Hắc y nhân ngã xuống đầu cự thú, ba trăm hung thú nhân lúc đó lao khỏi hõm núi.
Bọn Tôn Lập không dễ chịu gì, phản chấn chi lực quá mạnh, huyết nguyệt ác lực trong ám hồng huyết lôi mười phần bá đạo, hít một chút vào mũi cũng bị triêm nhiễm, nên tất cả đợi uy lực nổ tan đi mới đuổi theo.
Trong hõm núi bị ám hồng sắc huyết vân bao trùm.
Vô số hung thú ác hồn gầm gào, tám người lại gần là có cản ghìn hung thú ác hồn lao rồi bị huyết vân kéo về.
Nhưng chúng không cam lòng, gầm trong mây đen.
Tôn Lập nhìn chúng nhân, ai nấy thê thảm vô cùng, không thể qua được lớp cuối cùng này. Gã kiểm tra Kim nhưỡng dược điền, Diệt ma thần lôi không còn nhiều, huyết vân lại dày, dù ném hết Diệt ma thần lôi cũng không mấy hiệu quả.
Gã lắc đầu, tiếc rẻ: "Thôi vậy, về đã."
Tất cả rút khỏi Thiên Hồ khẩu, cách đó trăm dặm, tìm một sơn động sạch sẽ.
Bọn Sùng Dần đả tọa nội thị, kiểm tra thấy không bị huyết nguyệt ác lực xâm nhiễm, Tôn Lập ngồi một góc tính toán.
Gã định đi.
Gã biết những người khác cũng thế, đều có người thân tại Đại Tùy trung nguyên phúc địa, hung thú đã thế, trong đó còn hơn.
Nhưng như thế thành trì cùng mấy chục vạn bách tính sẽ ra sao?
Đấy không phải trách nhiệm của gã, nhưng gặp mà để họ bị hung thú ăn thịt thì gã không an lòng.
Lo lắng về người nhà như con chạch chui vào óc, Tôn Lập càng lúc càng bất an.
Gã nhìn chúng nhân rồi thầm hỏi: "Lưỡng vị lão tổ, chỉ cần tiểu tử tăng tiến tu vi là có thể áp chế Ma nhãn cự nhận, đúng không?"
"Tất nhiên! “Tinh hà chân giải” đâu có tầm thường!"
La Hoàn lo lắng: "Xú tiểu tử định làm gì?"
Tôn Lập hít sâu, từ từ đứng lên, không gọi những người kia mà đi về phía Thiên Hồ khẩu.
...
Phía dưới huyết vân, huyết nguyệt ác lực từ cửa động tràn vào.
Trong sơn động, ba trăm hung thú còn lại gào vang, hắc y nhân quỳ ở cửa động, mộc trượng gãy đôi cắm hai bên.
Y bị thương cực nặng, chật vật cởi nón, lộ ra gương mặt khá anh tuấn.
Nếu Điền Anh Đông có mặt tất hô lên: "Vân Phá Hạc!"
Y chính là Vân Phá Hạc, đệ nhất tu hành thiên tài trước kia của Phú nhân vương.
Y không phải hắc y nhân truyền thụ huyết nguyệt ác lực cho Giang Vĩnh Hán, người đó không vượt nổi Vạn cổ hồng hoang.
Vân Phá Hạc mặt không còn huyết sắc, ngẩng nhìn huyết vân, thần sắc phức tạp vô cùng.
Y cởi hắc y, ngực biến thành trong suốt quỷ dị, ngũ tạng lục phủ không còn mà là huyết diễm bốc cháy!
Ngọn lửa thay tâm tạng còn nhấp nháy, chỉ là tốc độ càng lúc càng chậm.
Chịu nhún để đổi lại sức mạnh.
Vân Phá Hạc không ngốc, y cũng như Tôn Lập biết huyết nguyệt ác lực không tốt lành gì, nên vẫn áp chế tại thể nội, huyết nguyệt ác lực cũng rất nghe lời.
Điền Anh Đông đột phá Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng trước thì y không nén được, với y là "không còn chọn lựa".
Huyết nguyệt ác lực từ "người hầu" hiền lành biến thành "chủ nhân".
Thống khổ ngắn ngủi đổi lấy sức mạnh, y thuận lợi tăng tiến hai cấp thành Hiền nhân cảnh đệ tam trọng, áp chế Điền Anh Đông, nhưng chưa kịp nếm mùi vị "thắng lợi", thậm chí chưa có cơ hội thể hiện thì ý chí của huyết nguyệt ác lực đã thay thế bản năng của y, y tìm thấy mộc trượng, đội nón, mặc hắc y, từ Quỷ Nhung tây bộ chiến trường đến Thiên Hồ khẩu.
Huyết nguyệt ác lực khiến y hiểu rõ mình làm gì, cái gì đang đợi!
Y hiểu hơn vạn hung thú ăn thịt sinh linh, một phần sức mạnh sẽ chuyển cho y - - dù không bị huyết nguyệt ác lực khống chế, dụ hoặc đó y cũng không thể kháng cự.
Chỉ là y không ngờ gặp phải tám người đó.
Bảy người khác đã đành, Hiền nhân cảnh đệ tam trọng đó sao lại lợi hại đến thế! Y tung hoành Quỷ Nhung, giao chiến với Thiên La đạo đình mấy năm chưa từng thấy nhân vật nghịch thiên đến thế, lẽ ra không phải hạng vô danh, vì sao chưa từng nghe tới?
Thể nội huyết diễm tắt dần, Vân Phá Hạc thở dài.
Y từ "khuất phục” chuyển thành "nghe theo".
Gã cởi bỏ kháng cự của thân thể và ý chí cho huyết nguyệt ác lực chiếm lĩnh.
Huyết diễm rừng rực cháy.
Hai khúc mộc trượng thành tro, ngoài tinh không tựa hồ có một vị chí cao vô thượng chú ý thấy sự trung thành của y nên ý niệm mông lung thông qua huyết nguyệt ác lực đưa tới: Tạm thời cuốn cờ tắt tróng, đợi đến huyết nguyệt lần tới sẽ có sức mạnh hơn hẳn dồn vào thân thể, sẽ có đàn hung thú giáng lâm sơn cốc, lúc đó y sẽ là Minh sứ mạnh nhất tây bắc Đại Tùy, điều khiển đàn hung thú lớn nhất...
Ý niệm rất yếu nhưng cho y biết rõ tình cảnh cả vạn hung thú, tung hoành thiên hạ vô địch - - khiến y mê say!
Y dịnh hú vang, khuất phục có là gì, y có mất gì mà lại được sức mạnh nắm sinh tử của người khác!
Nhưng y không cười nổi vì một cự nhận lăng không chẻ tan huyết vân, cắm vào tảng đá trước mặt.
Mặt đất nứt như mạng nhện, lan khắp sơn cốc!
"Không thể nào!" Vân Phá Hạc kinh hô.
Ma nhãn cự nhận uể oải mở ra ma nhãn.
Từ ma nhãn là trung tâm, hình thành một vũng xoáy - - vũng xoáy không gian!
Tất cả: Huyết vân, nham thạch, cây cối, sơn động, hung thú, thậm chí Vân Phá Hạc quỳ dưới đất đều bị vũng xoáy không gian hút vào.
Chỉ Tôn Lập không hề hấn gì.
"Ngươi cũng là Minh sứ..."
Vân Phá Hạc kinh hô, tan thành từng hạt nhỏ.
Ba trăm hung thú, vô số đá núi, cộng thêm Vân Phá Hạc, ngưng thành một tia đen nhỏ xíu vào ma nhãn.
Ma nhãn nhắm lại, cả sơn cốc có đến một nửa số đỉnh núi biến mất.
Tôn Lập há hốc miệng, tất cả quá nhẹ nhàng với Ma nhãn cự nhận!
Đấy là sức mạnh cỡ nào?!
"Mạnh thật!"
Ma nhãn cự nhận lơ lửng trước mặt, Tôn Lập dậy sóng lòng.
Giọng nói không biết từ đâu vọng vào óc: "Sức mạnh này có thể thuộc về ngươi."
"Ngươi muốn bảo vệ người mình yêu? Không có sức mạnh thì lấy gì bảo vệ họ?"
"Điền Anh Đông, Vọng Hư, Vũ Vĩnh Nguyên, Giang Vĩnh Hán... Tất cả đều dáng chết, lẽ nào ngươi không định giết chúng? Nhưng nếu gặp ác nhân mạnh hơn thì ngươi lấy gì giết chúng?"
"Loạn thế sắp tới, ngươi cần sức mạnh, sức mạnh sẽ do ngươi sử dụng, lại không biết ngươi thành con rối, do dự gì nữa?"
"Khoái ý ân cừu, đàm tiếu sát nhân, thế giới này không còn là trở ngại."
"Thiên vực hay tiên giới, không thuận mắt là chém tan ngay!"
"Y từng hủy diệt một thế giới, mảnh vỡ Luân hồi bàn là chứng minh, còn do dự gì nữa?!"
Tay Tôn Lập từ từ đưa về phía Ma nhãn cự nhận.
Nhưng nội tâm gã vẫn giằng xé.
"Không, ta không phải đồ phu!"
Giọng đó nói: "Ai bảo ngươi làm đồ phu? Cho ngươi sức mạnh nhưng nếu ngươi khống chế được sát niệm, không thích ai cứ đánh cho tan tác là được."
"Nhưng cũng có lúc ta nhầm."
"Ngươi càng cần sức mạnh để bù lại!"
"Làm gì có lợi ích không nhiên?"
"Ai bảo không nhiên? Ngươi sẽ quản lý thế giới này cho ta, sức mạnh đó là thù lao. Để Thiên vực quản lý thì không bằng ngươi. Cứ như Hổ Thiên Thu, ngươi có thấy mình thích hợp hơn không?"
Tôn Lập hỏi thế nào, giọng nói đó cũng có đủ lý do thuyết phục.
Gã luôn thấy không yên lòng, dù tya vươn tới Ma nhãn cự nhận nhưng rất chậm, chưa hề chạm vào.
"Không đúng!"
Gã sắp chạm vào Ma nhãn cự nhận, nhưng lại phát hoảng, dụ hoặc này không cưỡng lại được!
Gã gầm lên, Bá vương chưởng phát động, vỗ mạnh lên ngực.
"Ầm!"
Gã thổ máu, ngũ tạng lục phủ chấn động.
Tôn Lập hơi tỉnh lại, Ma nhãn cự nhận bất động, phảng phất như vì sao tuyên cổ bất biến trong tinh hải vĩnh hằng: "Sao phải thế? Ta chưa từng gây bất lợi cho ngươi, chúng ta hợp tác, cùng có lợi. Ngươi không tin vì thấy mình quá kém trước sức mạnh cỡ này..."
Tôn Lập nhờ vào cơn đau khôi phục tỉnh táo, dần bị giọng nói nuốt chửng.
Tôn Lập im lặng, mặc cho giọng nói dụ hoặc thế nào cũng kệ.
Gã từ từ vận chuyển “Thái hư chân ngã luyện”.
Bọn Tôn Lập không dễ chịu gì, phản chấn chi lực quá mạnh, huyết nguyệt ác lực trong ám hồng huyết lôi mười phần bá đạo, hít một chút vào mũi cũng bị triêm nhiễm, nên tất cả đợi uy lực nổ tan đi mới đuổi theo.
Trong hõm núi bị ám hồng sắc huyết vân bao trùm.
Vô số hung thú ác hồn gầm gào, tám người lại gần là có cản ghìn hung thú ác hồn lao rồi bị huyết vân kéo về.
Nhưng chúng không cam lòng, gầm trong mây đen.
Tôn Lập nhìn chúng nhân, ai nấy thê thảm vô cùng, không thể qua được lớp cuối cùng này. Gã kiểm tra Kim nhưỡng dược điền, Diệt ma thần lôi không còn nhiều, huyết vân lại dày, dù ném hết Diệt ma thần lôi cũng không mấy hiệu quả.
Gã lắc đầu, tiếc rẻ: "Thôi vậy, về đã."
Tất cả rút khỏi Thiên Hồ khẩu, cách đó trăm dặm, tìm một sơn động sạch sẽ.
Bọn Sùng Dần đả tọa nội thị, kiểm tra thấy không bị huyết nguyệt ác lực xâm nhiễm, Tôn Lập ngồi một góc tính toán.
Gã định đi.
Gã biết những người khác cũng thế, đều có người thân tại Đại Tùy trung nguyên phúc địa, hung thú đã thế, trong đó còn hơn.
Nhưng như thế thành trì cùng mấy chục vạn bách tính sẽ ra sao?
Đấy không phải trách nhiệm của gã, nhưng gặp mà để họ bị hung thú ăn thịt thì gã không an lòng.
Lo lắng về người nhà như con chạch chui vào óc, Tôn Lập càng lúc càng bất an.
Gã nhìn chúng nhân rồi thầm hỏi: "Lưỡng vị lão tổ, chỉ cần tiểu tử tăng tiến tu vi là có thể áp chế Ma nhãn cự nhận, đúng không?"
"Tất nhiên! “Tinh hà chân giải” đâu có tầm thường!"
La Hoàn lo lắng: "Xú tiểu tử định làm gì?"
Tôn Lập hít sâu, từ từ đứng lên, không gọi những người kia mà đi về phía Thiên Hồ khẩu.
...
Phía dưới huyết vân, huyết nguyệt ác lực từ cửa động tràn vào.
Trong sơn động, ba trăm hung thú còn lại gào vang, hắc y nhân quỳ ở cửa động, mộc trượng gãy đôi cắm hai bên.
Y bị thương cực nặng, chật vật cởi nón, lộ ra gương mặt khá anh tuấn.
Nếu Điền Anh Đông có mặt tất hô lên: "Vân Phá Hạc!"
Y chính là Vân Phá Hạc, đệ nhất tu hành thiên tài trước kia của Phú nhân vương.
Y không phải hắc y nhân truyền thụ huyết nguyệt ác lực cho Giang Vĩnh Hán, người đó không vượt nổi Vạn cổ hồng hoang.
Vân Phá Hạc mặt không còn huyết sắc, ngẩng nhìn huyết vân, thần sắc phức tạp vô cùng.
Y cởi hắc y, ngực biến thành trong suốt quỷ dị, ngũ tạng lục phủ không còn mà là huyết diễm bốc cháy!
Ngọn lửa thay tâm tạng còn nhấp nháy, chỉ là tốc độ càng lúc càng chậm.
Chịu nhún để đổi lại sức mạnh.
Vân Phá Hạc không ngốc, y cũng như Tôn Lập biết huyết nguyệt ác lực không tốt lành gì, nên vẫn áp chế tại thể nội, huyết nguyệt ác lực cũng rất nghe lời.
Điền Anh Đông đột phá Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng trước thì y không nén được, với y là "không còn chọn lựa".
Huyết nguyệt ác lực từ "người hầu" hiền lành biến thành "chủ nhân".
Thống khổ ngắn ngủi đổi lấy sức mạnh, y thuận lợi tăng tiến hai cấp thành Hiền nhân cảnh đệ tam trọng, áp chế Điền Anh Đông, nhưng chưa kịp nếm mùi vị "thắng lợi", thậm chí chưa có cơ hội thể hiện thì ý chí của huyết nguyệt ác lực đã thay thế bản năng của y, y tìm thấy mộc trượng, đội nón, mặc hắc y, từ Quỷ Nhung tây bộ chiến trường đến Thiên Hồ khẩu.
Huyết nguyệt ác lực khiến y hiểu rõ mình làm gì, cái gì đang đợi!
Y hiểu hơn vạn hung thú ăn thịt sinh linh, một phần sức mạnh sẽ chuyển cho y - - dù không bị huyết nguyệt ác lực khống chế, dụ hoặc đó y cũng không thể kháng cự.
Chỉ là y không ngờ gặp phải tám người đó.
Bảy người khác đã đành, Hiền nhân cảnh đệ tam trọng đó sao lại lợi hại đến thế! Y tung hoành Quỷ Nhung, giao chiến với Thiên La đạo đình mấy năm chưa từng thấy nhân vật nghịch thiên đến thế, lẽ ra không phải hạng vô danh, vì sao chưa từng nghe tới?
Thể nội huyết diễm tắt dần, Vân Phá Hạc thở dài.
Y từ "khuất phục” chuyển thành "nghe theo".
Gã cởi bỏ kháng cự của thân thể và ý chí cho huyết nguyệt ác lực chiếm lĩnh.
Huyết diễm rừng rực cháy.
Hai khúc mộc trượng thành tro, ngoài tinh không tựa hồ có một vị chí cao vô thượng chú ý thấy sự trung thành của y nên ý niệm mông lung thông qua huyết nguyệt ác lực đưa tới: Tạm thời cuốn cờ tắt tróng, đợi đến huyết nguyệt lần tới sẽ có sức mạnh hơn hẳn dồn vào thân thể, sẽ có đàn hung thú giáng lâm sơn cốc, lúc đó y sẽ là Minh sứ mạnh nhất tây bắc Đại Tùy, điều khiển đàn hung thú lớn nhất...
Ý niệm rất yếu nhưng cho y biết rõ tình cảnh cả vạn hung thú, tung hoành thiên hạ vô địch - - khiến y mê say!
Y dịnh hú vang, khuất phục có là gì, y có mất gì mà lại được sức mạnh nắm sinh tử của người khác!
Nhưng y không cười nổi vì một cự nhận lăng không chẻ tan huyết vân, cắm vào tảng đá trước mặt.
Mặt đất nứt như mạng nhện, lan khắp sơn cốc!
"Không thể nào!" Vân Phá Hạc kinh hô.
Ma nhãn cự nhận uể oải mở ra ma nhãn.
Từ ma nhãn là trung tâm, hình thành một vũng xoáy - - vũng xoáy không gian!
Tất cả: Huyết vân, nham thạch, cây cối, sơn động, hung thú, thậm chí Vân Phá Hạc quỳ dưới đất đều bị vũng xoáy không gian hút vào.
Chỉ Tôn Lập không hề hấn gì.
"Ngươi cũng là Minh sứ..."
Vân Phá Hạc kinh hô, tan thành từng hạt nhỏ.
Ba trăm hung thú, vô số đá núi, cộng thêm Vân Phá Hạc, ngưng thành một tia đen nhỏ xíu vào ma nhãn.
Ma nhãn nhắm lại, cả sơn cốc có đến một nửa số đỉnh núi biến mất.
Tôn Lập há hốc miệng, tất cả quá nhẹ nhàng với Ma nhãn cự nhận!
Đấy là sức mạnh cỡ nào?!
"Mạnh thật!"
Ma nhãn cự nhận lơ lửng trước mặt, Tôn Lập dậy sóng lòng.
Giọng nói không biết từ đâu vọng vào óc: "Sức mạnh này có thể thuộc về ngươi."
"Ngươi muốn bảo vệ người mình yêu? Không có sức mạnh thì lấy gì bảo vệ họ?"
"Điền Anh Đông, Vọng Hư, Vũ Vĩnh Nguyên, Giang Vĩnh Hán... Tất cả đều dáng chết, lẽ nào ngươi không định giết chúng? Nhưng nếu gặp ác nhân mạnh hơn thì ngươi lấy gì giết chúng?"
"Loạn thế sắp tới, ngươi cần sức mạnh, sức mạnh sẽ do ngươi sử dụng, lại không biết ngươi thành con rối, do dự gì nữa?"
"Khoái ý ân cừu, đàm tiếu sát nhân, thế giới này không còn là trở ngại."
"Thiên vực hay tiên giới, không thuận mắt là chém tan ngay!"
"Y từng hủy diệt một thế giới, mảnh vỡ Luân hồi bàn là chứng minh, còn do dự gì nữa?!"
Tay Tôn Lập từ từ đưa về phía Ma nhãn cự nhận.
Nhưng nội tâm gã vẫn giằng xé.
"Không, ta không phải đồ phu!"
Giọng đó nói: "Ai bảo ngươi làm đồ phu? Cho ngươi sức mạnh nhưng nếu ngươi khống chế được sát niệm, không thích ai cứ đánh cho tan tác là được."
"Nhưng cũng có lúc ta nhầm."
"Ngươi càng cần sức mạnh để bù lại!"
"Làm gì có lợi ích không nhiên?"
"Ai bảo không nhiên? Ngươi sẽ quản lý thế giới này cho ta, sức mạnh đó là thù lao. Để Thiên vực quản lý thì không bằng ngươi. Cứ như Hổ Thiên Thu, ngươi có thấy mình thích hợp hơn không?"
Tôn Lập hỏi thế nào, giọng nói đó cũng có đủ lý do thuyết phục.
Gã luôn thấy không yên lòng, dù tya vươn tới Ma nhãn cự nhận nhưng rất chậm, chưa hề chạm vào.
"Không đúng!"
Gã sắp chạm vào Ma nhãn cự nhận, nhưng lại phát hoảng, dụ hoặc này không cưỡng lại được!
Gã gầm lên, Bá vương chưởng phát động, vỗ mạnh lên ngực.
"Ầm!"
Gã thổ máu, ngũ tạng lục phủ chấn động.
Tôn Lập hơi tỉnh lại, Ma nhãn cự nhận bất động, phảng phất như vì sao tuyên cổ bất biến trong tinh hải vĩnh hằng: "Sao phải thế? Ta chưa từng gây bất lợi cho ngươi, chúng ta hợp tác, cùng có lợi. Ngươi không tin vì thấy mình quá kém trước sức mạnh cỡ này..."
Tôn Lập nhờ vào cơn đau khôi phục tỉnh táo, dần bị giọng nói nuốt chửng.
Tôn Lập im lặng, mặc cho giọng nói dụ hoặc thế nào cũng kệ.
Gã từ từ vận chuyển “Thái hư chân ngã luyện”.
Danh sách chương