Sau cùng cũng xử lý xong những việc lặt vặt, Tôn Lập về phòng, chính thức bế quan, luyện chế pháp khí đầu tiên.
Gã đã có ý định về pháp khí này, Hỏa khôi lợi trảo là nguyên liệu cơ bản, phối hợp với các nguyên liệu mới mua. Còn phải cho thêm linh phù, trận pháp.
Võ Diệu chỉ dẫn, Tôn Lập bố trí trận pháp, vẫn là trận pháp trước đó, tiêu hao tới hai trăm tám mốt linh thạch!
Chuẩn bị xong thì mới chính thức luyện khí.
Bước đầu tiên của luyện khí là xử lý các loại nguyên liệu.
Tôn Lập phát Tử cực thiên hỏa, rút thành đường tơ quấn theo hình cầu rồi dồn linh nguyên vào, Tử cực thiên hỏa liền hóa thành hỏa cầu trên không.
Thứ đầu tiên cần xử lý là Hỏa khôi lợi trảo.
Hỏa khôi quanh năm ngâm trong địa tâm hỏa mạch, lợi trảo đã được tôi luyện, tạp chất cực ít. Nhưng Tử cực thiên hỏa có đẳng cấp hơn hẳn địa tâm hỏa mạch, chút tạp chất của Hỏa khôi lợi trảo vẫn bị tôi luyện hết.
Tiếp theo là Thái ất tinh sa, Quỷ giao ác xỉ, Nam hải bối du và Ngũ sắc vân đồng, số lượng mấy loại này không nhiều, gã dễ dàng ngưng luyện được.
Sau cùng ba ba trăm cân Ngọc thiết mẫu.
Ngọc thiết mẫu khá khó xử lý, không chỉ vì số lượng nhiều mà cònphải ngưng luyện.
Ba trăm cân Ngọc thiết mẫu như cái thùng nước, gã không muốn luyện chế pháp bảo nặng nề mà theo hướng linh hoạt, vì thế cần ngưng luyện Ngọc thiết mẫu.
Tôn Lập cho Ngọc thiết mẫu vào hỏa cầu. Tử cực thiên hỏa hỏa cầu nhiệt độ cực cao, Ngọc thiết mẫu nhanh chóng tan ra, tạp chất bị thanh lý rồi chính Ngọc thiết mẫu cũng co lại dần, hóa thành Tinh ngọc thiết mẫu càng ngưng tụ hơn.
Quá trình này cực chậm, lúc xử lý xong Ngọc thiết mẫu, Tôn Lập đầm đìa mồ hôi, thể nội linh nguyên không còn bao nhiêu.
Gã dừng lại, đả tọa vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”, lấy lại linh nguyên, điều chỉnh trạng thái rồi tiếp tục luyện chế.
Nhưng đến mức này, Võ Diệu lại ngần ngừ: "Tiểu tử, ngươi chọn cách nào?"
Tôn Lập không hiểu: "Hả?"
Võ Diệu giải thích: "Kỳ thực luyện khí chia theo hai hướng, chế khí mà các ngươi thường nói là một. Hướng còn lại là đoán khí."
Tôn Lập chưa từng nghe nói đến "Đoán khí", gã chỉ biết đến "Luyện khí" - "Chế khí", tưởng là một, không ngờ còn chia ra như thế.
"Đoán khí là gì?" Gã hỏi.
"Thôi vậy, ta giải thích rõ. Chế khí là cách lưu hành hiện nay, nói trắng ra là luyện hóa nguyên liệu đến mức tan ra, tạp chất bị nung tan, các loại nguyên liệu dung hợp đều nhau. Lợi ích là chất lượng pháp khí luyện chế ra đều nhau, chỉ cần luyện chế thành công, uy lực pháp khí sẽ đạt chuẩn, hiếm khi chế khí thành công mà uy lực kém chuẩn nhiều. Còn đoán khí, nói hình tượng ra như thợ rèn quai búa, chỉ là bằng tiên gia thủ mà thôi. Đoán khí có thể giữ được đặc tính của nguyên liệu, đồng thời tăng thêm, trong quá trình rèn, nguyên liệu tác dụng lẫn nhau, có thể biến đổi mà chúng ta không ngờ tới. Nhưng khống chế chất lượng thì đoán khí không bằng chế khí, dù đoán khí thành công, có thể thành pháp khí có uy lực cực kỳ tệ. Bất quá, đoán khí vì có tính không xác định nên có thể có tỷ lệ rất nhỏ xuất hiện cực phẩm pháp khí, lại không thể phục chế."
Võ Diệu nói rõ, Tôn Lập cũng nghe rõ: nói trắng ra, chế khí ổn thỏa, đoán khí trông vào may mắn.
Tựa hồ chế khí đáng tin hơn, chế khí chi thuật hiện giờ phát triển, đoán khí lại đứt truyền thừa.
Tôn Lập hiểu rằng pháp khí quý hồ tinh bất quý hồ đa. Một món cực phẩm pháp khí sẽ tăng tiến nhiều về chiến lực, càng mang lại hoàn cảnh tu hành dễ chịu hơn.
Tôn Lập chỉnh lý nguyên liệu, Hỏa khôi lợi trảo còn bảy cái, tính cả cái được chế thành phù khí.
Nhưng nguyên liệu chỉ có một phần.
Tôn Lập biết cơ duyên của mình không tệ, không thì đã không gặp bọn Võ Diệu. Nhưng với nhưng việc nhỏ... gã không tin lắm vào vận khí của mình tới mức với một phần nguyên liệu mà có được cực phẩm pháp khí, gã cân nhắc liền thấy không ổn.
Y đứng lên thu dọn, lấy bàn che trận pháp, đóng cửa rồi đi tìm Sùng Bá....
Đến trước căn nhà gỗ, Tôn Lập định gọi thì linh quang lóe lên, chặn gã lại, hiển nhiên không có ai trong nhà.
Tôn Lập định quay về thì nghe thấy tiếng động đùng đục.
"Bốp, bốp, bốp..."
Tôn Lập hơi nhíu mày, đi theo hướng thanh âm. Thanh âm từ khu rừng sau nhà vang lên, gã nhón chân đi vào, chừng nửa dặm thì thanh âm càng lúc càng rõ.
Tiếng động rất có tiết tấu.
"Bốp, bốp, bốp..."
Đi tiếp, cây cối thưa dần, thoáng thấy một bãi đất trống, có một thân ảnh để trần.
Tôn Lập đến gần xem, Sùng Bá để trần nửa thân trên, cơ nhục như thép luyện, hai tay giơ liên tục giáng vào một cây cổ thụ cỡ thân người.
Vỏ cây tứ tung, Sùng Dần nằm xéo trên cành một cây gần đó, uống ừng ực. Y đã ngà ngà say, má hơi đỏ lên, liên tục nhìn Sùng Bá.
Tôn Lập đi tới, cả hai nhận ra, Sùng Bá quay lại lau mồ hôi: "Sao ngươi lại đến?"
Tôn Lập xòe tay: "Đệ tử thiếu nguyên liệu."
Sùng Bá mắt ánh lên hoan hỉ: "Để chế khí?"
"Chính thế."
"Ha ha ha, theo ta!" Sùng Bá vẫy tay, y phục bay lên, y lấy áo lau mồ hôi, đi về căn nhà gỗ. Sùng Dần uể oải: "Ta đợi ở đây."
Sùng Bá đích xác giàu có nhưng Tôn Lập cần quá nhiều, Sùng Bá cũng giật mình: "Nhiều thế này hả?!"
Tôn Lập vội nói: "Không có thì thôi."
Sùng Bá ảo tưởng đến cảnh pháp khí của gã múa tít trước mặt Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm, sắc mặt cả hai xám ngoét thì y say mê, chém đinh chặt sắt dặn gã: "Có, đợi đấy!"
Tôn Lập mua một phần nguyên liệu từ Lưu Minh Kiến đã bốn trăm sáu mươi linh thạch, còn ở đây là sáu phần! Sùng Bá có lấy được ra chắc cũng cạn sạch.
Sùng Bá đi một lúc thì ngượng ngùng quay lại, đưa một trữ vật giới chỉ cho Tôn Lập: "Thật không có được nhiều thế..."
Tôn Lập đón lấy xem, đủ năm phần, thế cũng là quá bất ngờ rồi: "Đa tạ giáo tập, những thứ này đệ tử nhất định sẽ trả lại."
Sùng Bá không hề khách khí: "Mấy nghìn khối linh thạch cơ đấy, phải trả..."
Tôn Lập cầm đồ về nhanh, Sùng Bá cười ha hả quay lại khu rừng: "Ha ha, tiểu tử này khẳng định sẽ mang lại niềm vui bất ngờ, lần đầu chế khí đã dùng ngần ấy nguyên liệu, ta quả coi thường y, ha ha ha!"
...
Tôn Lập về phòng, kiểm tra mọi thứ, thấy chưa bị động tới thì thở phào, lại đóng cửa phòng bế quan.
Tổng cộng sáu phần nguyên liệu, Tôn Lập hơi yên tâm, cho là mình chắc không đến nỗi liên tục thất bại ba sáu lần?
Thực tế gã đã tính, năm phần nguyên liệu dùng để rèn luyện thủ pháp đoán khí, nếu không thành công, phần cuối cùng sẽ không mạo hiểm nữa mà dùng thủ đoạn chế khí để luyện chế pháp khí.
Có Võ Diệu và La Hoàn, dù chỉ chế khí, pháp khí của gã cũng hơn thông thường nhiều. Áp chế Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm không thành vấn đề.
"Đoán khí, đầu tiên cần có dùi gõ tốt." Võ Diệu nói gọn: "Tiểu tử mạt rệp như ngươi thì thôi..."
Tôn Lập không phục: "Người ta rõ ràng có tiền mà!"
Võ Diệu nhạt giọng: "Dùi để đoán khí thì hạng bét cũng là nhất phẩm thượng nguyên liệu luyện chế ra..."
Tôn Lập xìu ngay: "Tiểu tử... tiếp tục hướng tới mục tiêu là siêu cấp phú hào.”
Võ Diệu cắt đứt hào hứng của gã, nói tiếp: "Bất quá không có dùi vẫn có thể đoán khí, ta dạy ngươi một đạo linh phù."
Đạo linh phù này là "Cự linh chùy", Võ Diệu cho biết là pháp thuật chuyên dùng cho đoán khí nhưng đẳng cấp của gã hiện chưa sử dụng pháp thuật này được, nên y đổi thành linh phù.
- Không phải ai cũng làm được điều đó, tu chân giới hiện tại không có ai.
Cự linh chùy linh phù khá khó chế tác, còn hơn Binh hỏa phù. Tôn Lập nỗ lực ba ngày mới sau được sáu tấm.
Đầu tiên là Linh lộ phù, rồi Binh hỏa phù, hiện tại là Cự linh chùy, đẳng cấp linh phù của gã tiến theo đường thẳng.
Cự linh chùy linh phù có thể ngưng tụ kim chi lực trong thiên địa linh khí thành dùi gõ. Mỗi tấm linh phù đủ cho ba mươi nhát. Linh phù này mạnh mẽ nhưng chuyên dùng để đoán khí nên không linh hoạt, ba mươi nhát đều vào một điểm, không thể di động, không thể mang ra giao đấu.
Còn tần suất ba mươi nhát gõ này thì phải xem người sử dụng linh phù khống chế.
Võ Diệu lại giảng cho Tôn Lập những chi tiết nhỏ nhặt khi đoán khí rồi chỉ dẫn gã đoán khí lần đầu trên con đường tu hành.
Gã đã có ý định về pháp khí này, Hỏa khôi lợi trảo là nguyên liệu cơ bản, phối hợp với các nguyên liệu mới mua. Còn phải cho thêm linh phù, trận pháp.
Võ Diệu chỉ dẫn, Tôn Lập bố trí trận pháp, vẫn là trận pháp trước đó, tiêu hao tới hai trăm tám mốt linh thạch!
Chuẩn bị xong thì mới chính thức luyện khí.
Bước đầu tiên của luyện khí là xử lý các loại nguyên liệu.
Tôn Lập phát Tử cực thiên hỏa, rút thành đường tơ quấn theo hình cầu rồi dồn linh nguyên vào, Tử cực thiên hỏa liền hóa thành hỏa cầu trên không.
Thứ đầu tiên cần xử lý là Hỏa khôi lợi trảo.
Hỏa khôi quanh năm ngâm trong địa tâm hỏa mạch, lợi trảo đã được tôi luyện, tạp chất cực ít. Nhưng Tử cực thiên hỏa có đẳng cấp hơn hẳn địa tâm hỏa mạch, chút tạp chất của Hỏa khôi lợi trảo vẫn bị tôi luyện hết.
Tiếp theo là Thái ất tinh sa, Quỷ giao ác xỉ, Nam hải bối du và Ngũ sắc vân đồng, số lượng mấy loại này không nhiều, gã dễ dàng ngưng luyện được.
Sau cùng ba ba trăm cân Ngọc thiết mẫu.
Ngọc thiết mẫu khá khó xử lý, không chỉ vì số lượng nhiều mà cònphải ngưng luyện.
Ba trăm cân Ngọc thiết mẫu như cái thùng nước, gã không muốn luyện chế pháp bảo nặng nề mà theo hướng linh hoạt, vì thế cần ngưng luyện Ngọc thiết mẫu.
Tôn Lập cho Ngọc thiết mẫu vào hỏa cầu. Tử cực thiên hỏa hỏa cầu nhiệt độ cực cao, Ngọc thiết mẫu nhanh chóng tan ra, tạp chất bị thanh lý rồi chính Ngọc thiết mẫu cũng co lại dần, hóa thành Tinh ngọc thiết mẫu càng ngưng tụ hơn.
Quá trình này cực chậm, lúc xử lý xong Ngọc thiết mẫu, Tôn Lập đầm đìa mồ hôi, thể nội linh nguyên không còn bao nhiêu.
Gã dừng lại, đả tọa vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”, lấy lại linh nguyên, điều chỉnh trạng thái rồi tiếp tục luyện chế.
Nhưng đến mức này, Võ Diệu lại ngần ngừ: "Tiểu tử, ngươi chọn cách nào?"
Tôn Lập không hiểu: "Hả?"
Võ Diệu giải thích: "Kỳ thực luyện khí chia theo hai hướng, chế khí mà các ngươi thường nói là một. Hướng còn lại là đoán khí."
Tôn Lập chưa từng nghe nói đến "Đoán khí", gã chỉ biết đến "Luyện khí" - "Chế khí", tưởng là một, không ngờ còn chia ra như thế.
"Đoán khí là gì?" Gã hỏi.
"Thôi vậy, ta giải thích rõ. Chế khí là cách lưu hành hiện nay, nói trắng ra là luyện hóa nguyên liệu đến mức tan ra, tạp chất bị nung tan, các loại nguyên liệu dung hợp đều nhau. Lợi ích là chất lượng pháp khí luyện chế ra đều nhau, chỉ cần luyện chế thành công, uy lực pháp khí sẽ đạt chuẩn, hiếm khi chế khí thành công mà uy lực kém chuẩn nhiều. Còn đoán khí, nói hình tượng ra như thợ rèn quai búa, chỉ là bằng tiên gia thủ mà thôi. Đoán khí có thể giữ được đặc tính của nguyên liệu, đồng thời tăng thêm, trong quá trình rèn, nguyên liệu tác dụng lẫn nhau, có thể biến đổi mà chúng ta không ngờ tới. Nhưng khống chế chất lượng thì đoán khí không bằng chế khí, dù đoán khí thành công, có thể thành pháp khí có uy lực cực kỳ tệ. Bất quá, đoán khí vì có tính không xác định nên có thể có tỷ lệ rất nhỏ xuất hiện cực phẩm pháp khí, lại không thể phục chế."
Võ Diệu nói rõ, Tôn Lập cũng nghe rõ: nói trắng ra, chế khí ổn thỏa, đoán khí trông vào may mắn.
Tựa hồ chế khí đáng tin hơn, chế khí chi thuật hiện giờ phát triển, đoán khí lại đứt truyền thừa.
Tôn Lập hiểu rằng pháp khí quý hồ tinh bất quý hồ đa. Một món cực phẩm pháp khí sẽ tăng tiến nhiều về chiến lực, càng mang lại hoàn cảnh tu hành dễ chịu hơn.
Tôn Lập chỉnh lý nguyên liệu, Hỏa khôi lợi trảo còn bảy cái, tính cả cái được chế thành phù khí.
Nhưng nguyên liệu chỉ có một phần.
Tôn Lập biết cơ duyên của mình không tệ, không thì đã không gặp bọn Võ Diệu. Nhưng với nhưng việc nhỏ... gã không tin lắm vào vận khí của mình tới mức với một phần nguyên liệu mà có được cực phẩm pháp khí, gã cân nhắc liền thấy không ổn.
Y đứng lên thu dọn, lấy bàn che trận pháp, đóng cửa rồi đi tìm Sùng Bá....
Đến trước căn nhà gỗ, Tôn Lập định gọi thì linh quang lóe lên, chặn gã lại, hiển nhiên không có ai trong nhà.
Tôn Lập định quay về thì nghe thấy tiếng động đùng đục.
"Bốp, bốp, bốp..."
Tôn Lập hơi nhíu mày, đi theo hướng thanh âm. Thanh âm từ khu rừng sau nhà vang lên, gã nhón chân đi vào, chừng nửa dặm thì thanh âm càng lúc càng rõ.
Tiếng động rất có tiết tấu.
"Bốp, bốp, bốp..."
Đi tiếp, cây cối thưa dần, thoáng thấy một bãi đất trống, có một thân ảnh để trần.
Tôn Lập đến gần xem, Sùng Bá để trần nửa thân trên, cơ nhục như thép luyện, hai tay giơ liên tục giáng vào một cây cổ thụ cỡ thân người.
Vỏ cây tứ tung, Sùng Dần nằm xéo trên cành một cây gần đó, uống ừng ực. Y đã ngà ngà say, má hơi đỏ lên, liên tục nhìn Sùng Bá.
Tôn Lập đi tới, cả hai nhận ra, Sùng Bá quay lại lau mồ hôi: "Sao ngươi lại đến?"
Tôn Lập xòe tay: "Đệ tử thiếu nguyên liệu."
Sùng Bá mắt ánh lên hoan hỉ: "Để chế khí?"
"Chính thế."
"Ha ha ha, theo ta!" Sùng Bá vẫy tay, y phục bay lên, y lấy áo lau mồ hôi, đi về căn nhà gỗ. Sùng Dần uể oải: "Ta đợi ở đây."
Sùng Bá đích xác giàu có nhưng Tôn Lập cần quá nhiều, Sùng Bá cũng giật mình: "Nhiều thế này hả?!"
Tôn Lập vội nói: "Không có thì thôi."
Sùng Bá ảo tưởng đến cảnh pháp khí của gã múa tít trước mặt Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm, sắc mặt cả hai xám ngoét thì y say mê, chém đinh chặt sắt dặn gã: "Có, đợi đấy!"
Tôn Lập mua một phần nguyên liệu từ Lưu Minh Kiến đã bốn trăm sáu mươi linh thạch, còn ở đây là sáu phần! Sùng Bá có lấy được ra chắc cũng cạn sạch.
Sùng Bá đi một lúc thì ngượng ngùng quay lại, đưa một trữ vật giới chỉ cho Tôn Lập: "Thật không có được nhiều thế..."
Tôn Lập đón lấy xem, đủ năm phần, thế cũng là quá bất ngờ rồi: "Đa tạ giáo tập, những thứ này đệ tử nhất định sẽ trả lại."
Sùng Bá không hề khách khí: "Mấy nghìn khối linh thạch cơ đấy, phải trả..."
Tôn Lập cầm đồ về nhanh, Sùng Bá cười ha hả quay lại khu rừng: "Ha ha, tiểu tử này khẳng định sẽ mang lại niềm vui bất ngờ, lần đầu chế khí đã dùng ngần ấy nguyên liệu, ta quả coi thường y, ha ha ha!"
...
Tôn Lập về phòng, kiểm tra mọi thứ, thấy chưa bị động tới thì thở phào, lại đóng cửa phòng bế quan.
Tổng cộng sáu phần nguyên liệu, Tôn Lập hơi yên tâm, cho là mình chắc không đến nỗi liên tục thất bại ba sáu lần?
Thực tế gã đã tính, năm phần nguyên liệu dùng để rèn luyện thủ pháp đoán khí, nếu không thành công, phần cuối cùng sẽ không mạo hiểm nữa mà dùng thủ đoạn chế khí để luyện chế pháp khí.
Có Võ Diệu và La Hoàn, dù chỉ chế khí, pháp khí của gã cũng hơn thông thường nhiều. Áp chế Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm không thành vấn đề.
"Đoán khí, đầu tiên cần có dùi gõ tốt." Võ Diệu nói gọn: "Tiểu tử mạt rệp như ngươi thì thôi..."
Tôn Lập không phục: "Người ta rõ ràng có tiền mà!"
Võ Diệu nhạt giọng: "Dùi để đoán khí thì hạng bét cũng là nhất phẩm thượng nguyên liệu luyện chế ra..."
Tôn Lập xìu ngay: "Tiểu tử... tiếp tục hướng tới mục tiêu là siêu cấp phú hào.”
Võ Diệu cắt đứt hào hứng của gã, nói tiếp: "Bất quá không có dùi vẫn có thể đoán khí, ta dạy ngươi một đạo linh phù."
Đạo linh phù này là "Cự linh chùy", Võ Diệu cho biết là pháp thuật chuyên dùng cho đoán khí nhưng đẳng cấp của gã hiện chưa sử dụng pháp thuật này được, nên y đổi thành linh phù.
- Không phải ai cũng làm được điều đó, tu chân giới hiện tại không có ai.
Cự linh chùy linh phù khá khó chế tác, còn hơn Binh hỏa phù. Tôn Lập nỗ lực ba ngày mới sau được sáu tấm.
Đầu tiên là Linh lộ phù, rồi Binh hỏa phù, hiện tại là Cự linh chùy, đẳng cấp linh phù của gã tiến theo đường thẳng.
Cự linh chùy linh phù có thể ngưng tụ kim chi lực trong thiên địa linh khí thành dùi gõ. Mỗi tấm linh phù đủ cho ba mươi nhát. Linh phù này mạnh mẽ nhưng chuyên dùng để đoán khí nên không linh hoạt, ba mươi nhát đều vào một điểm, không thể di động, không thể mang ra giao đấu.
Còn tần suất ba mươi nhát gõ này thì phải xem người sử dụng linh phù khống chế.
Võ Diệu lại giảng cho Tôn Lập những chi tiết nhỏ nhặt khi đoán khí rồi chỉ dẫn gã đoán khí lần đầu trên con đường tu hành.
Danh sách chương