Chu Thuận cung cũng là nơi phi tần sinh hoạt nghỉ ngơi, nhưng đa số
đều là những cung nga cấp thấp, trong cung ít có địa vị, nơi này trừ bỏ
nội cung thị vệ, còn mệnh quan triều đình và Cấm vệ quân bình thường
không thể đi vào .
Cảm giác xe ngựa bắt đầu đi nhanh hơn, Lận Kì Mặc đưa tay xốc màn xe, xe ngựa đã đi qua cửa Tây Hoa, một đường tiến thẳng vào giao đạo giữa Chu Thuận cung và Bảo Lộ điện, tường cao màu son đứng thẳng hai bên đường, không gian tĩnh lặng u tối, đi dọc hết hai hành lang dài sẽ tiến gần đến cửa Trắc Vân, hắn không khỏi chau mày.
Chẳng lẽ nha đầu kia vẫn chưa chạy đến? Không đúng, nhìn hướng Cấm vệ quân truy đuổi, nàng hẳn chỉ có thể chạy về hướng này. Nên biết Chu Thuận cung là nơi canh gác lỏng lẽo nhất, Cấm vệ quân muốn đến đây cũng phải tốn thời gian dài nhất. Khánh Nhiễm là người thông minh, lại thông thạo cách bày bố trong cung, chắc chắn nàng phải biết, nhưng vì sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ bị trọng thương rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Lận Kì Mặc thấy xe ngựa đã muốn thoát khỏi con đường tối, đang muốn gọi Tiểu Đông Tử thả chậm tốc độ, lại thấy một cỗ hơi thở đẫm mùi máu bất chợt đập vào mặt.
Tâm vừa động, chỉ vừa chớp mắt, một đạo hàn quang sắc bén đã nhanh chóng chế trụ yết hầu hắn, hắn cũng cảm nhận được một đôi mắt lạnh lẽo đang chăm chú dán lên người mình. Lận Kì Mặc cong môi cười, khẽ mở mắt, ánh mắt lấp lánh sáng như vì sao trên trời, mặt đối mặt với một đôi mắt lạnh lùng vằn tia máu.
Hai mắt hắn càng sáng hơn, đôi mi chậm rãi chớp, không hề kiêng dè quét lên quét xuống trên người Khánh Nhiễm, cuối cùng ánh mắt như trước dừng lại ở đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Ánh đèn chiếu xuống, phản chiếu thành thứ ánh sáng lạnh lẽo sắc nhọn bén vào đôi mắt nàng, gương mặt trắng trong như ngọc, phảng phất như một giọt sương nhỏ xuống từ lá cây thược dược*, làm tia sáng trong mắt hắn nhất thời ngưng tụ.
(Cây thược dược: một loại cây thân củ rậm rạp, hoa đẹp, củ được dùng làm thuốc. Củ màu trắng gọi là bạch thược, củ màu đỏ gọi là xích thược )
Khánh Nhiễm cũng đứng hình nhìn chằm chằm Lận Kì Mặc, trên gương mặt lạnh lùng thoáng hiện qua tia nghi ngờ, chỉ cảm thấy người trước mặt này không đơn giản. Diện mạo không tầm thường không nói đến, từ hậu cung đi ra nhưng lại không phải thái giám, điều này rất kì quái. Con ngươi như một viên ngọc đen phát sáng rực rỡ, ánh nhìn chằm chằm càn rỡ lại không khỏi khiến nàng chán ghét.
Nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn thân mình thon dài, cơ bắp trong lớp áo trắng mềm dẻo mà có lực, vừa nhìn đã biết là người nhiều năm tập võ. Chỉ là vì sao người này nhìn qua lại quen mắt?
Lận Kì Mặc thấy trong mắt nàng có chút suy nghĩ, liền cong môi cười khẽ.
Khánh Nhiễm bị tiếng cười của hắn làm cho hoảng sợ, với tình huống lúc này mà còn cười được, chẳng lẽ người này không muốn sống, trong tay căng thẳng, thanh chuỷ thuỷ liền đưa sát lại, mắt thấy đã muốn cắm vào cổ họng hắn.
Lận Kì Mặc nhìn Khánh Nhiễm đang cao thấp đánh giá mình, hắn chưa bao giờ bị một nữ tử quan sát mà không kiêng kị như vậy, hai tròng mắt không khỏi híp lại, ý cười trên mặt càng sâu, nhưng lại có cảm giác hơi hưởng thụ.
Hắn biết nàng vẫn chưa nhận ra mình, không hiểu sao lại cảm thấy hơi ảo não, ánh mắt làm càn bắt đầu quét tới trước ngực Khánh Nhiễm :“Cô nương nếu coi trọng tại hạ thì đừng ngại, cứ nói thẳng, không cần phải làm thế này đâu. Nhìn bộ dáng của cô nương như vậy, tại hạ cũng rất vui lòng mà phục tùng.”
Có lẽ hắn sợ người bên ngoài nghe thấy, cố ý đè thấp thanh âm, giọng nói của nam nhân khàn khàn, ánh mắt càn rỡ cũng cùng lúc đó đảo tới ngực Khánh Nhiễm. Ánh mắt Khánh Nhiễm nhất thời ngưng trệ, cúi đầu chính lúc thấy mảnh áo đen trước người bị thủng một lỗ , làn da trắng nõn như ẩn như hiện.
Mấy năm nay nàng đều một mình sống trên núi, rất ít khi xuống núi đi vào thành trấn, mặc dù không tính là không rành thế sự, nhưng chưa bao giờ bị một người đùa giỡn như vậy.
Hai má không khỏi nóng bừng, thanh chuỷ thủ trong tay liền hung hăng đẩy mạnh tới cổ Lận Kì Mặc. Chính là lúc nãy nghe hắn nói chuyện, một tiết tấu quen thuộc không hiểu sao quét qua đầu nàng, gợi lên chút suy nghĩ.
Lận Kì Mặc chỉ cảm thấy cần cổ tê rần, liền thu ánh mắt lại, dựa người vào vách xe phía sau tránh đi mũi nhọn:“Cô nương cẩn thận một chút, Lang quân ta yếu đuối lắm, hức, vạn nhất không cẩn thận bị phá thân, cô nương không đau lòng cũng liền thôi, nhưng lát nữa rời cung sợ là phiền toái .”
Từ “Lang quân” của hắn làm cho hai mắt Khánh Nhiễm không khỏi nheo lại, giật mình một chút:“Tứ lang?”
“A! Tình muội muội nhận ra Tình ca ca rồi ? Đến thơm một cái!” Lận Kì Mặc oa oa kêu lên, hai tay chìa tới đẩy cả chuỷ thủ của Khánh Nhiễm sang một bên.
Khánh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao lại có xúc động muốn tắt thở phun máu.
Nàng biết thằng nhãi này đến đây cũng vì nàng, nàng cũng tin tưởng việc này là thật, thấy hắn đã đưa tay đẩy chuỷ thủ, nàng cũng nhẹ nhàng buông dao xuống.
Tinh thần khẽ buông lỏng, chỉ cảm thấy khắp người bắt đầu đau đớn, nàng hơi động tay đỡ vào vách xe muốn ngồi xuống, đúng lúc Lận Kì Mặc lại đứng dậy tiến lên. Xe ngựa cùng lúc đó cũng lắc lư rồi ngừng lại.
Hai chân Khánh Nhiễm lảo đảo, loạng choạng ngà nhào tới phía trước, bất ngờ đập vào người Lận Kì Mặc. Thân thể hắn ngã xuống giường xe, thuận tay liền đem Khánh Nhiễm ôm vào lòng.
Thân thể bị một đôi cánh tay kiềm kẹp mạnh mẽ, trong mũi tràn ngập mùi hương xa lạ của nam nhân, Khánh Nhiễm cả kinh, nhíu mày muốn đứng dậy. Thằng nhãi này rõ ràng là cố ý, hắn đỡ nàng một chút là được rồi, lại cố tình làm như vậy. Ngẩng đầu đang muốn tức giận, lại nghe tiếng thái giám bên ngoài xe truyền đến.
“Tướng quân? Có chuyện gì vậy?”
Thái giám kia hiển nhiên nghe được động tĩnh, thế này mới ngừng xe ngựa. Thân thể Khánh Nhiễm cứng đờ, không dám giãy giụa nữa.
Lận Kì Mặc trêu chọc liếc nàng một cái, nghĩ đến mỗi lần thấy nàng, nàng tựa hồ đều giương nanh múa vuốt, không khỏi có chút buồn cười, hắn lười biếng dời ánh mắt, nghiêm túc nói
“Không có việc gì, bản tướng quân đột nhiên nhớ tới chuyện chọc mèo lúc trước, nhất thời có chút buồn cười mà thôi. Đi nhanh đi.”
Xe ngựa lại chuyển động, Khánh Nhiễm khẽ dời người, nhưng hai tay Lận Kì Mặc đặt ở thắt lưng nàng vẫn không chịu buông ra. Khánh Nhiễm thấy vẻ mặt hắn đắc ý, liền trừng mắt tức giận nhìn hắn, nàng vùng mạnh đứng lên, thầm mắng thằng nhãi này không chỉ có đôi mắt mèo, mà hai tay so với vuốt mèo cũng không khác, nàng cắn răng nghiến ra từng chữ:“Ngươi mới là mèo.”
Đi được một lúc, cảm giác phía trước xe ngựa đột nhiên có chuyển biến, Lận Kì Mặc khẽ chau mày, không nói gì nhiều, chỉ nghiêng người:“Lại đây.”
Lúc đầu Khánh Nhiễm hơi khó hiểu, nhìn xung quanh xe ngựa, nhìn tới cái giường nhỏ phía sau hắn, không khỏi nhíu mày. Xe ngựa cuồn cuộn chuyển động, trong không trung ẩn chứa hơi thở của nhóm Câm vệ quân không xa, nàng cắn răng dời ánh mắt, bực bội đi về hướng đó.
Cảm giác xe ngựa bắt đầu đi nhanh hơn, Lận Kì Mặc đưa tay xốc màn xe, xe ngựa đã đi qua cửa Tây Hoa, một đường tiến thẳng vào giao đạo giữa Chu Thuận cung và Bảo Lộ điện, tường cao màu son đứng thẳng hai bên đường, không gian tĩnh lặng u tối, đi dọc hết hai hành lang dài sẽ tiến gần đến cửa Trắc Vân, hắn không khỏi chau mày.
Chẳng lẽ nha đầu kia vẫn chưa chạy đến? Không đúng, nhìn hướng Cấm vệ quân truy đuổi, nàng hẳn chỉ có thể chạy về hướng này. Nên biết Chu Thuận cung là nơi canh gác lỏng lẽo nhất, Cấm vệ quân muốn đến đây cũng phải tốn thời gian dài nhất. Khánh Nhiễm là người thông minh, lại thông thạo cách bày bố trong cung, chắc chắn nàng phải biết, nhưng vì sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ bị trọng thương rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Lận Kì Mặc thấy xe ngựa đã muốn thoát khỏi con đường tối, đang muốn gọi Tiểu Đông Tử thả chậm tốc độ, lại thấy một cỗ hơi thở đẫm mùi máu bất chợt đập vào mặt.
Tâm vừa động, chỉ vừa chớp mắt, một đạo hàn quang sắc bén đã nhanh chóng chế trụ yết hầu hắn, hắn cũng cảm nhận được một đôi mắt lạnh lẽo đang chăm chú dán lên người mình. Lận Kì Mặc cong môi cười, khẽ mở mắt, ánh mắt lấp lánh sáng như vì sao trên trời, mặt đối mặt với một đôi mắt lạnh lùng vằn tia máu.
Hai mắt hắn càng sáng hơn, đôi mi chậm rãi chớp, không hề kiêng dè quét lên quét xuống trên người Khánh Nhiễm, cuối cùng ánh mắt như trước dừng lại ở đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Ánh đèn chiếu xuống, phản chiếu thành thứ ánh sáng lạnh lẽo sắc nhọn bén vào đôi mắt nàng, gương mặt trắng trong như ngọc, phảng phất như một giọt sương nhỏ xuống từ lá cây thược dược*, làm tia sáng trong mắt hắn nhất thời ngưng tụ.
(Cây thược dược: một loại cây thân củ rậm rạp, hoa đẹp, củ được dùng làm thuốc. Củ màu trắng gọi là bạch thược, củ màu đỏ gọi là xích thược )
Khánh Nhiễm cũng đứng hình nhìn chằm chằm Lận Kì Mặc, trên gương mặt lạnh lùng thoáng hiện qua tia nghi ngờ, chỉ cảm thấy người trước mặt này không đơn giản. Diện mạo không tầm thường không nói đến, từ hậu cung đi ra nhưng lại không phải thái giám, điều này rất kì quái. Con ngươi như một viên ngọc đen phát sáng rực rỡ, ánh nhìn chằm chằm càn rỡ lại không khỏi khiến nàng chán ghét.
Nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn thân mình thon dài, cơ bắp trong lớp áo trắng mềm dẻo mà có lực, vừa nhìn đã biết là người nhiều năm tập võ. Chỉ là vì sao người này nhìn qua lại quen mắt?
Lận Kì Mặc thấy trong mắt nàng có chút suy nghĩ, liền cong môi cười khẽ.
Khánh Nhiễm bị tiếng cười của hắn làm cho hoảng sợ, với tình huống lúc này mà còn cười được, chẳng lẽ người này không muốn sống, trong tay căng thẳng, thanh chuỷ thuỷ liền đưa sát lại, mắt thấy đã muốn cắm vào cổ họng hắn.
Lận Kì Mặc nhìn Khánh Nhiễm đang cao thấp đánh giá mình, hắn chưa bao giờ bị một nữ tử quan sát mà không kiêng kị như vậy, hai tròng mắt không khỏi híp lại, ý cười trên mặt càng sâu, nhưng lại có cảm giác hơi hưởng thụ.
Hắn biết nàng vẫn chưa nhận ra mình, không hiểu sao lại cảm thấy hơi ảo não, ánh mắt làm càn bắt đầu quét tới trước ngực Khánh Nhiễm :“Cô nương nếu coi trọng tại hạ thì đừng ngại, cứ nói thẳng, không cần phải làm thế này đâu. Nhìn bộ dáng của cô nương như vậy, tại hạ cũng rất vui lòng mà phục tùng.”
Có lẽ hắn sợ người bên ngoài nghe thấy, cố ý đè thấp thanh âm, giọng nói của nam nhân khàn khàn, ánh mắt càn rỡ cũng cùng lúc đó đảo tới ngực Khánh Nhiễm. Ánh mắt Khánh Nhiễm nhất thời ngưng trệ, cúi đầu chính lúc thấy mảnh áo đen trước người bị thủng một lỗ , làn da trắng nõn như ẩn như hiện.
Mấy năm nay nàng đều một mình sống trên núi, rất ít khi xuống núi đi vào thành trấn, mặc dù không tính là không rành thế sự, nhưng chưa bao giờ bị một người đùa giỡn như vậy.
Hai má không khỏi nóng bừng, thanh chuỷ thủ trong tay liền hung hăng đẩy mạnh tới cổ Lận Kì Mặc. Chính là lúc nãy nghe hắn nói chuyện, một tiết tấu quen thuộc không hiểu sao quét qua đầu nàng, gợi lên chút suy nghĩ.
Lận Kì Mặc chỉ cảm thấy cần cổ tê rần, liền thu ánh mắt lại, dựa người vào vách xe phía sau tránh đi mũi nhọn:“Cô nương cẩn thận một chút, Lang quân ta yếu đuối lắm, hức, vạn nhất không cẩn thận bị phá thân, cô nương không đau lòng cũng liền thôi, nhưng lát nữa rời cung sợ là phiền toái .”
Từ “Lang quân” của hắn làm cho hai mắt Khánh Nhiễm không khỏi nheo lại, giật mình một chút:“Tứ lang?”
“A! Tình muội muội nhận ra Tình ca ca rồi ? Đến thơm một cái!” Lận Kì Mặc oa oa kêu lên, hai tay chìa tới đẩy cả chuỷ thủ của Khánh Nhiễm sang một bên.
Khánh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao lại có xúc động muốn tắt thở phun máu.
Nàng biết thằng nhãi này đến đây cũng vì nàng, nàng cũng tin tưởng việc này là thật, thấy hắn đã đưa tay đẩy chuỷ thủ, nàng cũng nhẹ nhàng buông dao xuống.
Tinh thần khẽ buông lỏng, chỉ cảm thấy khắp người bắt đầu đau đớn, nàng hơi động tay đỡ vào vách xe muốn ngồi xuống, đúng lúc Lận Kì Mặc lại đứng dậy tiến lên. Xe ngựa cùng lúc đó cũng lắc lư rồi ngừng lại.
Hai chân Khánh Nhiễm lảo đảo, loạng choạng ngà nhào tới phía trước, bất ngờ đập vào người Lận Kì Mặc. Thân thể hắn ngã xuống giường xe, thuận tay liền đem Khánh Nhiễm ôm vào lòng.
Thân thể bị một đôi cánh tay kiềm kẹp mạnh mẽ, trong mũi tràn ngập mùi hương xa lạ của nam nhân, Khánh Nhiễm cả kinh, nhíu mày muốn đứng dậy. Thằng nhãi này rõ ràng là cố ý, hắn đỡ nàng một chút là được rồi, lại cố tình làm như vậy. Ngẩng đầu đang muốn tức giận, lại nghe tiếng thái giám bên ngoài xe truyền đến.
“Tướng quân? Có chuyện gì vậy?”
Thái giám kia hiển nhiên nghe được động tĩnh, thế này mới ngừng xe ngựa. Thân thể Khánh Nhiễm cứng đờ, không dám giãy giụa nữa.
Lận Kì Mặc trêu chọc liếc nàng một cái, nghĩ đến mỗi lần thấy nàng, nàng tựa hồ đều giương nanh múa vuốt, không khỏi có chút buồn cười, hắn lười biếng dời ánh mắt, nghiêm túc nói
“Không có việc gì, bản tướng quân đột nhiên nhớ tới chuyện chọc mèo lúc trước, nhất thời có chút buồn cười mà thôi. Đi nhanh đi.”
Xe ngựa lại chuyển động, Khánh Nhiễm khẽ dời người, nhưng hai tay Lận Kì Mặc đặt ở thắt lưng nàng vẫn không chịu buông ra. Khánh Nhiễm thấy vẻ mặt hắn đắc ý, liền trừng mắt tức giận nhìn hắn, nàng vùng mạnh đứng lên, thầm mắng thằng nhãi này không chỉ có đôi mắt mèo, mà hai tay so với vuốt mèo cũng không khác, nàng cắn răng nghiến ra từng chữ:“Ngươi mới là mèo.”
Đi được một lúc, cảm giác phía trước xe ngựa đột nhiên có chuyển biến, Lận Kì Mặc khẽ chau mày, không nói gì nhiều, chỉ nghiêng người:“Lại đây.”
Lúc đầu Khánh Nhiễm hơi khó hiểu, nhìn xung quanh xe ngựa, nhìn tới cái giường nhỏ phía sau hắn, không khỏi nhíu mày. Xe ngựa cuồn cuộn chuyển động, trong không trung ẩn chứa hơi thở của nhóm Câm vệ quân không xa, nàng cắn răng dời ánh mắt, bực bội đi về hướng đó.
Danh sách chương