Trên đỉnh núi ngoài xa, xuất hiện thân ảnh Sùng Bá. Sùng Dần liếc y, ánh mắt cả hai gặp nhau trên không, Sùng Dần ngẩng đầu với vẻ hơi đắc ý: đợi mà xem!
Tôn Lập đặt hai tay lên trận pháp dưới đáy pháp khí, thạch cầu dễ dàng lăn đi, qua vạch thứ mười ba vẫn chưa dừng.
Mười bốn!
Mười lăm!
Thạch cầu dừng lại, các đệ tử đặt Tôn Lập không thể đột phá đệ tam trọng thở phào, Tôn Lập chợt ngoái lại nói với chúng đệ tử: "Ta biết không ít người đặt cược ta không thể đột phá, ta đành phải nói... xin lỗi!"
Linh nguyên dồn vào, thạch cầu lăn qua vạch thứ mười sáu rồi dừng lại.
Toàn trường kinh ngạc!
Nhưng đệ tử đặt Tôn Lập không thể đột phá há miệng không nói thành lời: sao gã làm được? Hoàn toàn không thể nào, sao lại đột phá, sao bọn ta lại thua được...
Mấy đệ tử đặt Tôn Lập đột phá thì cười vang hưng phấn: "Hay lắm Tôn Lập!"
Các đệ tử trung lập ngẩn ra hồi lâu mới thành lời: "Ba tháng, đệ tam trọng! Yêu nghiệt..."
Chu Chí Quốc bị đả kích cực độ, y chật vật lắm mới đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, tưởng không kém đệ nhị trọng của Tôn Lập, không ngờ người ta đạt đệ tam trọng.
"Sao lại thế, sao lại thế! Tư chất như y sao trong ba tháng lại đột phá đến đệ tam trọng!?" Chu Chí Quốc không sao dám tin, nhưng sự thực trước mắt, không tin không xong.
Lúc đó Chu Chí Quốc hiểu sâu sắc "hiện thực là tàn khốc".
Sùng Dần cười như hoa, còn là hoa gì thì Sùng Bá trên núi xa đã biết.
Sùng Bá cũng cười, cười thật thải mái, tiểu tử này, quả nhiên "chú ý là có bất ngờ"!
Sùng Dần vung bút, ghi lại thành tích Tôn Lập đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, càng nhìn càng thuận mắt, lẩm bẩm: "Ừ, thư pháp của bản tọa lại tiến bộ..."

Tôn Lập cùi người hành lễ lui xuống, đi qua Giang Sĩ Ngọc, y cười thầm nói: "Trước đây ra không biết là ngươi xấu thế..."
Tôn Lập cũng cười.
Tận lúc Giang Sĩ Ngọc lên thi, các đệ tử còn chưa hết kinh ngạc.
May mà Giang Sĩ Ngọc không khiến họ kinh ngạc nữa, chỉ thiếu chút là y đạt đến mười vạch, nhưng chỉ một chút đó thôi!
Giang Sĩ Ngọc hất đầu lui xuống, đứng cạnh Tôn Lập hạ giọng: "Ta mặc kệ, hậu nhân của ta nhờ vào ngươi."
Tôn Lập đã quyết định, nói nước đôi: "Hậu nhân của ngươi phải do ngươi chăm lo."
Giang Sĩ Ngọc lúc đó không nghe ra ý sâu xa hơn, chỉ cười.
Các đệ tử lục tục bước lên, chỉ còn lại hai người: Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm!
Tần Thiên Trảm lần này không hiểu sao lại nén được, đưa tay: "Điền sư đệ, mời."
Điền Anh Đông đùn đầy, không ngờ Tần Thiên Trảm thật lòng thì y không vờ vịt, ngẩng đầu bước lên, đẩy thạch cầu đến giữa vạch thứ mười bảy và mười tám.
Chúng nhân không bất ngờ, dù là thiên tài, từ đệ tam trọng trở đi, mỗi tinh tiến một phần nào cũng đều gian nan, tháng này Điền Anh Đông phân tâm vào chế khí, tu hành tạm gác lại.
Điền Anh Đông khẽ vái Sùng Dần rồi lui xuống. Y tự tính toán mình hơn Tần Thiên Trảm một chút. Chỉ là nửa vạch.
Xuống dưới, Điền Anh Đông đứng bên, các đệ tử chúc mừng, y mỉm cười đáp lễ, đầy phong phạm đại gia.
Tần Thiên Trảm thấy thành tích của Điền Anh Đông, sắc mặt như thường bước lên chỗ thạch cầu pháp khí, quát to để tay lên trận pháp nhưng không vội phát lực, ngoái nhìn Điền Anh Đông, thạch cầu lăn đến vạch thứ mười tám mới dừng!
"Được! Tần sư huynh thắng rồi!"
"Ha ha ha, Điền Anh Đông, ngươi tưởng mình thắng hả, nhìn rõ chưa?"
"Tần sư huynh hay quá!"

Phe Tần Thiên Trảm vang tiếng hoan hô, Tần Thiên Trảm chí đắc ý mãn thu tay, quên cả hành lễ với Sùng Dần, nhanh chóng lui về cho thủ hạ nịnh nọt.
Những đệ tử khác cũng bất ngờ, Tần Thiên Trảm lại thắng!
Lần trước hai người ngang tay nhưng ai cũng thấy Tần Thiên Trảm kỳ thực đã thua. Theo thành tích đó cách biệt sẽ ngày càng xa, không ngờ kỳ thi thứ ba này, Tần Thiên Trảm lại trở đòn đẹp mắt, vượt qua Điền Anh Đông!
Thấy ánh mắt gây hấn của Tần Thiên Trảm, Điền Anh Đông trông khá khó coi, những đệ tử khác cũng ngạc nhiên, hiển nhiên kết quả này ngoài dự liệu.
Điền Anh Đông không muốn làm vật tô điểm cho người thắng lợi, phất tay: "Đi." Rồi dẫn người đi khỏi.
Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc đều cả kinh: "Tần Thiên Trảm lại thắng..."
Tôn Lập nhìn Tần Thiên Trảm mặt hớn hở, khẽ lắc đầu: "Tần Thiên Trảm thua rồi."
Cả hai ngẩn người: "Cái gì"
Tôn Lập thuật lại lời La Hoàn: "Mắt Tần Thiên Trảm hơi xanh, dưới đáy thoáng tím, hiển nhiên đã dùng linh dược kích phát tiềm năng mới hơn được Điền Anh Đông, nhưng như thế là chín ép, sau này càng lúc càng gian nan, từ lúc y không nén được quyến rũ mà dùng linh dược thì chắc chắn tương lai thảm bại!"
"A!"
Cả hai không ngờ, nhìn kỹ thì quả nhiên mắt y hơi ánh lên xanh nhạt, đáy màu xanh có ánh tím, gần như không thể phát hiện, chỉ có người tinh tế như Tôn Lập mới nhận ra.
Cả hai rất tin gã, không hề hoài nghi tha, thầm tiếc cho Tần Thiên Trảm.
"Tần Thiên Trảm nếu không vì ganh đua với Điền Anh Đông thì không đến mức dùng linh dược đó. Tôn Lập, nên nhớ chỉ cạnh tranh với mình, cần gì so kè với người khác!"
La Hoàn nói gì, Tôn Lập thầm ghi nhớ.
Thi xong, cả ba theo chúng nhân về Vọng Sơn biệt viện. Dọc đường, Tô Tiểu Mai chia tay.
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc về phòng. Lục Đại Thông giờ càng tự ti, luôn tránh mặt cả hai.

Tôn Lập về là an tâm tĩnh tọa, tạm thời không sử dụng ngoại lực, dựa vào bản thân củng cố cảnh giới.
Bất tri bất giác đến tối. Ngoài cửa có người đưa cơm tới, Tôn Lập ăn xong đợi đến lúc Vọng Sơn biệt viện dần an tĩnh, các đệ tử bắt đầu tu luyện.
Tôn Lập đứng lên rời phòng, đến chỗ Giang Sĩ Ngọc.
Gã gõ nhẹ cửa, Giang Sĩ Ngọc ra mở: "Tôn Lập..."
Tôn Lập đi vào đóng cửa lại.
Giang Sĩ Ngọc thấy gã thần sắc trịnh trọng: "Muộn thế này có gì tìm ta?"
Tôn Lập gật đầu, bảo Giang Sĩ Ngọc ngồi xuống, y không hiểu gì.
Tôn Lập trầm mặc một chốc rồi hỏi: "Ngươi không còn ôm ảo tưởng nữa hả?"
Giang Sĩ Ngọc cười vang: "Ta biết mình hết hi vọng, hà tất có những ảo tưởng thiếu thực tế đó làm gì? Ta đã nghĩ thông, bốn tháng còn lại học thêm chút pháp thuật, hạ sơn rồi cũng phú quý cả đời..."
Y dừng lại, có phần mất mát: "Chỉ là không thể trường sinh, nhưng thứ đó như mây khói trước mắt."
Tôn Lập lại hỏi: "Ngươi không còn ôm ảo tưởng nữa hả?"
Giang Sĩ Ngọc ngẩn ra, hơi buồn bã: "Tôn Lập, phàm còn hi vọng, ai lại không ôm ảo tưởng?"
Y lắc đầu.
Tôn Lập nhìn y đầy phức tạp.
Giang Sĩ Ngọc lại nói: "Không được thì đừng cưỡng cầu, Tố Bão sơn không phải điểm đến của ta thì nên nhìn thoáng ra."
Tôn Lập thoáng nghĩ: "Nếu có cơ duyên đặc thù nhưng cần trả giá đắt, có điều khiến người đi tiếp cùng đại đạo thì ngươi có nắm lấy không?"
Mắt Giang Sĩ Ngọc ánh lên hi vọng chi quang: "Tôn Lập, ngươi có cách? Thật sự có cách? Mau cho ta biết, xin ngươi đấy!"
Tôn Lập lại nhấn mạnh: "Ta nói rồi, cái giá rất lớn!"
Giang Sĩ Ngọc nghiến răng: "Lẽ nào ngươi không thấy so với đại đạo thì không thứ gì xứng là giá!"
Tôn Lập ngẩn ra, không ngờ Giang Sĩ Ngọc nói thế.

Gã gật đầu, ra cửa nghe, Võ Diệu nói: "Không ai nghe lén." Gã mới quay lại.
Thấy gã như thế, Giang Sĩ Ngọc lại hồi hộp: "Tôn Lập, ngươi có thể cho ta đại cơ duyên? Còn ngươi..."
Tôn Lập xua tay: "Nghe ta nói đã rồi quyết định."
Giang Sĩ Ngọc liền im lặng.
Tôn Lập lấy hỏa thiềm nội đơn và “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp” ra - bộ công pháp đó, Giang Sĩ Ngọc không nhìn thấu nhưng hỏa thiềm nội đơn ràn rạt linh lực thì y cảm nhận được, biến sắc: "Cái gì mà cỡ này!"
"Đây là nội đơn của thượng cổ đại yêu hỏa thiềm. Quyển sách này là “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”, truyền thừa tuyệt mật của thượng cổ yêu tộc, theo hiện tại thì là thiên vị công pháp!"
"A!" Giang Sĩ Ngọc cả kinh, hai thứ này quá quý trọng, y không biết nên nói gì.
"Nuốt hỏa thiềm yêu đơn, tu luyện “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”, ngươi sẽ tu thành thượng cổ hỏa thiềm chân thân, phun ra thần hỏa, tung hoành thiên hạ, thọ nguyên ít nhất ba nghìn năm! Nếu đột phá, đắc chứng đại đạo, phi thăng tiên giới cũng không phải không thể!"
Giang Sĩ Ngọc sáng mắt, không giấu được tham lam và kỳ vọng, một lúc sau mới nuốt nước bọt: "Ngươi, ngươi đồng ý cho ta?"
Tôn Lập gật đầu.
Giang Sĩ Ngọc chật vật nói: "Nhưng... ban đầu ta còn tranh chấp, ngươi không hận ta?"
Tôn Lập gật đầu: "Đúng thế, Giang Sĩ Ngọc lúc đó rất dáng ghét... nhưng bằng hữu của ta là Giang Sĩ Ngọc bây giờ."
Giang Sĩ Ngọc mỉm cười, nhìn hỏa thiềm yêu đơn và “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”. Đại đạo trước mắt, mấy ai chống nổi?
Tôn Lập nhấn mạnh: "Nên biết nuốt hỏa thiềm yêu đơn, tu luyện “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp” thì sau cùng ngươi sẽ hóa thân thượng cổ đại yêu, thành một yêu tu. Hơn nữa không ai chắc có thành công hay không, nguy hiểm..."
"Ha ha!" Giang Sĩ Ngọc cười vang cắt lời: "Có môn công pháp nào không nguy hiểm?"
"Còn hóa thân thượng cổ đại yêu... so với đại đạo thì có là gì? Đằng nào ta cũng có thể hóa thành nhân thân."
Giang Sĩ Ngọc tham lam nhìn hai bảo vật, một lúc sau dứt khỏi, nhìn vào mắt Tôn Lập hỏi: "Tôn Lập, hai vật này giá trị liên thành, ngươi đồng ý cho ta?"
Tôn Lập cười tiêu sái: "Ta không đến đùa với ngươi."
Giang Sĩ Ngọc gật đầu, mắt ánh lên cảm động thật sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện