Một cỗ xe ngựa thong thả đi trên đường núi.
Xe không lớn, trang trí đơn giản, một con ngựa đen gầy uể oải kéo xe, vó lại lớn cỡ miệng bát, đủ thấu tuy không đẹp mắt huyết thống trân quý.
Bất quá đặc biệt nhất là không có xa phu.
Vó ngựa gõ cồm cộp xuống đường, mỗi lúc gặp chỗ rẽ là thinh không lại ánh lên quang mang nhàn nhạt, ngưng tụ thành cái thước chỉ đường, còn ngựa ngoan ngoãn rẽ theo.
Trong xe rất rộng, không phủ hợp với thể tích cỗ xe.
Trong xe chỉ có hai đạo sĩ, người lớn tuổi hơn xếp bằng đả tọa, người trẻ hơn có phần nóng ruột, liên tục vén rèm xem. Cảnh sắc trong núi rất đẹp nhưng đạo sĩ đó nhìn nhiều nên không thấy thích.
Đường núi gập ghềnh nhưng trong xe còn êm hơn đi thuyền.
"Sư huynh, Liên Hoa Đài thôn hai năm trước có thiên tai? Sao lại không nghe thấy thôn này tổn thất gì?"
Sư huynh đang đả tọa từ từ mở mắt: "Tin tức của bản môn không sai, có sai thì chúng ta đi một chuyến cũng không sao. Nếu đúng thì thu hoạch được một đệ tử thiên tài, công lao của chúng ta không nhỏ đâu."
Đạo sĩ trẻ tuổi cười lạnh: "Hắc hắc, hai năm trước ai ngờ thiên tai đó mang lại cho tu chân giới ngần ấy ngọc thô!"
Sư huynh cũng cảm khái: "Đích xác, ở mỗi nơi có vẫn thạch rơi đều phát hiện tuệ căn, trước kia cả chục năm chưa chắc có một trong thập đại tuệ căn xuất hiện, lần này có tới bảy, tám mầm non, chả trác lão tiền bối các môn các phái tìm đủ cách lục lọi mọi xó xỉnh có vẫn thạch rơi."
"Không ai ngờ tai họa lại thành cơ duyên của cả tu chân giới, càng không ngờ ma tu lại phái cao thủ tuyệt đỉnh lén vào Đại Tùy, tìm kiếm mầm non tu hành."
"Đúng, nghe nói thất đại phái đều phái người ngăn ma tu nhưng kết quả tổn binh chiết tướng, bị người ta đưa nhân tài đi mất."
"Hừ, ma tu phái toàn Chân nhân cảnh cường giả, thất đại phái tổng cộng có được mấy vị chân nhân? Không thua được sao..."
Cả hai ở trong xe đàm luận về kiến văn ở tu chân giới, không lo lắng gì việc lấy được lòng tin của thôn dân Liên Hoa Đài.
Đạo nhân trẻ tuổi nhìn ra ngoài: "Sư huynh, sắp đến rồi."
Sư huynh khẽ gật đầu, hai ngón tay chọc lên không, hoàng chỉ linh phù đột nhiên xuất hiện, trên tấm phù vẽ hình mây màu bằng chu sa.
Y bắt pháp quyết, thầm niệm chú ngữ, ngón tay khẽ rung quát: "Đi!"
Hoàng chỉ linh phù nát thành quang mang, to lên, bao lấy cỗ xe kéo lên không. Con ngựa gầy vểnh cổ hí vang, bốn vó gõ trên không, xé gió lao về phía Liên Hoa Đài thôn.
...
Đúng như đạo sĩ trẻ tuổi Sùng Phác và sư huynh Sùng Triệu đã tính, xe bay tới Liên Hoa Đài thôn, quả nhiên ngu dân sơn dã sợ hãi, quỳ xuống nghênh tiếp, cung kính mời cả hai vào.
Tại nhà Điền thôn trưởng, Sùng Triệu ngồi bất động, Sùng Phác nói nhanh về ý định chuyến đi.
Nghe nói "Tiên nhân" đến thôn tìm truyền nhân, Điền thôn trưởng và mấy vị lão giả trong thôn hào hứng khôn tả, Điền thôn trưởng dặn gia nhân dâng của ngon vật lạ chiêu đãi lưỡng vị thượng tiên, một mặt đi khắp thôn báo tin vui.
Cả thôn xôn xao: tiên nhân đến chọn đồ đệ kia đấy, được chọn là một bước lên trời, có tiền đồ hơn tham gia khoa cử nhiều!
Không đầy một bữa cơm, nam nữ từ mười lăm trở xuống trong toàn thôn đều tụ tập ngoài nhà Điền thôn trưởng.
Trước đó, Điền thôn trưởng tự bưng rượu ngon lên rót cho lưỡng vị tiên nhân, cười hỏi: "Lưỡng vị thượng tiên, chuyện là... Tiểu lão nhi có việc nhờ vả, không biết hai vị thấy tiểu nhi thế nào?"
Sùng Phác đạo nhân không dám quyết, nhìn sư huynh. Sùng Triệu đạo nhân hỏi: "Lúc đến đây, bọn tại hạ nghe nói trong thôn có tài tử kiệt xuất, không rõ con cái nhà ai?"
Điền thôn trưởng mỉm cười vòng tay: "Ha ha, chính là khuyển tử."
"A?" Hai đạo nhân nhìn nhau, Sùng Triệu không dám làm cao, hơi khom người: "Vậy thì mời công tử vào đây."
"Được, được..." Điền thôn trưởng vội vàng dẫn nhi tử Điền Anh Đông vào.
Điền Anh Đông không còn là thiếu niên tụ tập đồng bạn vô công rồi nghề đi cười nhạo tên Tôn Lập như hai năm trước.
Linh trí đại khai, mang danh tài tử, mỗi động tác của y hiện giờ đều có đôi phần khí độ.

Thấy hai đạo nhân, dù biết cả hai phi phàm, nhưng y tiến thoái ung dung, hơi chắp tay vái: "Học sinh Điền Anh Đông, xin chào lưỡng vị thượng sư."
Sùng Phác háo hức nhìn sư huynh, Sùng Triệu bắt pháp quyết trong tay áo đạo bào, mắt trái ánh lên kim quang cơ hồ không thể nhận ra.
"Sư huynh, sao hả?"
Sùng Triệu mỉm cười, khách khí hẳn với Điền Anh Đông, đứng dậy chào: "Điền công tử, mau vào đây, sau này chúng ta sẽ ngang vai với nhau."
Cha con Điền Anh Đông và Sùng Phác cùng hớn hở!
"Lưỡng vị thượng sư, tức là Anh Đông nhà tiểu lão nhi đã được duyệt?" Điền thôn trưởng không dám tin.
Sùng Phác cũng hỏi: "Sư huynh, sao hả?"
Sùng Triệu đáp: "Điền công tử tất nhiên thông qua, toàn thân linh quang, e là thuộc thập đại tuệ căn. Bất quá Quan khí chi thuật của sư huynh đạo hành chưa cao, là tuệ căn nào cần kiểm tra kỹ."
Y đáp luôn cả câu hỏi của Điền thôn trưởng và sư đệ.
Điền thôn trưởng hớn hở, kéo nhi tử quỳ xuống: "Anh Đông, mau đa tạ đại ân của lưỡng vị thượng sư."
Sùng Triệu và sư đệ vội đỡ cả hai dậy: "Vạn lần không nên, sư huynh đệ mỗ không dám."
Điền Anh Đông được xác định thuộc thập đại tuệ căn, dù là tuệ căn nào cũng chỉ cần nhập môn, tương lai sẽ là thân truyền đệ tử, địa vị còn trên Sùng Triệu và Sùng Phác, cả hai tuyệt đối không dám làm cao với y.
Điền thôn trưởng lại kéo Điền Anh Đông chúc rượu , cả hai liên mồm không dám, bốn người cùng nâng ly.
Sùng Triệu và Sùng Phác như quên hết đám đông bên ngoài, nhiệt tình nói cho Điền Anh Đông biết sự vụ về tu chân giới.
Cả hai có ý giao hảo Điền Anh Đông, tất nhiên phải chịu nhún, kết giao được với vị thân truyền đệ tử tương lai này, không lộ dấu vết gì cũng để lại ấn tượng tốt, thủ đoạn inh vô cùng.
...
Tôn Lập đứng trong đám đông, bê cạnh là đệ đệ Tôn Thuần.
Cũng như tất cả, họ cũng bị quên lãng, cứ đợi ở ngoài.
Sau chừng một bữa cơm, có người nóng ruột, dần dần có tiếng bàn tán bất mãn. Tôn Thuần kéo tay ca ca: "Ca ca, họ làm gì ở trong mà nghe có vẻ vui lắm."
Tôn Lập vẫn đứng yên: "Không vội làm gì."
Nếu nói thay đổi lớn nhất mà giọng nói trong óc mang lại cho gã sau hai năm là trầm ổn, trầm ổn hơn xa thiếu niên cùng tuổi – không thế tất gã bị giọng nói đã khiến cho phát điên rồi.
Gã bảo được Tôn Thuần chứ không bảo được người khác.
Tiếng xì xầm càng lúc càng lớn, sau cùng ở trong cũng nhận ra.
Sùng Triệu sư huynh đệ và Điền thị phụ tử đã uống đến độ, nhận ra quan hệ với Điền Anh Đông gần gũi hơn nhiều thì vỗ trán, ra vẻ: "Chà chà, để Điền thôn trưởng cười chê rồi, gặp Điền sư đệ mà quên cả việc chính. Đi nào, Điền sư đệ cùng bọn tại hạ ra ngoài xem Liên Hoa Đài thôn còn mầm non nào nữa không. Điền sư đệ là tuệ căn gì cũng nhân thể kiểm tra luôn."
Điền Anh Đông kích động vô cùng, tuy y rất tự tin vào mình nhưng cũng được biết tu tiên là việc hư vô phiêu diêu, không thể nói cứ thông tuệ cơ linh là có thể tu tiên, tựa hồ tiên nhân cần yêu cần hà khắc gì đó.
Kỳ thực lúc vào, y không bình tĩnh như vẻ mặt, biết được chọn rồi thì càng hớn hởn, trò chuyện với lưỡng vị đạo huynh thì bất tri bất giác uống thêm không ít.
Cả bốn đi ra, lưỡng vị đạo trưởng không sao, vận công bức hơi rượu là như thường. Điền thị phụ tử thì mặt đỏ tía tai.
Thấy lưỡng vị thượng tiên đi ra, tiếng bàn tán nhỏ đi.
Bọn Sùng Triệu bình dị dễ dần trước mặt Điền Anh Đông chứ với trẻ con trong thôn thì không, cả hai quét mắt một vòng, Sùng Triệu ngầm vận Quan khí chi thuật, dù đã biết trước cũng khẽ à lên kinh ngạc.
Sùng Phác hỏi khẽ: "Sư huynh, sao hả?"
Sùng Triệu khẽ lắc đầu: "Không ngờ nơi đây còn một mầm non nữa, tuy tư chất bình thường nhưng có thể nhập tiên môn."
Sùng Phác cũng bất ngờ: "Thật hả? Khéo thế sao, một sơn thôn có tới hai người hợp cách."
Trước kia môn phái chọn đồ đệ, đừng nói một tiểu sơn thôn, dù là đại thành nhân khẩu mấy chục vạn cũng chưa chắc có ai hợp cách. Tại tiểu sơn thôn có vài trăm mống như Liên Hoa Đài lại có tới hai, khó trách y kinh ngạc.

Sùng Triệu phất tay: "Ai đồng ý tham gia xét tuyển thì xếp hàng, lần lượt bước lên."
Bọn Sùng Triệu nhờ Điền thôn trưởng sai người khiêng bàn tới đặt trong sân, Sùng Triệu có ý chấn nhiếp hài đồng trong thôn nên giơ tay, móc từ hư không ra một tấm ngọc như ý.
Quả nhiên tiếng xì xầm tiêu tan vô ảnh vô tung, ai nấy tỏ vẻ không tin nổi.
Tôn Thuần cũng tròn mắt, mấy hài đồng chưa từng ra khỏi thôn đã bao giờ được thấy bản lĩnh tiên gia cỡ này?
Chương 02: Tiên sư tới từ phía tây (2)
vipvanda :
Trong óc Tôn Lập vang lên giọng nói khinh miệt: "Trữ vật đại hạng bét cũng đem khoe khoang."
Tôn Lập lấy làm lạ: "Trữ vật đại?"
Giọng nói đó đáp ngay: "Đủ tên phải là ‘Tiểu hỗn nguyên hư không trận pháp độc lập trữ vật không gian’, trữ vật đại, trữ vật giới chỉ đều chỉ là bề ngoài, nguyên lý cụ thể là lợi dụng trận pháp móc nối với không gian độc lập trôi trong hư không vô tận..."
Giọng nói giảng giải rất kỹ nhưng Tôn Lập hoàn toàn không hiểu.
Hồi lâu sau, giọng nói tựa hồ hiểu ra, ai oán: "Đàn gảy tai trâu!"
Giọng nói vẫn tranh cãi vang lên tiếng cười thích thú.
"A -"
Tiếng hô kinh hãi vang lên, Tôn Lập nhìn qua, ở đầu đội ngũ xếp hàng, Điền Anh Đông thử đầu tiên, gí mi tâm sát ngọc như ý, quang mang rực rõ dấy lên, ngưng tụ thành cầu vồng bốn màu!
Sùng Triệu vội nói: "Đỏ lam trắng xanh! Đây là... Bảo lưu tuệ căn! Thập đại tuệ căn, Bảo lưu tuệ căn thiên về thuật pháp! Chúc mừng Điền sư đệ!"
Bảo lưu tuệ căn xếp nhóm đầu trong thập đại tuệ căn trứ danh. Sùng Triệu đạo nhân trực tiếp đổi xưng hô trước mặt đám đông.
Điền thôn trưởng cười không ngậm miệng được. Điền Anh Đông cố ra vẻ trấn định theo kiểu tài tử, khuyên phụ thân: "Cha, tuy có tuệ căn, nhưng thành tựu sau này vẫn do hài nhi nỗ lực."
Sùng Phác hoan hỉ, lạnh lùng liếc tất cả, cả hai để Điền Anh Đông thử trước vì muốn tất cả hiểu Điền Anh Đông có tư cách khiến họ phải đợi ở ngoài!
Điền thôn trưởng lúc đó nhớ đến những người khác: "Lưỡng vị tiên sư, có nên để những người khác thử?"
"Được." Sùng Triệu phất tay bảo người đầu tiên: "Nào, làm y như Điền sư đệ ban nãy."
Nam hài này là người Lý gia ở phía đông thôn, mới mười một tuổi, khẩn trương vô cùng lại quá khao khát, dính ngọc như ý vào mi tâm nhưng ngọc như ý không hề phản ứng.
Thoáng sau, Sùng Triệu cấm cảu: "Thất bại, tiếp theo!"
Lý gia tiểu tử thất vọng lui xuống.
Tiếp theo, không ai khiến ngọc như ý phát quang, bất tri bất giác sắp tới Tôn Lập.
Đệ đệ Tôn Thuần ở sau lưng khẩn trương nắm tay lại: "Ca ca, đệ có được không? Được không?"
Tôn Lập mỉm cười không đáp.
Sau cùng cũng đến Tôn Lập, không ai chú ý.
Các hài tử trong thôn đang trong lúc lanh lợi, biểu hiện của Điền Anh Đông cho thấy ai càng thông tuệ thì càng dễ qua.
Tôn Lập từ bé đã không nổi bật, cả thôn trừ cha mẹ gã thì không ai chú ý, phu tử cũng không nhận xét tốt về gã, người như gã sao qua được?
Họ đều chú ý đến Lý gia lão tam ở sau Tôn Thuần.
Trong thôn có ba họ chính: Điền, Lý, Tôn. Trước khi Điền Anh Đông quật khởi, Lý gia lão tam là đệ nhất cao đồ trong mắt phu tử. Nếu ai đó qua được thì nhất định là Lý gia lão tam.

Tôn Lập bước lên, Sùng Triệu nhạt nhẽo: "Bắt đầu đi."
Tôn Lập cầm ngọc như ý, gí vào mi tâm.
Trong lúc tất cả đợi gã bị quát lui đi, để tới lượt Lý gia lão tam thì ngọc như ý thượng chợt lóe quang mang. Quang mang không mạnh, chỉ hơi vàng nhạt, không sánh được với khí thế cầu vồng bốn màu của Điền Anh Đông nhưng ngọc như ý đích đích xác xác sáng lên!
"A..."
Các hài đồng kinh ngạc, cả Điền thôn trưởng cũng không ngờ, Tôn Lập vốn không nổi bật trong thôn lại qua được.
Sùng Triệu và Sùng Phác không hề bất ngờ, bình thản gật đầu: "Qua."
"Ca, qua rồi, ha ha, qua rồi!" Tôn Thuần hớn hở, nhào vào lòng Tôn Lập kêu to.
Mấy thiếu niên thất bại không khỏi ghen tị, chỉ vì ở cùng thôn nên không tiện nói ra, đều thấy hai huynh đệ này và Điền Anh Đông khác nhau thế nào.
Sự thực chỉ mình Tôn Thuần mừng cho Tôn Lập, bản thân gã rất trấn định, kết quả này không có gì bất ngờ.
Tôn Lập xoa đầu đệ đệ: "Đừng ồn nữa, đến đệ rồi."
"Vâng!" Tôn Thuần tự tin bước lên nhưng kết quả lại thất vọng. Tiếp đó không ai qua được.
Nếu Liên Hoa Đài thôn chỉ có mình Tôn Lập qua được, thu hoạch như thế cũng khiến Sùng Triệu sư huynh đệ chấp nhận. Như thế Tôn Lập sẽ thành tiêu điểm nhưng giờ Sùng Triệu chỉ khẽ gật đầu với gã: "Về chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta lên đường." Đoạn mỉm cười, cùng cha con Điền Anh Đông quay vào.
Cả đám đông tản đi, vì Điền Anh Đông tỏa sáng nên Tôn Lập dù qua được nhưng không ai chú ý, không ai ngó ngàng gì đến, chỉ có đệ đệ Tôn Thuần mừng thay, dọc đường líu lo suốt.
Tôn Thuần nói những gì, Tôn Lập không nghe thấy.
Qua rồi, gã thoáng nhận ra hình như mình đang đi lên con đường không thấy quỹ tích, con đường gã tất nhiên phải đi.
Niềm vui ban đầu qua đi, gã chợt ý thức được rằng lần này không biết năm nào tháng nào mới quay lại nhà, trong óc hiện lên dáng cha hình mẹ, chợt mũi cay cay. Gã kéo đệ đệ, Tôn Thuần hơi kinh ngạc nhìn huynh trưởng trịnh trọng quá độ: "Ca ca?"
"Lão nhị, ca ca đi rồi, cha mẹ sẽ nhờ đệ trông nom!"
Tôn Thuần chợt như trưởng thành, gật đầu, ưỡn tấm thân gầy gò: "Ca ca yên tâm!"
Tôn Lập theo quán tính xoa đầu đệ đệ, chợt nhận ra có lẽ còn lâu lắm nữa không có cơ hội thân thiết với đệ đệ như thế này, nên động tác vốn bình thường suýt khiến gã rơi lệ.
Tôn Thuần đi trước về nhà, Tôn Lập đi sau lén thở dài.
Chợt một giọng nói vang lên như sét nổ trong óc: "Tiểu tử, vì sao ngươi tu đạo?!"
Tôn Lập ngẩn người: sao gã phải tu đạo?
Giọng nói hỏi tiếp: "Ngươi nên biết, ngày mai đi khỏi, không rõ năm tháng nào mới về lại, có khi lúc ngươi về, phụ mẫu thân nhân đều đã thành nắm đất, thậm chí Liên Hoa Đài thôn cũng biến thành đống đổ nát."
"Vì sao ngươi tu đạo, ngươi thấy thế có đáng không?"
Vì sao ta lại tu đạo?
Tôn Lập cân nhắc, nhớ lại lúc Điền thôn trưởng đến thông báo từng nhà, gã không hề kích động, hớn hở mà bình thản cho rằng: đến rồi.
Cái gì đến rồi?
Gã cũng không giải thích rõ được.
Từ bé gã bị bỏ qua, trừ phụ mẫu huynh đệ, tựa hồ không ai chú ý đến thiếu niên như thế. Từ đáy lòng mình, gã biết mình khác với trẻ con trong thôn!
Rời nhà tu hành, đáng không?
Gã nhìn đệ đệ chạy trên con đường mòn, chợt mỉm cười:
Ta có đường riêng.
Đấy là đáp án.
"Nếu tương lai có thành tựu, sẽ nâng đỡ người nhà, còn hơn để họ trọn kiếp làm dung nhân rồi sa vào lục đạo luân hồi, không biết kiếp sau làm ngươi hay quỷ?"
"Ta, muốn tu hành."
Giọng nói cực kỳ cố chấp.
Âm thanh trong óc trầm mặc.
"Ha ha ha!" Chợt có hai giọng cùng cười, Tôn Lập thống khổ vô vàn, óc như nứt ra.

"Dạ Ma Thiên, ngươi thấy thế nào?" Hai giọng cùng hỏi.
Người thứ ba vẫn không nỏi, trầm mặc như hư không yên ắng.
Hai giọng nói kia đã quen, không thấy đáp thì tự nói.
"Tư chất tuy bình thường nhưng đạo tâm như bàn thạch, hay lắm."
"Đạo tâm?" Tôn Lập không hiểu.
Trong hai giọng, giọng uể oải đáp: "La Hoàn, giải thích cho tiểu tử biết đạo tâm là gì đi."
La Hoàn nổi giận mắng: "Phì! Võ Diệu, đồ không biết trời cao đất dày kia, sao dám sai ta?"
Võ Diệu như khẩu pháo, đốt là cháy: "Ngươi biết dạy hơn, ngươi giải thích thì có gì không ổn? Chút việc vặt mà còn cãi nhau với lão tử..."
"..."
"Tiểu tử, đạo tâm là gì? Ngươi nhập môn rồi phải nhớ không để những tên xuẩn ngốc đó gạt. Đạo tâm rắm chó gì đó, kỳ thực giản đơn vô cùng, xem tấm lòng tu hành của ngươi có kiên định không. Tiểu tử ngươi tư chất là vấn đề lớn nhưng đạo tâm tuyệt đối không có gì đáng chê trách."
Tôn Lập im lặng: thế là khen hay chê đây?
...
Tôn Lập vào nhà, Tôn Thuần đã nói xong mọi nhẽ.
Phụ thân mẫu thân đều vui mừng, phụ thân vỗ vai gã: "Hảo tiểu tử, cha biết là con hơn người, bao năm nay cha vẫn nói con có tài, họ không tin, ha ha, rồi sao, hiện tại trong mắt lên hết!"
Mẫu thân cùng hào hứng: "A Lập, con qua được là làm rạng rỡ Tôn gia. Mẹ sau này ra ngoài cũng được vinh hạnh..."
Phụ thân kéo Tôn Lập: "Đi, đến thắp hương tổ tông bài vị, cảm tạ tổ tông che chở!"
"Đúng đúng, A Lập, đi mau. Mẹ đã bảo là phong thủy mộ tổ nhà ta tốt..."
Tế bái tổ tiên là việc mẫu thân không dự được, ba cha con Tôn Lập đốt hương, thành kính cúi đầu, phụ thân lầm rầm khấn, mặt sáng lên, hiển nhiên Tôn Lập được tiên nhân chọn khiến ông mở cờ trong bụng, nuôi dạy được con như thế cũng không thẹn với tổ tông.
Thắp hương xong, phụ thân giơ cẳng tay gân guốc lên: "Mẹ nó, chuẩn bị cho con, nấu chút gì ngon ngon."
"Được."
Mẫu thân đi ngay.
Cũng chỉ có mấy bộ y phục sạch sẽ, mẫu thân thu gói xong thì đun nước luộc trứng, hầm thịt cho gã đem theo.
Phụ thân bò lên xà nhà, móc một cái hộp nhỏ trong hốc ra, mở nắp lấy đĩnh ngân nguyên bảo mười lạng và chút bạc vụn.
Phụ thân nghiến răng, nhét nguyên bảo cho Tôn Lập, chỉ giữ lại bạc vụn.
"Mang theo, dùng được hay không thì có vẫn hơn."
Tôn Lập ngẩn người, phụ thân phất tay: "Phần lớn là tiền bá thuốc con hái về, cất mau đi."
Mùi thơm từ dưới bếp bay lên, Tôn Thuần ở cạnh đó chảy nước miếng.
Mẫu thân cho thêm củi vào bếp lò, quạt mạnh, khói bốc lên, mắt bà hơi đỏ, thầm lau lệ.
Không nghĩ đến thì thôi, nước mắt cứ thế tuôn tràn, bà bịt miệng khóc sau bếp lò.
"Mẹ, sao lại khóc, cha mẹ vẫn bảo là chuyện vui của cả nhà cơ mà?" Tôn Thuần ngơ ngác.
Trong nhà, phụ thân bực mình vỗ bàn: “Khóc cái gì, đàn bà vô dụng! Trong thôn bao người mong mà không được, cứ đợi đấy, nhưng nhà từ chối kết thân với A Lập cứ ở đấy mà hối hận cho lão tử xem..."
Phụ thân xua tay, đôi mắt như chuông đồng cũng hơi đỏ lên, chỉ là cố gượng.
Tôn Lập quỳ phịch xuống, vái phụ mẫu ba lần, cổ họng nghẹn ngào như bị nhét bông gòn ướt, muốn nói nhưng mở miệng là cổ họng không thành. Gã nhanh chóng chạy về phòng đóng cửa.
Lau nước mắt, gã vô ý chạm vào ba thạch nhân.
Hai năm nay, gã vẫn mang theo ba thạch nhân, lúc vắng người lại lấy ra lau chùi, thạch nhân giờ sáng bóng.
"Tiểu tử, nghĩ kỹ đi, sau này tu đạo, ly biệt kiểu này còn nhiều. Tiên phàm lưỡng đạo, có thể là thiên nhân vĩnh cách!"
Tôn Lập nghiến răng, hồi lâu sau mới chật vật đáp: "Ta biết."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện