Nhát bổng vô cùng của Tôn Lập đâm xuyên trận nhãn, thiên địa linh khí mới ngưng tụ hỗn loạn, chín đệ tử đều bị ảnh hưởng, rống lên thê thảm, thể nội linh nguyên và thiên địa linh khí cũng chấn động, tổn thương nội phủ!
Linh khí cuồn cuộn hình thành một dòng chảy cuồng bạo, tất cả liêu xiêu, đao kiếm lợi khí không chịu khống chế mà bắn vào chính mình!
"A -"
Chín đệ tử hách hồn phi phách tán, có người không thu thế kịp đành buông tay, đao kiếm rơi loảng xoảng.
Tôn Lập xoay thiết bổng quét ngang, linh nguyên phun quang mang cả trượng, chín đệ tử kêu lên thê thảm văng đi.
Tôn Lập thu sát khí mãnh, thiết bổng cắm xuống đất nhìn tất cả.
Đều che mặt nhưng đều đi theo Tần Thiên Trảm cả ngày, Tôn Lập chỉ nhìn lưng cũng biết là người Tố Bão sơn.
"Vù!"
Một đạo ngân ti hàn quang từ hàng trúc ở ngoài vòng lạy, mấy chục cây trúc bị cắt gọn, sắc bén như trường mâu, bắn vào Tôn Lập.
"Chát, chát, chát..."
Tôn Lập đảo mày, sát khí bùng nổ, thiết bổng lăng không tung đòn, không trúng thứ gì nhưng nổ đùng đục.
"Chát!"
"Xoạt!"
Đạo ngân ti hàn quang lần trong mớ trúc, không ẩn tàng được thì như độc xà bắn vào mi tâm Tôn Lập.

Tôn Lập lùi nửa bước, chân cong lại hình cánh cung, càng vững hơn. Mắt gã điên cuồng mà cứng cỏi xen lẫn tự tin, quát vang vọng, thiết bổng quay một vòng trên đỉnh đầu quét ra.
"Ầm!"
Thiết bổng đập trúng ngân ti hàn quang, nát thành nhiều mảnh, tay Tôn Lập đầy máu, lùi lại một bước!
Ngân ti hàn quang bị chân bay ngược lại!
Chín đệ tử dưới đất há hốc miệng: họ biết đạo ngân ti hàn quang là bát phẩm hạ pháp khí Tần Thiên Trảm mới có: Thiên tinh thích.
Thiết bổng bình thường mà chống nổi bát phẩm hạ pháp khí! Tuyệt là kỳ tích, dù đệ tử thiên tài nhất tu chân giới cũng không thực hiện được.
Pháp khí vốn rất trân quý, pháp khí được xếp hạng càng quý.
Bát phẩm hạ Thiên tinh thích, dù Vọng Hư chân nhân cũng không thể tùy tùy tiện tiện lấy ra, không thì vì sao không sớm ban cho Tần Thiên Trảm?
Nhưng pháp khí như thế lại bị thiết bổng chặn lại, dù thiết bổng nát vụn, tay Tôn Lập nứt hổ khẩu nhưng cũng là chiến tích ngạo thị tu chân giới!
"Ha ha ha! Thế mới thống khoái!" Tôn Lập ngửa mặt cười vang, tay vỗ mạnh, máu bắn tứ tung, hồng sắc lợi nhận hinh nửa vòng tròn bay múa, trong đám mạt máu, lưỡi dao bán nguyệt quỷ dị mà hung hãn, đệ tử đó run lên vô cớ, lạnh buốt trong lòng.
Trong rừng trúc, Tần Thiên Trảm kinh hãi không kém gì chín đệ tử, Thiên tinh thích do Vọng Hư luyện chế, vốn phải là thất phẩm hạ pháp khí, để dành cho đại đệ tử, tức đại sư huynh của Tần Thiên Trảm làm bản mệnh pháp khí, nhưng không hiểu sao lúc luyện chế có vấn đề, chỉ thu được bát phẩm hạ pháp khí.
Dù thế, đại sư huynh cũng như được chí bảo, theo lý thì không thể đến lượt Tần Thiên Trảm.
Tần Thiên Trảm mất mặt tại Cổ Lô sơn, Vọng Hư là chưởng giáo chân nhân, môn hạ đệ tử mất mặt mà không đòi lại được thì địa vị của y cũng lay động.
Vì thế mới ban pháp khí này cho Tần Thiên Trảm, Tần Thiên Trảm được Thiên tinh thích, tập luyện mấy lần thì thấy uy lực hơn hẳn bát phẩm hạ thông thường, gần đạt bát phẩm trung. Y hiểu ý Vọng Hư: về cơ bản Vọng Hư đã nhẫn nại đến cực hạn rồi.

Nên y phải giết Tôn Lập!
Nhưng Tôn Lập chỉ với thiết bổng cũng không ngán gì bát phẩm hạ Thiên tinh thích khiến lòng tin kiên định vô cùng của y dao động.
Nhưng y lại nhanh chóng kiên định, lần này là cụ diện chắc thắng, y còn chiêu khác, dù Tôn Lập lợi hại thế nào cũng mất mạng!
"Xoạt!"
Thiên tinh thích lóe lên lam sắc hàn quang, xuất hiện cạnh Tôn Lập, Tôn Lập thân pháp linh xảo như viên hầu, nhảy nhót mấy lần tránh được, trên mặt đất vô thanh vô tức có một rãnh sâu ba thước, dài ba trượng!
"Bốp, bốp, bốp" Nham thạch vỡ vụn dưới Thiên tinh thích, uy lực bát phẩm hạ pháp khí vô cùng.
"Tôn Lập, chịu chết đi!" Tần Thiên Trảm dấy lên hào tình, Thiên tinh thích bay lên, quá nửa cây trúc tỏng rừng bị Thiên tinh thích cắt đứt, sắc bén như trường mâu, đổ vào Tôn Lập như mưa.
"Vù, vù, vù..."
Tôn Lập nhìn Tần Thiên Trảm, giơ tay chỉ, Hỏa lôi việt bay lên rung động trên không, vô số đạo thanh sắc lôi quang quấn lấy đạo đạo hỏa diễm xô tới!
Đấy là sức mạnh của pháp khí!
Trông có vẻ tùy ý nhưng là đòn tuyệt đỉnh, vung nhẹ cũng diệt được tất cả!
"Ầm, ầm, ầm..."
Lôi hỏa đan nhau, mớ trúc tan tành.
Thiên tinh thích ẩn trong mớ trúc đánh lén, nhưng bị Tôn Lập nhận ra, hồng quang lóe lên, chuẩn xác chém trúng! Thiên tinh thích là cương ti cực kỳ dẻo, vốn rất khó chơi.

Nhưng đòn của Tôn Lập như dánh vào đốt thứ bảy của độc xà, Thiên tinh thích gào lên như dã thú trúng đòn.
"A!"
Chín đệ tử tròn mắt, thiết bổng lúc trước thì dù gì Thiên tinh thích còn chiếm thượng phong, nhưng lần đấu đấu với Hỏa lôi việt thì đã bại!
"Không thể nào! Thiên tinh thích của Tần sư huynh là bát phẩm hạ pháp bảo, trân quý vô cùng, không thể kém hơn Hỏa lôi việt của y!"
"Không sao, Tần sư huynh vì sơ ý nên mới bị Tôn Lập đắc thủ, Thiên tinh thích tuyệt đối hơn hẳn pháp khí của y, Tôn Lập chết chắc, Tố Bão sơn tương lai là của chúng ta!"
Tần Thiên Trảm cũng không tin, pháp khí rác rưởi mà Tôn Lập luyện chế ra sao lại hơn được bát phẩm hạ Thiên tinh thích mà sư tôn ban cho, y phun linh nguyên lên Thiên tinh thích, quả nhiên là bát phẩm hạ, lập tức rực thần quang, hoạt bát như quái mãng quấn vào địch thủ.
"Xoạt!"
Lần này, Thiên tinh thích uy lực toàn khai, dấy lên đạm lam sắc điện quang, lao vun vút, không khí uốn cong không khác nào không gian biến hình.
Tôn Lập nheo mắt, quỹ tích của Thiên tinh thích hiện rõ.
Hỏa lôi việt bất động, đợi khi Thiên tinh thích sắp đến mi tâm Tôn Lập mới hơi chìm xuống, chuẩn xác điểm vào Thiên tinh thích.
"Chi -"
Tiếng động chói tai vang lên, Thiên tinh thích và Hỏa lôi việt va nhau, Hỏa lôi việt kéo Thiên tinh thích cắm phập xuống đất.
Lôi hỏa chi quang nổ vang, Thiên tinh thích bị che mờ hàn quang...
"Chuyện...chuyện này là sao? Tần sư huynh thua hả?"
Tuy chưa nhìn rõ Thiên tinh thích bị sao nhưng không khó thấy Hỏa lôi việt chiếm thượng phong. Dù đệ tử tử đó muốn tin hay không thì sự thực cũng trước mắt. Hỏa lôi chi quang mãnh liệt vô cùng, Thiên tinh thích tắt ngóm.
Bát phẩm hạ Thiên tinh thích, lại bị Hỏa lôi việt tầm thường áp chế!
"Không sao hiểu được..." Đệ tử Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng đó mù mờ, Tôn Lập chỉ là đệ tử Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, không có nguyên liệu, không có tu vi hay thần hỏa mà luyện chế được pháp khí còn hơn Thiên tinh thích của chưởng giáo chân nhân chính tay luyện ra?

Nhưng sự thật trước mắt, không tin không được.
Chín đệ tử và quân sư quạt mo đều mong là Thiên tinh thích chỉ tạm tránh, sẽ phản kích, thành công diệt gọn Hỏa lôi việt.
Nhưng hỏa lôi chi lực vẫn bạo phát, không thấy bóng dáng Thiên tinh thích đâu, rõ ràng bị áp chế.
Tất cả đều kinh hoàng.
Họ biết Tôn Lập lợi hại nhưng không ngờ đến mức đó.
Chiến trận bài tẩy của Vọng Hư chân nhân mà gã chỉ một chiêu là phá được.
Vọng Hư chân nhân chính tay luyện chế bát phẩm hạ pháp khí, không chống nổi Hỏa lôi việt của gã!
Các đệ tử cho là những gì được dạy đều bị gã lật tung.
Tần Thiên Trảm bình tĩnh, đứng trong rừng trúc nhạt giọng với Tôn Lập: "Hiện tại ngươi thấy không đủ hậu lực? Không tiếc linh nguyên phát hỏa lôi chi lực định để dùng không thành kế với ta hả?"
Tôn Lập hơi nhíu mày, hỏa lôi chi lực hơi yếu đi.
Các đệ tử lại dấy lên hi vọng.
Tôn Lập lạnh giọng: "Ngươi làm gì hả?"
Tần Thiên Trảm cười ha hả: "Tôn Lập, ngươi mạnh lắm, ta không ngờ cả Thiên tinh thích mà sư tôn đích thân luyện chế cũng không phải đối thủ của ngươi, thật khiến ta cả kinh. Bất quá... vô dụng thôi, ngươi phải chết. Hiện tại có phải ngươi thấy linh nguyên càng lúc càng chậm, càng yếu đi? Như sắp cạn khô? Không sai, là Ngũ độc nhuyễn hương tán. Ba ngày trước ta đã cho thứ này vào cơm của ngươi, mấy phế vật ở nhà bếp sao dám chống lại thân truyền đệ tử của chưởng giáo chân nhân?"
Tần Thiên Trảm đắc ý dương dương, lôi hỏa chi lực của Tôn Lập càng lúc càng yếu.
"Tôn Lập, đây là kế tất sát. Ngươi là con mồi giảo hoạt nhưng vẫn từng bước đi vào cái bẫy chết chóc do bọn ta bày ra. Hồ ly giảo hoạt đến đâu cũng không sánh được với thợ săn, ha ha ha!"
Thắng lợi ở trước mắt, Tần Thiên Trảm hớn hở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện