Sùng Dần lại gọi: "Còn ai muốn cạnh tranh? Mời đứng ra."
Y nhìn Tôn Lập, gã bất động. Việc này người khác hào hứng chứ gã thì không, trong mắt các đệ tử thì thành trưởng nhóm là dấu hiệu của "thành công". Không biết hình tượng đó có đúng không, chỉ nguyên cách nhìn, có ai được xa như Tôn Lập?
Việc tạm thời có gì đáng trang? So vớiđại đạo tiền đồ thì càng không là gi?
Đáng cười các đệ tử này đều chăm chú nhìn Tôn Lập, tựa hồ nhận định gã sẽ tranh chấp.
Mục tiêu của gã là chí thượng đại đạo, không thì đã không tu luyện “Tinh hà chân giải”, gã biết La Hoàn và Võ Diệu có không ít pháp quyết tốc thành, khiến gã trong thời gian ngắn đủ tung hoành vũ nội.
Như thế sẽ vô duyên với đại đạo.
Gã không ngại trên đường tới đại đạo, trút bỏ những bức bối, lúc bực mình thì giẫm chết hạng côn trùng diệu vũ dương uy trước mặt, nhưng vì thế bảo gã ảnh hưởng tu hành thì không đời nào.
Sùng Dần lại đợi một chốc, không thấy Tôn Lập đứng dậy thì hỏi: "Tôn Lập, ngươi thật sự không muốn?"
Tôn Lập tôn kính Sùng Dần, được hỏi thì hơi đứng dậy cúi người: "Thật sự không." Rồi ngồi xuống.
Sùng Dần gật đầu không nói gì, bảo tất cả: "Được, bắt đầu đi."
Tôn Lập thầm thở dài, ba đệ tử này chưa đạt cả Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, nếu lên làm trưởng nhóm sẽ phải lo lắng sự vụ, càng giảm thời gian tu luyện.
Nhóm chữ Đinh thì mỗi đệ tử đều không chắc trong bảy tháng đạt tới Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, kể cả Tôn Lập.
Mục tiêu trước mắt của Tôn Lập là nhanh chóng đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, trồng linh dược hay tu luyện trận pháp, đều phấn đấu vì mục tiêu này.
Ba đệ tử này, lên làm nhóm trưởng thì thống khoái một lúc nhưng bảy tháng sau sẽ phải rơi lệ từ biệt Tố Bão sơn.
Người khác lựa chọn, Tôn Lập tuyệt không nhiều lời, gã không quan tầm mà bắt đầu lơ đi, La Hoàn bắt đầu dạy về đơn dược. Tiếc là gã hiện chưa thể khai lô luyện đơn, cùng lắm chế được chút dược phấn.
Tôn Lập vừa mới thấy tiếc rẻ, đã bị La Hoàn gào lên: "Công thức của bản tọa đâu thể đoán theo kiểu thông thường? Dù không thể khai lô luyện chế, phối chế chút dược phấn giản đơn cũng khiến môn phái hạng bét của ngươi đại khai nhãn giới!"
Tôn Lập bị cả hai đả kích quá nhiều nên quen rồi.
Võ Diệu cười cười: "Xem nhá, y nói đấy, y không thể ‘đoán theo kiểu thông thường’, tức y là biến thái, à à, kết luận lại như ta nói: y là đồ ẻo lả..."
Tôn Lập ôm bụng cười, trong giáo thất đã chọn được nhóm trưởng.
Sùng Dần gọi đệ tử đó lên, y hoan hỉ, liên tục vòng tay.
"Đa tạ các vị tín nhiệm, yên tâm, Chu Chí Quốc nhất định không khiến các vị thất vọng!"
Chu Chí Quốc? Tôn Lập hoàn toàn không có ấn tượng, gương mặt này sao lạ thế? Tôn Lập hơi ngượng, hình như hơi xa cách các đệ tử cùng nhóm.
Chọn xong nhóm trưởng, Tôn Lập thấy các đệ tử đều đến chúc mừng, không còn gì nữa thì gã đứng lên.
Gã không để ý rằng Chu Chí Quốc đang hớn hở sau lưng, thấy gã lặng lẽ đi thì tỏ ra bất mãn.
Tôn Lập đi chưa xa, sau lưng chợt có tiếng gọi: "Tôn Lập, Tôn Lập..."
Gã ngoái lại, một đệ tử quen mặt đuổi theo. Gã chợt nhớ ra là một trong ba đệ tử cạnh tranh chứ trưởng nhóm.
Đệ tử đó đuổi theo, tỏ vẻ không cam lồng: "Tôn Lập, sao ngươi không tham gia cạnh tranh? Có ngươi, Chu Chí Quốc là cái thá gì."
Tôn Lập mỉm cười lắc đầu: "Ta quả thật không muốn."
Đệ tử đó bất bình: "Chu Chí Quốc có bản lĩnh gì? Bất quá giỏi nịnh nọt, tiểu nhân đắc chí, hừ, tu vi còn không bằng ta..."
Tôn Lập chỉ cười không nói.
Chu Chí Quốc được một toán đệ tử nhóm chữ Đinh vây quanh đi ra khỏi giáo thất. Chu Chí Quốc có phần chí đắc ý mãn.
Lúc đi qua chỗ Tôn Lập, y nhìn gã với vẻ chí đắc ý mãn, hàm ý thị uy.
Đệ tử cạnh gã bất bình, Tôn Lập chỉ thấy buồn cười, nhớ lại tấm thái lúc mười ba tuổi với bọn Điền Anh Đông: Khỉ khoe đào với người, liệu người ganh tị sao? Với người, khỉ mới đáng cười.
Tôn Lập không sao hiểu được Chu Chí Quốc: vị trí trưởng nhóm này là gã không thèm mới đến lượt y, y đem ra khoe với gã, thật không hiểu đầu óc cỡ nào nữa?!
Tôn Lập từ biệt đệ tử đó, về tiểu viện.
Nhóm chữ Đinh chọn nhóm trưởng xong, cạnh Sùng Dần chợt xuất hiện một người: Sùng Bá.
"Tiểu tử đó thật sự nén được quyến rũ mà không tham dự?"
Sùng Dần nở nụ cười, hiển nhiên cực kỳ mãn ý với Tôn Lập: "Thật không ngờ y còn nhỏ mà định lực hơn người. Ta còn hỏi thêm mà y không hề do dự cự tuyệt."
Sùng Bá gật đầu: "Xem ra ta không nhìn lầm người."
Sùng Dần bĩu môi: "Ngươi?"
Sùng Bá xoa mũi: "Được, có cả ngươi nữa, được chưa?"
Sùng Dần cười vừa ý.
"Còn một việc nữa, tiểu tử này không hề thụ thương, hôm nay vẫn khỏe mạnh."
Sùng Bá ngẩn người: "Không thể nào, xuất thủ là Đạo nhân cảnh cường giả, y chỉ Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, sao lại không thụ thương?"
"Ta cũng hơi bất ngờ."
Sùng Bá cười hắc hắc: "Càng tốt, đỡ cho ta tốn một viên Ngọc ngưng đơn..."
...
Mấy ngày qua đi bình thường. Tôn Lập chuyên tâm tu luyện, thương thế gần khỏi, chỉ là không dám khẳng định ai xuất thủ đánh lén. Tần Thiên Trảm hiềm nghi lớn nhất nhưng gã thoáng nghĩ là không dám tin y lại ngu xuẩn đến mức gã bị đánh lén mà y lập tức nhảy ra thừa nhận, như sợ người ta không biết y là hung thủ...
Gã chăm sóc đơn giản sáu nhánh Thất tử thủ ô, tinh lực còn lại dồn hết vào chế tác Linh lộ phù.
Lần đầu tiên chế tác linh phù là La Hoàn ượn cảm giác. Lần thứ hai, La Hoàn đổi phương pháp truyền thụ.
Tôn Lập tự chế tác thêm, có lại cảm giác lần trước, dù gãy nét ba lần thì Linh lộ phù cũng xong.
Lần này còn mệt hơn, gã ngủ liền hai canh giờ mới dậy, La Hoàn để gã nhớ lại, tự tổng kết ưu khuyết điểm.
Mất nửa canh giờ, Tôn Lập tổng kết xong thì lặng lại.
Rồi bắt đầu tự chế tác.
Lần này gã mất ba nét, gã không phạm sai lầm cũ nhưng lại tìm ra khúc mắc mới.
Liên tục ba lần, Tôn Lập đã hiểu cơ bản khuyết điểm của mình trong quá trình chế linh phù.
La Hoàn lại cho gã “mượn” cảm giác.
Nhớ lại cảm giác đó, Tôn Lập thu hoạch tuyệt đối hơn xa lần trước, liền một mạch chế tác tấm Linh lộ phù thứ năm, gã cố gượng nhớ lại cả quá trình, nghĩ cách giải quyết khuyết điểm.
Đả tọa bù lại linh nguyên xong, Tôn Lập tức thì tự chế tác lần thứ tư.
Lần này chỉ đứt một nứt.
Nhưng chỉ thế là tấm linh phù cũng hỏng.
Tôn Lập thử thêm ba lần, sau cùng bằng thực lực tự thân đã chế thành Linh lộ phù!
Dù Linh lộ phù này kém xa lúc La Hoàn ượn cảm giác nhưng thành tích đó đủ khiến gã vui mừng.
Nhìn sắc trời, lại là sáng sơm, bất tri bất giác nửa ngày và một đêm đã qua.
Tôn Lập thầm nhủ, hôm nay là Sùng Mạch giảng nên gã đi tắm, kẹp Linh lộ phù vào nách rồi lên lớp.
Mới ra cửa đã có người gọi: "Tôn Lập sư huynh."
Tôn Lập giật mình, là cạnh tranh đệ tử chức trưởng nhóm thất bại – sau này gã hỏi Tô Tiểu Mai mới biết y tên Phùng Trung.
"Phùng Trung, sao ngươi lại ở đâu?"
Phùng Trung cười hắc hắc, tỏ vẻ lấy lòng: "Tiểu đệ ở đây đợi, chúng ta cùng đi."
Tôn Lập nhíu mày, không tin tưởng kẻ đến đây nịnh nọt mình như Phùng Trung.
Tôn Lập làm quen với ai cũng chỉ đơn thuần vì một điểm, hợp nháu mới có thể trải lòng.
Nhưng người ta đon đả thì gã không thể xa lánh, cả hai đi cùng, Phùng Trung nói về môn học hôm nay: "Tôn Lập, hôm nay Sùng Mạch giảng tập sẽ kiểm tra Linh lộ phù, sư huynh xong chưa?"
Tôn Lập gật đầu: "Xong rồi. Của ngươi đâu?"
"Đệ cũng xong rồi, thất bại bốn lần mới thành công một lần."
Tôn Lập giật mình: "Bốn lần đã thành công?"
Y nghi hoặc, mình có La Hoàn giúp cũng phải bảy lần mới chế tác được Linh lộ phù. Hơn nữa gã còn là thị Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, hơn hẳn Phùng Trung.
Phùng Trung gật đầu: "Đúng, bốn lần, đệ cũng coi là nhanh, nghe nói phần lớn phải lần thứ bảy mới thành."
Tôn Lập cảm giác như đột nhiên trúng tên.
Gã tin thứ La Hoàn truyền thụ tuyệt đối inh hơn Sùng Mạch, việc này mười phần cổ quái, gã lại chuẩn bị tâm lý: thế nào cũng bị Sùng Mạch mắng.
Vào thư viện thấy ngay một toán người đang đi, cười cười nói nói, rất náo nhiệt.
Người được vây quanh là Chu Chí Quốc.
Tôn Lập nhìn nghiêng, quả nhiên thấy Phùng Trung thoáng vẻ ghen hận.
Tôn Lập bất giác chú ý đến y hơn.
Cả toán đang đi chợt từ đường mòn ở một mé đi ra mấy người, song phương gặp nhau, các đệ tử nhóm chữ Đinh lập tức cung kính nhường đường.
Cả toán vừa mới diệu vũ dương uy, giờ phải cười nịnh, ngượng ngùng vô cùng.
Mấy người đi qua này, đứng đầu là Tần Thiên Trảm.
Y nhìn Tôn Lập, gã bất động. Việc này người khác hào hứng chứ gã thì không, trong mắt các đệ tử thì thành trưởng nhóm là dấu hiệu của "thành công". Không biết hình tượng đó có đúng không, chỉ nguyên cách nhìn, có ai được xa như Tôn Lập?
Việc tạm thời có gì đáng trang? So vớiđại đạo tiền đồ thì càng không là gi?
Đáng cười các đệ tử này đều chăm chú nhìn Tôn Lập, tựa hồ nhận định gã sẽ tranh chấp.
Mục tiêu của gã là chí thượng đại đạo, không thì đã không tu luyện “Tinh hà chân giải”, gã biết La Hoàn và Võ Diệu có không ít pháp quyết tốc thành, khiến gã trong thời gian ngắn đủ tung hoành vũ nội.
Như thế sẽ vô duyên với đại đạo.
Gã không ngại trên đường tới đại đạo, trút bỏ những bức bối, lúc bực mình thì giẫm chết hạng côn trùng diệu vũ dương uy trước mặt, nhưng vì thế bảo gã ảnh hưởng tu hành thì không đời nào.
Sùng Dần lại đợi một chốc, không thấy Tôn Lập đứng dậy thì hỏi: "Tôn Lập, ngươi thật sự không muốn?"
Tôn Lập tôn kính Sùng Dần, được hỏi thì hơi đứng dậy cúi người: "Thật sự không." Rồi ngồi xuống.
Sùng Dần gật đầu không nói gì, bảo tất cả: "Được, bắt đầu đi."
Tôn Lập thầm thở dài, ba đệ tử này chưa đạt cả Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, nếu lên làm trưởng nhóm sẽ phải lo lắng sự vụ, càng giảm thời gian tu luyện.
Nhóm chữ Đinh thì mỗi đệ tử đều không chắc trong bảy tháng đạt tới Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, kể cả Tôn Lập.
Mục tiêu trước mắt của Tôn Lập là nhanh chóng đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, trồng linh dược hay tu luyện trận pháp, đều phấn đấu vì mục tiêu này.
Ba đệ tử này, lên làm nhóm trưởng thì thống khoái một lúc nhưng bảy tháng sau sẽ phải rơi lệ từ biệt Tố Bão sơn.
Người khác lựa chọn, Tôn Lập tuyệt không nhiều lời, gã không quan tầm mà bắt đầu lơ đi, La Hoàn bắt đầu dạy về đơn dược. Tiếc là gã hiện chưa thể khai lô luyện đơn, cùng lắm chế được chút dược phấn.
Tôn Lập vừa mới thấy tiếc rẻ, đã bị La Hoàn gào lên: "Công thức của bản tọa đâu thể đoán theo kiểu thông thường? Dù không thể khai lô luyện chế, phối chế chút dược phấn giản đơn cũng khiến môn phái hạng bét của ngươi đại khai nhãn giới!"
Tôn Lập bị cả hai đả kích quá nhiều nên quen rồi.
Võ Diệu cười cười: "Xem nhá, y nói đấy, y không thể ‘đoán theo kiểu thông thường’, tức y là biến thái, à à, kết luận lại như ta nói: y là đồ ẻo lả..."
Tôn Lập ôm bụng cười, trong giáo thất đã chọn được nhóm trưởng.
Sùng Dần gọi đệ tử đó lên, y hoan hỉ, liên tục vòng tay.
"Đa tạ các vị tín nhiệm, yên tâm, Chu Chí Quốc nhất định không khiến các vị thất vọng!"
Chu Chí Quốc? Tôn Lập hoàn toàn không có ấn tượng, gương mặt này sao lạ thế? Tôn Lập hơi ngượng, hình như hơi xa cách các đệ tử cùng nhóm.
Chọn xong nhóm trưởng, Tôn Lập thấy các đệ tử đều đến chúc mừng, không còn gì nữa thì gã đứng lên.
Gã không để ý rằng Chu Chí Quốc đang hớn hở sau lưng, thấy gã lặng lẽ đi thì tỏ ra bất mãn.
Tôn Lập đi chưa xa, sau lưng chợt có tiếng gọi: "Tôn Lập, Tôn Lập..."
Gã ngoái lại, một đệ tử quen mặt đuổi theo. Gã chợt nhớ ra là một trong ba đệ tử cạnh tranh chứ trưởng nhóm.
Đệ tử đó đuổi theo, tỏ vẻ không cam lồng: "Tôn Lập, sao ngươi không tham gia cạnh tranh? Có ngươi, Chu Chí Quốc là cái thá gì."
Tôn Lập mỉm cười lắc đầu: "Ta quả thật không muốn."
Đệ tử đó bất bình: "Chu Chí Quốc có bản lĩnh gì? Bất quá giỏi nịnh nọt, tiểu nhân đắc chí, hừ, tu vi còn không bằng ta..."
Tôn Lập chỉ cười không nói.
Chu Chí Quốc được một toán đệ tử nhóm chữ Đinh vây quanh đi ra khỏi giáo thất. Chu Chí Quốc có phần chí đắc ý mãn.
Lúc đi qua chỗ Tôn Lập, y nhìn gã với vẻ chí đắc ý mãn, hàm ý thị uy.
Đệ tử cạnh gã bất bình, Tôn Lập chỉ thấy buồn cười, nhớ lại tấm thái lúc mười ba tuổi với bọn Điền Anh Đông: Khỉ khoe đào với người, liệu người ganh tị sao? Với người, khỉ mới đáng cười.
Tôn Lập không sao hiểu được Chu Chí Quốc: vị trí trưởng nhóm này là gã không thèm mới đến lượt y, y đem ra khoe với gã, thật không hiểu đầu óc cỡ nào nữa?!
Tôn Lập từ biệt đệ tử đó, về tiểu viện.
Nhóm chữ Đinh chọn nhóm trưởng xong, cạnh Sùng Dần chợt xuất hiện một người: Sùng Bá.
"Tiểu tử đó thật sự nén được quyến rũ mà không tham dự?"
Sùng Dần nở nụ cười, hiển nhiên cực kỳ mãn ý với Tôn Lập: "Thật không ngờ y còn nhỏ mà định lực hơn người. Ta còn hỏi thêm mà y không hề do dự cự tuyệt."
Sùng Bá gật đầu: "Xem ra ta không nhìn lầm người."
Sùng Dần bĩu môi: "Ngươi?"
Sùng Bá xoa mũi: "Được, có cả ngươi nữa, được chưa?"
Sùng Dần cười vừa ý.
"Còn một việc nữa, tiểu tử này không hề thụ thương, hôm nay vẫn khỏe mạnh."
Sùng Bá ngẩn người: "Không thể nào, xuất thủ là Đạo nhân cảnh cường giả, y chỉ Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, sao lại không thụ thương?"
"Ta cũng hơi bất ngờ."
Sùng Bá cười hắc hắc: "Càng tốt, đỡ cho ta tốn một viên Ngọc ngưng đơn..."
...
Mấy ngày qua đi bình thường. Tôn Lập chuyên tâm tu luyện, thương thế gần khỏi, chỉ là không dám khẳng định ai xuất thủ đánh lén. Tần Thiên Trảm hiềm nghi lớn nhất nhưng gã thoáng nghĩ là không dám tin y lại ngu xuẩn đến mức gã bị đánh lén mà y lập tức nhảy ra thừa nhận, như sợ người ta không biết y là hung thủ...
Gã chăm sóc đơn giản sáu nhánh Thất tử thủ ô, tinh lực còn lại dồn hết vào chế tác Linh lộ phù.
Lần đầu tiên chế tác linh phù là La Hoàn ượn cảm giác. Lần thứ hai, La Hoàn đổi phương pháp truyền thụ.
Tôn Lập tự chế tác thêm, có lại cảm giác lần trước, dù gãy nét ba lần thì Linh lộ phù cũng xong.
Lần này còn mệt hơn, gã ngủ liền hai canh giờ mới dậy, La Hoàn để gã nhớ lại, tự tổng kết ưu khuyết điểm.
Mất nửa canh giờ, Tôn Lập tổng kết xong thì lặng lại.
Rồi bắt đầu tự chế tác.
Lần này gã mất ba nét, gã không phạm sai lầm cũ nhưng lại tìm ra khúc mắc mới.
Liên tục ba lần, Tôn Lập đã hiểu cơ bản khuyết điểm của mình trong quá trình chế linh phù.
La Hoàn lại cho gã “mượn” cảm giác.
Nhớ lại cảm giác đó, Tôn Lập thu hoạch tuyệt đối hơn xa lần trước, liền một mạch chế tác tấm Linh lộ phù thứ năm, gã cố gượng nhớ lại cả quá trình, nghĩ cách giải quyết khuyết điểm.
Đả tọa bù lại linh nguyên xong, Tôn Lập tức thì tự chế tác lần thứ tư.
Lần này chỉ đứt một nứt.
Nhưng chỉ thế là tấm linh phù cũng hỏng.
Tôn Lập thử thêm ba lần, sau cùng bằng thực lực tự thân đã chế thành Linh lộ phù!
Dù Linh lộ phù này kém xa lúc La Hoàn ượn cảm giác nhưng thành tích đó đủ khiến gã vui mừng.
Nhìn sắc trời, lại là sáng sơm, bất tri bất giác nửa ngày và một đêm đã qua.
Tôn Lập thầm nhủ, hôm nay là Sùng Mạch giảng nên gã đi tắm, kẹp Linh lộ phù vào nách rồi lên lớp.
Mới ra cửa đã có người gọi: "Tôn Lập sư huynh."
Tôn Lập giật mình, là cạnh tranh đệ tử chức trưởng nhóm thất bại – sau này gã hỏi Tô Tiểu Mai mới biết y tên Phùng Trung.
"Phùng Trung, sao ngươi lại ở đâu?"
Phùng Trung cười hắc hắc, tỏ vẻ lấy lòng: "Tiểu đệ ở đây đợi, chúng ta cùng đi."
Tôn Lập nhíu mày, không tin tưởng kẻ đến đây nịnh nọt mình như Phùng Trung.
Tôn Lập làm quen với ai cũng chỉ đơn thuần vì một điểm, hợp nháu mới có thể trải lòng.
Nhưng người ta đon đả thì gã không thể xa lánh, cả hai đi cùng, Phùng Trung nói về môn học hôm nay: "Tôn Lập, hôm nay Sùng Mạch giảng tập sẽ kiểm tra Linh lộ phù, sư huynh xong chưa?"
Tôn Lập gật đầu: "Xong rồi. Của ngươi đâu?"
"Đệ cũng xong rồi, thất bại bốn lần mới thành công một lần."
Tôn Lập giật mình: "Bốn lần đã thành công?"
Y nghi hoặc, mình có La Hoàn giúp cũng phải bảy lần mới chế tác được Linh lộ phù. Hơn nữa gã còn là thị Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, hơn hẳn Phùng Trung.
Phùng Trung gật đầu: "Đúng, bốn lần, đệ cũng coi là nhanh, nghe nói phần lớn phải lần thứ bảy mới thành."
Tôn Lập cảm giác như đột nhiên trúng tên.
Gã tin thứ La Hoàn truyền thụ tuyệt đối inh hơn Sùng Mạch, việc này mười phần cổ quái, gã lại chuẩn bị tâm lý: thế nào cũng bị Sùng Mạch mắng.
Vào thư viện thấy ngay một toán người đang đi, cười cười nói nói, rất náo nhiệt.
Người được vây quanh là Chu Chí Quốc.
Tôn Lập nhìn nghiêng, quả nhiên thấy Phùng Trung thoáng vẻ ghen hận.
Tôn Lập bất giác chú ý đến y hơn.
Cả toán đang đi chợt từ đường mòn ở một mé đi ra mấy người, song phương gặp nhau, các đệ tử nhóm chữ Đinh lập tức cung kính nhường đường.
Cả toán vừa mới diệu vũ dương uy, giờ phải cười nịnh, ngượng ngùng vô cùng.
Mấy người đi qua này, đứng đầu là Tần Thiên Trảm.
Danh sách chương