Các loại độc đơn cho vào lửa, chỉ gần nửa canh giờ là tan hết.
Trong ngọn lửa lơ lửng một cụm dịch nhầy đen xì, thoáng nhìn là thấy độc tính vô cùng kịch liệt!
Một lúc sau, bên ngoài dịch nhầy hiện lên một lớp "nước".
La Hoàn bảo: "Đây rồi, thu mau."
Tôn Lập dùng linh nguyên thu lấy lớp “nước” vào một bình ngọc nhỏ.
Đoạn thu thần hỏa, tro thuốc cho hết vào rương của Sùng Ngọc.
Kế hoạch ban đầu của Tôn Lập là tôi luyện độc tính trong Nhiên hồn đơn, chủ ý này của La Hoàn, Nhiên hồn đơn h độc tính cực kỳ kịch liệt, nhưng độc đơn có thể kích phát tiềm lực, độc tính không dễ bị tu sĩ sát nhận ra mà còn được coi là linh đơn.
Độc tính tôi luyện được cho vào đơn dược Sùng Ngọc thường dùng, không kích phát tiềm lực mà khiến y trúng độc.
Độc tính một viên Nhiên hồn đơn không đủ lấy mạng y nhưng tuyệt đối khiến y cực độ hư nhược – cơ hội của Tôn Lập là đấy.
Sùng Ngọc muốn giết gã, gã không có lý do để y sống trên đời!
Bất quá đến Sấu Ngọc trai, không ngờ Sùng Ngọc cất giấu ngần ấy độc đơn, Tôn Lập có ngay kế hoạch.
Kế hoạch trước quá chậm, tôi luyện độc tố xong còn phải cho vào linh đơn Sùng Ngọc thường dùng, ít nhất một ngày sau y mới dùng linh đơn tu luyện. Có người còn ba ngày mới dùng một lần, hoặc tới sáu ngày, Tôn Lập phải đợi tới khi nào?
Độc tố mới này dữ dội hơn một viên Nhiên hồn đơn trong kế hoạch trước đó của Tôn Lập, lại khó phát hiện hơn.

Độc tố được lấy xong, Tôn Lập chợt nghe phía trên đầu có tiếng động, như thể một viên ngói bị giẫm võ, một con mèo lao qua.
Tôn Lập nhíu mày, Sùng Ngọc tựa hồ bị kinh động, nhưng tiếng động tắt ngay, lại không dấy lên cảnh giác, đây là Tố Bão sơn, y là đại đệ tử của chưởng giáo chân nhân thì có gì nguy hiểm?
La Hoàn nhạt giọng: "Đấy là ‘thiên triệu", trời cao cảnh cáo ngươi, khí số Sùng Ngọc chưa tận, ngươi giết y thì khí vận cũng bị ảnh hưởng."
Tôn Lập cười to: "Thiên triệu? Khí số? La tổ lão nhân gia cũng tin thứ đó? Nếu thân tại hồng trần thì cần tuân thủ, nhưng chúng ta là tu sĩ, vốn phải nghịch thiên, nếu tin vào khí số thì buồn cười biết bao?"
La Hoàn cũng cười: "Ta tin nhưng thứ đó thì sao có thành tựu như bây giờ?"
Tôn Lập mặc kệ thiên triệu, chợt thấy lòng thoáng hẳn, cảm giác như lửa cháy bừng lên. Tự mở ra một lối riêng!
Tâm cảnh lại tăng tiến, phá thêm một tầng.
Gã cầm lọ ngọc, lẻn sang phòng bên.
Sùng Ngọc đã nghỉ, tu hành là một quá trình tuần tự, trừ bế quan khổ tu thì tu sĩ thường không đả tọa cả ngày đêm. Có cả nghỉ ngơi mới lâu bền.
Tôn Lập vô thanh vô tức đến cạnh giường Sùng Ngọc, trên bàn bằng gỗ tử đàn có một ấm trà bằng sứ.
Gã chỉ tay, độc tố chú dồn vào đó.
Đoạn gã nhìn quanh, chọn một chiếc ghế ngồi xuống đợi.
Đến lúc trời sắp sáng, Sùng Ngọc mới vươn mình, cầm ấm trà rót ra uống.
Tôn Lập nhíu mày, gì mà khí số chưa tận, nếu thế Sùng Ngọc sao lại uống độc dược! Quả nhiên khí số không phải bản nguyên quy tắc, chỉ cần không quan tâm thì sẽ có niệm lực bức lùi, không để ảnh hưởng đến mình. Chắc vì thế người ta thường nói, "tin thì có, không tin thì không có..."
Tôn Lập cứ đợi, cảm giác này rất tuyệt, tận mắt thấy cừu nhân đi về vực sâu chết chóc.
Sùng Ngọc không thấy có gì không ổn, uống trà xong thì ngồi nghỉ, vừa hay đúng cái ghế cạnh Tôn Lập. Hai người chỉ cách nhau mỗi kỷ trà.
Tôn Lập ghé mặt nhìn y, gần như nhìn rõ mọi sợi lông tơ trên mặt, trong mắt gã, mỗi sợi lông toát lên khí tức tử vong!
Ở cạnh đối phương mà đối phương không biết, biết y sẽ chết mà chính y lại mù mờ, gã chợt thấy mình thích cảm giác này!
Sùng Ngọc chỉnh lại y phục, đứng lên định gọi đồng tử, đi được một bước là hơi run người.
Trong mắt Tôn Lập đã thấy huyết quản, kinh mạch của y từ tâm tạng liên tục khuếch tán hắc khí, mấy đại động mạch trên cổ đã đen như mực!
Sùng Ngọc đỡ tay vào bàn, chén trà rơi xuống đất, đồng tử nghe thấy chạy vào: "Đạo thần."
Sùng Ngọc phất tay, cuồng phong dấy lên hất tung hai cánh cửa, hai đồng tử văng đi, không rõ sống chết thế nào.
Y gầm lên: "Ai!?"
Y loạng choạng, tròng mắt trở nên đen tuyền một màu, con ngươi đỏ rực.

"Ai! Ai! Ai!"
Sùng Ngọc cuồng nộ, ba đạo minh hoàng sắc quang mang sau lưng bay lên, như bão tố lướt qua phòng, bàn ghế bằng gỗ tử đàn mộc cùng cả cái giường đều nát vụn.
Trong ba đạo minh hoàng sắc quang mang ẩn tàng ba cây dao ba mũi, tìm khắp phòng mà không thấy địch nhân thì thu về, bảo vệ phía trên đầu.
Sùng Ngọc thở hồng hộc, cố bình tĩnh lại, mở trữ vật không gian, móc ra một lọ ngọc đổ lấy một viên đạm kim sắc linh đơn.
Linh đơn lăn ra, dấy lên quang vụ, ngưng thành linh văn thâm ảo.
La Hoàn bất ngờ: "Không để y uống, đấy là thánh dược giải độc Đại vu đơn từ thời kỳ thượng cổ!"
Tôn Lập biết không thể ẩn thân được nữa, Mãng long tỏa liên như độc xà mổ vào cổ tay y. Không ngờ, gã vẫn phải xuất thủ.
Gã quyết định giết Sùng Ngọc thì không thể thay đổi, cùng lắm là rời Tố Bão sơn!
"Chát!" Mãng long tỏa liên bị đao nhọn chặn lại, Sùng Ngọc thấy Tôn Lập, cả kinh: "Ngươi, ngươi lớn mật thật!"
Tôn Lập cười lạnh: "Người không phạm ta, ta cũng không phạm người. Sùng Ngọc, ta đã giành một vị trí dưới địa phủ cho ngươi!"
"Bốp, bốp, bốp", hư ảnh trùng trùng điệp điệp như dốc núi ép tới, Sùng Ngọc cười ha hả: "Tôn Lập, tu vi Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng mà định giết ta? Quá ngây thơ!"
"Ầm!" Sợi xích quất lên mũi đao, áp lực kinh nhân, Sùng Ngọc cả kinh, sau lưng Tôn Lập, ngũ sắc quang mang ngưng thành dải rủ xuống.
"Trận kỳ!" Sùng Ngọc cả kinh: "Sao ngươi lại có trận kỳ?!"
Tôn Lập thẳng tiến tới Phàm nhân cảnh đệ thất trọng, Mãng long tỏa liên vung lên, vang tiếng rồng gầm, “Thái bình sát đạo” tu chân vũ kỹ liên miên bất tuyệt, áp lực như biển dồn lên đầu Sùng Ngọc.
Y muốn uống linh đơn nhưng “Thái bình sát đạo” không cho y cơ hội.
Đại vu đơn đã nằm trên tay mà không thể nuốt xuống họng.
Y đường đường Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, nhưng trúng kịch độc nên chỉ phát huy được thực lực Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, kém Tôn Lập hai tiểu cảnh giới.

Với người khác, một tiểu cảnh giới cũng là ưu thế áp đảo tính nhưng gặp Tôn Lập, Mãng long tỏa liên vốn đã nghịch thiên, cộng thêm “Thái bình sát đạo” thì bức Sùng Ngọc không thể uống giải dược.
"A -"
Sùng Ngọc gầm lên, ba mũi đao dấy lên sức mạnh, không tiếc tổn hao tự thân, nối ba đạo quang mang thành một, quét vào Tôn Lập.
Y nghiến răng vứt pháp khí, xô đổ tường lao đi!
Tôn Lập vung sợi xích quấn lên tay, cánh tay to gấp đôi, trong lòng sát ý vô hạn, “Thái bình sát đạo” bạo phát, tung quyền đấm tới.
"Chát!"
Ba mũi đao không rõ rơi xuống chỗ nào.
Tôn Lập phất tay, ba mươi sáu thiết hoàn tản ra thành phi đao, bắn vút qua, Sùng Ngọc không ngờ Tôn Lập chỉ một quyền là chấn tan Tam đao liên hoàn tỏa, vừa lao ra là phi đao đuổi sát.
Mãng long tỏa liên được Võ Diệu chỉ dẫn luyện chế, dù phẩm cấp hay mức độ đều hơn mũi đao của Sùng Ngọc.
Hình dáng sợi xích tuy bá đạo nhưng khó chơi nhất lại ba mươi sáu mũi phi đao hình tròn.
Lúc bắn ra đã tốc độ kinh nhân, đấy là hiệu quả Tôn Lập lĩnh ngộ "tốc độ" – một trong hai yếu tố của võ kỹ tu chân.
Sùng Ngọc không kịp uống Đại vu đơn, sau lưng đã ràn rạt hàn phong, y như con khỉ trên ngọn cây, chật vật tránh né đợt tấn công đầu tiên, phi đao không cần Tôn Lập khống chế, tự động vòng về.
Ba mươi sáu lưỡi phi đao đều khác nhau, đấy là lợi ích của đoán khí, khi vòng về thì bán kính bay cũng khác, thậm chí Tôn Lập cũng không thể khống chế, Sùng Ngọc càng không thể lần ra quỹ tích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện