Chân nhân lão tổ đến trước mặt Tôn Lập, quanh mình đã hiện lên một vùng xoáy hắc sắc năng lượng, tuy không rõ nhưng gã cảm thụ rõ sức đó đáng sợ thế nào! Một ý niệm của chân nhân lão tổ thì gã tan thây!
Sinh tử quan đầu, Tôn Lập cố đứng vững, nhạt giọng: "Nghe lời ngay thì sáng, nghe lời nịnh thì tối..."
Một viên hỏa hồng tinh thạch xuất hiện trong tay, linh hồn Chung Lâm bay ra.
Chân nhân lão tổ ngẩn người, Chung Lâm đỏ mắt lên, linh thể gần như hư vô quỳ trước mặt chân nhân lão tổ khóc không thành tiếng: "Tiên tổ, Chung Lâm hổ thẹn..."
Tình thế thay đổi, Vọng Hư chân nhân và Vọng Minh cả kinh, vạn lần không ngờ Tôn Lập còn chiêu này! Nhưng thân phận của của Chung Lâm chỉ Vọng Hư và Vọng Kiếp biết, Tôn Lập sao lại giữ linh hồn y?!
Chân nhân lão tổ bi thương, hậu nhân duy nhất thành thế này, ai cũng khó tránh buồn đau.
"Thật ra là chuyện gì?"
Chân nhân lão tổ nghiến răng.
Chung Lâm kể lại, cả Tố Bão sơn xôn xao!
Các đệ tử không ngờ một vị sư thúc cao cao tại thượng lại vô sỉ đến thế nên đều chửi mắng Vọng Kiếp. Chân nhân lão tổ liếc nhìn, môn nhân chữ "Vọng" tuy bất bình nhưng không tỏ vẻ bất ngờ, biết ngay họ hiểu Vọng Kiếp là người thế nào, bất giác thầm thở dài.
Y dịu dàng chạm vào linh thể Chung Lâm: "Đừng bi thương, tuy con mất nhục thân, lỡ mất thời cơ tốt nhất để quay lại luân hồi nhưng có bản tọa thì vẫn đủ để con tu thành âm thần, tung hoành thiên hạ!"
Y nhìn Tôn Lập, sát cơ trong mắt tan hết, thêm phần cảm kích.
Y nhìn Tôn Lập hồi lâu rồi thở dài: "Hài tử không tệ. Bản tọa trách lầm ngươi." Đoạn móc một viên linh đơn ném cho y: "Uống mau, đừng để bị ám thương."
Tôn Lập nuốt ngay.
Đấy là linh đơn chân nhân lão tổ ban cho! Vô số ánh mắt vừa thèm muốn vừa ghen tị nhìn vào Tôn Lập, không ngờ gã nhân họa đắc phúc!

Chân nhân lão tổ gật đầu với Tôn Lập, quay lại lạnh lùng nhìn Vọng Hư chân nhân: "Sư điệt, đấy gọi là chăm sóc hậu nhân của bản tọa? Phái một trưởng trong lúc quan trọng thì dùng mạng đệ tử để đổi cơ hội trốn thoát ình đi trông nom?"
Vọng Hư chân nhân toát mồ hôi, quỳ phịch xuống trước mặt chân nhân lão tổ, khấu đầu liên tục: "Sư điệt vô năng! Xin sư thúc thứ tội, cho đệ tử một cơ hội, mọi thứ cho Chung Lâm hiền đệ tu luyện âm thần cứ để đệ tử lo, sư thúc trách phạt gì, sư điệt không dám hai lời, chỉ mong sư thúc cho cơ hội đền bù!"
Chân nhân lão tổ liếc Vọng Minh, y run lên, thuận thế quỳ xuống: "Sư điệt vô năng, không tra rõ án tình, xin sư thúc thứ tội!"
Chân nhân lão tổ hừ lạnh: "Thật sự không tra rõ án tình?"
Vọng Minh toát mồ hôi lạnh, dập đầu: "Xin sư thúc thứ tội!"
Lão tổ lạnh lùng xua tay: "Các ngươi tính toán gì, bản tọa hiểu hết."
Hai người run lên, chỉ dám dập đầu chứ không nói gì.
"Hài tử này chịu thiệt thòi, các ngươi phải bồi thường thỏa đáng."
Vọng Hư chân nhân vội nói: "Sư thúc yên tâm, từ nay đãi ngộ của Tôn Lập ngang với Điền Anh Đông..."
Chân nhân lão tổ xua tay: "Hà tất phiền hà thế?"
"Vọng Hư, bỏ ra một trăm khối linh thạch cũng một bộ địa vị công pháp."
"Vọng Minh, bỏ ra hai mươi viên Bách minh đơn."
Chân nhân lão tổ đã nói, cả hai không dám dị nghị, khấu đầu: "Đệ tử tuân mệnh!"
Các đệ tử lại chảy nước miếng, Tôn Lập phát tài rồi, ngần ấy nguồn lực dồn vào, e là Điền Anh Đông trong thời gian ngắn cũng khó hơn được gã!
Không chỉ các đệ tử, cả môn nhân chữ "Vọng" cũng thèm muốn, một trăm khối linh thạch đã đành, địa vị công pháp trân quý vô cùng, với ai cũng là thứ không phải muốn là có, hai mươi viên Bách minh đơn, càng khiến họ nảy lòng tham lam.

Bách minh đơn là vật đặc hữu của Vọng Minh đạo nhân, Vọng Minh không bằng Vọng Thanh về đơn đạo, nhưng y từng gặp kỳ ngộ, lấy được thượng cổ đơn phương, tuy nhiều linh dược hiện tại không còn tìm được nhưng y tốn không ít công tìm ra thứ thay thế. Dù dược hiệu kém đi một chút nhưng Bách minh đơn vẫn là tứ phẩm hạ linh đơn!
Trừ Bách minh đơn, Tố Bão sơn không còn ai đủ thực lực luyện được tứ phẩm linh đơn trở lên, Vọng Thanh cũng không.
Xử lý xong, chân nhân lão tổ phất tay: "Mấy tiểu tử đi cùng bản tọa."
Linh quang cuốn Sùng Dần, Sùng Bá và Tôn Lập, lên hồng kiều về hậu sơn.
Vọng Hư chân nhân bị chân nhân lão tổ giáo huấn trước mặt đệ tử toàn phái, không chỉ không trị tội được đệ tử cần thiết mà phải lấy bảo vật ra bồi thường thì mất hết danh dự, xám ngoét như tro tàn.
Vọng Minh cũng không hơn gì, hai mươi khỏa Bách minh đơn gần như là toàn bộ của y, lòng y cơ hồ nhỏ máu!
Chúng đệ tử ghen tị Tôn Lập đến phát cuồng, đồng thời sùng bái chân nhân lão tổ đến phát cuồng.
Vọng Hư là chưởng giáo thì sao? Trước thực lực tuyệt đối thì không phải vẫn ngoan ngoãn chịu nhún hả? Nhận thức này bắt rễ trong lòng mỗi đệ tử tâm, thành xung động không thể áp chế! Mạnh lên, chỉ cần mạnh lên sẽ được như chân nhân lão tổ, không thích chưởng giáo thì đánh liền!
Việc này kích thích đạo tâm của chúng đệ tử nhưng không ai nghĩ tới.
...
Hồng kiều trực tiếp đáp xuống động phủ của chân nhân lão tổ, sơn động cực kỳ xa hoa, bên ngoài nhìn không có gì nhưng vào rồi thì cung vàng điện ngọc, trân bảo khảm đầy. Gần như chỗ nào cần thiết cũng có trận pháp thêm vào, hoặc để làm dịu mát, hoặc để giữ ấm, hoặc thổi gió, hoặc dấy sương...
Lão tổ ngây người nhìn Chung Lâm chỉ còn lại linh hồn, trong lòng buồn bã hơn nhiều. Hiển nhiên không chỉ đơn giản có huyết mạch tương truyền với Chung Lâm mà còn tình cảm thâm sâu khác.
"Thúc công, đừng đau lòng, điệt tôn không phải chưa chết, vẫn còn cơ hội sao."
Tôn Lập hơi bất ngờ, lão tổ là thúc công của Chung Lâm, chứng tỏ tuổi tác tại tu chân giới không cao.

Lão tổ thở dài, nhìn Sùng Dần và Sùng Bá, phất tay đưa ỗi người một viên linh đơn. Mùi thơn nức mũi, linh khí lan tỏa, tuyệt đối là thượng giai, cả hai định tạ thì lão tổ phất tay, trận pháp chuyển di đưa cả hai ra.
Không cần nói thêm những lời thừa.
Cho hai người đi, lão tổ mới thể hiện rõ tình cảm, mắt đỏ lên nhưng cố không rơi lệ.
"Con lỡ mất cơ hội tốt nhất để luân hồi, giờ xuống u minh, e sẽ bị trừng trị nặng, không chắc có được quay lại luân hồi không. Hơn nữa con ở trong Hỏa khôi hồn tinh lâu, linh hồn đã tự động ngưng tụ âm thần, chỉ e..."
Chung Lâm thản nhiên: "Cũng được, điệt tôn chuyên tâm tu luyện âm thần là xong."
Lão tổ thở dài, mắt mờ đi nhớ lại: "Lúc bé, đại ca luôn chăm lo cho ta, chỉ có nửa cái bánh cũng thà chịu đói cũng nhường ta ăn. Mùa đông năm đó ta và đại ca đói quá, định vào núi kiếm ăn, không ngờ gặp chó sói, đại ca vì bảo vệ ta mà một mình xông lên!"
"Con sói đó cắn tay đại ca, không cắn đứt đã gặm, đại ca đau đến ướt mồ hôi nhưng vẫn bảo thúc công chạy mau..."
"Sau này ta được sư tôn coi trọng, thu làm môn hạ gian khổ tu hành, ta từng thề sẽ thành tài để chăm lo cả đời cho đại ca. Khước không lúc ta đạt Hiền nhân cảnh hạ sơn hành tẩu, đại ca đã gặp bất trắc, ta vất vả lắm mới tìm được chỗ ở của hậu nhân, tiếc là tư chất cha con không thể tu hành. Sau cùng đến con, tư chất không tệ, ta tưởng đã thỏa tâm nguyện, không ngờ... Ôi, ta thật thẹn với đại ca!"
Lão tổ rướm lệ, lẩm bẩm với Chung Lâm: "Con rất giống đại ca, giống hơn cha con..."
Tôn Lập hiểu, lão tổ hiển nhiên dốc hết tình càm với huynh trưởng vào Chung Lâm.
Lão tổ nhìn Tôn Lập, tỏ vẻ cảm kích: "Tôn Lập, lão phu còn chưa đa tạ ngươi..."
Tôn Lập lắc đầu: "Không có lão tổ, hiện tại đệ tử đã hình thần câu diệt, hà huống lão tổ đã đòi bồi thường."
"Phi dã, đó là thứ chúng nên cho. Tuy Vọng Hư hứa cấp cho ngươi ngang Điền Anh Đông nhưng như thế quá lớn, nên lão phu đổi hết thành những thứ đó."
Tôn Lập vội bái tạ: "Lão tổ cân nhắc chu toàn."
"Ngươi có ơn lớn với A Lâm, lão phu không biết cảm tạ thế nào..." Lão tổ không cho chối, châm chước rồi móc ra một tấm ngọc phù: "Thiên đao phù là do lão phu luyện chế, vốn định tương lai cho A Lâm, giờ nó đổi sang linh tu, không dùng được nên tặng ngươi. Có thể sử dụng ba lần, kích phát thiên đao tương đương với đòn toàn lực của lão phu."
Tôn Lập vui vẻ, đòn toàn lực của chân nhân lão tổ mà lại ba lần, coi như có ba cơ hội giữ mạng.
"Vậy thì, đệ tử đa tạ lão tổ."
Lão tổ gật đầu, càng vừa ý với tính cách thẳng thắn của Tôn Lập.

Tôn Lập đưa Hỏa khôi hồn tinh lên: "Lão tổ, hồn tinh là nơi Chung Lâm ở, xin lão tổ thu nhận."
Lão tổ không nói gì đón lấy, Chung Lâm định nói, môi mấp máy rồi im lặng.
"Tạm thời như thế đã, ngươi về trước, chắc Vọng Hư và Vọng Minh sẽ đưa đồ tới, sau này có việc gì cứ đến tìm ta." Đoạn lấy ngọc phù giao cho Tôn Lập: "Đến ngoài động ném vật này vào là ta biết ngay."
Tôn Lập bái tạ lui đi.
Tôn Lập vừa đi, lão tổ nhìn Chung Lâm, cười cười: "Con thấy ta lấy Hỏa khôi hồn tinh là chiếm phần lợi hả?"
Chung Lâm cúi đầu: "Điệt tôn không dám."
Lão tổ lắc đầu: "Hỏa khôi hồn tinh quý hơn Thiên đao phù nhưng thúc công an bài như thế là có dụng ý."
Chung Lâm không hiểu.
"Hài tử này tính cách kiên cường, có thể thành đại sự, tuy tư chất không cao nhưng cơ duyên hơn người. Thúc câu muốn con sau này theo y, con có đồng ý không?"
Chung Lâm ngẩn người, hơi bất ngờ. Ngẫm nghĩ rồi đáp: "Con và Tôn Lập cũng hợp tính."
Tức là đồng ý.
Lão tổ gật đầu: "Tiếc là hài tử này không hiểu sao lại kinh mạch ứ trệ..."
"A?!" Chung Lâm cả kinh.
"Tu hành tuyệt chứng đó ta cũng bó tay. Nếu y qua được, tiền đồ không thể ước lượng, thúc công không chỉ đưa con và Hỏa khôi hồn tinh đến mà còn cho y đại cơ duyên. Nếu không được... sẽ tìm cớ đưa y xuống núi phú quý hết đời, không đến nỗithời thời khắc khắc bị bọn Vọng Hư nhòm ngó."
Chung Lâm hỏi: "Thúc công cho y Thiên đao phù để phòng bị chưởng giáo chân nhân?"
Lão tổ gật đầu: "A Lâm nhĩ thiên tư thông tuệ hơn ta tưởng, đáng tiếc..."
Đoạn mắt lại đỏ lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện