Tôn Lập nhìn thi thể Túc Lan từ xa, bước tới đầy cổ quái, thân thể uốn éo kỳ dị, hóa thành hư ảnh, vượt vực sâu rộng mấy chục trượng đến cạnh y.
La Hoàn khinh miệt: "Bất quá là không gian trận pháp, tiểu tử đó không nhìn ra, còn tưởng cách xa ngươi..."
Máu Túc Lan nhuộm đỏ đàn tế, chảy xuống.
Tôn Lập thầm lắc đầu, tâm lý y đã thành biến thái, cả hai vô oán vô cừu, bất quá vì gã tu hành nhanh hơn một chút mà biến thành cái gai trong mắt y, chỉ muốn trừ đi.
Sát nhân thì cũng bị người giết, lúc y có ác niệm thì nên hiểu như thế.
Đại đỉnh dấy lên xích hồng sắc linh quang, Tôn Lập lại bị thu hút chú ý. Đại đỉnh có chín con rồng lửa bảo vệ một xích hồng sắc quang cầu lấp lánh, không nhìn rõ có gì, nhưng chắc Túc Lan nói không sai.
Tôn Lập do dự: "Bảo vật này làm cách nào lấy được?"
Chín con rồng lửa hiển nhiên không phải trò đùa, không cẩn thận là gã thành tro ngay.
La Hoàn không hề khách khí: "Cách ngốc nhất là dùng Linh lộ phù dập tắt. Thật ra đồng môn của ngươi đúng là ngu xuẩn, y tưởng vào đây là lấy được bảo vật? Mười ba người lần này, kể cả Vọng Kiếp, chỉ ngươi có cách lấy được bảo vật, còn lại hơi chạm vào rồng lửa tất bị thiêu thành tro!"
Tôn Lập loáng thoáng nhận ra La Hoàn nói chưa xong, gã không định để y có cơ nói hết.
Gã định kích phát Linh lộ phù, La Hoàn nói nhanh: "Kỳ thực có rất nhiều cách nhưng ngươi hiện giờ..."
Tôn Lập cười khổ: quả nhiên không thoát được câu này.
Võ Diệu bực mình: "Đồ ẻo lả xong chưa? Tôn Lập vừa mới tu hành, lần nào ngươi cũng lôi câu đó ra là sao? Thể hiện đẳng cấp hả? Nhìn đi, y cầm cây thiết bổng đó khiến chế khí đại sư ta đây mất mặt thế nào hả? Nhưng ta có nói ra không..."
Tôn Lập không khách khí: "Lão nhân gia đừng nói thế được không?"
La Hoàn cười ha hả.

Tôn Lập chỉ tay, Linh lộ phù bay ra, rồi tấm thứ hai, thứ ba. Ba tấm chia làm ba tầng, thay nhau kích phát, ba làn Lôi thủy cam lâm chảy vào, khói bốc lên, chín con rồng lửa tắt dần, chỉ còn xích hồng sắc quang cầu.
Tôn Lập được La Hoàn bảo đảm thì đưa tay lấy quang cầu.
Không còn hỏa long bảo vệ, thứ trong quang cầu hiện rõ, là một cáp hộp dài bằng ngọc đỏ.
Tôn Lập cầm hộp lên, tỏ vẻ vui mừng vì Võ Diệu và La Hoàn cùng nói: "Hỏa chi lực linh ngọc!"
Linh ngọc cũng như linh thạch, đều là thứ tiêu hao trong khi tu hành, có trong tay thì tốc độ tu hành nhanh hơn nhiều.
Hộp lớn thế này đựng tới bốn, năm khối linh ngọc, Tôn Lập hiện tại nghèo mạt, lại có hỏa chi lực linh ngọc hợp với công pháp thì sao không hoan hỉ?
Hộp ngọc quý hơn nhiều mấy khối linh ngọc, Tôn Lập biết nó điêu khắc từ nguyên khối linh ngọc, mở nắp ra là hỏa diễm hư ảo bắn lên ba thước, thiêu rụi lông mày Tôn Lập.
Tôn Lập nhăn nhó, La Hoàn và Võ Diệu cười ha hả.
Tôn Lập tức giận: "Hai vị đã biết sao không ỗ biết!"
Võ Diệu cười gian: "Cho ngươi biết thì chán chết, hiện tại bọn ta rất vui."
Tôn Lập nhìn thứ trong hộp, cùng lắm thì bằng lông mày.
Hộp ngọc chia làm hai ngăn, một nhỏ một to. Ngăn to đựng một cuộn tơ trắng cỡ nắm tay, cán không rõ làm bằng kim loại gì nhưng hoa văn tinh xảo, nhìn là thấy không phải phàm phẩm. Tôn Lập lấy ra, bên trên có văn rất cổ xưa.
Tôn Lập chỉ đi học mấy năm, văn tự cổ kiểu này đừng nói biết mà thậm chí chưa nghe nói tới.
Y tròn mắt rồi hiểu ra: "Hai vị chắc biết?"
La Hoàn khinh miệt: "Đừng hỏi ta cổ yêu linh văn thô thiển này, Võ Diệu cũng giải thích được."

Võ Diệu tức giận: "Thế nào? Đồ ẻo lả thời thời khắc khắc chỉ muốn hạ nhục ta hả..."
Tôn Lập cuống lên: "Lưỡng vị, đừng cãi nhau nữa, mau ỗ biết được không?"
Võ Diệu hầm hừ: "Hàng chữ này là: Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp."
Tôn Lập ngẩn người: "Không phải Túc Lan nói là “Thiên hỏa luyện thần quyết” sao?"
Võ Diệu tức giận: "Vớ vẩn, “Thiên hỏa luyện thần quyết” là cái gì? Sao so được với “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”? Ngươi đúng là..."
Tôn Lập thấy y không dừng thì ngăn: "La tổ, cho tiểu tử biết “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp” này thế nào?"
Tôn Lập đã cân nhắc cách xưng hô La Hoàn và Võ Diệu. Gọi là "tiền bối" thì xa cách, không biết họ tồn tại từ khi nào nhưng từ rất xa xưa, nên gọi luôn là "La tổ", "Võ tổ".
La Hoàn quả nhiên mãn ý, sảng khoái đáp: "Đồ mỏ nhọn nói đúng rồi..."
"Đồ ẻo lả dám nói kháy bản tọa!"
Tôn Lập ngứa ngáy: "Lưỡng vị, xin hai vị tạm dừng, cho biết thật ra là chuyện gì!"
La Hoàn ho khẽ, hiển nhiên còn nhiều lời chê bai Võ Diệu, không nói ra thì không vui.
"Cổ yêu tộc truyền thừa kỳ thực từ rất lâu, bị đứt mấy lần nhưng có người nâng đỡ nên lại nối liền. Cổ yêu tộc không tu luyện công pháp mà là ‘kiếp’, cổ yêu tộc từ khi sinh ra đã trời ghen ghét, người oán thán, kiếp nạn trùng trùng. Họ có thế giới quan về khổ nạn rất đơn giản..."
"Được rồi, đừng khoác lác nữa, không phải trong quá trình tu hành, trừ thiên kiếp còn phải trải qua nhân kiếp địa kiếp sao? Nhưng sao họ không nói mình có ưu thế tiên thiên vô cùng? Lấy đâu ra việc gì tốt cũng do họ chiếm hữu."
Bị Võ Diệu cắt lời, La Hoàn vốn chuẩn bị bao nhiêu lời cũng không nói tiếp được: "Thôi vậy, công pháp của cổ yêu tộc phân chia đẳng cấp cực kỳ nghiêm cách, cũng như các hiện tại dùng thần vị, thiên vị, địa vị, nhân vị phân chia công pháp, cổ yêu tộc sử dụng thần bộ, thiên bộ, địa bộ, nhân bộ để chia, chưa đạt đẳng cấp nào thì tuyệt đối không thể cho thêm chữ đó vào tên công pháp."

Tôn Lập hiểu ngay, kích động: "Thiên bộ, công pháp này là thiên bộ pháp quyết!"
La Hoàn nói: "Chính thế. Ta nói rồi, cổ yêu tộc đặt tên cho công pháp cực kỳ nghiêm cách, “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp” có ‘binh hỏa’, binh hỏa là công pháp trọng thực chiến nhất trong các hỏa chi lực công pháp của cổ yêu tộc, uy lực vô cùng."
Võ Diệu hầm hừ: "Hiện tại hiểu chưa, “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp” hơn nhiều cái gọi là “Thiên hỏa luyện thần quyết” rắm chó gì đó."
Tôn Lập gật đầu liên tục: "Chính thị! Tiểu tử vô tri, Võ tổ bỏ quá."
Võ Diệu lắm lời nhưng thích nghe nịnh, Tôn Lập nói thế thì y quên ngay việc gã có mắt không tròng.
Thiên bộ, tương đương với thiên vị công pháp.
Thế là thế nào? Lúc nhập môn, Tố Bão sơn cấp cho “Thiên hà quyết” chỉ là nhân vị công pháp, Giang Sĩ Ngọc đã nói Tố Bão sơn rộng tay. Thiên vị công pháp, cả Tố Bão sơn không có!
Tôn Lập cầm chặt quyển trục cổ, lòng nóng lên.
Võ Diệu hiểu điều đó nên lấy làm lạ: "Ngươi vui cái gì?"
Tôn Lập không hiểu: "Hả? Được một bộ thiên bộ công pháp mà không đáng vui sao?"
Võ Diệu cười: "Hừ, thiên bộ công pháp mà thôi, dù thần bộ thì sao? Đừng quên ngươi tu luyện thiên hạ đệ nhất công pháp “Tinh hà chân giải”! Khá hơn chút được không? Thiên bộ công pháp này với ngươi cũng là rác rưởi."
Tôn Lập thu rác rưởi lại, thầm nhủ rác có giá trị của rác, ném ra tất cả tu chân giới tranh nhau.
Gã cẩn thận cho vào hộp ngọc: "Tuy mỗ không dùng nhưng cho ai đó hoặc bán đi cũng được."
Trong hộp ngọc, ở ngăn nhỏ hơn có một viên phấn hồng sắc nội đơn cỡ trứng gà.
"Hỏa thiềm yêu đơn?"
Tôn Lập đưa tay lên, cảm thụ đáo rõ hỏa chi lực chuyển động.
"Chắc thế, bất quá Hỏa thiềm nội đơn này hỏa hậu kém quá."

Tôn Lập vội hỏi: "Là bao nhiêu năm?"
Võ Diệu ơ hờ: "Xem ra chừng ba trăm năm..."
Tôn Lập suýt nghẹn, thế mà còn kém! Hiện tại tu chân giới muốn tìm bách niên linh dược cũng khó, cổ yêu nội đơn đã tu luyện ba trăm năm mà còn bị coi là hỏa hậu kém!
Tôn Lập bợ tay lên trán: "Tiểu tử đã hiểu, không thể nâng tiêu chuẩn lên như hai vị - không thì tu chân giới bây giờ..."
Võ Diệu kêu lên: "Lẽ nào ta nói sai? Cùng với công pháp cỡ “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp” thì phải có một viên đại yêu nội đơn chứ? Ít nhất cũng phải ba nghìn năm hỏa hậu, đây mới ba trăm năm, ta không hiểu sao yêu đơn này lại xuất hiện tại đây..."
Tôn Lập tắt tiếng, không hề khách khí thu hộp ngọc lại. Các vị coi thường, chứ mỗ vẫn coi là bảo bối. Mèo nhỏ bắt chuột con, tùy theo sức của mình.
Không biết tiên tổ của Túc Lan làm cách nào có được tin tức mà sai biệt quá xa so với bảo vật thật.
Tôn Lập thu hộp ngọc, lại nhìn lên đại đỉnh.
Võ Diệu hiểu ý, nhạt giọng: "Đại đỉnh cũng tầm thường thôi..."
Tôn Lập lập tức nâng lời nhận xét đó lên gấp mười.
"Bất quá dùng Bắc hải đồng mẫu làm nguyên liệu, hỗn hợp vói Hỏa trầm bạch kim và Băng huyết nam hồng thạch, dùng thủ đoạn thô thiển luyện chế thành. Thứ này chưa đáng là pháp khí, cùng lắm là chất nguyên liệu lại với nhau."
Tôn Lập nhớ ra: Bắc hải đồng mẫu, “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp hàng ngũ phẩm thượng, cự đỉnh cỡ này mà toàn là Bắc hải đồng mẫu!
Hỏa trầm bạch kim, “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp vào hàng tứ phẩm hạ!
Băng huyết nam hồng thạch, “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp vào hàng tứ phẩm trung!
Ngần ấy nguyên liệu trân quý mà Võ Diệu coi là không có gì tốt...
Tôn Lập không hề nghĩ ngợi, nhét đại đỉnh vào trữ vật giới chỉ. Trữ vật giới chỉ đầy lèn.
Giờ có vốn, Tôn Lập vững tâm hẳn, nhìn quanh hỏi: "Làm cách nào ra được?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện