Người đó ngoảnh lại khẽ mỉm cười với Tần Thiên Trảm: "Tần sư đệ, thấy uy lực Thiên thần trảm thế nào?"
Tần Thiên Trảm mắt ánh lên ghen tị, Thiên thần trảm này hơn xa phi châm của y.
"Lưu sư huynh, phẩm chất Thiên thần trảm bất phàm, uy lực siêu quần!"
Lưu sư huynh cười ngạo nghễ: "Không biết nhân vật nổi danh như Tần sư đệ đến đây làm gì?"
Tần Thiên Trảm hầm hừ: "Việc sư huynh nói lần trước, đệ có thể giúp."
Lưu sư huynh thản nhiên: "Tần sư đệ trả thù lao thế nào?"
Mắt Tần Thiên Trảm ánh lên hung hãn: "Giúp đệ phế một người!"
Lưu sư huynh cười hỏi: "Điền Anh Đông hay Tôn Lập?"
Tần Thiên Trảm bất ngờ: "Sao sư huynh biết..."
"Ha ha ha, chúng ta không thường gặp nhau nhưng đều học tập tại thư viện, có những việc ta phải biết."
Tần Thiên Trảm nghiến răng: "Tôn Lập!"
Lưu sư huynh hơi biến sắc chỉ ra cửa: "Đi ra, coi như hôm nay ta chưa gặp ngươi."
Tần Thiên Trảm cố ý lộ vẻ chế nhạo: "Sao hả, Lưu sư huynh sợ cả một đệ tử Phàm nhân cảnh đệ tam trọng?"
Lưu sư huynh cười lạnh: "Ta không sợ Tôn Lập, nhưng sợ chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà sau lưng y! Tần Thiên Trảm ngươi định giở trò gì? Ta giúp ngươi chỉnh trị Tôn Lập, tất nhiên sẽ bị chân nhân lão tổ trút giận, Chung Mộc Hà thì ta không dám đắc tội!"
"Hắc hắc!" Tần Thiên Trảm cười lạnh: "Hóa ra sư huynh lo chuyện đó, yên tâm đi, với Chung Mộc Hà, Tôn Lập đã chết rồi."
"Hả?" Lưu sư huynh bất ngờ. Tần Thiên Trảm kể lại, Lưu sư huynh trầm ngâm, Tần Thiên Trảm giục: "Sư huynh không chịu thì mỗ tìm người khác, thiếu gì người giúp."
Lưu sư huynh nghĩ đến điều kiện Tần Thiên Trảm đáp ứng, chợt nuốt nước bọt nghiến răng: "Được, ta chấp nhận!"
Tần Thiên Trảm thở phào: "Được, đệ sẽ tìm cơ hội nói với sư phụ."
Lưu sư huynh cười: "Hợp tác vui vẻ!"
Tần Thiên Trảm rời Thính Tùng sơn trúc, khóe môi nhếch cười tàn nhẫn. Y không thích giao tiếp với Lưu sư huynh, luôn thấy sau đôi mắt tí hí đó ẩn tàng độc xà, khiến y không dễ chịu.
Chỉ cần trừ được Tôn Lập, trả giá cũng xứng đáng, dù cái giá cực kỳ đắt!
Lưu sư huynh đường đường Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, chuyên về chế khí chi đạo đã ba năm, bản mệnh pháp bảo Thiên thần trảm là cửu phẩm thượng pháp khí, uy lực hàng đầu trong cả ba lớp đệ tử ở thư viện, giải quyết Tôn Lập có gì khó!
Tôn Lập có chân nhân lão tổ thì sao? Chung Mộc Hà cùng lăm chỉ trông coi gã, không lẽ chân nhân lão tổ vì một kẻ tàn phế mà xử phạt thân truyền đệ tử của chưởng giáo chân nhân?
Tần Thiên Trảm cười thoải mái: Nhanh thôi, Tôn Lập sẽ không còn là phiền não nữa.
...
Tôn Lập dọc đường cũng tính cách giải quyết Tần Thiên Trảm.
Có việc không cần La Hoàn và Võ Diệu dạy, gã cũng hiểu, thư viện hiên nay thì gã và Tần Thiên Trảm, Điền Anh Đông tất phải đấu một trận.
Tránh cũng không được, Tôn Lập hiểu rõ.
Gã hiểu rõ hơn về “Thái bình sát đạo”. Muốn được tu luyện hòa bình nhưng Điền Anh Đông hay Tần Thiên Trảm đều không cho, gã đã uy hiếp đến địa vị của hai người – dù thật ra gã không có ý tranh đoạt ngôi vị "Tân đệ tử đệ nhất nhân".
Có những lúc người không có ý hại hổ, hổ lại định hại người! Bất tri bất giác về đến Vọng Sơn biệt viện, vừa đến chỗ ở thì nghe có tiếng mở cửa, Giang Sĩ Ngọc đi ra, đứng ở cửa phòng cười vang với gã.
Nụ cười đó như trút gánh nặng, có mấy phần cảm kích, mấy phần mong chờ, mấy phần thoải mái...
Tôn Lập rũ bỏ được tảng đá trong lòng, nheo mắt cũng cười. Từ lúc vào Tố Bão sơn, Chung Lâm là người đầu tiên, Giang Sĩ Ngọc là người thứ hai khiến gã thấy được cảm giác đó.
Ba tháng rưỡi ở Tố Bão sơn, có người từ tốt thành xấu, có người từ xấu thành tốt, có người xấu xa đến cùng.
Giang Sĩ Ngọc theo gã về phòng, ngồi đối diện, Tôn Lập im lặng, lần mãi trong trữ vật giới chỉ rồi buồn bã: "Vốn định tìm chút rượu chúc mừng ngươi thành công xuất quan, nhưng... không có."
"Ha ha ha!" Giang Sĩ Ngọc cười to: "Chúng ta hào khí can vân, làm gì có thể thiếu rượu!"
Y lần trữ vật giới chỉ, sắc mặt cứng lại: "Việc này trùng hợp thật, hào khí can vân ta đây lại không có rượu..."
Y ngượng ngùng xòe tay, hai người nhìn nhau cười vang.
Tôn Lập đi ra ngoài múc nước giếng, rót đầy mỗi người một gầu, giơ lên nói: "Chúc mừng Giang huynh thành công đột phá..."
Gã nhìn Giang Sĩ Ngọc, y nháy mắt: "Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng."
"Được!" Tôn Lập khen, không đầy bảy ngày bế quan, Giang Sĩ Ngọc đột phá lưỡng đại cảnh giới!
"Chúc mừng Giang huynh thành công đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, cạn!"
"Cạn!"
"Ực ực..." Cả gầu nước giếng lạnh, Tôn Lập cạnh một phần ba rồi đặt xuống.
Giang Sĩ Ngọc "hào khí can vân" uống cạn! Y đặt gầu xuống vỗ bụng rồi nhìn Tôn Lập: "Sao ngươi không uống hết? Ngươi nói cạn mà!"
Tôn Lập nhìn gầu nước, lại nhìn bụng Giang Sĩ Ngọc phồng lên, lắc đầu: "Mỗ chỉ nói tượng trưng thế thôi, không ngờ ngươi tưởng là thật."
Giang Sĩ Ngọc kêu lên: "Ngươi nói sớm có hay không, gầu to thế này, căng bụng mất..."
Giang Sĩ Ngọc thấy Tôn Lập cười khẩy thì không tha: "Ngươi cố ý! Tuyệt đối cố ý!"
Tôn Lập cười ha hả.
Giang Sĩ Ngọc cười khổ ném gầu đi, cảm khái: "Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, ta không ngờ có ngày đạt cảnh giới này."
Tôn Lập nói to: "Cảnh giới này có là gì, ngươi đã qua được ải dung hợp yêu đơn, tiền đồ rạng rỡ!"
Giang Sĩ Ngọc tỏ vẻ lạ lùng: "Thật ra cũng lạ, ngươi bảo ta dung hợp yêu đơn hung hiểm vạn phần, phải cẩn thận nhưng ta không thấy gì nguy hiểm, một mạch là xong, không thì không thể nhanh chóng xuất quan, đạt tới Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng như thế."
"Không hề nguy hiểm?" Tôn Lập cố ý nhìn y với ánh mắt cổ quái: "Các hạ vốn xuất thân yêu tộc?"
Cả hai cười, coi như không có chuyện gì. Không có nguy hiểm càng tốt, lẽ nào còn mong có?
Giang Sĩ Ngọc giơ tay, lòng tay rực hồng quang, Tôn Lập cảm nhận được sức mạnh thương mang đến từ viễn cổ yêu tộc, sức mạnh từng bất khả nhất thế!
Tôn Lập chợt nhớ ra một việc: "Ta dạy ngươi một tiểu pháp môn, tu luyện là che được yêu khí, dù chân nhân lão tổ cũng không nhận ra ngươi tu luyện yêu pháp."
Giang Sĩ Ngọc hớn hở: "Thế càng hay!"
Tôn Lập lấy được khẩu quyết của La Hoàn, tất nhiên thấp hơn thứ gã tu luyện một cấp. Giang Sĩ Ngọc được pháp quyết, nóng lòng về tu luyện, liền cáo từ ngay, Tôn Lập không giữ, gã mới có Tử cực thiên hỏa, muốn nghiên cứu xem sao.
Tiễn Giang Sĩ Ngọc, Tôn Lập vừa đóng cửa phòng đã nghe Võ Diệu ngưng trọng nói: "Lấy đại đỉnh ra cho ta xem lại."
Tôn Lập không hiểu sao y lại có hứng với đại đỉnh, nhưng vẫn lấy ra.
Đại đỉnh vẫn thế, cao cỡ thân người, có thể che kín Tôn Lập.
Đại đỉnh thô ráp, thoáng thấy được hoa văn là chín linh văn cổ xưa nhưng rất mơ hồ, không nhìn rõ là chữ gì.
Lúc thấy đại đỉnh tại Đại Lương thành, Võ Diệu đã cho là "không phải thứ tốt", nguyên liệu là Bắc hải đồng mẫu cùng Hỏa trầm bạch kim và Băng huyết nam hồng thạch luyện chế thành.
Bắc hải đồng mẫu tại “Thiên hạ kỳ vật chí” được xếp ngũ phẩm thượng, Hỏa trầm bạch kim tứ phẩm hạ, Huyết nam hồng thạch tứ phẩm trung.
Tuy đều là nguyên liệu tốt nhưng tuyệt đối không thể khiến Võ Diệu trọng thị như thế.
Qua mắt Tôn Lập, không chỉ Võ Diệu nhìn, La Hoàn quan sát, thậm chí cả Dạ Ma Thiên chưa từng nói gì, cũng có hứng với đại đỉnh.
Đại đỉnh này thật ra có huyền cơ gì?
Cả ba ngẫm nghĩ hồi lâu, La Hoàn nhẹ giọng: "Võ Diệu, thú nhận đi."
Tôn Lập lấy làm lạ, La Hoàn lại dễ đang bỏ qua cho Võ Diệu như thế? Không hề trào phúng, không khiến Võ Diệu nổi điên mới thôi sao?
Dạ Ma Thiên không nói gì cũng phát ra tinh thần dao động kỳ dị, tựa hồ cảm khái, rồi không thấy khí tức nữa.
Võ Diệu trầm mặc rồi thở dài: "Không ngờ, thật không ngờ là..."
Y chợt im lặng, Tôn Lập vò đầu bứt tai: Thật ra là gì sao không thống khoái nói ra?
"Lúc Lạc Sơn tiểu cảnh, đại đỉnh chặn được lá cây mà không sao, ta đã thấy có vấn đề." Võ Diệu tựa hồ tự trách.
"Võ tổ, đại đỉnh thật ra lai lịch thế nào"
Võ Diệu không dám mười phần khẳng định, hỏi ý kiến La Hoàn và Dạ Ma Thiên: "Ta không nhầm chứ?"
La Hoàn khẳng định: "Chắc không sai."
Dạ Ma Thiên cũng dấy lên dao động khẳng định.
Võ Diệu bảo Tôn Lập: "Đại đỉnh được Bắc hải đồng mẫu, Hỏa trầm bạch kim và Băng huyết nam hồng thạch hỗn hợp lại che bên ngoài, nhưng bản chất là một trong cửu đỉnh!"
"Cửu đỉnh? Cửu đỉnh gì?" Tôn Lập mơ hồ nhưng hiểu ngay, giật tóc với vẻ không tin: "Cửu đỉnh? Nhân tộc tiên tổ Đại Vũ để lại?!"
"Lẽ nào còn có cửu đỉnh khác?"
Tần Thiên Trảm mắt ánh lên ghen tị, Thiên thần trảm này hơn xa phi châm của y.
"Lưu sư huynh, phẩm chất Thiên thần trảm bất phàm, uy lực siêu quần!"
Lưu sư huynh cười ngạo nghễ: "Không biết nhân vật nổi danh như Tần sư đệ đến đây làm gì?"
Tần Thiên Trảm hầm hừ: "Việc sư huynh nói lần trước, đệ có thể giúp."
Lưu sư huynh thản nhiên: "Tần sư đệ trả thù lao thế nào?"
Mắt Tần Thiên Trảm ánh lên hung hãn: "Giúp đệ phế một người!"
Lưu sư huynh cười hỏi: "Điền Anh Đông hay Tôn Lập?"
Tần Thiên Trảm bất ngờ: "Sao sư huynh biết..."
"Ha ha ha, chúng ta không thường gặp nhau nhưng đều học tập tại thư viện, có những việc ta phải biết."
Tần Thiên Trảm nghiến răng: "Tôn Lập!"
Lưu sư huynh hơi biến sắc chỉ ra cửa: "Đi ra, coi như hôm nay ta chưa gặp ngươi."
Tần Thiên Trảm cố ý lộ vẻ chế nhạo: "Sao hả, Lưu sư huynh sợ cả một đệ tử Phàm nhân cảnh đệ tam trọng?"
Lưu sư huynh cười lạnh: "Ta không sợ Tôn Lập, nhưng sợ chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà sau lưng y! Tần Thiên Trảm ngươi định giở trò gì? Ta giúp ngươi chỉnh trị Tôn Lập, tất nhiên sẽ bị chân nhân lão tổ trút giận, Chung Mộc Hà thì ta không dám đắc tội!"
"Hắc hắc!" Tần Thiên Trảm cười lạnh: "Hóa ra sư huynh lo chuyện đó, yên tâm đi, với Chung Mộc Hà, Tôn Lập đã chết rồi."
"Hả?" Lưu sư huynh bất ngờ. Tần Thiên Trảm kể lại, Lưu sư huynh trầm ngâm, Tần Thiên Trảm giục: "Sư huynh không chịu thì mỗ tìm người khác, thiếu gì người giúp."
Lưu sư huynh nghĩ đến điều kiện Tần Thiên Trảm đáp ứng, chợt nuốt nước bọt nghiến răng: "Được, ta chấp nhận!"
Tần Thiên Trảm thở phào: "Được, đệ sẽ tìm cơ hội nói với sư phụ."
Lưu sư huynh cười: "Hợp tác vui vẻ!"
Tần Thiên Trảm rời Thính Tùng sơn trúc, khóe môi nhếch cười tàn nhẫn. Y không thích giao tiếp với Lưu sư huynh, luôn thấy sau đôi mắt tí hí đó ẩn tàng độc xà, khiến y không dễ chịu.
Chỉ cần trừ được Tôn Lập, trả giá cũng xứng đáng, dù cái giá cực kỳ đắt!
Lưu sư huynh đường đường Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, chuyên về chế khí chi đạo đã ba năm, bản mệnh pháp bảo Thiên thần trảm là cửu phẩm thượng pháp khí, uy lực hàng đầu trong cả ba lớp đệ tử ở thư viện, giải quyết Tôn Lập có gì khó!
Tôn Lập có chân nhân lão tổ thì sao? Chung Mộc Hà cùng lăm chỉ trông coi gã, không lẽ chân nhân lão tổ vì một kẻ tàn phế mà xử phạt thân truyền đệ tử của chưởng giáo chân nhân?
Tần Thiên Trảm cười thoải mái: Nhanh thôi, Tôn Lập sẽ không còn là phiền não nữa.
...
Tôn Lập dọc đường cũng tính cách giải quyết Tần Thiên Trảm.
Có việc không cần La Hoàn và Võ Diệu dạy, gã cũng hiểu, thư viện hiên nay thì gã và Tần Thiên Trảm, Điền Anh Đông tất phải đấu một trận.
Tránh cũng không được, Tôn Lập hiểu rõ.
Gã hiểu rõ hơn về “Thái bình sát đạo”. Muốn được tu luyện hòa bình nhưng Điền Anh Đông hay Tần Thiên Trảm đều không cho, gã đã uy hiếp đến địa vị của hai người – dù thật ra gã không có ý tranh đoạt ngôi vị "Tân đệ tử đệ nhất nhân".
Có những lúc người không có ý hại hổ, hổ lại định hại người! Bất tri bất giác về đến Vọng Sơn biệt viện, vừa đến chỗ ở thì nghe có tiếng mở cửa, Giang Sĩ Ngọc đi ra, đứng ở cửa phòng cười vang với gã.
Nụ cười đó như trút gánh nặng, có mấy phần cảm kích, mấy phần mong chờ, mấy phần thoải mái...
Tôn Lập rũ bỏ được tảng đá trong lòng, nheo mắt cũng cười. Từ lúc vào Tố Bão sơn, Chung Lâm là người đầu tiên, Giang Sĩ Ngọc là người thứ hai khiến gã thấy được cảm giác đó.
Ba tháng rưỡi ở Tố Bão sơn, có người từ tốt thành xấu, có người từ xấu thành tốt, có người xấu xa đến cùng.
Giang Sĩ Ngọc theo gã về phòng, ngồi đối diện, Tôn Lập im lặng, lần mãi trong trữ vật giới chỉ rồi buồn bã: "Vốn định tìm chút rượu chúc mừng ngươi thành công xuất quan, nhưng... không có."
"Ha ha ha!" Giang Sĩ Ngọc cười to: "Chúng ta hào khí can vân, làm gì có thể thiếu rượu!"
Y lần trữ vật giới chỉ, sắc mặt cứng lại: "Việc này trùng hợp thật, hào khí can vân ta đây lại không có rượu..."
Y ngượng ngùng xòe tay, hai người nhìn nhau cười vang.
Tôn Lập đi ra ngoài múc nước giếng, rót đầy mỗi người một gầu, giơ lên nói: "Chúc mừng Giang huynh thành công đột phá..."
Gã nhìn Giang Sĩ Ngọc, y nháy mắt: "Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng."
"Được!" Tôn Lập khen, không đầy bảy ngày bế quan, Giang Sĩ Ngọc đột phá lưỡng đại cảnh giới!
"Chúc mừng Giang huynh thành công đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, cạn!"
"Cạn!"
"Ực ực..." Cả gầu nước giếng lạnh, Tôn Lập cạnh một phần ba rồi đặt xuống.
Giang Sĩ Ngọc "hào khí can vân" uống cạn! Y đặt gầu xuống vỗ bụng rồi nhìn Tôn Lập: "Sao ngươi không uống hết? Ngươi nói cạn mà!"
Tôn Lập nhìn gầu nước, lại nhìn bụng Giang Sĩ Ngọc phồng lên, lắc đầu: "Mỗ chỉ nói tượng trưng thế thôi, không ngờ ngươi tưởng là thật."
Giang Sĩ Ngọc kêu lên: "Ngươi nói sớm có hay không, gầu to thế này, căng bụng mất..."
Giang Sĩ Ngọc thấy Tôn Lập cười khẩy thì không tha: "Ngươi cố ý! Tuyệt đối cố ý!"
Tôn Lập cười ha hả.
Giang Sĩ Ngọc cười khổ ném gầu đi, cảm khái: "Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, ta không ngờ có ngày đạt cảnh giới này."
Tôn Lập nói to: "Cảnh giới này có là gì, ngươi đã qua được ải dung hợp yêu đơn, tiền đồ rạng rỡ!"
Giang Sĩ Ngọc tỏ vẻ lạ lùng: "Thật ra cũng lạ, ngươi bảo ta dung hợp yêu đơn hung hiểm vạn phần, phải cẩn thận nhưng ta không thấy gì nguy hiểm, một mạch là xong, không thì không thể nhanh chóng xuất quan, đạt tới Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng như thế."
"Không hề nguy hiểm?" Tôn Lập cố ý nhìn y với ánh mắt cổ quái: "Các hạ vốn xuất thân yêu tộc?"
Cả hai cười, coi như không có chuyện gì. Không có nguy hiểm càng tốt, lẽ nào còn mong có?
Giang Sĩ Ngọc giơ tay, lòng tay rực hồng quang, Tôn Lập cảm nhận được sức mạnh thương mang đến từ viễn cổ yêu tộc, sức mạnh từng bất khả nhất thế!
Tôn Lập chợt nhớ ra một việc: "Ta dạy ngươi một tiểu pháp môn, tu luyện là che được yêu khí, dù chân nhân lão tổ cũng không nhận ra ngươi tu luyện yêu pháp."
Giang Sĩ Ngọc hớn hở: "Thế càng hay!"
Tôn Lập lấy được khẩu quyết của La Hoàn, tất nhiên thấp hơn thứ gã tu luyện một cấp. Giang Sĩ Ngọc được pháp quyết, nóng lòng về tu luyện, liền cáo từ ngay, Tôn Lập không giữ, gã mới có Tử cực thiên hỏa, muốn nghiên cứu xem sao.
Tiễn Giang Sĩ Ngọc, Tôn Lập vừa đóng cửa phòng đã nghe Võ Diệu ngưng trọng nói: "Lấy đại đỉnh ra cho ta xem lại."
Tôn Lập không hiểu sao y lại có hứng với đại đỉnh, nhưng vẫn lấy ra.
Đại đỉnh vẫn thế, cao cỡ thân người, có thể che kín Tôn Lập.
Đại đỉnh thô ráp, thoáng thấy được hoa văn là chín linh văn cổ xưa nhưng rất mơ hồ, không nhìn rõ là chữ gì.
Lúc thấy đại đỉnh tại Đại Lương thành, Võ Diệu đã cho là "không phải thứ tốt", nguyên liệu là Bắc hải đồng mẫu cùng Hỏa trầm bạch kim và Băng huyết nam hồng thạch luyện chế thành.
Bắc hải đồng mẫu tại “Thiên hạ kỳ vật chí” được xếp ngũ phẩm thượng, Hỏa trầm bạch kim tứ phẩm hạ, Huyết nam hồng thạch tứ phẩm trung.
Tuy đều là nguyên liệu tốt nhưng tuyệt đối không thể khiến Võ Diệu trọng thị như thế.
Qua mắt Tôn Lập, không chỉ Võ Diệu nhìn, La Hoàn quan sát, thậm chí cả Dạ Ma Thiên chưa từng nói gì, cũng có hứng với đại đỉnh.
Đại đỉnh này thật ra có huyền cơ gì?
Cả ba ngẫm nghĩ hồi lâu, La Hoàn nhẹ giọng: "Võ Diệu, thú nhận đi."
Tôn Lập lấy làm lạ, La Hoàn lại dễ đang bỏ qua cho Võ Diệu như thế? Không hề trào phúng, không khiến Võ Diệu nổi điên mới thôi sao?
Dạ Ma Thiên không nói gì cũng phát ra tinh thần dao động kỳ dị, tựa hồ cảm khái, rồi không thấy khí tức nữa.
Võ Diệu trầm mặc rồi thở dài: "Không ngờ, thật không ngờ là..."
Y chợt im lặng, Tôn Lập vò đầu bứt tai: Thật ra là gì sao không thống khoái nói ra?
"Lúc Lạc Sơn tiểu cảnh, đại đỉnh chặn được lá cây mà không sao, ta đã thấy có vấn đề." Võ Diệu tựa hồ tự trách.
"Võ tổ, đại đỉnh thật ra lai lịch thế nào"
Võ Diệu không dám mười phần khẳng định, hỏi ý kiến La Hoàn và Dạ Ma Thiên: "Ta không nhầm chứ?"
La Hoàn khẳng định: "Chắc không sai."
Dạ Ma Thiên cũng dấy lên dao động khẳng định.
Võ Diệu bảo Tôn Lập: "Đại đỉnh được Bắc hải đồng mẫu, Hỏa trầm bạch kim và Băng huyết nam hồng thạch hỗn hợp lại che bên ngoài, nhưng bản chất là một trong cửu đỉnh!"
"Cửu đỉnh? Cửu đỉnh gì?" Tôn Lập mơ hồ nhưng hiểu ngay, giật tóc với vẻ không tin: "Cửu đỉnh? Nhân tộc tiên tổ Đại Vũ để lại?!"
"Lẽ nào còn có cửu đỉnh khác?"
Danh sách chương