Thời kỳ thượng cổ bách tộc tranh phong, nhân tộc quật khởi từ đó. Phần lớn của bách tộc đã tan biến, không ngờ trong ma phần còn hoàn chỉnh giữ được bách tộc chiến sĩ.
Triệu Vĩnh Khang kinh hãi: "Đều là thi binh, bách tộc thi binh!"
Hơn trăm đạo ma huyết quỷ long, cả bách tộc thi binh, Thái cổ ma phần thể hiện lực lượng có thể hoành tảo thiên hạ!
Triệu Vĩnh Khang và Phương Đồng Chiến kinh hãi, lượng này đặt vào Thiên vực cũng cực kỳ đáng kể.
Chỉ Tôn Lập biết lực lượng này trông có vẻ mạnh nhưng so với Ma nhãn cự nhận vẫn không là gì.
"Oành..."
Bách tộc thi binh vung binh khí chém lên trời!
Ma huyết quỷ long quay lại ma phần, bách tộc thi binh lùi theo.
Sức mạnh bài sơn đảo hải bị hút lại hết.
Thái cổ ma phần càng lúc càng nhỏ, sau cùng hóa thành viên đá nhỏ cỡ nắm tay.
Ma nhãn cự nhận lại rời vỏ, ma nhãn mở ra vô thần, mặc cho viên đá lăn vào tròng mắt.
Ma nhãn nhắm lại.
Bị Thái cổ ma phần , cự hồ đã tơi tả, nước sông tràn vào, tiên sơn không còn, hắc động sâu không thấy đáy, bao nhiêu nước sông tràn vào cũng không đầy.
Hắc động vẫn như cái miệng định nuốt cả trời.
Ma nhãn cự nhận vào vỏ, biến thành cự đao bình thường, trừ to lớn ra thì không có gì quỷ dị.
Cự đao từ từ bay đến chỗ Tôn Lập.

Trong quá trình này, dù Triệu Vĩnh Khang hay Phương Đồng Chiến đều có cơ hội cắt ngang nhưng họ không có dũng khí - - hai ngươi cất tay là diệt được La sát lục đại vương tính mà giờ không dám động đậy.
Tôn Lập kháng cự.
Từ sâu thẳm cõi lòng gã kháng cự, dốc toàn lực kháng cự!
“Thái hư chân ngã luyện” toàn lực phát động, mọi quy tắc cùng phát động. Long bì ảnh linh văn trận trang phát động, Kình thôn thiên hạ phát động, Bá vương chưởng và Thiên Vương chưởng phát động. Đại đỉnh phát động...
Gã dùng ý niệm điều khiển đại đỉnh thì quyền khống chế thân thể mới quay lại.
Nhưng sức mạnh đó vẫn tranh chấp với bản thân gã.
Tôn Lập dốc toàn lực.
Ma nhãn cự nhận đến gần, tay gã không nghe theo điều khiển, giơ lên định đón. Gã cố ép tay xuống, sức mạnh đó tràn lên, tay gã lại giơ, gã lại ép xuống...
Tranh đoạt như thế mấy lần, Ma nhãn cự nhận đã tới trước mặt, tựa hồ đợi gã chọn chứ không "bức bách".
Nghị lực đóng vai trò quan trọng nhất trong tranh đoạt kiểu này, góc độ tay giơ lên càng lúc càng nhỏ, Tôn Lập từ từ chiếm thượng phong.
Huyết nguyệt ác lực chợt phát động. Tay Tôn Lập giơ cao, suýt chạm vào Ma nhãn cự nhận!
Võ Diệu quát: "Gia tốc vận chuyển “Thái hư chân ngã luyện”!"
Tôn Lập nhức đầu nhưng vẫn tăng tốc độ vận chuyển “Thái hư chân ngã luyện” gấp đôi, gầm lên trong lòng, thấy óc như nổ tung.
“Tinh hà chân giải” lại thể hiện ưu điểm, tuy “Thái hư chân ngã luyện” chỉ là công pháp giai đoạn Hiền nhân cảnh nhưng gia tốc vận chuyển thì vẫn khống chế được huyết nguyệt ác lực, tay Tôn Lập hạ xuống, không giơ lên nữa.
Tường tranh đoạt này, sau rốt Tôn Lập chiến thắng.
"Chát!"
Ma nhãn cự nhận rơi xuống, Tôn Lập mềm nhũn ngã xuống.
"Muội phu!" Triệu Vĩnh Khang vội đỡ gã.
...
Thế giới tan vỡ!
Bóng tối vô biên vô tận bao trùm, núi non, sông suối, sa mạc, đồng ruộng, thành thị... đều thành từng mảnh rơi vào vực sâu.
Mọi sinh linh đều không thoát được.
Thiếu nữ cô ngạo đó dốc toàn lực chỉ ngăn được thế giới tan vỡ trong tích tắc, nàng phương hoa dùng sinh mệnh bừng nở cũng cùng với thế giới chìm vào bóng tối.
Trước chết nàng quay lại cười nhạt, Tôn Lập cả kinh, là Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi, cũng là Triệu Thục Nhã...
Gã ngồi dậy: "A!"
Là một sơn động, cửa động có đốt lửa, khiến gã thấy ấm áp.
Toàn thân đẫm mồ hôi, không hề thư phục.
"Ngươi tỉnh rồi." Triệu Vĩnh Khang đi tới, Phương Đồng Chiến cho thêm củi vào đống lửa.
Tôn Lập chợt thấy không ổn, linh thức quét vào trữ vật không gian thì đại đỉnh vốn ở chính giữa đã lùi sang bên.

Chính giữa là Ma nhãn cự nhận.
"Choang!"
Ma nhãn cự nhận vang lên tiếng động khẽ, như tiếng cười trong trữ vật không gian!
"Sao lại thế!"
Võ Diệu hừ lạnh: "Hừ, sợ gì. Ngươi có “Tinh hà chân giải”, có gì phải sợ? Chỉ cần dụng tâm tu luyện, đạt tới Chân nhân cảnh là áp chế được nó."
La Hoàn lạnh giọng: "Muốn chơi thì chúng ta chơi cùng, xem ai mất cả chì lẫn chài.”
Tôn Lập mù mờ: "Lưỡng vị lão tổ, thế là sao? Có thể nói rõ không?"
Võ Diệu cân nhắc: "Ngươi ứng phó với tiểu tử đó đã, có thời gian, bọn ta sẽ nói rõ."
La Hoàn tiếp lời: "Ít nhất sẽ cho ngươi biết ba phần chân tướng!"
Tôn Lập đảo mắt nhìn Triệu Vĩnh Khang, y đang lo lắng nhìn gã.
Tôn Lập khẽ lắc đầu: "Mỗ không sao."
Triệu Vĩnh Khang hỏi: "Thật ra là sao thế?"
Tôn Lập nói giản lược: "Tiểu đệ cũng không rõ lai lịch của thanh đao đó, lấy được ở thú huyệt tại Ô Hoàn, không hiểu rõ cách sử dụng, xem ra phẩm cấp không tệ nên giữ lại."
Triệu Vĩnh Khang thở phào: "Vậy thì tốt. Ma đao bị muội phu cự tuyệt thì bay đi, chỉ sợ không lâu nữa sẽ có kiếp nạn tu chân..."
Tôn Lập ngẩn người, thở phào. Triệu Vĩnh Khang và Phương Đồng Chiến thấy ma đao bay đi, bớt không ít phiền hà.
"Đổi lại người khác tất không chống nổi ma đao dụ hoặc. Ngươi có biết ma đao đó, chỉ vỏ thôi, được xưng là Thiên ma lệnh, ngươi có được lập tức nhập ma, lâu nhất là ba năm sẽ thành Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả!"
Tôn Lập không bất ngờ, ra vẻ kinh hãi: "Lợi hại thế hả!"
Triệu Vĩnh Khang cười khổ: "Sự thực đến giờ vẫn không ai biết Thiên ma lệnh hóa ra chỉ là vỏ đao, trong mắt bọn ta nó là một tấm lệnh bài cổ quái."
Tôn Lập máy động: Ma nhãn cự nhận ẩn tàng nhiều cổ quái, vỏ đao hóa thành lệnh bài, ở trong trữ vật không gian của gã mà có thể phát hư ảnh phi độn đi, qua mắt được cả Chí nhân cảnh cường giả...
"Đệ nghỉ đi, không gian thông đạo trong Đồ Tô ma nhãn bị hủy, chúng ta về Dạ Khiếu bộ lạc, đón bằng hữu của đệ rồi về Vạn cổ hồng hoang."

Tôn Lập gật đầu, tỏ vẻ mệt mỏi nhắm mắt.
Triệu Vĩnh Khang ngồi một lúc thì đứng dậy, Phương Đồng Chiến theo sau.
"Công tử, việc này không giấu được." Phương Đồng Chiến nhắc. Triệu Vĩnh Khang nóng ruột: "Ta biết nhưng... báo cáo như thật thì... ôi!"
Phương Đồng Chiến im lặng, có những lời nói đến độ là thôi.
...
"Ma nhãn cự nhận đó rất có lai lịch, liên quan với huyết nguyệt ác lực, muốn hiểu rõ thì phải nói từ đầu." Võ Diệu cảm khái.
Cả y cũng cần sắp xếp mới nói rõ được thì đủ biết sự tình phức tạp thế nào.
"Bắt đầu thế giới này đi." Võ Diệu nói: "Trước đó đã nói với ngươi rồi, thế giới từng có vài lần tu chân văn minh hủy diệt - - sự thực mỗi lần như thế là cả thế giới văn minh hủy diệt. Bao nhiêu lần thì bọn ta không rõ. Bọn ta chỉ biết một tu chân văn minh kỷ đầu tiên, nên những thứ sau đó bọn ta chỉ suy đoán được tác dụng chứ không dám chắc, phải không La nương nương."
"Nói vào chuyện là được rồi, đừng xỏ xiên ta!" La Hoàn nổi giận.
Võ Diệu cười khan: "Được."
"Bất quá nên biết, ta và La... Hoàn, cùng Dạ Ma Thiên, không phải người ở thế giới của các ngươi."
Tôn Lập ngẩn người: "Sao các vị lại biết việc của tu chân văn minh kỷ đầu tiên tại thế giới này?"
"Vì thời đại đó, bọn ta từng qua đây."
"Ngươi chỉ cần ngẩng nhìn tinh hà, sẽ biết không gian vô cùng mênh mông, trừ thế giới này còn vô số thế giới khác. Những nơi đó, đẳng cấp tu chân văn minh hoặc cao hoặc thấp, các ngươi không thể nối thông, nhưng có một số người lại qua lại được giữa các thế giới."
Tôn Lập đoán ra thì kinh hãi: "Tiên nhân?"
"Tiên nhân là một cảnh giới, cũng là danh xưng. Đấy là toán người mạnh nhất, thế giới của họ được gọi là tiên giới. Nhưng bạch nhật phi thăng, vũ hóa thành tiên là thế nào?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện