Lưu Minh Kiến từ bé thông tuệ hơn người, tu hành thần tốc, không biết bao nhiêu người thầm ghanh tị. Gã đi vào thương trường đến nay toàn thảm bại, vô số người mừng thầm, y cố gắng nhưng không chống nổi dòng chảy thương nghiệp của cả tu chân giới.
Những tưởng sinh cơ đã tuyệt, sẽ phải về làm khổ tu chi sĩ, bị con cháu trong gia tộc có tư chất kém hơn cười chê, Lưu Minh Kiến cực kỳ không cam lòng.
Cơ hội bày trước mắt, y hưng phấn đến ướt lòng tay.
Thông tấn trận pháp nối thông, đầu kia vang lên giọng nói không kiên nhân: "Thập cửu đệ, lại là đệ hả, lần này có gì cần gia tộc giúp?"
Lưu Minh Kiến ngượng ngùng: "Ngũ ca, có chút việc vặt..."
"Hừ, xưa nay ngươi chỉ biết mình, có bao giờ cống hiến cho gia tộc."
Ngũ ca tính khí không dễ chịu gì.
Lưu Minh Kiến nghiến răng hạ giọng: "Ngũ ca, đệ có mối làm ăn, thành công là sẽ lật ngược thế cờ, còn thiếu năm mươi khối linh thạch..."
"Không có đâu!" Ngũ ca không hề khách khí: "Lúc đệ đi đã nói rõ, ba vạn khối linh thạch, gia tộc sẽ không chi thêm một khối nào."
"Đệ không cần mà mượn, sẽ trả ngay."
"Đừng mơ."
Lưu Minh Kiến kiên nhân: "Ngũ ca, đây là mối tốt, lần đầu tiên đệ nhờ gia tộc, chỉ cần ượn thôi mà?"
"Không được!" Ngũ ca kiên quyết: "Quy củ là quy củ, tất phải tuân thủ. Lão thập cửu, đệ không phải chuyên để làm sinh ý, mau về đi. Nếu không vì thiên sinh tư chất tốt, tại gia tộc đệ là cái gì hả?"
Ngũ ca cắt đứt tin tức.
Mặt Lưu Minh Kiến thoạt đỏ thoạt trắng, phẫn nộ vô vàn.
Hồi lâu y mới nén được lửa giận, tìm cách giải quyết, sau cùng mới quyết định, lấy từ ngăn cuối cùng của cái tủ bằng Kim ti nam mộc ra một cái hộp, tỏ vẻ lưu luyến, vuốt ve mãi mới cho vào ngực áo.
Lưu Minh Kiến đi không lâu, tiểu hỏa kế trong sảnh đường vào rót trà cho Tôn Lập. Lá trà hơi thuôn, nước màu vàng pha xanh chứng tỏ chất lượng không tệ, chỉ là gã không biết thưởng thức, bưng lên uống ừng ực giải khát.
Chừng một bữa cơm sau, Lưu Minh Kiến quay về, đặt một trữ vật giới chỉ xuống: "Sư huynh, đây là mọi thứ."
Tôn Lập kiểm tra kỹ, từ dược thảo cho đến ba nguyên liệu đều đủ, thậm chí hơi thừa.
Trừ ra, trữ vật giới chỉ còn một trăm khối linh thạch. Tôn Lập ngẩng nhìn, biết Lưu Minh Kiến chưa nói xong.
Quả nhiên Lưu Minh Kiến tỏ vẻ khó xử: "Sư huynh, còn thiếu năm mươi khối linh thạch, nhất thời không gom đủ. Sư huynh xem vật này, tạm thay cho linh thạch, không biết sư huynh có đồng ý không."
Y mở hộp ra, bên trong phủ gấm đỏ, đặt một chiếc ngọc như ý cỡ ngón tay.
Ngọc như ý do Vũ nhuận kim ngọc được “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp hạng tứ phẩm trung điêu khắc thành, phát ra kim quang nhàn nhạt, bền mặt mịn màng, hiển nhiên là thứ thường được cầm tới.
Tôn Lập tuy không hiểu nhưng biết vật này giá trị hơn năm chục linh thạch nhiều.
Lại thấy Lưu Minh Kiến tiếc nuối là gã biết, vật này là thứ của người rất quan trọng cho y? Không sa vào đường cùng thì y không mang ra cầm cố.
Sự thực Lưu Minh Kiến bị ngũ ca làm cho điên tiết, chứ không thì tuyệt đối không đành đem thứ này ra.
Tôn Lập châm chước rồi lắc đầu: "Mỗ không thể lấy vật này."
Lưu Minh Kiến cuống lên: "Sư huynh, vật này ít nhất cũng ba trăm linh thạch, sư huynh không thiệt..."
Tôn Lập cười: "Vì thế mỗ mới không lấy. Đây là vật tâm ái của các hạ hả?"
Lưu Minh Kiến ngây người thở dài, không ngờ lần đầu gặp người ta đã để lộ quá nhiều, đành gật đầu.
Tôn Lập thu trữ vật giới chỉ lại nhưng không lấy ngọc như ý: "Các hạ viết ỗ giấy nợ năm mươi linh thạch."
Lưu Minh Kiến ngẩn ra: "Sư, sư huynh tin được mỗ?"
Tôn Lập cười to: "Thương hiệu lớn thế này mà không gom được năm mươi khối linh thạch, mỗ thật không nên tin."
Lưu Minh Kiến buồn bã, Tôn Lập lại nói: "Nhưng mỗ tin, viết mau."
Lưu Minh Kiến ngẩng lên: "Sư huynh..."
Tôn Lập xua tay: "Không cần nhiều lời. Lão bản sớm qua khó khăn, chúng ta còn làm ăn lâu dài."
Lưu Minh Kiến gật đầu: "Đa tạ sư huynh!"
Y viết nhanh giấy nợ, rồi cảm kích đưa Tôn Lập ra.
Tôn Lập biết sau này mình cần báo nhiều linh dược, hơn nữa không chỉ Thất tử thủ ô. Thay vì đi khắp nơi mạo hiểm, chi bằng giao ột nơi. Lưu Minh Kiến tạo cho gã cảm giác không tệ, là người được lòng người khác.
Tu chân giới đầy rẫy lừa lọc, hiếm ai chân thành, y tìm được Tôn Lập cũng là may mắn.
...
Lưỡng bách niên linh dược bày trước mắt, Lưu Minh Kiến đầy cảm khái, nhìn linh dược đến xuất thần, tranh chấp với gia tộc rồi ra đi, cay đắng trong bao năm chìm nổi thương trường, đủ loại ký ức ùa về, sau cùng tan thành tiếng thở dài.
Đoạn y thu Thất tử thủ ô thu lại.
Linh dược là cơ hội, nhưng để cơ hội biến thành hiện thực, còn cần một quá trình.
Lưu Minh Kiến mấy năm nay lăn lộ thương trường, đã quá quen thuộc mọi khâu, chỉ là chưa có cơ hội. Hiện tại cơ hội bày ra trước mắt, hiểu rõ tiếp theo cần làm gì.
Đầu tiên phải bán cho nhanh.
Linh dược tan linh khí là câu đố không lời giải của tu chân giới, Lưu Minh Kiến vừa tính cách sao cho Thất tử thủ ô phát huy lợi ích lớn nhất vừa kiểm tra tốc độ linh khí tan đi, xem mình còn bao lâu để thực hiện.
Nhưng kiểm tra xong, Lưu Minh Kiến ngây người.
Không tan biến!
Y lấy Thất tử thủ ô thủ ra cảm thụ, không đúng, đúng là có tan!
Lưu Minh Kiến kích động: lẽ nào...
Không thể nào? Linh dược tan mất linh khí là vấn đề cả tu chân giới không giải quyết nổi, hộp ngọc này lại làm được?
Lưu Minh Kiến lúc mới thấy Tôn Lập không thấy hộp ngọc có gì. Giờ Thất tử thủ ô không mất linh khí thì y mới đoán rằng hộp ngọc ngăn được việc linh dược tan linh khí.
Nhưng một câu hỏi làm khó tu chân giới mấy vạn năm chợt bị một người vào tiệm giải quyết thì thật khó tin.
Lưu Minh Kiến chỉ hoài nghi, cho là khả năng không lớn.
Gã lại cho Thất tử thủ ô vào hộp, quả nhiên không tan. Lấy ra, linh khí lập tức tan!
Thử mấy lần, Lưu Minh Kiến xác định: thật sự giải quyết được bài toán!
Lòng y dậy sóng, hộp ngọc và Thất tử thủ ô rơi xuống Lưu Minh Kiến giật mình, vội đỡ lấy hộp ngọc, Thất tử thủ ô quý giá rớt xuống đất...
...
Tôn Lập rời Qua Lam phường thị, cầm Thiên đao phù đi cả đêm, cách trăm dặm mới cải trang lại, vòng về Tố Bão sơn.
Thuận lợi về đến Vọng Sơn biệt viện, Tôn Lập mới thở phào.
Bán xong Thất tử thủ ô, y cũng coi là phú hộ của Tố Bão sơn.
Sáu chậu sứ đều trống nhưng Tôn Lập tạm thời không muốn trồng, Thất tử thủ ô đủ rồi, phải tìm cách có hạt linh dược khác.
"Lấy lò lửa để nấu thuốc và chậu sứ."
Tôn Lập đến chỗ tiểu lão đầu, dễ dàng có được hai thứ đó.
Nấu thuốc cũng cần kỹ thuật, phương thuốc La Hoàn cho gã, chủ dược là lưỡng bách niên Thất tử thủ ô, phụ dược gồm rất nhiều, trừ mua từ Lưu Minh Kiến thì lấy cả của Vọng Kiếp.
La Hoàn dặn dò những thứ cần chú ý, Tôn Lập tức thì nhức óc. Cần dùng lá tùng khô và lá dâu đốt cháy lên, ba ngày liền không được dứt lửa, liên tục cho nước vào nồi thuốc, sau cùng thành sệt sệt.
Các loại thuốc cho vào lúc nào, thứ tự gì, lượng là bao nhiêu đều phải tính toán kỹ.
Tức là Tôn Lập ba ngày liền không thể rời nhà, gã định xin nghỉ ba hôm, La Hoàn bảo: "Nghỉ luôn bảy ngày đi."
Tôn Lập đồng ý.
Rời Vọng Sơn biệt viện, Sùng Dần và Sùng Bá còn bế quan - tinh huyết không dễ lấy lại.
Tôn Lập đi tìm trưởng nhóm Chu Chí Quốc.
Từ khi Chu Chí Quốc làm trưởng nhóm, dọn khỏi căn phòng nhỏ sang nơi có hai phòng. Nhóm chữ Giáp mới có đãi ngộ này khiến y cực kỳ mãn ý.
Tôn Lập đến thì trong nhà trừ Chu Chí Quốc còn vài đệ tử, Tôn Lập nói rõ, Chu Chí Quốc gật đầu: "Ta biết rồi, gần đây thư viện cũng nghỉ, ngươi muốn bế quan tu luyện tất nhiên không thành vấn đề."
Chu Chí Quốc hớn hở, cho rằng mình quả nhiên hơn người, cả Tôn Lập cũng tìm y xin nghỉ, nên thái độ rất dễ chịu.
Tôn Lập hoàn toàn không nghĩ đến việc đó, vì không tìm được ai nên mới tới chỗ Chu Chí Quốc. Nói xong gã về ngay, mấy đệ tử trong phòng tỏ vẻ khinh miệt: "Phì! Kinh mạch ứ trệ rồi còn bế với quan? Dù bế tử quan cũng không thể đả thông kinh mạch."
"Đúng, kiếp này của y thế là hết, ai bảo lúc trước vênh vang quá cơ?"
"Cả chữ Đinh, y coi thường người khác nhất, ác hữu ác báo, hiện tại hay rồi, kinh mạch ứ trệ, không thể tiến bộ nữa, ha ha ha!"
Tôn Lập nghe thấy tất tắt tiếng, tính gã ít qua lại với đồng học, lại bị coi là khinh thường người khác hả? Họ tự ti lắm thì mới nghĩ thế?
Những tưởng sinh cơ đã tuyệt, sẽ phải về làm khổ tu chi sĩ, bị con cháu trong gia tộc có tư chất kém hơn cười chê, Lưu Minh Kiến cực kỳ không cam lòng.
Cơ hội bày trước mắt, y hưng phấn đến ướt lòng tay.
Thông tấn trận pháp nối thông, đầu kia vang lên giọng nói không kiên nhân: "Thập cửu đệ, lại là đệ hả, lần này có gì cần gia tộc giúp?"
Lưu Minh Kiến ngượng ngùng: "Ngũ ca, có chút việc vặt..."
"Hừ, xưa nay ngươi chỉ biết mình, có bao giờ cống hiến cho gia tộc."
Ngũ ca tính khí không dễ chịu gì.
Lưu Minh Kiến nghiến răng hạ giọng: "Ngũ ca, đệ có mối làm ăn, thành công là sẽ lật ngược thế cờ, còn thiếu năm mươi khối linh thạch..."
"Không có đâu!" Ngũ ca không hề khách khí: "Lúc đệ đi đã nói rõ, ba vạn khối linh thạch, gia tộc sẽ không chi thêm một khối nào."
"Đệ không cần mà mượn, sẽ trả ngay."
"Đừng mơ."
Lưu Minh Kiến kiên nhân: "Ngũ ca, đây là mối tốt, lần đầu tiên đệ nhờ gia tộc, chỉ cần ượn thôi mà?"
"Không được!" Ngũ ca kiên quyết: "Quy củ là quy củ, tất phải tuân thủ. Lão thập cửu, đệ không phải chuyên để làm sinh ý, mau về đi. Nếu không vì thiên sinh tư chất tốt, tại gia tộc đệ là cái gì hả?"
Ngũ ca cắt đứt tin tức.
Mặt Lưu Minh Kiến thoạt đỏ thoạt trắng, phẫn nộ vô vàn.
Hồi lâu y mới nén được lửa giận, tìm cách giải quyết, sau cùng mới quyết định, lấy từ ngăn cuối cùng của cái tủ bằng Kim ti nam mộc ra một cái hộp, tỏ vẻ lưu luyến, vuốt ve mãi mới cho vào ngực áo.
Lưu Minh Kiến đi không lâu, tiểu hỏa kế trong sảnh đường vào rót trà cho Tôn Lập. Lá trà hơi thuôn, nước màu vàng pha xanh chứng tỏ chất lượng không tệ, chỉ là gã không biết thưởng thức, bưng lên uống ừng ực giải khát.
Chừng một bữa cơm sau, Lưu Minh Kiến quay về, đặt một trữ vật giới chỉ xuống: "Sư huynh, đây là mọi thứ."
Tôn Lập kiểm tra kỹ, từ dược thảo cho đến ba nguyên liệu đều đủ, thậm chí hơi thừa.
Trừ ra, trữ vật giới chỉ còn một trăm khối linh thạch. Tôn Lập ngẩng nhìn, biết Lưu Minh Kiến chưa nói xong.
Quả nhiên Lưu Minh Kiến tỏ vẻ khó xử: "Sư huynh, còn thiếu năm mươi khối linh thạch, nhất thời không gom đủ. Sư huynh xem vật này, tạm thay cho linh thạch, không biết sư huynh có đồng ý không."
Y mở hộp ra, bên trong phủ gấm đỏ, đặt một chiếc ngọc như ý cỡ ngón tay.
Ngọc như ý do Vũ nhuận kim ngọc được “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp hạng tứ phẩm trung điêu khắc thành, phát ra kim quang nhàn nhạt, bền mặt mịn màng, hiển nhiên là thứ thường được cầm tới.
Tôn Lập tuy không hiểu nhưng biết vật này giá trị hơn năm chục linh thạch nhiều.
Lại thấy Lưu Minh Kiến tiếc nuối là gã biết, vật này là thứ của người rất quan trọng cho y? Không sa vào đường cùng thì y không mang ra cầm cố.
Sự thực Lưu Minh Kiến bị ngũ ca làm cho điên tiết, chứ không thì tuyệt đối không đành đem thứ này ra.
Tôn Lập châm chước rồi lắc đầu: "Mỗ không thể lấy vật này."
Lưu Minh Kiến cuống lên: "Sư huynh, vật này ít nhất cũng ba trăm linh thạch, sư huynh không thiệt..."
Tôn Lập cười: "Vì thế mỗ mới không lấy. Đây là vật tâm ái của các hạ hả?"
Lưu Minh Kiến ngây người thở dài, không ngờ lần đầu gặp người ta đã để lộ quá nhiều, đành gật đầu.
Tôn Lập thu trữ vật giới chỉ lại nhưng không lấy ngọc như ý: "Các hạ viết ỗ giấy nợ năm mươi linh thạch."
Lưu Minh Kiến ngẩn ra: "Sư, sư huynh tin được mỗ?"
Tôn Lập cười to: "Thương hiệu lớn thế này mà không gom được năm mươi khối linh thạch, mỗ thật không nên tin."
Lưu Minh Kiến buồn bã, Tôn Lập lại nói: "Nhưng mỗ tin, viết mau."
Lưu Minh Kiến ngẩng lên: "Sư huynh..."
Tôn Lập xua tay: "Không cần nhiều lời. Lão bản sớm qua khó khăn, chúng ta còn làm ăn lâu dài."
Lưu Minh Kiến gật đầu: "Đa tạ sư huynh!"
Y viết nhanh giấy nợ, rồi cảm kích đưa Tôn Lập ra.
Tôn Lập biết sau này mình cần báo nhiều linh dược, hơn nữa không chỉ Thất tử thủ ô. Thay vì đi khắp nơi mạo hiểm, chi bằng giao ột nơi. Lưu Minh Kiến tạo cho gã cảm giác không tệ, là người được lòng người khác.
Tu chân giới đầy rẫy lừa lọc, hiếm ai chân thành, y tìm được Tôn Lập cũng là may mắn.
...
Lưỡng bách niên linh dược bày trước mắt, Lưu Minh Kiến đầy cảm khái, nhìn linh dược đến xuất thần, tranh chấp với gia tộc rồi ra đi, cay đắng trong bao năm chìm nổi thương trường, đủ loại ký ức ùa về, sau cùng tan thành tiếng thở dài.
Đoạn y thu Thất tử thủ ô thu lại.
Linh dược là cơ hội, nhưng để cơ hội biến thành hiện thực, còn cần một quá trình.
Lưu Minh Kiến mấy năm nay lăn lộ thương trường, đã quá quen thuộc mọi khâu, chỉ là chưa có cơ hội. Hiện tại cơ hội bày ra trước mắt, hiểu rõ tiếp theo cần làm gì.
Đầu tiên phải bán cho nhanh.
Linh dược tan linh khí là câu đố không lời giải của tu chân giới, Lưu Minh Kiến vừa tính cách sao cho Thất tử thủ ô phát huy lợi ích lớn nhất vừa kiểm tra tốc độ linh khí tan đi, xem mình còn bao lâu để thực hiện.
Nhưng kiểm tra xong, Lưu Minh Kiến ngây người.
Không tan biến!
Y lấy Thất tử thủ ô thủ ra cảm thụ, không đúng, đúng là có tan!
Lưu Minh Kiến kích động: lẽ nào...
Không thể nào? Linh dược tan mất linh khí là vấn đề cả tu chân giới không giải quyết nổi, hộp ngọc này lại làm được?
Lưu Minh Kiến lúc mới thấy Tôn Lập không thấy hộp ngọc có gì. Giờ Thất tử thủ ô không mất linh khí thì y mới đoán rằng hộp ngọc ngăn được việc linh dược tan linh khí.
Nhưng một câu hỏi làm khó tu chân giới mấy vạn năm chợt bị một người vào tiệm giải quyết thì thật khó tin.
Lưu Minh Kiến chỉ hoài nghi, cho là khả năng không lớn.
Gã lại cho Thất tử thủ ô vào hộp, quả nhiên không tan. Lấy ra, linh khí lập tức tan!
Thử mấy lần, Lưu Minh Kiến xác định: thật sự giải quyết được bài toán!
Lòng y dậy sóng, hộp ngọc và Thất tử thủ ô rơi xuống Lưu Minh Kiến giật mình, vội đỡ lấy hộp ngọc, Thất tử thủ ô quý giá rớt xuống đất...
...
Tôn Lập rời Qua Lam phường thị, cầm Thiên đao phù đi cả đêm, cách trăm dặm mới cải trang lại, vòng về Tố Bão sơn.
Thuận lợi về đến Vọng Sơn biệt viện, Tôn Lập mới thở phào.
Bán xong Thất tử thủ ô, y cũng coi là phú hộ của Tố Bão sơn.
Sáu chậu sứ đều trống nhưng Tôn Lập tạm thời không muốn trồng, Thất tử thủ ô đủ rồi, phải tìm cách có hạt linh dược khác.
"Lấy lò lửa để nấu thuốc và chậu sứ."
Tôn Lập đến chỗ tiểu lão đầu, dễ dàng có được hai thứ đó.
Nấu thuốc cũng cần kỹ thuật, phương thuốc La Hoàn cho gã, chủ dược là lưỡng bách niên Thất tử thủ ô, phụ dược gồm rất nhiều, trừ mua từ Lưu Minh Kiến thì lấy cả của Vọng Kiếp.
La Hoàn dặn dò những thứ cần chú ý, Tôn Lập tức thì nhức óc. Cần dùng lá tùng khô và lá dâu đốt cháy lên, ba ngày liền không được dứt lửa, liên tục cho nước vào nồi thuốc, sau cùng thành sệt sệt.
Các loại thuốc cho vào lúc nào, thứ tự gì, lượng là bao nhiêu đều phải tính toán kỹ.
Tức là Tôn Lập ba ngày liền không thể rời nhà, gã định xin nghỉ ba hôm, La Hoàn bảo: "Nghỉ luôn bảy ngày đi."
Tôn Lập đồng ý.
Rời Vọng Sơn biệt viện, Sùng Dần và Sùng Bá còn bế quan - tinh huyết không dễ lấy lại.
Tôn Lập đi tìm trưởng nhóm Chu Chí Quốc.
Từ khi Chu Chí Quốc làm trưởng nhóm, dọn khỏi căn phòng nhỏ sang nơi có hai phòng. Nhóm chữ Giáp mới có đãi ngộ này khiến y cực kỳ mãn ý.
Tôn Lập đến thì trong nhà trừ Chu Chí Quốc còn vài đệ tử, Tôn Lập nói rõ, Chu Chí Quốc gật đầu: "Ta biết rồi, gần đây thư viện cũng nghỉ, ngươi muốn bế quan tu luyện tất nhiên không thành vấn đề."
Chu Chí Quốc hớn hở, cho rằng mình quả nhiên hơn người, cả Tôn Lập cũng tìm y xin nghỉ, nên thái độ rất dễ chịu.
Tôn Lập hoàn toàn không nghĩ đến việc đó, vì không tìm được ai nên mới tới chỗ Chu Chí Quốc. Nói xong gã về ngay, mấy đệ tử trong phòng tỏ vẻ khinh miệt: "Phì! Kinh mạch ứ trệ rồi còn bế với quan? Dù bế tử quan cũng không thể đả thông kinh mạch."
"Đúng, kiếp này của y thế là hết, ai bảo lúc trước vênh vang quá cơ?"
"Cả chữ Đinh, y coi thường người khác nhất, ác hữu ác báo, hiện tại hay rồi, kinh mạch ứ trệ, không thể tiến bộ nữa, ha ha ha!"
Tôn Lập nghe thấy tất tắt tiếng, tính gã ít qua lại với đồng học, lại bị coi là khinh thường người khác hả? Họ tự ti lắm thì mới nghĩ thế?
Danh sách chương