấy là dùng hết cả túi lớn.
Vũ văn thạch chất cao bằng nửa thân người ở cửa động, dấu vết giao chiến lần trước còn hiện rõ.
Vọng Long dẫn tất cả ẩn thân sau Vũ văn thạch, bọn Tôn Lập lén nhìn vào.
Động huyệt sâu mấy trăm trượng, ấy chục trượng, tứ bề là thạch anh, được ánh lửa chiếu sáng lấp lánh.
Trên một vách động có chấm lỗ chỗ, mọc chừng hơn mười khối Ngưng hỏa cương ngọc, mà đỏ nhạt khảm lêm đó, không nhìn kỹ thì không nhận ra.
Một con rết dài bảy trượng lặng lẽ quấn quanh giếng lửa, toàn thân nó đen xì, dưới thân thể là mấy trăm cái chân như lợi đao, quá nửa ánh lên màu lam, hiển nhiên chứa kịch độc.
Trên cái lưng đen xì là từng hàng gai như thuẫn bài, ba sợi vàng từ đầu vươn đến tận hai gai độc ở đuôi.
Bách túc hung ngô tỏ rõ vẻ uể oải, trong giếng lửa chỉ có chút hỏa quang, không thấy bảo quang mà Vọng Long nói.
Tôn Lập nghi hoặc, trên đầu họ có mấy cụm thạch anh, vừa hay gã thấy hình ảnh Bách túc hung ngô.
Là đầu Bách túc hung ngô.
Gã qua thạch anh mà thấy Bách túc hung ngô, nó cũng thấy được bọn gã ẩn sau Vũ văn thạch!
Tôn Lập thầm kêu: "Bị phát hiện!"
Gần như cùng lúc gã kêu thì Bách túc hung ngô nép sát mặt đất lao vút tới.
"Vù!"
Bón lá cờ trải ra, bốn người cùng dồn linh nguyên vào, tinh mang trải ra, ngưng tụ lạih.
Trận pháp này là "Thiên tinh thần hộ đại trận", biến linh nguyên và thiên địa linh khí cạnh đó thành mấy trăm đạo tinh mang, dựa vào trận pháp biến hóa để giao chiến.
Trận pháp này khá nổi danh tu chân giới nên được Vọng Long chọn.
Bốn người đứng thành hình vuông, Sùng Dần và Sùng Bá đứng trước, Tôn Lập và Sùng Mạch ở sau.
Tôn Lập khẽ quát, Hỏa lan ngọc ấn được ném ra. Ngọc ấn bay lên, đạm hồng sắc hỏa diễm dưới đáy ấn nổ vang, biến thành rợp trời lửa cháy.
Trong ánh lửa rừng rực, cửu mục linh văn từ từ bay lên, kim quang bao kín bốn người.
Chỉ là sẽ bạo lộ thực lực của Tôn Lập nên bị rũ bỏ.
Vọng Long vốn cho là hai nét đó cũng tốt rồi, thêm nét khắc trận pháp là "thần lai chi bút", cần "linh quang nhất hiện", không phải cứ muốn là được.
Không ngờ Tôn Lập nói tới ba nét khắc trận pháp, Vọng Long hớn hở, bớt ngưng trọng: "Tức là chỉ cần thi triển thêm chút công sức, các ngươi liên thủ chủ trì kỳ môn trận, có thể ngăn được Bách túc hung ngô để ta lấy bảo vật."
Bách túc hung ngô quá mạnh, Vọng Long cũng không dám nghĩ giết được, chỉ định cầm chân nó để đoạt bảo.
Vọng Long nghiến răng, tựa hồ xót ruột: "Được."
Y lật tay, lấy một ngọc ấn từ trữ vật không gian ra.
Ngọc ấn trong veo ở nửa trên, nửa dưới đỏ như vì thường nhúng vào chu sa.
Nhìn kỹ thì phát hiện, trong màu đỏ của nửa dưới có đường vân nhạt, như lửa đang bốc cháy.
Đáy ngọc ấn khắc linh văn hoàn chỉnh, Vọng Long trịnh trọng giao cho Tôn Lập: "Cầm lấy – cần nói rõ là chỉ ượn thôi nhé."
Pháp khí hiếm có, hà huống ngọc ấn chỉ nhìn là biết phẩm cấp không thấp, Tôn Lập tốt bụng hiếm có, không chỉ trích Vọng Long keo kiệt.
"Kỳ môn trận, cộng thêm ‘Hỏa lan ngọc ấn’, ít nhất chặn được năm đòn của Bách túc hung ngô.”
Tôn Lập gật đầu, nhớ kỹ.
