Bởi vì động tĩnh đêm qua ở lữ quán quá lớn, ngay trong đêm Hồng Hà
trấn đã trình báo lên châu quận, sáng sớm hôm sau lữ quán liền bị thủ
quân Hồ châu của Chiến quốc bao vây chặt chẽ.
Phượng Anh đứng ra thương lượng, một Quận thủ nho nhỏ tất nhiên không dám chậm trễ, chỉ là thương vong quá nhiều, mặc dù Phượng Anh đã nói người chết đều là người Diệu quốc, nhưng nói thế nào thì người cũng chết trên lãnh thổ Chiến quốc, chuyện phiền toái dẫn đến không ít, cho nên lộ trình cũng bị chậm trễ.
Ngược lại Khánh Nhiễm lại thấy không quan trọng, cả một ngày đều ngồi trong phòng đọc sách, sau giữa trưa xuất môn một lúc còn đụng phải cô nương tự xưng là Quân nhi kia, ánh mắt cay độc của nàng ta quét tới, hiển nhiên vẫn còn khinh thường Khánh Nhiễm không biết xấu hổ bôi nhọ Phượng ca ca của nàng.
Khánh Nhiễm cũng lười giải thích, chỉ trả cho nàng một ánh mắt lạnh nhạt, xoay người trở về phòng, điều tức vận công, cảm thấy nội thương đã khỏe lên bảy tám phần, tâm trạng cũng ổn định.
Bắt đầu từ đêm qua lữ quán đã được Phong Khiếu vệ thủ hộ rất nghiêm ngặc, trong lòng Khánh Nhiễm biết bỏ qua cơ hội náo nhiệt hôm qua, nay muốn đào thoát lại càng không dễ dàng, nhưng nghĩ đến Ngưng Lộ đan trong cơ thể đã được giải trừ, cũng cảm thấy đáng giá, dù sao lúc này chỉ vừa rời Thước Ca thành không bao xa, được Phong Khiếu vệ thủ hộ đi xa hơn một chút cũng không sao.
Tuy Phượng Anh suy nghĩ cẩn thận, nhưng đối với nàng lại có một nhược điểm cực kì lớn. Hắn luôn một lòng nghĩ cách thu nàng về bên mình sở dụng, tuy trong lòng đối với nàng có tính kế, nhưng vẫn không đến mức làm hại nàng, như vậy nàng không cần lo lắng mình sẽ bị hạ độc, hoặc bị âm hiểm ám toán, dù thời gian bao lâu cũng luôn có cơ hội để trốn thoát.
Kỳ thật Khánh Nhiễm cũng nghĩ đến việc theo Phượng Anh đến Diệu quốc, nhưng nhiều lần cân nhắc, luôn cảm thấy Phượng Anh này quá mức lão luyện, đối nhân xử thế âm hiểm, không thích hợp để đi theo. Hơn nữa triều cục ở Diệu quốc phức tạp, tuy Phượng Anh lấy tay che trời, nhưng khó tránh khỏi còn rất nhiều bè cánh bảo vệ hoàng thất, nhìn trận công kích đêm qua đã có thể xem xét một hai. Khánh Nhiễm suy xét nhiều lần, thật sự cũng không muốn tiến vào cuộc nội đấu rối loạn ở Diệu quốc, vì thế vẫn nên sớm đào thoát mới tốt.
Gần sẩm tối, Khánh Nhiễm đẩy cửa bước ra ngoài, một làn mưa thu kéo theo không khí lạnh lẽo, lá cây xào xạt rơi xuống bùn đất, khí trời cũng âm u rét lạnh vài phần, nháy mắt mùa đông đã đến, nàng kéo môi cười, dường như chế giễu ông trời lãnh tình hay thay đổi.
Đang muốn cất bước trở về phủ, trước mắt mặc sắc chợt lóe, Phượng Anh chậm rãi bước chân vào đình viện, gió lạnh thổi bay vạt áo của hắn, lá rụng cuốn bay lên, hắn đạp lá tiến đến, trên mặt vẫn nở nụ cười trong sáng như làn gió. Tịch dương buông xuống phía chân trời, cả người càng phát ra sự êm dịu như một viên ngọc thanh sạch.
Từ sáng sớm thằng nhãi này đã cùng Quận thủ ra ngoài, Quận thủ kia lại liên tục mời hắn vào dịch quán nghỉ ngơi, Khánh Nhiễm vốn tưởng rằng hắn sẽ không trở lại, nay đột nhiên nhìn thấy hắn cũng có chút sửng sốt.
“Thụ thụ giai thu sắc, sơn sơn duy lạc huy*, Nhiễm Nhiễm thật hăng hái.”
(*Cây cây đều mang cảnh sắc mùa thu, núi núi chỉ bỏ quên ánh sáng rực rỡ)
Phượng Anh cười nói, ánh mắt sâu thẳm bao phủ Khánh Nhiễm. Ánh mắt hắn như vậy không hiểu sao lại khiến Khánh Nhiễm nghĩ đến một màn đêm qua, mày nàng cau lại, lại thấy cửa ở Tây phòng bị một lực mạnh đẩy ra, hồng ảnh chợt lóe, Quân nhi hưng phấn chạy vội ra ngoài.
“Phượng ca ca, huynh về rồi. Cánh tay của người ta bị thương, huynh cũng không quan tâm một chút, buổi sáng tỉnh lại không thấy Phượng ca ca còn tưởng rằng huynh lại bỏ rơi người ta đi mất.”
Phượng Anh thấy Quân nhi muốn ôm cánh tay của mình, liền mượn động tác vuốt tóc nâng cánh tay tránh qua, cười nói: “Sao có thể chứ, hôm qua đã chết nhiều người như vậy, Phượng mỗ không phải là có chính sự phải bận rộn sao. Đã thất lễ với Quân nhi, thật đúng là lỗi của Phượng mỗ.”
Quân nhi nghe hắn nói như vậy, lại nhìn ánh mắt chứa ý cười của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, dưới ánh mắt nhu hòa như gió mát của hắn không khỏi đỏ hai gò má.
“Phượng ca ca, Anh Ca nhi của muội đâu? Sao muội không nhìn thấy nó, mấy ngày nay không có nó bên người muội đều ngủ không yên giấc.”
Tươi cười của Phượng Anh hơi giảm, mặt lộ vẻ lúng túng, sau một lúc lâu mới chau mày nói:“Quân nhi, Phượng ca ca xin lỗi ngươi, Anh Ca nhi. . . đã bị kẻ xấu giết chết. Phượng ca ca hồi kinh nhất định sẽ đền cho ngươi một con giống hệt vậy, được không?”
Khánh Nhiễm dựa vào cửa cau mày nhìn một màn này, không khỏi khen ngợi tài đóng kịch của Phượng Anh. Nàng rõ ràng nhìn thấy trong mắt Phượng Anh bắt đầu không kiên nhẫn, chỉ là không biết cô nương này có thân phận như thế nào, lại có thể được một người như Phượng Anh hao tâm tổn trí đối đãi.
Mắt thấy Phượng Anh mềm giọng dỗ dành Quân nhi, mà Quân nhi đã rơi nước mắt lã chã, Khánh Nhiễm nhớ đến ngày ấy Phượng Anh cố tình làm rõ thịt Anh Tước điểu, khiến nàng cảm thấy ớn lạnh. Nay lại nghe hắn nói mình thành một kẻ gian ác, Khánh Nhiễm không khỏi khẽ kéo khóe môi, cười lạnh một tiếng.
“Anh Ca nhi? Không phải là Anh Tước điểu vừa ăn hôm qua chứ, chưng sạch này, hương vị quả là không tệ.”
Khánh Nhiễm dứt lời, mắt thấy mặt Phượng Anh trầm xuống quét mắt về hướng mình, nàng khiêu khích nâng cằm. Xoay người trở về phòng, tiếng khóc la sợ hãi của Quân nhi hợp thời vang lên phía sau, tâm tình Khánh Nhiễm không khỏi thoải mái, lúc đóng cửa lại nhìn thấy gương mặt Phượng Anh lạnh lùng, hờ hững nói với Quân nhi cô nương kia.
“Sau khi hồi kinh bổn vương nhất định sẽ cho người đến tặng Quân chủ vài con Anh Tước điểu, con chim kia đã chết, Quân chủ có phải muốn bổn vương tự mình đến Quận vương phủ chịu đòn nhận tội mới tính là vừai lòng không?”
Khánh Nhiễm đóng kín cửa, đáy mắt xẹt qua gương mặt lãnh đạm anh tuấn của Phượng Anh và nụ cười hoảng hốt trên mặt Quân nhi, trong lòng không khỏi hối hận. Quân nhi kia nhìn ra cũng chỉ là một tiểu cô nương ngây thơ không biết việc đời, không ngờ một câu nói của nàng không thể làm gì Phượng Anh, nhưng e rằng lại khiến nàng ta bị tổn thương đến đứt gan đứt ruột.
Làn tuyết đầu mùa rơi xuống, đại đội cũng đến được biên ải quan trọng của Diệu quốc là Lộ châu, Lộ châu chính là vùng đất giàu có nổi danh ở Diệu quốc, sản vật dồi dào, dân chúng đa số đều là thương nhân. Hôm nay là ngày thứ ba đầu tháng mười hai, chính là ngày chợ phiên thường gặp ở Lộ châu, kéo dài ba đến chín ngày.
Khánh Nhiễm ngồi trên xe ngựa, cũng có thể cảm nhận sự phồn hoa náo nhiệt trong thành. Ngồi ở bên kia xe ngựa, chi nữ Lục Duyệt Quân của Lục Quận vương Diệu quốc càng tỏ ra hưng phấn, không ngừng xốc màn xe nhìn ra phía ngoài. Nếu không thì quay đầu cười nói với Phượng Anh.
“Phượng ca ca, huynh xem bên kia kìa, có phải đang bày tạp sái *xiếc* hay không.”
“Phượng ca ca, cái người nhỏ nặn bằng bùn kia có phải chơi rất vui không? Năm trước phụ vương mua cho ta rất nhiều đó.”
. . .
Mỗi khi Lục Duyệt Quân quay đầu, Phượng Anh đều cười nhẹ đáp trả, rất dịu dàng ấm áp. Thỉnh thoảng hắn cũng nhìn về phía Khánh Nhiễm lạnh nhạt ngồi bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm chứa ý tìm tòi nghiên cứu, Khánh Nhiễm cũng không để ý, mỗi lần đều cười nhạt đáp lại. Mấy ngày nay ba người ngồi chung một chiếc xe ngựa, thông thường chỉ có Lục Duyệt Quân nói không ngừng.
Ở chung mấy ngày, Khánh Nhiễm phát hiện Lục Duyệt Quân rất đơn thuần, là ái nữ của Lục Quận vương ở Diệu quốc. Lục Quận vương tay mang trọng binh, là Vương gia không cùng họ phải nói đến đầu tiên ở Diệu quốc, tổ thượng từng được nhận ân điển của vương thị Diệu quốc, nay bị kẹp giữa hoàng quyền và Phượng Anh, nhưng vẫn duy trì sự trung lập, cũng khó trách Phượng Anh đối với Lục Duyệt Quân qua loa.
Nhưng Lục Duyệt Quân lại một lòng một dạ dốc sức vì Phượng Anh, quan tâm săn sóc khắp nơi, mọi chuyện đều cố gắng lấy lòng. Lần này lại lén chạy đến Chiến quốc tìm Phượng Anh, chỉ cần một câu nói ấm áp của Phượng Anh liền có thể khiến nàng vui vẻ cả ngày. Khánh Nhiễm không khỏi thầm cảm thán, cảm thấy Phượng Anh lợi dụng một tiểu cô nương si tình để đạt được mục đích, có hơi quá mức không từ thủ đoạn.
Nhưng nàng cũng tận mắt nhìn thấy, dọc đường đi không biết có bao nhiêu quan viên tranh nhau đưa khuê nữ đến giới thiệu với Phượng Anh, các loại lý do đều rất ly kỳ cổ quái, chỉ cần có thể làm cho nữ nhi lộ diện trước mặt Phượng Anh, quả thật biện pháp gì cũng làm được.
Khánh Nhiễm nhất thời trào phúng, toàn bộ Diệu quốc, không biết có bao nhiêu nữ tử như Lục Duyệt Quân bị vẻ ngoài phong lưu ôn nhã như gió xuân của hắn lừa gạt, có bao nhiêu trái tim nữ tử ngây dại, bị trúng cổ độc, mà hắn chỉ đưa mắt thờ ơ nhìn các nàng loạn trí, mặc cho các nàng điên cuồng. Thật không biết nên nói Phượng Anh vô tình, hay nên mắng những nữ tử như vậy mù quáng.
Xe ngựa rời khỏi Lộ châu thành, lại đi về hướng đông, không bao lâu liền đến một khe núi. Ánh Mặt Trời ở phía đông ẩn hiện bên trong tầng mây, trong chốc lát lại bị sương mù lấn át, gió lạnh thổi đến luồng vào cổ và ống tay áo, Khánh Nhiễm cũng không cảm thấy lạnh, vẫn dựa vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài. Gió lạnh thổi bay lọn tóc mai bên tai nàng, càng lộ ra khuôn mặt yên tĩnh lạnh lùng.
“Phượng ca ca, lạnh quá, bảo hắn đóng cửa lại được không?”
Một trận gió lạnh luồng vào, ánh lửa đỏ của thán hỏa cầm trên tay bị thổi lóe lên, thân hình Lục Duyệt Quân run rẩy, do dự nhìn Khánh Nhiễm, lại ủy khuất nhìn về phía Phượng Anh.
Mấy ngày nay Lục Duyệt Quân cũng đã nhìn ra, Phượng ca ca rất coi trọng nam tử lạnh lùng này, tuy rằng nàng không thích hắn đi cùng, quấy rầy nàng và Phượng ca ca, nhưng mảy may không dám nhiều lời. Hơn nữa không hiểu sao nàng có chút sợ gương mặt lạnh nhạt của nam tử, tuy lúc này trong lòng có bất mãn, nhưng chỉ có thể làm bộ dáng đáng thương khẩn cầu Phượng Anh.
Phượng Anh từ cuốn sách ngẩng đầu lên, nhìn Lục Duyệt Quân, cũng chưa nhìn đến Khánh Nhiễm, Khánh Nhiễm bỗng nhiên đóng cửa sổ. Cùng lúc đó, thân ảnh khẽ động, đứng dậy chui ra khỏi xe ngựa.
Nàng vừa ngồi xuống ngoài xe, liền cảm thấy đầu vai ấm áp, cúi đầu lại thấy trên người có thêm một chiếc áo hồ cừu màu trắng, không cần quay đầu cũng biết là người nào làm ra. Mấy ngày nay Phượng Anh quan tâm nàng rất nhiều, có thể nói mọi chuyện đều săn sóc, trong lòng Khánh Nhiễm hiểu rõ, mỗi khi như vậy cũng ngoảnh lại diễn trò đáp trả, cười yếu ớt.
“Cám ơn Phượng đại ca.”
“Nhiễm Nhiễm hà tất phải khách khí với ta như vậy.” Phượng Anh dứt lời, đang muốn ngồi xuống bên cạnh Khánh Nhiễm, đã thấy hơn mười nam tử mặc hắc bào kị mã chạy nhanh đến trước mặt. Hắn bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, quay đầu nói.
“Tin tức của Trọng Khanh thật nhanh nhạy, đến đón muội rồi.”
Lời nói chưa dứt, Lục Duyệt Quân đã từ xe ngựa chui ra, gương mặt vui vẻ hướng về phía đội kị mã phía trước vẫy tay.
“Ca ca, ca ca.”
Khánh Nhiễm vẫn ngồi chỗ cũ, ánh mắt nhìn chăm chú về phía trước, chỉ thấy một người mặc giáp đen viền vàng đứng trước mắt, khuôn mặt tuấn tú, tóc đen bay lên, ngự mã từ đường núi lao xuống, tư thái anh khí bừng bừng, thần thái sáng láng.
Khánh Nhiễm đã sớm được nghe về chi tử Lục Duyệt Phong của Lục Quận vương Diệu quốc, tự là Trọng Khanh, võ nghệ siêu quần, lại thâm sâu am hiểu binh pháp, chính là dũng tướng của Diệu quốc, nay được nhìn thấy, không khỏi đánh giá cẩn thận.
Từ xa Lục Duyệt Phong một mình một ngựa rời khỏi những người vây xung quanh phi xuống sườn núi, đến trước xe ngựa liền ghiềm cương, nhìn Phượng Anh đang đứng trên xe ngựa, trên mặt nở nụ cười xán lạn như ánh nắng Mặt Trời.
Thân hình lập tức nhảy lên, lúc đáp xuống đã đến gần xe ngựa, phất áo quỳ một gối xuống. Phượng Anh nhảy xuống xe ngựa, nâng hắn đứng dậy, hai người đồng thời sang sảng cười, đông đảo Phong Khiếu vệ đứng phía sau cũng mừng rỡ kích động.
Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy nụ cười của Phượng Anh lúc này khác xa với những ngày qua, hẳn là nụ cười phát ra từ thật tâm, khiến cả người hắn nhìn qua không đồng nhất, anh lãng không ít, không khỏi nhìn dõi theo hắn vài lần.
Ánh mắt cười vui vẻ phấn chấn của Phượng Anh quét đến, Khánh Nhiễm sửng sốt, vội vàng dời mắt, khi nhìn lại chính lúc thấy Phượng Anh cầm hai vai Lục Duyệt Phong, nhìn kỹ hắn vài lần, cười nói.
“Vẫn là thủy thổ ở phía tây nuôi tốt con người, Trọng Khanh hồi kinh, nhưng đem thế gia công tử trong toàn thành so sánh cũng không bằng.”
