Tôn Lập lại hỏi: "Cần chú ý gì?"
Võ Diệu nói thẳng: "Đừng để mất mạng. Nham tương hồ này hình hồ lô - là Linh hồ dựng sát pháp môn, tất có hung vật, cẩn thận, chuẩn bị sẵn Linh lộ phù."
Tôn Lập gật đầu.
Gã hiểu ý Võ Diệu. Hung vật ở đây do hỏa chi lực sinh thành, Linh lộ phù của gã có thể khắc chế, nhưng Linh lộ phù không phải để chiến đấu nên uy lực không cao.
Tôn Lập bất an, không chắc thoát được.
"Chung Lâm, các đệ tử sao rồi?" Vọng Kiếp vừa cảnh giác nhìn quanh vừa chỉ huy Chung Lâm đếm nhân số.
Thoáng sau, Chung Lâm cất giọng trầm trầm đáp: "Sư thúc, một sư đệ rơi xuống nham tương hồ, có ba sư đệ ngã vỡ đầu, đã đi rồi..."
Mất liền một phần ba nhân số, Vọng Kiếp cả kinh, nhưng giờ không phải lúc thương cảm, y phất tay: "Theo ta mau rời khỏi đây."
Y là Hiền nhân cảnh đại cao thủ, tuy không biết trước mắt là pháp môn "Linh hồ dựng sát" đáng sợ, nhưng thoáng cảm giác thấy trong nham tương hồ có gì đó đáng sợ.
Đệ tử bị thương được băng bó qua loa là cùng hành động. Vọng Kiếp thậm chí không cho họ linh đơn liệu thương, chưa biết thế nào nên y không đành bỏ ra đơn dược trân quý cho các đệ tử sử dụng, chưa biết chừng chính y phải dùng tới.
Đến bờ nham tương hồ, Vọng Kiếp chợt dừng lại cười tàn nhẫn: "Tôn Lập, đi trước mở đường."
Không chỉ Tôn Lập ngẩn người, các đệ tử khác cũng bất ngờ.
Nhiệm vụ này nguy hiểm nhất, để đệ tử như Tôn Lập mở đường có khác nào dồn y vào đất chết! Các đệ tử phần lớn không phải đồng tình với gã mà lo gã chết rồi sẽ phải có người khác thay, sớm muộn gì cũng đến lượt mình!
"Không nghe rõ hả? Ngươi đi mở đường!" Giọng Vọng Kiếp băng lãnh hẳn. Hiển nhiên lúc này Tôn Lập không nghe lời, y không hề do dự xuất thủ giết gã, dù sau này môn phái truy thì Tôn Lập cũng mang tội lâm trận cãi lệnh, Vọng Kiếp giết cũng không sao.
Tôn Lập cười lạnh, đi lên.
Dọc bờ nham tương hồ là con đường đủ ột người đi, treo trên vách đá, nếu có nguy hiểm, không thể tránh được.
Tôn Lập cầm Linh lộ phù, tay kia lần cây bổng từ trữ vật không gian ra.
Cây bổng này khác, đùng bằng thép rồng – sau lần bị đánh lén, gã chuẩn bị sẵn.
Tôn Lập đi đầu được mấy trượng, Vọng Kiếp phất tay dẫn chúng nhân bám theo, giữ vững cự ly.
Chung Lâm thầm thở dài. Y không biết Tôn Lập vì sao đắc tội Vọng Kiếp, Vọng Kiếp rõ ràng nhắm vào gã, giãn cự ly chứng tỏ có nguy hiểm sẽ bỏ lại gã mà chạy.
Tuy là con cháu của chân nhân lão tổ khiến y được Vọng Kiếp che chở nhưng không thể muốn nói gì thì nói, chọc giận Vọng Kiếp thì e cả y cũng xui xẻo.
Chúng nhân đều cẩn thận, dưới một trượng là nham tương, trượt chân là vạn kiếp bất phục.
Không ngờ là sắp hết nham tương hồ mà vẫn bình an vô sự. Chúng nhân thầm lấy làm may mắn, Vọng Kiếp thở phào.
Tôn Lập chỉ thiếu mười bước là nháy lên được bờ đá rộng bằng phẳng.
"Ục" nham tương hồ nổi bong bóng, bong bóng vỡ ra, hắc hồng sắc khí bay lên, Vọng Kiếp phất tay đánh tan. Y chợt nhận ra không ổn, nhìn quanh, nham tương hồ vẫn bình tĩnh, chợt y nghĩ ra gì đó, ngẩng lên nhìn thì hồn phi phách tán.
Trên vách đá trên đầu, quái vật đỏ lửa bò ra như thằn lằn, trông giống hình người, song miệng dài tới mang tai, há ra mà nước miếng đỏ lừ tanh hôi chảy ròng ròng!
Tôn Lập nhìn rõ gương mặt đó, gã đã nhìn thấy trong núi!
Sau lưng quái vật đầu tiên bò lên mười con tương tự, đều đói khát nhìn chúng nhân.
"Chạy mau!"
Vọng Kiếp hú vang lao lên nhưng không kịp, quái vật trên đỉnh đầu bổ xuống mấy đệ tử kêu vang thê thảm, bị đẩy xuống nham tương, giãy giụa rồi chìm lỉm.
Quái vật không hề sợ nhiệt độ nham tương, thoáng sau đã nổi lên, vỗ bụng no nê, đạp nham tương nhảy lên vách đá, tiếp tục tấn công các đệ tử khác.
Chúng đệ tử có gì đều dốc hết, đến lúc sinh tử rồi!
Vọng Kiếp phất tay, linh quang như mưa, đánh cho bảy, tám quái vật kêu vang rơi xuống nham tương, nhưng chúng chỉ lăn một vòng là thản nhiên chui lên!
Vọng Kiếp cả kinh, "Mãn thiên tinh" pháp thuật của y tuy không lăng lệ như pháp khí, nhưng đạo linh quang nào cũng có thể xuyên được mảnh gỗ dày cả bàn tay nhưng giáng vào quái vật lại không sây sát gì.
Vọng Kiếp không dám chậm chễ, hú vang phát bản mệnh pháp khí.
Thanh bạch sắc quang mang sáng rực, bay quanh hai quái vật, cả hai tan xác, lăn xuống nham tương.
Vọng Kiếp vung tay liên tục, cự phủ lăn đi lăn lại như bánh xe, quét nhanh năm quái vật, y gầm to: "Theo ta xông ra!"
Những đệ tử sau lưng chỉ còn lại ba người: Chung Lâm, Vương Điệp Nhi và Bạch Cửu Minh.
Còn lại đều táng thân nham tương hồ!
Chung Lâm vung trảm mã đao rực linh quang, mình dính một tấm linh phù.
Đều là bảo vật vị tiên tổ đó ban cho, trảm mã đao sắc bén vô cùng, linh quang sáng rực khiến đàn quái vật mười phần e dè. Linh phù phát ra quang tráo như quả trứng che cho y và Vương Điệp Nhi. Không thì Vương Điệp Nhi cũng như đệ tử ban nãy, lăn xuống nham tương hồ rồi.
Bạch Cửu Minh bất ngờ lấy ra một tấm tiểu thuẫn đầy vết trảo, hiển nhiên do quái vật cào vào.
Họ lao tới, cách không xa là Tôn Lập.
Tôn Lập lúc đó không hơn gì, trước mặt là ba quái vật!
"Tiểu tử, tốc chiến tốc quyết, là Trành quỷ, có Trành quỷ chứng tỏ linh hồ có sát khí, còn cả Hỏa khôi!"
"Sư thúc khốn kiếp của ngươi chết chắc, Trành quỷ có thể ô nhiễm pháp khí, y dùng bản mệnh pháp khí giết Trành quỷ tuy thống khoái, nhưng bản mệnh pháp khí bị xâm thực, linh khí tan hết."
Ba Trành quỷ bò tới như nhện, nước miếng tanh nồng chảy ra, rớt xuống đất bốc khói, mồi ngon trước mặt, làm sao chúng nén được? Cả ba rít vang lao tới.
Tôn Lập kẹp linh phù, chợt búng ra, đạm lam sắc linh quang bay tới, gã dùng pháp môn kích phát khác nhau, trực tiếp hóa thành mưa rải vào Trành quỷ.
"Vù!"
Khói bốc lên, ba Trành quỷ kêu chi chí, như chuột bị dội nước. Lôi thủy cam lâm là độc vật trí mệnh với quỷ quái do hỏa chi lực sinh thành!
Bọn Bạch Cửu thấy linh phù của Tôn Lập có uy lực đó thì cả kinh, hình như là Linh lộ phù, nhưng Linh lộ phù lấy đâu ra uy lực đó?
Dù Vọng Kiếp cũng không dám sơ ý, nhìn Tôn Lập thật sâu. Một tấm linh phù diệt ba Trành quỷ, Vọng Kiếp tự tay chế tác chiến đấu linh phù cũng không được thế!
Tôn Lập vung thiết bổng quét ba thi thể Trành quỷ xuống nham tương hồ, lao nhanh lên.
Gần như cùng lúc, bọn Vọng Kiếp xông theo.
"Oành..."
Tiếng nổ đùng đục vang lên từ đáy nham tương hồ, tựa hồ có thứ gì đó nổi lên.
Nham tương nóng đặc như hồ nước tụ thành hình vòng cung, Vọng Kiếp biến sắc, hiển nhiên thứ sắp xuất hiện cực kỳ đáng sợ.
Phía trước họ, trên xà đá là một động sâu không biết nối tới đâu.
Vọng Kiếp mắt ánh lên hung hãn, chợt xuất thủ, linh quang phun ra, Tôn Lập văng đi như diều đứt dây, giáng vào con đường đá.
Bọn Chung Lâm cả kinh, Vọng Kiếp phát linh quang bao lấy họ lao vào thạch động, cự phủ giáng mạnh, cửa động sập xuống, đá lăn ào ào lấp kín!
Tôn Lập nổi giận, thậm chí không kịp mắng Vọng Kiếp ti bỉ, trong nham tương hồ đã bừng lên hỏa trụ ngút trời! Sóng nhiệt, vòng lửa nổ vang.
"Xoạt xoạt!"
Tiếng xích sắt va nhau vang động, nham tương bắn tung, một hỏa hồng cự quái hơn hai trượng nhảy khỏi nham tương hồ!
Đầu nó mọc dừng trâu, thân hình như vươn, tay dài quá gối, móng sắc lẹm, còn hơn câu liêm.
Trên cặp đùi còn hai sợi xích nặng trịch, không biết ngâm trong nham tương bao nhiêu năm nhưng vẫn chắc chắn, bên trên còn linh văn tỏa quang mang.
"Gừ!"
Hỏa khôi xuất hiện, ngửa mặt gầm vang, hiển nhiên có người giết hầu cận khiến nó phẫn nộ.
Đôi mắt phun lửa quét quanh, dễ dàng thấy Tôn Lập.
Tôn Lập thấy cổ họng khô rát, tim đập thình thịch. Hỏa khôi khiến gã thấy mình vô lực. Uy áp của nó hơn xa Vọng Kiếp!
"Xoạt, xoạt..."
Dây sắt và nham tương hòa vào nhau vang động, Hỏa khôi từ từ đi tới như săn.
Tôn Lập luôn nhắc mình lãnh tĩnh, càng lúc này càng không nên kinh hoảng. Gã nắm chắc thiết bổng, ngón tay trắng nhợt đi!
Hỏa khôi đi qua, sóng nhiệt cuộn trào, liên tục có hỏa xà luồn qua người, con nào cũng đủ đốt gã thành tro!
Tôn Lập không hề do dự chạy về xà đá, nơi này quá hẹp, không tránh né được. Hỏa khôi há miệng, tựa hồ cười nhạo con mồi giãy giụa vô ích.
Nó không cản, Tôn Lập nhảy lên xà, gần như cùng lúc nó phát lực, giáng quyền.
Võ Diệu nói thẳng: "Đừng để mất mạng. Nham tương hồ này hình hồ lô - là Linh hồ dựng sát pháp môn, tất có hung vật, cẩn thận, chuẩn bị sẵn Linh lộ phù."
Tôn Lập gật đầu.
Gã hiểu ý Võ Diệu. Hung vật ở đây do hỏa chi lực sinh thành, Linh lộ phù của gã có thể khắc chế, nhưng Linh lộ phù không phải để chiến đấu nên uy lực không cao.
Tôn Lập bất an, không chắc thoát được.
"Chung Lâm, các đệ tử sao rồi?" Vọng Kiếp vừa cảnh giác nhìn quanh vừa chỉ huy Chung Lâm đếm nhân số.
Thoáng sau, Chung Lâm cất giọng trầm trầm đáp: "Sư thúc, một sư đệ rơi xuống nham tương hồ, có ba sư đệ ngã vỡ đầu, đã đi rồi..."
Mất liền một phần ba nhân số, Vọng Kiếp cả kinh, nhưng giờ không phải lúc thương cảm, y phất tay: "Theo ta mau rời khỏi đây."
Y là Hiền nhân cảnh đại cao thủ, tuy không biết trước mắt là pháp môn "Linh hồ dựng sát" đáng sợ, nhưng thoáng cảm giác thấy trong nham tương hồ có gì đó đáng sợ.
Đệ tử bị thương được băng bó qua loa là cùng hành động. Vọng Kiếp thậm chí không cho họ linh đơn liệu thương, chưa biết thế nào nên y không đành bỏ ra đơn dược trân quý cho các đệ tử sử dụng, chưa biết chừng chính y phải dùng tới.
Đến bờ nham tương hồ, Vọng Kiếp chợt dừng lại cười tàn nhẫn: "Tôn Lập, đi trước mở đường."
Không chỉ Tôn Lập ngẩn người, các đệ tử khác cũng bất ngờ.
Nhiệm vụ này nguy hiểm nhất, để đệ tử như Tôn Lập mở đường có khác nào dồn y vào đất chết! Các đệ tử phần lớn không phải đồng tình với gã mà lo gã chết rồi sẽ phải có người khác thay, sớm muộn gì cũng đến lượt mình!
"Không nghe rõ hả? Ngươi đi mở đường!" Giọng Vọng Kiếp băng lãnh hẳn. Hiển nhiên lúc này Tôn Lập không nghe lời, y không hề do dự xuất thủ giết gã, dù sau này môn phái truy thì Tôn Lập cũng mang tội lâm trận cãi lệnh, Vọng Kiếp giết cũng không sao.
Tôn Lập cười lạnh, đi lên.
Dọc bờ nham tương hồ là con đường đủ ột người đi, treo trên vách đá, nếu có nguy hiểm, không thể tránh được.
Tôn Lập cầm Linh lộ phù, tay kia lần cây bổng từ trữ vật không gian ra.
Cây bổng này khác, đùng bằng thép rồng – sau lần bị đánh lén, gã chuẩn bị sẵn.
Tôn Lập đi đầu được mấy trượng, Vọng Kiếp phất tay dẫn chúng nhân bám theo, giữ vững cự ly.
Chung Lâm thầm thở dài. Y không biết Tôn Lập vì sao đắc tội Vọng Kiếp, Vọng Kiếp rõ ràng nhắm vào gã, giãn cự ly chứng tỏ có nguy hiểm sẽ bỏ lại gã mà chạy.
Tuy là con cháu của chân nhân lão tổ khiến y được Vọng Kiếp che chở nhưng không thể muốn nói gì thì nói, chọc giận Vọng Kiếp thì e cả y cũng xui xẻo.
Chúng nhân đều cẩn thận, dưới một trượng là nham tương, trượt chân là vạn kiếp bất phục.
Không ngờ là sắp hết nham tương hồ mà vẫn bình an vô sự. Chúng nhân thầm lấy làm may mắn, Vọng Kiếp thở phào.
Tôn Lập chỉ thiếu mười bước là nháy lên được bờ đá rộng bằng phẳng.
"Ục" nham tương hồ nổi bong bóng, bong bóng vỡ ra, hắc hồng sắc khí bay lên, Vọng Kiếp phất tay đánh tan. Y chợt nhận ra không ổn, nhìn quanh, nham tương hồ vẫn bình tĩnh, chợt y nghĩ ra gì đó, ngẩng lên nhìn thì hồn phi phách tán.
Trên vách đá trên đầu, quái vật đỏ lửa bò ra như thằn lằn, trông giống hình người, song miệng dài tới mang tai, há ra mà nước miếng đỏ lừ tanh hôi chảy ròng ròng!
Tôn Lập nhìn rõ gương mặt đó, gã đã nhìn thấy trong núi!
Sau lưng quái vật đầu tiên bò lên mười con tương tự, đều đói khát nhìn chúng nhân.
"Chạy mau!"
Vọng Kiếp hú vang lao lên nhưng không kịp, quái vật trên đỉnh đầu bổ xuống mấy đệ tử kêu vang thê thảm, bị đẩy xuống nham tương, giãy giụa rồi chìm lỉm.
Quái vật không hề sợ nhiệt độ nham tương, thoáng sau đã nổi lên, vỗ bụng no nê, đạp nham tương nhảy lên vách đá, tiếp tục tấn công các đệ tử khác.
Chúng đệ tử có gì đều dốc hết, đến lúc sinh tử rồi!
Vọng Kiếp phất tay, linh quang như mưa, đánh cho bảy, tám quái vật kêu vang rơi xuống nham tương, nhưng chúng chỉ lăn một vòng là thản nhiên chui lên!
Vọng Kiếp cả kinh, "Mãn thiên tinh" pháp thuật của y tuy không lăng lệ như pháp khí, nhưng đạo linh quang nào cũng có thể xuyên được mảnh gỗ dày cả bàn tay nhưng giáng vào quái vật lại không sây sát gì.
Vọng Kiếp không dám chậm chễ, hú vang phát bản mệnh pháp khí.
Thanh bạch sắc quang mang sáng rực, bay quanh hai quái vật, cả hai tan xác, lăn xuống nham tương.
Vọng Kiếp vung tay liên tục, cự phủ lăn đi lăn lại như bánh xe, quét nhanh năm quái vật, y gầm to: "Theo ta xông ra!"
Những đệ tử sau lưng chỉ còn lại ba người: Chung Lâm, Vương Điệp Nhi và Bạch Cửu Minh.
Còn lại đều táng thân nham tương hồ!
Chung Lâm vung trảm mã đao rực linh quang, mình dính một tấm linh phù.
Đều là bảo vật vị tiên tổ đó ban cho, trảm mã đao sắc bén vô cùng, linh quang sáng rực khiến đàn quái vật mười phần e dè. Linh phù phát ra quang tráo như quả trứng che cho y và Vương Điệp Nhi. Không thì Vương Điệp Nhi cũng như đệ tử ban nãy, lăn xuống nham tương hồ rồi.
Bạch Cửu Minh bất ngờ lấy ra một tấm tiểu thuẫn đầy vết trảo, hiển nhiên do quái vật cào vào.
Họ lao tới, cách không xa là Tôn Lập.
Tôn Lập lúc đó không hơn gì, trước mặt là ba quái vật!
"Tiểu tử, tốc chiến tốc quyết, là Trành quỷ, có Trành quỷ chứng tỏ linh hồ có sát khí, còn cả Hỏa khôi!"
"Sư thúc khốn kiếp của ngươi chết chắc, Trành quỷ có thể ô nhiễm pháp khí, y dùng bản mệnh pháp khí giết Trành quỷ tuy thống khoái, nhưng bản mệnh pháp khí bị xâm thực, linh khí tan hết."
Ba Trành quỷ bò tới như nhện, nước miếng tanh nồng chảy ra, rớt xuống đất bốc khói, mồi ngon trước mặt, làm sao chúng nén được? Cả ba rít vang lao tới.
Tôn Lập kẹp linh phù, chợt búng ra, đạm lam sắc linh quang bay tới, gã dùng pháp môn kích phát khác nhau, trực tiếp hóa thành mưa rải vào Trành quỷ.
"Vù!"
Khói bốc lên, ba Trành quỷ kêu chi chí, như chuột bị dội nước. Lôi thủy cam lâm là độc vật trí mệnh với quỷ quái do hỏa chi lực sinh thành!
Bọn Bạch Cửu thấy linh phù của Tôn Lập có uy lực đó thì cả kinh, hình như là Linh lộ phù, nhưng Linh lộ phù lấy đâu ra uy lực đó?
Dù Vọng Kiếp cũng không dám sơ ý, nhìn Tôn Lập thật sâu. Một tấm linh phù diệt ba Trành quỷ, Vọng Kiếp tự tay chế tác chiến đấu linh phù cũng không được thế!
Tôn Lập vung thiết bổng quét ba thi thể Trành quỷ xuống nham tương hồ, lao nhanh lên.
Gần như cùng lúc, bọn Vọng Kiếp xông theo.
"Oành..."
Tiếng nổ đùng đục vang lên từ đáy nham tương hồ, tựa hồ có thứ gì đó nổi lên.
Nham tương nóng đặc như hồ nước tụ thành hình vòng cung, Vọng Kiếp biến sắc, hiển nhiên thứ sắp xuất hiện cực kỳ đáng sợ.
Phía trước họ, trên xà đá là một động sâu không biết nối tới đâu.
Vọng Kiếp mắt ánh lên hung hãn, chợt xuất thủ, linh quang phun ra, Tôn Lập văng đi như diều đứt dây, giáng vào con đường đá.
Bọn Chung Lâm cả kinh, Vọng Kiếp phát linh quang bao lấy họ lao vào thạch động, cự phủ giáng mạnh, cửa động sập xuống, đá lăn ào ào lấp kín!
Tôn Lập nổi giận, thậm chí không kịp mắng Vọng Kiếp ti bỉ, trong nham tương hồ đã bừng lên hỏa trụ ngút trời! Sóng nhiệt, vòng lửa nổ vang.
"Xoạt xoạt!"
Tiếng xích sắt va nhau vang động, nham tương bắn tung, một hỏa hồng cự quái hơn hai trượng nhảy khỏi nham tương hồ!
Đầu nó mọc dừng trâu, thân hình như vươn, tay dài quá gối, móng sắc lẹm, còn hơn câu liêm.
Trên cặp đùi còn hai sợi xích nặng trịch, không biết ngâm trong nham tương bao nhiêu năm nhưng vẫn chắc chắn, bên trên còn linh văn tỏa quang mang.
"Gừ!"
Hỏa khôi xuất hiện, ngửa mặt gầm vang, hiển nhiên có người giết hầu cận khiến nó phẫn nộ.
Đôi mắt phun lửa quét quanh, dễ dàng thấy Tôn Lập.
Tôn Lập thấy cổ họng khô rát, tim đập thình thịch. Hỏa khôi khiến gã thấy mình vô lực. Uy áp của nó hơn xa Vọng Kiếp!
"Xoạt, xoạt..."
Dây sắt và nham tương hòa vào nhau vang động, Hỏa khôi từ từ đi tới như săn.
Tôn Lập luôn nhắc mình lãnh tĩnh, càng lúc này càng không nên kinh hoảng. Gã nắm chắc thiết bổng, ngón tay trắng nhợt đi!
Hỏa khôi đi qua, sóng nhiệt cuộn trào, liên tục có hỏa xà luồn qua người, con nào cũng đủ đốt gã thành tro!
Tôn Lập không hề do dự chạy về xà đá, nơi này quá hẹp, không tránh né được. Hỏa khôi há miệng, tựa hồ cười nhạo con mồi giãy giụa vô ích.
Nó không cản, Tôn Lập nhảy lên xà, gần như cùng lúc nó phát lực, giáng quyền.
Danh sách chương