Đến khi giao chiến thật sự, cả hai kết hợp mới chặn được năm đòn của Bách túc hung ngô, gã và Vọng Long mới tạm tin nhau.
Gã nhìn Hỏa lan ngọc ấn, La Hoàn đã nói: "Là tấm thứ bảy của cửu mục linh văn, hiệu quả tạm được, Vọng Long coi như không lừa ngươi. Bất quá Hỏa lan ngọc ấn này thiên về hỏa chi lực, yêu thú Liệt Hỏa cốc không sợ hỏa chi lực, không thì hiệu quả của ngọc ấn sẽ càng tốt."
Tôn Lập hỏi: "Có thể cải tiến Hỏa lan ngọc ấn không?"
La Hoàn nói: "Ngọc ấn đã thành hình, cách thông thường vô dụng, hơn nữa ngươi đủ trò giữ mạng rồi, không cần để lộ thực lực."
Tôn Lập thấy cũng phải nên thôi.
Gã vẽ ba trận pháp đồ hình, trong đó một có thêm nét khắc trận pháp.
Vọng Long đã thấy nét đầu, bỏ đi thành kiến thì nét khắc trận pháp thứ nhất tạo cảm giác kinh ngạc, khiến Vọng Long sáng mắt: hóa ra trận pháp có thể ứng dụng như thế!
Nét thứ hai càng khiến y kinh ngạc.
Xong nét thứ ba thì Vọng Long im lặng, thần sắc liên tục biến hóa, hồi lâu thở dài: "Ta hiểu vì sao chưởng giáo chân nhân tìm mọi cách bức ép ngươi!"
Tôn Lập biến sắc, Vọng Long xua tay: "Yên tâm, ta không phải Vọng Hư. Ở đây hộ pháp cho ta, ta định lâm thời thay đổi kỳ môn trận."
Tôn Lập gật đầu.
Vọng Long bảo gã hộ pháp, là để gã yên tâm.
Ba nét khắc trận pháp, nét thứ ba phức tạp nhất. Tôn Lập xử lý phải bốn canh giờ nhưng Vọng Long chỉ nửa canh giờ là xong.
Y ném một trận kỳ cho Tôn Lập: "Thử đi."
Tôn Lập dồn linh nguyên vào, trận kỳ hnhỏ xíu chợt thành hai trượng, gã nắm lấu vung lên, linh nguyên cuồn cuộn, có thêm ba nét khắc trận pháp thì không còn ngập ngừng gì, không ai thấy đã có thêm ba nét trong đó.
Tôn Lập cảm thán, đấy là ưu thế của cảnh giới!
Bốn người theo Vọng Long vào động thì ba bị thương, chỉ còn lại Sùng Mạch. Vọng Long tuy lo lắng vì Sùng Mạch thấy Bách túc hung ngô là sợ hãi nhưng không còn ai nên đành gọi theo.
Tôn Lập, Sùng Mạch, cộng thêm Sùng Dần và Sùng Bá, thực lực hơn hẳn lúc truosc, Vọng Long giảng giải cách dùng trận kỳ xong thì tự tin hơn.
Có lẽ yêu thú quanh đó đều biết Bách túc hung ngô nên tuy họ ở đây đông mà không có hung thú nào xuất hiện.
Vọng Long hơi yên tâm, bảo những người khác ở lại.
— Thật ra tài bảo trong địa động quyến rũ, dù biết có trên mặt đất có nguy hiểm, y cũng không hề do dự đưa hết những người có năng lực xuống đoạt bảo.
Vọng Long giảng giải các kiểu biến hóa của kỳ môn trận xong, nhìn bốn người bảo: "Tất cả tuân theo Tôn Lập, trận pháp biến hóa theo chỉ huy của y!"
Sùng Dần và Sùng Bá ngẩn người. Cả hai chỉ bất ngờ còn Sùng Mạch nhíu mày.
Y không dám phản đối Vọng Long nhưng cực kỳ bất bình. Y đã lần thứ hai sử dụng kỳ môn trận, có kinh nghiệm rồi thì lẽ ra phải y chủ trì mới đúng.
Tôn Lập dù gì cũng chỉ là tân đệ tử Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, có tài đức gì mà giữ trách nhiệm?!
Cách biệt một chút về thân phận khiến y không vui.
Vọng Long dẫn bốn người đến chỗ chúng đệ tử rồi dặn Sùng Trọng: "Bọn ta vào trong thì các ngươi tập trung các đệ tử lại, lúc bọn ta ra là rút ngay!"
Sùng Trọng và Sùng Kim gật đầu: "Đệ tử hiểu."
Vọng Long phất tay với bọn Tôn Lập: "Được rồi, theo ta!"
Chúng đệ tử ở lại, bọn Vọng Long vào động.
Vọng Long vẫn đi trước, vào được năm trượng thì dừng lại, chúng nhân không hiểu, y móc ra một cái túi da hươu, trong đó có gần trăm viên hắc sắc châu tử cỡ mắt rồng.
"Đấy là Thiên lôi tử." Vọng Long giải thích, bọn Sùng Dần hiểu còn Tôn Lập chưa từng nghe thấy.
Sùng Dần hiểu ý nên hạ giọng giải thích: "Thiên lôi tử uy lực cực cao, đê cấp tu sĩ dùng để mở động phủ. Chỉ là thứ này rất khó làm nổ, không thể dùng khi giao đấu, cùng lắm để mai phục."
Vọng Long tiếp lời: "Bách túc hung ngô không phải yêu thú tầm thường, dù nổ hết cả trăm trái Thiên lôi tử này thì nó cũng không chết. Bất quá, Thiên lôi tử đủ làm sập nham động, chúng ta đoạt bảo vật xong sẽ lui ngay, dẫn nổ Thiên lôi tử khiến nham động sập, chúng ta sẽ có thời gian đào tẩu."
Chúng nhân gật đầu, hiệp trợ Vọng Long bố trí cách mỗi mười trượng mấy trái Thiên lôi tử.
Thiên lôi tử muốn nổ cần hai nguyên liệu nữa phối hợp, xử lý khá phiền, ai nấy đều cẩn thận.
Đến tận lối thoát thứ ba, dọc đường đều vùi Thiên lôi tử.
Đến đây, Vọng Long giơ tay, bốn người đi sau càng cẩn thận.
Thuận theo dốc xuống, càng bố trí nhiều Thiên lôi tử. Đến đấy là dùng hết cả túi lớn.
Vũ văn thạch chất cao bằng nửa thân người ở cửa động, dấu vết giao chiến lần trước còn hiện rõ.
Vọng Long dẫn tất cả ẩn thân sau Vũ văn thạch, bọn Tôn Lập lén nhìn vào.
Động huyệt sâu mấy trăm trượng, ấy chục trượng, tứ bề là thạch anh, được ánh lửa chiếu sáng lấp lánh.
Trên một vách động có chấm lỗ chỗ, mọc chừng hơn mười khối Ngưng hỏa cương ngọc, mà đỏ nhạt khảm lêm đó, không nhìn kỹ thì không nhận ra.
Một con rết dài bảy trượng lặng lẽ quấn quanh giếng lửa, toàn thân nó đen xì, dưới thân thể là mấy trăm cái chân như lợi đao, quá nửa ánh lên màu lam, hiển nhiên chứa kịch độc.
Trên cái lưng đen xì là từng hàng gai như thuẫn bài, ba sợi vàng từ đầu vươn đến tận hai gai độc ở đuôi.
Bách túc hung ngô tỏ rõ vẻ uể oải, trong giếng lửa chỉ có chút hỏa quang, không thấy bảo quang mà Vọng Long nói.
Tôn Lập nghi hoặc, trên đầu họ có mấy cụm thạch anh, vừa hay gã thấy hình ảnh Bách túc hung ngô.
Là đầu Bách túc hung ngô.
Gã qua thạch anh mà thấy Bách túc hung ngô, nó cũng thấy được bọn gã ẩn sau Vũ văn thạch!
Tôn Lập thầm kêu: "Bị phát hiện!"
Gần như cùng lúc gã kêu thì Bách túc hung ngô nép sát mặt đất lao vút tới.
"Vù!"
Bón lá cờ trải ra, bốn người cùng dồn linh nguyên vào, tinh mang trải ra, ngưng tụ lạih.
Trận pháp này là "Thiên tinh thần hộ đại trận", biến linh nguyên và thiên địa linh khí cạnh đó thành mấy trăm đạo tinh mang, dựa vào trận pháp biến hóa để giao chiến.
Trận pháp này khá nổi danh tu chân giới nên được Vọng Long chọn.
Bốn người đứng thành hình vuông, Sùng Dần và Sùng Bá đứng trước, Tôn Lập và Sùng Mạch ở sau.
Tôn Lập khẽ quát, Hỏa lan ngọc ấn được ném ra. Ngọc ấn bay lên, đạm hồng sắc hỏa diễm dưới đáy ấn nổ vang, biến thành rợp trời lửa cháy.
Trong ánh lửa rừng rực, cửu mục linh văn từ từ bay lên, kim quang bao kín bốn người.
Danh sách chương