Phong Khiếu vệ đứng phía sau cười ầm, cũng có người lớn mật thét to nói.
“Phong thái của nhất phẩm võ lang tướng quân Phong Khiếu vệ chúng ta, không có một thế gia công tử nào so sánh được.”
Hai mắt Khánh Nhiễm híp lại, trong lòng nàng biết Phong Khiếu vệ chính là thị vệ thân cận của Phượng Anh, nhưng không ngờ Lục Duyệt Phong thân là chi tử của Quận vương, lại là một thành viên trong đó. Xem ra, Lục Quận vương kia đã sớm không phải lực lượng trung lập trong triều nữa, không biết khi nào đã bị Phượng Anh thâu tóm dưới trướng.
Chỉ là nàng lại không rõ, chuyện bí mật như vậy, vì sao Phượng Anh lại không chút che giấu với nàng, chẳng lẽ hắn thấy vừa vào Diệu quốc, Vân Khánh Nhiễm nàng đã trốn không thoát lòng bàn tay của hắn? “Ca ca, các huynh nói chuyện cũng không để ý đến Quân nhi, thật quá đáng.”
Tiếng oán trách của Lục Duyệt Quân vang lên, Phượng Anh mỉm cười nói: “Trọng Khanh, muội muội này của ngươi Phượng Anh xin hoàn về chỗ cũ.”
Hắn nói xong lại hơi nghiêng đầu, ý tứ không rõ nhìn Khánh Nhiễm liếc mắt một cái, Khánh Nhiễm đón lấy ánh mắt sâu thẳm trập trùng của hắn, có chút khó hiểu, trong lúc kinh ngạc Phượng Anh đã thu hồi ánh mắt.
Lục Trọng Khanh theo tầm mắt Phượng Anh nhìn về hướng Khánh Nhiễm, chỉ cảm thấy gương mặt hắn lạnh lẽo như tuyết, khôi ngô xuất trần. Vừa rồi hắn đã chú ý đến nam tử có khí thái vượt trội này, nhưng ngại Phượng Anh vẫn không giới thiệu thêm, cũng không tiện hỏi nhiều. Nay thấy biểu tình của Phượng Anh, trong lòng càng hoài nghi. Mắt thấy Phượng Anh thu hồi tầm mắt, hắn buộc mình cũng kéo lại ánh nhìn, cười nói.
“Tiểu muội được nuông chiều hư hỏng, đa tạ Tướng gia khoan dung. Phụ thân đã ở trong trang chuẩn bị tốt tiệc rượu, Tướng gia thỉnh.
Lục Trọng Khanh nói xong liền xoay người dắt một tuấn mã đen tuyền đạp cước chạy đến, vừa nhìn chính là một thần câu. Ánh mắt chú ngựa sáng ngời nhìn Phượng Anh, không ngừng đá bốn vó, tựa đầu cọ vào Phượng Anh, lộ vẻ nhận biết hắn.
“Phi Ngạo ngày ngày đều ngóng trông Tướng gia.”
Phượng Anh vuốt ve chiếc bờm sáng rực của chú ngựa, trong mắt ấm áp, gương mặt càng lộ ra sự dịu dàng thoải mái.
“Ca ca cùng Phượng ca ca đều cưỡi ngựa, Quân nhi cũng muốn cưỡi, không muốn phải về lại xe ngựa đâu.”
Giọng Lục Duyệt Quân ủy khuất, dường như cố ý liếc mắt nhìn Khánh Nhiễm vẫn lạnh lùng ngồi trên xe ngựa.
Lục Trọng Khanh hơi ngẩn ra, ánh mắt lại đảo qua Khánh Nhiễm, vẻ mặt khác thường.
Phượng Anh cũng mỉm cười, nghiêng người đến: “Nơi này không có ngựa dư, nếu Quân nhi muốn cưỡi ngựa, Phi Ngạo nhường cho Quân nhi là được rồi. đúng lúc Phượng Anh có chút mệt mỏi, ngồi xe ngựa cho tốt.”
Hắn nói xong cũng không cho Lục Duyệt Quân cơ hội mở miệng, xoay người nhảy lên liền đứng bên cạnh Khánh Nhiễm.
Lục Duyệt Quân quay đầu nhìn mắt hắn, trong mắt ủy khuất, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng cũng không thể thu hồi lại được, chỉ có thể không cam lòng leo lên lưng ngựa.
Lục Trọng Khanh liếc mắt nhìn, thấy Phượng Anh ngồi xuống bên cạnh Khánh Nhiễm, tư thái nhàn nhã, nhất thời càng thêm kinh ngạc. Từ nhỏ hắn và Phượng Anh đã quen biết, tất nhiên biết vị thiếu niên quyền khuynh triều dã này đi đâu đều xa hoa phú quý, lại chưa bao giờ thấy hắn không chỉnh tề như vậy, ánh mắt không khỏi lại nhìn về phía Khánh Nhiễm.
Đúng lúc này Khánh Nhiễm lại nâng mắt trông lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Lục Trọng Khanh, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt kia rét lạnh như sương, lại trong trẻo như làn nước mùa thu, trong lòng giật mình, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Khánh Nhiễm cúi mắt, Phượng Anh hơi tiến lại gần nàng cười nói:“Trọng Khanh và ta rất thân thiết, muội muội của hắn tất nhiên ta phải chiếu cố nhiều hơn.”
Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy lời nói của hắn mang theo ý giải thích, không khỏi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn đôi mắt đen nhánh gần trong gang tấc, chứa đầy ý cười vui vẻ của hắn, gương mặt lạnh lùng của nàng phản chiếu vào trong con ngươi nhẹ nhàng chớp động. Nàng không khỏi hoảng hốt, dời ánh mắt.
“Sao ta phải quản chuyện của ngươi đối với nàng thế nào.”
Phượng Anh cũng cười khẽ ra tiếng, tiếng cười vui vẻ, hai tay vén gối phía sau đầu, nằm bên ngoài xe ngựa.
“Ta cũng chưa nói có liên quan đến Nhiễm Nhiễm mà.”
Phượng Anh đứng ra thương lượng, một Quận thủ nho nhỏ tất nhiên không dám chậm trễ, chỉ là thương vong quá nhiều, mặc dù Phượng Anh đã nói người chết đều là người Diệu quốc, nhưng nói thế nào thì người cũng chết trên lãnh thổ Chiến quốc, chuyện phiền toái dẫn đến không ít, cho nên lộ trình cũng bị chậm trễ.
Ngược lại Khánh Nhiễm lại thấy không quan trọng, cả một ngày đều ngồi trong phòng đọc sách, sau giữa trưa xuất môn một lúc còn đụng phải cô nương tự xưng là Quân nhi kia, ánh mắt cay độc của nàng ta quét tới, hiển nhiên vẫn còn khinh thường Khánh Nhiễm không biết xấu hổ bôi nhọ Phượng ca ca của nàng.
Khánh Nhiễm cũng lười giải thích, chỉ trả cho nàng một ánh mắt lạnh nhạt, xoay người trở về phòng, điều tức vận công, cảm thấy nội thương đã khỏe lên bảy tám phần, tâm trạng cũng ổn định.
Bắt đầu từ đêm qua lữ quán đã được Phong Khiếu vệ thủ hộ rất nghiêm ngặc, trong lòng Khánh Nhiễm biết bỏ qua cơ hội náo nhiệt hôm qua, nay muốn đào thoát lại càng không dễ dàng, nhưng nghĩ đến Ngưng Lộ đan trong cơ thể đã được giải trừ, cũng cảm thấy đáng giá, dù sao lúc này chỉ vừa rời Thước Ca thành không bao xa, được Phong Khiếu vệ thủ hộ đi xa hơn một chút cũng không sao.
Tuy Phượng Anh suy nghĩ cẩn thận, nhưng đối với nàng lại có một nhược điểm cực kì lớn. Hắn luôn một lòng nghĩ cách thu nàng về bên mình sở dụng, tuy trong lòng đối với nàng có tính kế, nhưng vẫn không đến mức làm hại nàng, như vậy nàng không cần lo lắng mình sẽ bị hạ độc, hoặc bị âm hiểm ám toán, dù thời gian bao lâu cũng luôn có cơ hội để trốn thoát.
Kỳ thật Khánh Nhiễm cũng nghĩ đến việc theo Phượng Anh đến Diệu quốc, nhưng nhiều lần cân nhắc, luôn cảm thấy Phượng Anh này quá mức lão luyện, đối nhân xử thế âm hiểm, không thích hợp để đi theo. Hơn nữa triều cục ở Diệu quốc phức tạp, tuy Phượng Anh lấy tay che trời, nhưng khó tránh khỏi còn rất nhiều bè cánh bảo vệ hoàng thất, nhìn trận công kích đêm qua đã có thể xem xét một hai. Khánh Nhiễm suy xét nhiều lần, thật sự cũng không muốn tiến vào cuộc nội đấu rối loạn ở Diệu quốc, vì thế vẫn nên sớm đào thoát mới tốt.
Gần sẩm tối, Khánh Nhiễm đẩy cửa bước ra ngoài, một làn mưa thu kéo theo không khí lạnh lẽo, lá cây xào xạt rơi xuống bùn đất, khí trời cũng âm u rét lạnh vài phần, nháy mắt mùa đông đã đến, nàng kéo môi cười, dường như chế giễu ông trời lãnh tình hay thay đổi.
Đang muốn cất bước trở về phủ, trước mắt mặc sắc chợt lóe, Phượng Anh chậm rãi bước chân vào đình viện, gió lạnh thổi bay vạt áo của hắn, lá rụng cuốn bay lên, hắn đạp lá tiến đến, trên mặt vẫn nở nụ cười trong sáng như làn gió. Tịch dương buông xuống phía chân trời, cả người càng phát ra sự êm dịu như một viên ngọc thanh sạch.
Từ sáng sớm thằng nhãi này đã cùng Quận thủ ra ngoài, Quận thủ kia lại liên tục mời hắn vào dịch quán nghỉ ngơi, Khánh Nhiễm vốn tưởng rằng hắn sẽ không trở lại, nay đột nhiên nhìn thấy hắn cũng có chút sửng sốt.
“Thụ thụ giai thu sắc, sơn sơn duy lạc huy*, Nhiễm Nhiễm thật hăng hái.”
(*Cây cây đều mang cảnh sắc mùa thu, núi núi chỉ bỏ quên ánh sáng rực rỡ)
Phượng Anh cười nói, ánh mắt sâu thẳm bao phủ Khánh Nhiễm. Ánh mắt hắn như vậy không hiểu sao lại khiến Khánh Nhiễm nghĩ đến một màn đêm qua, mày nàng cau lại, lại thấy cửa ở Tây phòng bị một lực mạnh đẩy ra, hồng ảnh chợt lóe, Quân nhi hưng phấn chạy vội ra ngoài.
“Phượng ca ca, huynh về rồi. Cánh tay của người ta bị thương, huynh cũng không quan tâm một chút, buổi sáng tỉnh lại không thấy Phượng ca ca còn tưởng rằng huynh lại bỏ rơi người ta đi mất.”
Phượng Anh thấy Quân nhi muốn ôm cánh tay của mình, liền mượn động tác vuốt tóc nâng cánh tay tránh qua, cười nói: “Sao có thể chứ, hôm qua đã chết nhiều người như vậy, Phượng mỗ không phải là có chính sự phải bận rộn sao. Đã thất lễ với Quân nhi, thật đúng là lỗi của Phượng mỗ.”
Quân nhi nghe hắn nói như vậy, lại nhìn ánh mắt chứa ý cười của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, dưới ánh mắt nhu hòa như gió mát của hắn không khỏi đỏ hai gò má.
“Phượng ca ca, Anh Ca nhi của muội đâu? Sao muội không nhìn thấy nó, mấy ngày nay không có nó bên người muội đều ngủ không yên giấc.”
Tươi cười của Phượng Anh hơi giảm, mặt lộ vẻ lúng túng, sau một lúc lâu mới chau mày nói:“Quân nhi, Phượng ca ca xin lỗi ngươi, Anh Ca nhi. . . đã bị kẻ xấu giết chết. Phượng ca ca hồi kinh nhất định sẽ đền cho ngươi một con giống hệt vậy, được không?”
Khánh Nhiễm dựa vào cửa cau mày nhìn một màn này, không khỏi khen ngợi tài đóng kịch của Phượng Anh. Nàng rõ ràng nhìn thấy trong mắt Phượng Anh bắt đầu không kiên nhẫn, chỉ là không biết cô nương này có thân phận như thế nào, lại có thể được một người như Phượng Anh hao tâm tổn trí đối đãi.
Mắt thấy Phượng Anh mềm giọng dỗ dành Quân nhi, mà Quân nhi đã rơi nước mắt lã chã, Khánh Nhiễm nhớ đến ngày ấy Phượng Anh cố tình làm rõ thịt Anh Tước điểu, khiến nàng cảm thấy ớn lạnh. Nay lại nghe hắn nói mình thành một kẻ gian ác, Khánh Nhiễm không khỏi khẽ kéo khóe môi, cười lạnh một tiếng.
“Anh Ca nhi? Không phải là Anh Tước điểu vừa ăn hôm qua chứ, chưng sạch này, hương vị quả là không tệ.”
Khánh Nhiễm dứt lời, mắt thấy mặt Phượng Anh trầm xuống quét mắt về hướng mình, nàng khiêu khích nâng cằm. Xoay người trở về phòng, tiếng khóc la sợ hãi của Quân nhi hợp thời vang lên phía sau, tâm tình Khánh Nhiễm không khỏi thoải mái, lúc đóng cửa lại nhìn thấy gương mặt Phượng Anh lạnh lùng, hờ hững nói với Quân nhi cô nương kia.
“Sau khi hồi kinh bổn vương nhất định sẽ cho người đến tặng Quân chủ vài con Anh Tước điểu, con chim kia đã chết, Quân chủ có phải muốn bổn vương tự mình đến Quận vương phủ chịu đòn nhận tội mới tính là vừai lòng không?”
Khánh Nhiễm đóng kín cửa, đáy mắt xẹt qua gương mặt lãnh đạm anh tuấn của Phượng Anh và nụ cười hoảng hốt trên mặt Quân nhi, trong lòng không khỏi hối hận. Quân nhi kia nhìn ra cũng chỉ là một tiểu cô nương ngây thơ không biết việc đời, không ngờ một câu nói của nàng không thể làm gì Phượng Anh, nhưng e rằng lại khiến nàng ta bị tổn thương đến đứt gan đứt ruột.
Làn tuyết đầu mùa rơi xuống, đại đội cũng đến được biên ải quan trọng của Diệu quốc là Lộ châu, Lộ châu chính là vùng đất giàu có nổi danh ở Diệu quốc, sản vật dồi dào, dân chúng đa số đều là thương nhân. Hôm nay là ngày thứ ba đầu tháng mười hai, chính là ngày chợ phiên thường gặp ở Lộ châu, kéo dài ba đến chín ngày.
Khánh Nhiễm ngồi trên xe ngựa, cũng có thể cảm nhận sự phồn hoa náo nhiệt trong thành. Ngồi ở bên kia xe ngựa, chi nữ Lục Duyệt Quân của Lục Quận vương Diệu quốc càng tỏ ra hưng phấn, không ngừng xốc màn xe nhìn ra phía ngoài. Nếu không thì quay đầu cười nói với Phượng Anh.
“Phượng ca ca, huynh xem bên kia kìa, có phải đang bày tạp sái *xiếc* hay không.”
“Phượng ca ca, cái người nhỏ nặn bằng bùn kia có phải chơi rất vui không? Năm trước phụ vương mua cho ta rất nhiều đó.”
. . .
Mỗi khi Lục Duyệt Quân quay đầu, Phượng Anh đều cười nhẹ đáp trả, rất dịu dàng ấm áp. Thỉnh thoảng hắn cũng nhìn về phía Khánh Nhiễm lạnh nhạt ngồi bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm chứa ý tìm tòi nghiên cứu, Khánh Nhiễm cũng không để ý, mỗi lần đều cười nhạt đáp lại. Mấy ngày nay ba người ngồi chung một chiếc xe ngựa, thông thường chỉ có Lục Duyệt Quân nói không ngừng.
Ở chung mấy ngày, Khánh Nhiễm phát hiện Lục Duyệt Quân rất đơn thuần, là ái nữ của Lục Quận vương ở Diệu quốc. Lục Quận vương tay mang trọng binh, là Vương gia không cùng họ phải nói đến đầu tiên ở Diệu quốc, tổ thượng từng được nhận ân điển của vương thị Diệu quốc, nay bị kẹp giữa hoàng quyền và Phượng Anh, nhưng vẫn duy trì sự trung lập, cũng khó trách Phượng Anh đối với Lục Duyệt Quân qua loa.
Nhưng Lục Duyệt Quân lại một lòng một dạ dốc sức vì Phượng Anh, quan tâm săn sóc khắp nơi, mọi chuyện đều cố gắng lấy lòng. Lần này lại lén chạy đến Chiến quốc tìm Phượng Anh, chỉ cần một câu nói ấm áp của Phượng Anh liền có thể khiến nàng vui vẻ cả ngày. Khánh Nhiễm không khỏi thầm cảm thán, cảm thấy Phượng Anh lợi dụng một tiểu cô nương si tình để đạt được mục đích, có hơi quá mức không từ thủ đoạn.
Nhưng nàng cũng tận mắt nhìn thấy, dọc đường đi không biết có bao nhiêu quan viên tranh nhau đưa khuê nữ đến giới thiệu với Phượng Anh, các loại lý do đều rất ly kỳ cổ quái, chỉ cần có thể làm cho nữ nhi lộ diện trước mặt Phượng Anh, quả thật biện pháp gì cũng làm được.
Khánh Nhiễm nhất thời trào phúng, toàn bộ Diệu quốc, không biết có bao nhiêu nữ tử như Lục Duyệt Quân bị vẻ ngoài phong lưu ôn nhã như gió xuân của hắn lừa gạt, có bao nhiêu trái tim nữ tử ngây dại, bị trúng cổ độc, mà hắn chỉ đưa mắt thờ ơ nhìn các nàng loạn trí, mặc cho các nàng điên cuồng. Thật không biết nên nói Phượng Anh vô tình, hay nên mắng những nữ tử như vậy mù quáng.
Xe ngựa rời khỏi Lộ châu thành, lại đi về hướng đông, không bao lâu liền đến một khe núi. Ánh Mặt Trời ở phía đông ẩn hiện bên trong tầng mây, trong chốc lát lại bị sương mù lấn át, gió lạnh thổi đến luồng vào cổ và ống tay áo, Khánh Nhiễm cũng không cảm thấy lạnh, vẫn dựa vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài. Gió lạnh thổi bay lọn tóc mai bên tai nàng, càng lộ ra khuôn mặt yên tĩnh lạnh lùng.
“Phượng ca ca, lạnh quá, bảo hắn đóng cửa lại được không?”
Một trận gió lạnh luồng vào, ánh lửa đỏ của thán hỏa cầm trên tay bị thổi lóe lên, thân hình Lục Duyệt Quân run rẩy, do dự nhìn Khánh Nhiễm, lại ủy khuất nhìn về phía Phượng Anh.
Mấy ngày nay Lục Duyệt Quân cũng đã nhìn ra, Phượng ca ca rất coi trọng nam tử lạnh lùng này, tuy rằng nàng không thích hắn đi cùng, quấy rầy nàng và Phượng ca ca, nhưng mảy may không dám nhiều lời. Hơn nữa không hiểu sao nàng có chút sợ gương mặt lạnh nhạt của nam tử, tuy lúc này trong lòng có bất mãn, nhưng chỉ có thể làm bộ dáng đáng thương khẩn cầu Phượng Anh.
Phượng Anh từ cuốn sách ngẩng đầu lên, nhìn Lục Duyệt Quân, cũng chưa nhìn đến Khánh Nhiễm, Khánh Nhiễm bỗng nhiên đóng cửa sổ. Cùng lúc đó, thân ảnh khẽ động, đứng dậy chui ra khỏi xe ngựa.
Nàng vừa ngồi xuống ngoài xe, liền cảm thấy đầu vai ấm áp, cúi đầu lại thấy trên người có thêm một chiếc áo hồ cừu màu trắng, không cần quay đầu cũng biết là người nào làm ra. Mấy ngày nay Phượng Anh quan tâm nàng rất nhiều, có thể nói mọi chuyện đều săn sóc, trong lòng Khánh Nhiễm hiểu rõ, mỗi khi như vậy cũng ngoảnh lại diễn trò đáp trả, cười yếu ớt.
“Cám ơn Phượng đại ca.”
“Nhiễm Nhiễm hà tất phải khách khí với ta như vậy.” Phượng Anh dứt lời, đang muốn ngồi xuống bên cạnh Khánh Nhiễm, đã thấy hơn mười nam tử mặc hắc bào kị mã chạy nhanh đến trước mặt. Hắn bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, quay đầu nói.
“Tin tức của Trọng Khanh thật nhanh nhạy, đến đón muội rồi.”
Lời nói chưa dứt, Lục Duyệt Quân đã từ xe ngựa chui ra, gương mặt vui vẻ hướng về phía đội kị mã phía trước vẫy tay.
“Ca ca, ca ca.”
Khánh Nhiễm vẫn ngồi chỗ cũ, ánh mắt nhìn chăm chú về phía trước, chỉ thấy một người mặc giáp đen viền vàng đứng trước mắt, khuôn mặt tuấn tú, tóc đen bay lên, ngự mã từ đường núi lao xuống, tư thái anh khí bừng bừng, thần thái sáng láng.
Khánh Nhiễm đã sớm được nghe về chi tử Lục Duyệt Phong của Lục Quận vương Diệu quốc, tự là Trọng Khanh, võ nghệ siêu quần, lại thâm sâu am hiểu binh pháp, chính là dũng tướng của Diệu quốc, nay được nhìn thấy, không khỏi đánh giá cẩn thận.
Từ xa Lục Duyệt Phong một mình một ngựa rời khỏi những người vây xung quanh phi xuống sườn núi, đến trước xe ngựa liền ghiềm cương, nhìn Phượng Anh đang đứng trên xe ngựa, trên mặt nở nụ cười xán lạn như ánh nắng Mặt Trời.
Thân hình lập tức nhảy lên, lúc đáp xuống đã đến gần xe ngựa, phất áo quỳ một gối xuống. Phượng Anh nhảy xuống xe ngựa, nâng hắn đứng dậy, hai người đồng thời sang sảng cười, đông đảo Phong Khiếu vệ đứng phía sau cũng mừng rỡ kích động.
Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy nụ cười của Phượng Anh lúc này khác xa với những ngày qua, hẳn là nụ cười phát ra từ thật tâm, khiến cả người hắn nhìn qua không đồng nhất, anh lãng không ít, không khỏi nhìn dõi theo hắn vài lần.
Ánh mắt cười vui vẻ phấn chấn của Phượng Anh quét đến, Khánh Nhiễm sửng sốt, vội vàng dời mắt, khi nhìn lại chính lúc thấy Phượng Anh cầm hai vai Lục Duyệt Phong, nhìn kỹ hắn vài lần, cười nói.
“Vẫn là thủy thổ ở phía tây nuôi tốt con người, Trọng Khanh hồi kinh, nhưng đem thế gia công tử trong toàn thành so sánh cũng không bằng.”
Phong Khiếu vệ đứng phía sau cười ầm, cũng có người lớn mật thét to nói.
“Phong thái của nhất phẩm võ lang tướng quân Phong Khiếu vệ chúng ta, không có một thế gia công tử nào so sánh được.”
Hai mắt Khánh Nhiễm híp lại, trong lòng nàng biết Phong Khiếu vệ chính là thị vệ thân cận của Phượng Anh, nhưng không ngờ Lục Duyệt Phong thân là chi tử của Quận vương, lại là một thành viên trong đó. Xem ra, Lục Quận vương kia đã sớm không phải lực lượng trung lập trong triều nữa, không biết khi nào đã bị Phượng Anh thâu tóm dưới trướng.
Chỉ là nàng lại không rõ, chuyện bí mật như vậy, vì sao Phượng Anh lại không chút che giấu với nàng, chẳng lẽ hắn thấy vừa vào Diệu quốc, Vân Khánh Nhiễm nàng đã trốn không thoát lòng bàn tay của hắn? “Ca ca, các huynh nói chuyện cũng không để ý đến Quân nhi, thật quá đáng.”
Tiếng oán trách của Lục Duyệt Quân vang lên, Phượng Anh mỉm cười nói: “Trọng Khanh, muội muội này của ngươi Phượng Anh xin hoàn về chỗ cũ.”
Hắn nói xong lại hơi nghiêng đầu, ý tứ không rõ nhìn Khánh Nhiễm liếc mắt một cái, Khánh Nhiễm đón lấy ánh mắt sâu thẳm trập trùng của hắn, có chút khó hiểu, trong lúc kinh ngạc Phượng Anh đã thu hồi ánh mắt.
Lục Trọng Khanh theo tầm mắt Phượng Anh nhìn về hướng Khánh Nhiễm, chỉ cảm thấy gương mặt hắn lạnh lẽo như tuyết, khôi ngô xuất trần. Vừa rồi hắn đã chú ý đến nam tử có khí thái vượt trội này, nhưng ngại Phượng Anh vẫn không giới thiệu thêm, cũng không tiện hỏi nhiều. Nay thấy biểu tình của Phượng Anh, trong lòng càng hoài nghi. Mắt thấy Phượng Anh thu hồi tầm mắt, hắn buộc mình cũng kéo lại ánh nhìn, cười nói.
“Tiểu muội được nuông chiều hư hỏng, đa tạ Tướng gia khoan dung. Phụ thân đã ở trong trang chuẩn bị tốt tiệc rượu, Tướng gia thỉnh.
Lục Trọng Khanh nói xong liền xoay người dắt một tuấn mã đen tuyền đạp cước chạy đến, vừa nhìn chính là một thần câu. Ánh mắt chú ngựa sáng ngời nhìn Phượng Anh, không ngừng đá bốn vó, tựa đầu cọ vào Phượng Anh, lộ vẻ nhận biết hắn.
“Phi Ngạo ngày ngày đều ngóng trông Tướng gia.”
Phượng Anh vuốt ve chiếc bờm sáng rực của chú ngựa, trong mắt ấm áp, gương mặt càng lộ ra sự dịu dàng thoải mái.
“Ca ca cùng Phượng ca ca đều cưỡi ngựa, Quân nhi cũng muốn cưỡi, không muốn phải về lại xe ngựa đâu.”
Giọng Lục Duyệt Quân ủy khuất, dường như cố ý liếc mắt nhìn Khánh Nhiễm vẫn lạnh lùng ngồi trên xe ngựa.
Lục Trọng Khanh hơi ngẩn ra, ánh mắt lại đảo qua Khánh Nhiễm, vẻ mặt khác thường.
Phượng Anh cũng mỉm cười, nghiêng người đến: “Nơi này không có ngựa dư, nếu Quân nhi muốn cưỡi ngựa, Phi Ngạo nhường cho Quân nhi là được rồi. đúng lúc Phượng Anh có chút mệt mỏi, ngồi xe ngựa cho tốt.”
Hắn nói xong cũng không cho Lục Duyệt Quân cơ hội mở miệng, xoay người nhảy lên liền đứng bên cạnh Khánh Nhiễm.
Lục Duyệt Quân quay đầu nhìn mắt hắn, trong mắt ủy khuất, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng cũng không thể thu hồi lại được, chỉ có thể không cam lòng leo lên lưng ngựa.
Lục Trọng Khanh liếc mắt nhìn, thấy Phượng Anh ngồi xuống bên cạnh Khánh Nhiễm, tư thái nhàn nhã, nhất thời càng thêm kinh ngạc. Từ nhỏ hắn và Phượng Anh đã quen biết, tất nhiên biết vị thiếu niên quyền khuynh triều dã này đi đâu đều xa hoa phú quý, lại chưa bao giờ thấy hắn không chỉnh tề như vậy, ánh mắt không khỏi lại nhìn về phía Khánh Nhiễm.
Đúng lúc này Khánh Nhiễm lại nâng mắt trông lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Lục Trọng Khanh, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt kia rét lạnh như sương, lại trong trẻo như làn nước mùa thu, trong lòng giật mình, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Khánh Nhiễm cúi mắt, Phượng Anh hơi tiến lại gần nàng cười nói:“Trọng Khanh và ta rất thân thiết, muội muội của hắn tất nhiên ta phải chiếu cố nhiều hơn.”
Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy lời nói của hắn mang theo ý giải thích, không khỏi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn đôi mắt đen nhánh gần trong gang tấc, chứa đầy ý cười vui vẻ của hắn, gương mặt lạnh lùng của nàng phản chiếu vào trong con ngươi nhẹ nhàng chớp động. Nàng không khỏi hoảng hốt, dời ánh mắt.
“Sao ta phải quản chuyện của ngươi đối với nàng thế nào.”
Phượng Anh cũng cười khẽ ra tiếng, tiếng cười vui vẻ, hai tay vén gối phía sau đầu, nằm bên ngoài xe ngựa.
“Ta cũng chưa nói có liên quan đến Nhiễm Nhiễm mà.”
Danh sách chương