Vọng Long được hai quả trứng Bách túc hung ngô thì kích động. Tạm thời không thể bình tĩnh. Bảo vật này là nhân tố để sau này y xưng bá Tố Bão sơn, sánh với Vọng Hư!
Xem ra mạo hiểm quả nhiên đáng giá.
Vọng Long thực tế đang cân nhắc, Sùng Bá, Sùng Dần và Tôn Lập đều có tiền đồ, có nên thu nạp...
Tôn Lập nằm nghỉ, gã thuộc nhóm canh gác sau nửa đêm.
Bất quá gã không ngủ mà liên tục giao lưu với La Hoàn, Võ Diệu.
"Lưỡng vị lão tổ, cái đĩa đó là gì?"
Thứ đó hiện không thể lấy ra, vạn nhất bị phát hiện, chạm tới Vọng Long thì tai họa.
Tôn Lập nhìn qua mấy lần, ấn tượng rất rõ, chỉ là cái khay không theo quy tắc nào, nguyên liệu nửa như đá nửa như gỗ, cực kỳ bình thường.
La Hoàn nói: "Thứ đó chưa hoàn chỉnh, hiện giờ vô dụng."
Tôn Lập biết La Hoàn không vô cớ bắt gã mạo hiểm lấy thứ đó về: "Còn sau này?"
"Đông điển thì e thế giới này không ai biết." La Hoàn không vòng vo, nói ngay: "Đấy là mảnh vỡ của Luân hồi bàn của thế giới nào đó tan vỡ, khống chế lục đạo luân hồi pháp tắc!"
Tôn Lập cả kinh: "Lục đạo luân hồi! Luân hồi bàn!"
Gã quá kinh ngạc, biết thứ La Hoàn bảo lấy về thì phi thường trân quý nhưng tuyệt đối không ngờ quý đến thế.
Lục đạo luân hồi, là pháp tắc tối căn bản của thế giới - là cơ sở cốt lõi.

Không có lục đạo luân hồi pháp tắc, thế giới này sẽ loạn lên rồi tan vỡ.
Dù đó chỉ là mảnh Luân hồi bàn thì cũng bất phàm.
Võ Diệu chen lời: "Thật không ngờ, bảo vật trân quý thế này lại rơi rớt ở đây. Tôn Lập, nếu ngươi có thể mở động thiên thế giới, ảnh vỡ vào rồi từ từ ôn dưỡng, sau này có mảnh khác để dung hợp thì càng tốt, sẽ có ngày có được Luân hồi bàn hoàn chỉnh, khi đó động thiên thế giới của ngươi có lục đạo luân hồi pháp tắc, không kém gì thế giới thật sự!"
Tôn Lập hớn hở, lời Võ Diệu khiến gã đầy mong ngóng, tạm thời động thiên thế giới có lợi ích lớn nhất là tiếp dẫn sức mạnh của sinh linh trong đó cho chủ nhân sử dụng, nếu động thiên thế giới của gã diễn hóa thành thế giới thật sự, có quy tắc tối căn bản như lục đạo luân hồi thì sinh mệnh trong đó sẽ không ngừng phát triển!
Nghĩ thôi là háo hức ròi!
Không rõ Bách túc hung ngô lấy mảnh vỡ Luân hồi bàn từ đâu, mà lại đem đựng trứng.
Tôn Lập bỏ qua hai quả thú noãn để Vọng Long an tâm, thực tế gã còn thu lợi gấp vô số lần.
Tối đó gã hưng phấn đến không ngủ được, bên ngoài liên tục có tiếng yêu thú đi qua hoặc tới thăm dò.
Hiển nhiên, yêu thú đều rút lui.
Sau nửa đến lượt bọn gã gác, gã giả đò uể oải cùng gác tới sáng với chúng nhân.
Thu hoạch được hai quả trứng, Vọng Long vui vẻ, nhưng lần này không đạt mục tiêu rèn luyện, trời sáng là y dặn tất cả thu dọn xong sẽ tiếp tục vào sâu trong Liệt Hỏa cốc.
Những người thụ thương sau một đêm nghỉ ngơi, đã có thể hành động.
Sùng Mạch tuy bị đánh đau nhưng chỉ là vết thương ngoài da, thương thế thật sự lại là cái tát của Sùng Dần hàm chứa âm kình.
Bất quá dù thế, Sùng Mạch đã hành động được, khuôn mặt sưng vù khiến mắt nheo lại hẹp tí, liên tục nhìn Tôn Lập đầy thù hận!
Tôn Lập như thể không biết.
Vọng Long cẩn thận lao lên không, xác định rồi chọn hướng.
Y còn lo lắng Bách túc hung ngô - hài tử bị cướp thì nó không đời nào bỏ qua, nên y rất cẩn thận, đi dưới đất.
Liệt Hỏa cốc không có rừng nhưng là từng vạt rừng đá tua tủa như "cây cối".
Vọng Long dẫn chúng đệ tử đi trong rừng đá, dọc đường gặp mấy yêu thú, không cần các đệ tử vây lại thì Vọng Long đã lôi đình xuất thủ, giết sạch.
Y tốc chiến tốc quyết, không muốn thành động tĩnh, kinh động Bách túc hung ngô.
Lại qua một khu rừng đá thưa thớt, phía trước là một vùng bằng phẳng tạm thời.
Tiếp đó trước mắt chúng nhân xuất hiện một vực sâu lớn, trông như lòng hồ cạn.
Vọng Long tới cạnh hố, một chốc sau vẫn bất động.
Các đệ tử bám theo, nhìn rõ thì đều ngẩn ra.
Dày đặc thi thể Ma diễm mị! So với đàn tập kích họ trong ngày đầu vào cốc thì nhiều mấp mấy lần, có thể không chỉ một đàn mà Ma diễm mị trong cả Liệt Hỏa cốc đều chết ở đây.
Ngực mỗi con Ma diễm mị đều có vết thương lớn, yêu tâm biến mất, đoi mắt đỏ máy kinh rợn đã tắt, nhìn lên thinh không.
Thi thể đủ loại tư thế, xem ra từng giãy giụa nhưng vô dụng.
Kỳ lạ là giữa hố trống trơn, không có thi thể Ma diễm mị nào, không có dấu vết gì, quả thật quái dị.
Vọng Long đứng cạnh hố, sắc mặt cực kỳ khó coi. Tôn Lập nhìn y, trong lòng càng ngưng trọng.
Vọng Long ít nhất cũng Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, Tôn Lập đoán y thậm chí đã đột phá Chân nhân cảnh, chiến lực cao cường, còn pháp khí cao cấp như huyết sắc cổ bi mà cũng nhăn nhó thì tình hình rất nguy hiểm.
Y nhìn khắp hố, mấy trăm con Ma diễm mị nằm lộn xộn.
Đoạn nói: "Toàn bộ đều một đòn lấy mạng."
Tôn Lập cả kinh: "Một đòn!?"
Gã nhìn kỹ mấy con Ma diễm mị, thân thể chúng chỉ có vết thương trên ngực, Vọng Long nói một ddnf mất mạng, có nghĩa là người đáng sợ đó vừa giết chết Ma diễm mị là lấy luôn yêu tâm ra!
Vọng Long im lặng đi xuống, tốc độ đi qua đám thi thể Ma diễm mị rất chậm, liên tục dừng lại xem.
Sùng Dần Sùng Bá không có tu vi cao thâm như thế, cũng kiểm tra thi thể Ma diễm mị, Tôn Lập đitheo.
Đại bộ phận đệ tử đều ở lại, ai nấy nhợt nhạt mặt mày.
Không ai ngốc, tuy không nhận ra nhiều chi tiết nhưng thi thể khắp nơi, phức tạp mà không loạn, phần lớn do Ma diễm mị để lại chứng tỏ mấy trăm thi thể do một yêu thú giết!
Hiển nhiên không phải Bách túc hung ngô, chứng tỏ rằng trên mặt Liệt Hỏa cốc vốn không mấy nguy hiểm không chỉ có lục phẩm thượng Bách túc hung ngô đang tìm họ mà còn một yêu thú không kém!
Một lúc sau, Vọng Long và bọn Tôn Lập đều tới, Vọng Long dừng cạnh hố một lúc, tựa hồ cân nhắc rồi phất tay: "Đi tiếp, tất cả cẩn thận."
Sùng Dần và Sùng Bá nhìn nhau, đều lo lắng.
Dọc đường, yêu thú đáng sợ đó không xuất hiện, mà có sáu con cửu phẩm thượng yêu thú Lục túc hỏa mãng ẩn sau đống đá tập kích đội ngũ.

Không cần đệ tử ra tay, Vọng Long chẻ sáu con thành mười hai khúc.
Sùng Dần lấy yêu tâm xong, đội ngũ đi tiếp.
Hành trình sau đó cũng nhạt nhẽo như không khí nóng rẫy trong Liệt Hỏa cốc, không gặp yêu thú ngu xuẩn nào nữa.
Thấy trời tối dần, Vọng Long chợt dừng bước, lắng tai nghe, sơn cốc có tiếng gió nóng ào ạt.
Vọng Long biến sắc, không hề do dự phất tay: "Triệt thoái! Lập tức triệt thoái! Bỏ nhiệm vụ!"
Bọn Sùng Kim ngẩn người, Sùng Bá không hề do dự phất tay chấp hành mệnh lệnh, quát các đệ tử: "Hậu đội thành tiền đội, quay lại theo đường cũ."
Giang Sĩ Ngọc không hiểu: "Tôn Lập, sao hả, đến đây rồi vì sao quay lại?"
Tôn Lập thầm bội phục, Vọng Long quả nhiên quyết đoán, người khác có lẽ sẽ như Giang Sĩ Ngọc, đến đây rồi mà về thì hơi tiếc nuối, còn chết ngần ấy người.
Y đã nhận ra phía trước có hung hiểm, lập tức quyết định triệt thoái.
Tôn Lập giải thích: "Ban nãy không nghe thấy tiếng yêu thú nào, hiển nhiên yêu thú đáng sợ đó ở trước mặt. Vọng Long sư thúc quyết định rất chính xác."
Giang Sĩ Ngọc không chú ý thấy, Tôn Lập nói vậy, nhớ đến mấy trăm thi thể Ma diễm mị thì run lên.
Kỳ thực Tôn Lập còn một chi tiết chưa nói, lúc xem xét thi thể Ma diễm mị thì thấy ở vết thương có dấu nước bọt, tức là giết yêu thú mấy trăm con Ma diễm chỉ cần dùng đầu lưỡi cũng xé được thân thể cứng đanh của chúng rồi rút yêu tâm!
Yêu thú này ít nhất cũng lục phẩm hạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện