Khánh Nhiễm chạy tới dòng suối, vui vẻ huýt sáo ngồi xuống bên bờ suối. Nàng vung chân đá giày ra rồi nhúng chân vào nước, cảm giác mát mẻ lập tức từ lòng bàn chân lan tỏa.
Nàng thoải mái nhoẻn miệng cười, một chiếc bóng trắng chợt hiện lên, Tuyết Lang từ lùm cây vọt ra, nhanh chóng nhào vào lòng Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm thuận thế ôm lấy đầu nó, ngã xuống thảm cỏ bên dòng suối, khẽ cười khanh khách.
Tuyết Lang thấy chủ nhân vui vẻ, nên cũng thích thú cọ vào ngực nàng, đẩy nàng lăn một vòng trên đất.
Từ ngày nó thoát khỏi lồng sắt đến Cao Tùng Lĩnh tìm nàng, nàng thấy nó không đả thương người khác, nên cũng không nhốt nó nữa.
Chơi đùa một hồi, Khánh Nhiễm mệt lã ngửa mặt nằm vật xuống đất, nhìn những vì sao giăng khắp màn trời, trong lòng cảm thấy rất dễ chịu.
Bầu trời đầy sao, tựa như ánh mắt của phụ mẫu, lẳng lặng nhìn nàng thật chăm chú, ánh mắt ấy vô cùng dịu dàng, dạy nàng phải kiên định thế nào, để có thể đứng vững trong đất trời bao la rộng lớn này.
Tuyết Lang thở hổn hển nằm xuống bên cạnh, nháy mắt nhìn gương mặt trầm tĩnh của chủ nhân, dường như không hiểu vì sao nàng lại đột nhiên im lặng, nó khẽ dùng đầu lưỡi liếm mặt Khánh Nhiễm.
Khánh nhiễm bị nó liếm ngứa, cười khanh khách xoay người ngồi dậy: “Đi đi Tuyết Lang, giúp ta coi chừng xung quanh, ta tắm xong rồi sẽ tắm cho Tuyết Lang thật sạch, bảo đảm thơm nức mũi luôn.”
Tuyết Lang tru một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi.
Dòng suối nhỏ hẹp chảy xuôi, dưới bóng đêm nhoáng lên ánh nước óng ánh, tựa như một dãi ngân hà rơi xuống trần gian. Khánh Nhiễm hít làn gió trong lành, vui vẻ cong khóe môi, từ từ cởi quần áo, nhảy xuống dòng suối trầm lắng ngọt ngào.
Lận Kì Mặc đi theo nàng từ xa, khi thấy nàng chạy tới dòng suối thì hắn liền dừng bước, chân mày nhướng lên, khẽ cười một tiếng. Hắn nấp trong lùm cây um tùm, nhìn nàng cởi vớ, đem đôi chân trắng nõn nhúng vào suối nước, vui vẻ cười quẩy nước. Hắn nhún vai, quay đầu lại đã có thể thấy bóng quân doanh thấp thoáng, hắn lắc đầu lẩm bẩm nói.
“Nha đầu chết tiệt kia, dám lớn mật như vậy!”
Nghe Khánh Nhiễm ra lệnh cho Tuyết Lang, hắn liền phi thân đi ra xa, không bao lâu đã ung dung mang một con thỏ máu chảy đầm đìa trở về lùm cây. Vừa ngồi xuống ghềnh đá, một chiếc bóng bạc từ cách đó không xa đã chạy tới, cách hắn mấy bước thì dừng lại, nó mở đôi mắt xanh trong trẻo nhìn hắn chằm chằm.
Lận Kì Mặc thấy Tuyết Lang ngẩng đầu muốn rống lên, hắn liền lắc lư con thỏ trong tay, thành công dời đi lực chú ý của Tuyết Lang. Dường như Tuyết Lang đang đấu tranh nội tâm rất dữ dội, nó gầm nhẹ một tiếng, rồi chạy tới dùng món thịt thỏ thơm ngon.
Lận Kì Mặc bật cười, xoay người nhìn dòng sông ngân cách đó không xa, dưới bóng trăng nhàn nhạt, có một chiếc bóng trắng chập chờn trong suối nước róc rách.
Dòng nước mát mẻ trong suốt, ánh sao nhẹ nhàng rơi xuống, lay động theo làn gió, mang theo một hơi thở ma mị và huyền ảo. Trái tim hắn đập rộn, vội vàng quay đầu đi, nhưng trong đầu vẫn không ngừng vọng lại cảnh tượng mông lung vừa rồi, hắn ngẩn ngơ nửa ngày, rồi cười khúc khích, lẩm bẩm nói.
“Nha đầu ngốc, cho rằng một con sói thì có thể...”
Tuyết Lang làm như nghe hiểu lời hắn nói, gầm nhẹ một tiếng bước tới gần hắn, Lận Kì Mặc sửng sốt, vội giơ tay lên lấy lòng nó, cười ha ha nói.
“Không phải mới nhìn một cái thôi sao, vả lại xa như thế ta cũng có thấy rõ đâu! Huynh đệ, đừng nghiêm túc như vậy chứ, cùng lắm thì ta chịu trách nhiệm là được. Ngươi mà còn hung dữ như vậy nữa, ta sẽ nhìn bằng hai mắt luôn đấy! Khỏi phải chịu thiệt...”
Tuyết Lang cũng không tiếp tục tấn công nữa, gầm nhẹ ngửi mùi trên người hắn, rồi từ từ yên tĩnh lại.
Xa xa, Khánh Nhiễm loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu của Tuyết Lang, cơ thể khẽ cứng lại, cảnh giác nhìn quanh bốn phía. Nửa ngày không thấy có động tĩnh gì, nàng mới dần thả lỏng, lặn xuống dưới nước, tựa như đi vào cái ôm ấm áp của mẫu thân. Dưới bóng đêm, nàng yên lặng tẩy đi bụi bặm thời gian qua, rửa sạch vết bẩn của thể xác và tâm hồn.
Phía bên này, nàng như Ngân Ngư vui vẻ bơi lội, mà xa xa, một người một sói cũng ở chung rất hòa thuận.
Lận Kì Mặc ngã người nằm xuống tảng đá phía sau, còn Tuyết Lang lại nằm sấp bên cạnh hắn, có lẽ nó đã biết rõ, nam tử bên cạnh và nó đều có chung một nhiệm vụ, nên nó cũng nhàn nhã nhắm hai mắt lại.
Lận Kì Mặc liếc mắt nhìn nó, buồn cười lắc đầu.
Đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng vỗ cánh “phành phạch”, mắt Lận Kì Mặc như dòng điện nhanh chóng quét sang, vỗ nhẹ vào đầu Tuyết Lang.
Tuyết Lang ngẩng mặt lên trời rống một tiếng, thoăn thoắt phóng đến dòng suối, trong lòng Khánh Nhiễm hoảng hốt, nhanh chóng vọt lên bờ, vội cầm áo lót mặc vào. Nàng tập trung lắng nghe, quả thật có người đang chạy về phía này. Nàng vừa xoay người đã thấy một chiếc bóng trắng nhanh nhẹn chạy đến đây, đó đúng là Lận Kì Mặc.
Khánh Nhiễm nhíu chặt mày, vội buộc mái móc vẫn còn nhỏ nước tí tách, trừng mắt lườm hắn.
“Ôi chao, thật khéo quá, Dịch huynh đệ cũng tới đây tắm đêm sao. Tới đây, tới đây, chúng ta cùng tắm nào.” Hắn vừa nói vừa nhanh như chớp bổ nhào về phía Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm cả kinh, chân mày càng chau chặt hơn, đôi mắt hiện lên vẻ chán ghét, nàng nhanh chóng nghiêng người, tránh thoát móng vuốt của hắn.
“Lận tướng quân, ta tắm xong rồi, xin lỗi, không thể đi cùng được.”
Nàng nói xong liền bay ra xa, nào ngờ Lận Kì Mặc lại xoay người trở lại, chớp mắt đã giữ chặt đầu vai của nàng. Trong lòng Khánh Nhiễm tức giận, chỉ cảm thấy thằng nhãi này thật đáng ghét.
Khi còn bé hai người cũng xem như từng đồng sinh cộng tử, lúc chia tay nàng cũng nghiêm túc coi hắn là bằng hữu. Nhưng từ biệt nhiều năm, khi gặp lại thì tình cảm cũng đã nhạt dần, tuy hắn cứu nàng một mạng, nhưng cũng lợi dụng nàng để thúc đẩy chuyện liên minh của hai nước Lân và Chiến.
Tuy là vậy, nhưng trong lòng Khánh Nhiễm vẫn rất cảm động. Nhưng lần thứ hai gặp hắn, thằng nhãi này quả thật quá khó ưa, y như một tên lưu manh vô lại! Đủ loại thói hư tật xấu, khiến Khánh Nhiễm không thể nhịn được nữa! Nhưng kể cũng lạ, nàng trời sinh tính vốn lãnh đạm, rất ít khi để ý đến chuyện của người khác. Nhưng mỗi khi gặp mặt, thằng nhãi này lại có thể khiến nàng tức đến xịt khói! Thật không biết nên đổ lỗi cho hắn mặt dày mày dạn, hay nên đổ lỗi cho sự quái lạ của nàng đây.
Bả vai nặng trịch, Khánh Nhiễm vô cùng tức giận, nhanh chóng xoay thắt lưng ép người xuống, chộp lấy bàn tay đang đặt trên bả vai mình, khom lưng một cái, rồi bất ngờ dùng sức.
Cánh tay xinh đẹp phất lên, bóng trắng bị chộp lấy đã bay thẳng đến dòng suối nhỏ. “Ầm” một tiếng, Lận Kì Mặc bị Khánh Nhiêm ném xuống nước, làm những bong bóng nước màu bạc văng tung tóe.
Khánh Nhiễm trợn mắt há hốc mồm nhìn mặt nước, không ngờ nàng có thể ném hắn xuống nước dễ dàng như vậy! Mắt thấy hắn từ trong nước nhô đầu lên, lau mặt một cái, ánh mắt ai oán nhìn nàng, tâm trạng nàng không khỏi vui sướng, bật cười ha ha.
Nhưng vào đúng lúc này nàng lại chợt cảm thấy phía sau có một hơi thở khác thường, nàng xoay người lại nhìn, chỉ chốc lát một chiếc bóng đen đã xuyên qua bụi rậm chạy về phía này.
Ánh trăng chiếu sáng thân hình cao lớn thẳng tắp, mỗi một bước chân đều mang theo áp lực vô cùng to lớn, người đó đúng là Yến Hề Ngân.
Khánh Nhiễm sửng sốt, không bao lâu Yến Hề Ngân đã đi tới trước mặt.
Vừa rồi Khánh Nhiễm vội vã nhảy khỏi mặt nước, vẫn chưa kịp mặt đủ quần áo và mang giày, nàng thấp thỏm cúi đầu xuống, thầm khom người.
“Vương gia.”
Vào lúc này Lận Kì Mặc đã sớm ngồi bên bờ suối, thảnh thơi vắt khô nước trên quần áo của mình, ngẩng đầu cười với Yến Hề Ngân.
“Cảnh Hiên cũng tới đây tắm đêm sao, thật là hăng hái quá.”
Mắt Yến Hề Ngân lóe lên, từ từ đảo qua hai người, nhịn không được nhíu mày: “Các người đang làm gì vậy?”
Khánh Nhiễm còn chưa trả lời, Lận Kì Mặc đã nhảy lên một cái, quàng một tay lên vai nàng: “Chúng ta tắm xong rồi, Cảnh Hiên cứ tự nhiên nha. Đi thôi Dịch Thanh, chúng ta bẫy chim nướng thịt ăn đi, lâu rồi không được thoải mái thế này.”
Hắn nói xong, mắt lại sáng lên nhìn về phía Yến Hề Ngân: “Cảnh Hiên nhớ mau lên nhé, một hồi tắm xong chúng ta sẽ cùng ăn.”
“Hai người tắm cùng nhau sao? !”
Đầu Yến Hề Ngân nổ vang một tiếng, còn chưa kịp suy nghĩ đã lỡ thốt ra lời, trong giọng nói mang theo sự buồn bã và hoang mang.
Từ ngày Dịch Thanh ở trước mặt hắn mang quần áo và y vật đi cùng các tướng sĩ đến khe suối, rồi trở về với mái tóc ẩm ướt và vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái, hắn đã đau khổ buồn rầu đến mức tuyệt vọng.
Cho đến hôm nay hắn mới phát hiện được một điều kì lạ, một lần nữa làm dấy lên niềm hi vọng trong lòng hắn. Hắn gọi Tô Lượng, thử thăm dò một tí, quả thật chưa có ai từng thấy Dịch Thanh tắm bên bờ suối.
Hôm nay lúc hắn tuần tra quay về, lại phát hiện Dịch Thanh không ở trong trướng, tâm hắn khẽ động, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy đến đây, nhưng thật không ngờ lại nghe được kết quả này.
Vẻ mặt Lận Kì Mặc vô tội, còn gật đầu, kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, vừa tắm xong đây. Nhưng mà Cảnh Hiên tới trễ, nếu không chúng ta đã có thể tắm cùng nhau rồi. Đi thôi Dịch Thanh, ngươi ở đây đã lâu, chắc là biết làm nhiều món ăn dân dã lắm phải không, đúng là tắm xong đói bụng thật đấy.”
Hắn vừa nói vừa lôi Khánh Nhiễm đang ngơ ngác rời đi, Khánh Nhiễm mơ mơ màng màng để mặc hắn kéo, quay đầu lại nhìn người đang đứng bất động ở bờ suối, lại chạm phải ánh mắt nóng rực của hắn. Cả người nàng run lên, vội nghiêng đầu qua chỗ khác, theo Lận Kì Mặc bước vào cánh rừng.
Vừa vào trong bụi rậm, Khánh Nhiễm đã hất tay hắn ra, mắt hơi trầm xuống nhìn hắn: “Tại sao ngươi lại giúp ta?”
Chẳng trách khi nãy nàng lại có thể ném hắn xuống nước dễ dàng như vậy, rõ ràng tên này cố ý! Cố ý làm ướt người, cố ý giúp nàng che giấu. Nếu thật sự để Yến Hề Ngân thấy nàng tắm một mình vào ban đêm, suy nghĩ của Yến Hề Ngân lại tinh tế, không sinh lòng nghi ngờ mới là lạ. Nói như vậy, rõ ràng Lận Kì Mặc đã sớm nhìn ra thân phận nữ nhi của nàng!
“Hừ! Quả là thường xuyên dạo kĩ viện! Kinh nghiệm thật phong phú!”
Khánh Nhiễm thấy nụ cười trên môi Lận Kì Mặc khẽ cứng lại, lúc này mới giật mình phát hiện nàng đã vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng từ lúc nào. Thấy hắn thay đổi nét mặt, trong lòng nàng hơi hoảng sợ, nhưng sau lại cảm thấy mình cây ngay không sợ chết đứng, vội thẳng người mở to mắt lườm hắn.
Rõ ràng nàng chỉ nói đúng sự thật! Tại sao phải sợ!
Lận Kì Mặc bỗng nhiên nở nụ cười, gian xảo cong khóe môi, chợt tiến lại gần nàng: “Phải rồi, dáng người Dịch Thanh yêu kiều như vậy, chỉ bằng mấy mảnh vải bố thì làm sao che giấu được.”
Giọng hắn trầm thấp mê hoặc, ánh mắt chăm chú, càng hiện lên vẻ tà ác xấu xa, hơi thở đều đều phả lên mặt nàng, khiến nàng vô cùng hoảng sợ.
Giọng hắn dần dần thấp xuống, làm trái tim nàng đập dồn dập, lui từng bước một ra sau. Chết tiệt, nàng dám chắc thằng nhãi này cố ý!
“Ngươi làm gì vậy!”
Khánh Nhiễm hét một tiếng, nhưng giọng nói lại chẳng có sức đe dọa.
Phía sau đã là thân cây to lớn, Khánh Nhiễm còn chưa kịp nghiêng người, Lận Kì Mặc đã đem thân thể cao lớn của mình lấn tới, cười ha ha.
Hắn nâng lọn tóc trước ngực Khánh Nhiễm, cuốn vào đầu ngón tay, gương mặt cười xấu xa: “Dịch Thanh nghĩ xem ta muốn làm gì? Ở cảnh tối lửa tắt đèn này, cô nam quả nữ... Chậc chậc, một tiểu mỹ nhân như vậy, chỉ có Cảnh Hiên đầu đất mới xem ngươi là nam nhân.”
Cơ thể hắn mang theo hơi nước tươi mát, nhưng lại khiến nàng cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nước trên mái tóc đen vẫn nhỏ tí tách, nước chảy xuống sống mũi hoàn mỹ, lướt qua chiếc cổ mềm mại, rồi nhập vào vạt áo hơi mở rộng.
Khánh Nhiễm chưa bao giờ cảm thấy lúng túng như vậy, hoảng loạn trong lòng khiến ngực nàng phập phồng dữ dội, nhưng điều này càng tệ hơn, nàng rõ ràng nhận thấy cơ thể hắn chợt cứng đờ.
“Cảnh Hiên là quân tử, nhưng Tứ lang ta không phải, theo như Dịch Thanh nói, Tứ lang kinh nghiệm phong phú, mỹ sắc lại không ngừng tấn công như vậy, chậc chậc... làm sao chịu nổi đây.”
Hắn nói xong thì chống hai tay lên, vây chặt Khánh Nhiễm ở trước người, rồi cúi người tiến lại gần nàng.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, sự việc liên tiếp lại diễn ra trong chớp mắt, thậm chí Khánh Nhiễm còn chưa phục hồi tinh thần từ chuyện tắm đêm lúc nãy.
Nàng không hiểu, rõ ràng như mấy lần trước, nàng đều đến khe suối này để tắm rửa thật sạch sẽ, nhưng tại sao đột nhiên lại có hai người đàn ông xông ra, còn bị lôi đến nơi này. Tại sao lại có một gương mặt tuấn tú càng ngày càng phóng đại trước mắt nàng!
Đầu nàng nổ vang một tiếng, theo bản năng nhắm mắt lại, hét lớn.
“A! Cút đi!”
Nàng thoải mái nhoẻn miệng cười, một chiếc bóng trắng chợt hiện lên, Tuyết Lang từ lùm cây vọt ra, nhanh chóng nhào vào lòng Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm thuận thế ôm lấy đầu nó, ngã xuống thảm cỏ bên dòng suối, khẽ cười khanh khách.
Tuyết Lang thấy chủ nhân vui vẻ, nên cũng thích thú cọ vào ngực nàng, đẩy nàng lăn một vòng trên đất.
Từ ngày nó thoát khỏi lồng sắt đến Cao Tùng Lĩnh tìm nàng, nàng thấy nó không đả thương người khác, nên cũng không nhốt nó nữa.
Chơi đùa một hồi, Khánh Nhiễm mệt lã ngửa mặt nằm vật xuống đất, nhìn những vì sao giăng khắp màn trời, trong lòng cảm thấy rất dễ chịu.
Bầu trời đầy sao, tựa như ánh mắt của phụ mẫu, lẳng lặng nhìn nàng thật chăm chú, ánh mắt ấy vô cùng dịu dàng, dạy nàng phải kiên định thế nào, để có thể đứng vững trong đất trời bao la rộng lớn này.
Tuyết Lang thở hổn hển nằm xuống bên cạnh, nháy mắt nhìn gương mặt trầm tĩnh của chủ nhân, dường như không hiểu vì sao nàng lại đột nhiên im lặng, nó khẽ dùng đầu lưỡi liếm mặt Khánh Nhiễm.
Khánh nhiễm bị nó liếm ngứa, cười khanh khách xoay người ngồi dậy: “Đi đi Tuyết Lang, giúp ta coi chừng xung quanh, ta tắm xong rồi sẽ tắm cho Tuyết Lang thật sạch, bảo đảm thơm nức mũi luôn.”
Tuyết Lang tru một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi.
Dòng suối nhỏ hẹp chảy xuôi, dưới bóng đêm nhoáng lên ánh nước óng ánh, tựa như một dãi ngân hà rơi xuống trần gian. Khánh Nhiễm hít làn gió trong lành, vui vẻ cong khóe môi, từ từ cởi quần áo, nhảy xuống dòng suối trầm lắng ngọt ngào.
Lận Kì Mặc đi theo nàng từ xa, khi thấy nàng chạy tới dòng suối thì hắn liền dừng bước, chân mày nhướng lên, khẽ cười một tiếng. Hắn nấp trong lùm cây um tùm, nhìn nàng cởi vớ, đem đôi chân trắng nõn nhúng vào suối nước, vui vẻ cười quẩy nước. Hắn nhún vai, quay đầu lại đã có thể thấy bóng quân doanh thấp thoáng, hắn lắc đầu lẩm bẩm nói.
“Nha đầu chết tiệt kia, dám lớn mật như vậy!”
Nghe Khánh Nhiễm ra lệnh cho Tuyết Lang, hắn liền phi thân đi ra xa, không bao lâu đã ung dung mang một con thỏ máu chảy đầm đìa trở về lùm cây. Vừa ngồi xuống ghềnh đá, một chiếc bóng bạc từ cách đó không xa đã chạy tới, cách hắn mấy bước thì dừng lại, nó mở đôi mắt xanh trong trẻo nhìn hắn chằm chằm.
Lận Kì Mặc thấy Tuyết Lang ngẩng đầu muốn rống lên, hắn liền lắc lư con thỏ trong tay, thành công dời đi lực chú ý của Tuyết Lang. Dường như Tuyết Lang đang đấu tranh nội tâm rất dữ dội, nó gầm nhẹ một tiếng, rồi chạy tới dùng món thịt thỏ thơm ngon.
Lận Kì Mặc bật cười, xoay người nhìn dòng sông ngân cách đó không xa, dưới bóng trăng nhàn nhạt, có một chiếc bóng trắng chập chờn trong suối nước róc rách.
Dòng nước mát mẻ trong suốt, ánh sao nhẹ nhàng rơi xuống, lay động theo làn gió, mang theo một hơi thở ma mị và huyền ảo. Trái tim hắn đập rộn, vội vàng quay đầu đi, nhưng trong đầu vẫn không ngừng vọng lại cảnh tượng mông lung vừa rồi, hắn ngẩn ngơ nửa ngày, rồi cười khúc khích, lẩm bẩm nói.
“Nha đầu ngốc, cho rằng một con sói thì có thể...”
Tuyết Lang làm như nghe hiểu lời hắn nói, gầm nhẹ một tiếng bước tới gần hắn, Lận Kì Mặc sửng sốt, vội giơ tay lên lấy lòng nó, cười ha ha nói.
“Không phải mới nhìn một cái thôi sao, vả lại xa như thế ta cũng có thấy rõ đâu! Huynh đệ, đừng nghiêm túc như vậy chứ, cùng lắm thì ta chịu trách nhiệm là được. Ngươi mà còn hung dữ như vậy nữa, ta sẽ nhìn bằng hai mắt luôn đấy! Khỏi phải chịu thiệt...”
Tuyết Lang cũng không tiếp tục tấn công nữa, gầm nhẹ ngửi mùi trên người hắn, rồi từ từ yên tĩnh lại.
Xa xa, Khánh Nhiễm loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu của Tuyết Lang, cơ thể khẽ cứng lại, cảnh giác nhìn quanh bốn phía. Nửa ngày không thấy có động tĩnh gì, nàng mới dần thả lỏng, lặn xuống dưới nước, tựa như đi vào cái ôm ấm áp của mẫu thân. Dưới bóng đêm, nàng yên lặng tẩy đi bụi bặm thời gian qua, rửa sạch vết bẩn của thể xác và tâm hồn.
Phía bên này, nàng như Ngân Ngư vui vẻ bơi lội, mà xa xa, một người một sói cũng ở chung rất hòa thuận.
Lận Kì Mặc ngã người nằm xuống tảng đá phía sau, còn Tuyết Lang lại nằm sấp bên cạnh hắn, có lẽ nó đã biết rõ, nam tử bên cạnh và nó đều có chung một nhiệm vụ, nên nó cũng nhàn nhã nhắm hai mắt lại.
Lận Kì Mặc liếc mắt nhìn nó, buồn cười lắc đầu.
Đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng vỗ cánh “phành phạch”, mắt Lận Kì Mặc như dòng điện nhanh chóng quét sang, vỗ nhẹ vào đầu Tuyết Lang.
Tuyết Lang ngẩng mặt lên trời rống một tiếng, thoăn thoắt phóng đến dòng suối, trong lòng Khánh Nhiễm hoảng hốt, nhanh chóng vọt lên bờ, vội cầm áo lót mặc vào. Nàng tập trung lắng nghe, quả thật có người đang chạy về phía này. Nàng vừa xoay người đã thấy một chiếc bóng trắng nhanh nhẹn chạy đến đây, đó đúng là Lận Kì Mặc.
Khánh Nhiễm nhíu chặt mày, vội buộc mái móc vẫn còn nhỏ nước tí tách, trừng mắt lườm hắn.
“Ôi chao, thật khéo quá, Dịch huynh đệ cũng tới đây tắm đêm sao. Tới đây, tới đây, chúng ta cùng tắm nào.” Hắn vừa nói vừa nhanh như chớp bổ nhào về phía Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm cả kinh, chân mày càng chau chặt hơn, đôi mắt hiện lên vẻ chán ghét, nàng nhanh chóng nghiêng người, tránh thoát móng vuốt của hắn.
“Lận tướng quân, ta tắm xong rồi, xin lỗi, không thể đi cùng được.”
Nàng nói xong liền bay ra xa, nào ngờ Lận Kì Mặc lại xoay người trở lại, chớp mắt đã giữ chặt đầu vai của nàng. Trong lòng Khánh Nhiễm tức giận, chỉ cảm thấy thằng nhãi này thật đáng ghét.
Khi còn bé hai người cũng xem như từng đồng sinh cộng tử, lúc chia tay nàng cũng nghiêm túc coi hắn là bằng hữu. Nhưng từ biệt nhiều năm, khi gặp lại thì tình cảm cũng đã nhạt dần, tuy hắn cứu nàng một mạng, nhưng cũng lợi dụng nàng để thúc đẩy chuyện liên minh của hai nước Lân và Chiến.
Tuy là vậy, nhưng trong lòng Khánh Nhiễm vẫn rất cảm động. Nhưng lần thứ hai gặp hắn, thằng nhãi này quả thật quá khó ưa, y như một tên lưu manh vô lại! Đủ loại thói hư tật xấu, khiến Khánh Nhiễm không thể nhịn được nữa! Nhưng kể cũng lạ, nàng trời sinh tính vốn lãnh đạm, rất ít khi để ý đến chuyện của người khác. Nhưng mỗi khi gặp mặt, thằng nhãi này lại có thể khiến nàng tức đến xịt khói! Thật không biết nên đổ lỗi cho hắn mặt dày mày dạn, hay nên đổ lỗi cho sự quái lạ của nàng đây.
Bả vai nặng trịch, Khánh Nhiễm vô cùng tức giận, nhanh chóng xoay thắt lưng ép người xuống, chộp lấy bàn tay đang đặt trên bả vai mình, khom lưng một cái, rồi bất ngờ dùng sức.
Cánh tay xinh đẹp phất lên, bóng trắng bị chộp lấy đã bay thẳng đến dòng suối nhỏ. “Ầm” một tiếng, Lận Kì Mặc bị Khánh Nhiêm ném xuống nước, làm những bong bóng nước màu bạc văng tung tóe.
Khánh Nhiễm trợn mắt há hốc mồm nhìn mặt nước, không ngờ nàng có thể ném hắn xuống nước dễ dàng như vậy! Mắt thấy hắn từ trong nước nhô đầu lên, lau mặt một cái, ánh mắt ai oán nhìn nàng, tâm trạng nàng không khỏi vui sướng, bật cười ha ha.
Nhưng vào đúng lúc này nàng lại chợt cảm thấy phía sau có một hơi thở khác thường, nàng xoay người lại nhìn, chỉ chốc lát một chiếc bóng đen đã xuyên qua bụi rậm chạy về phía này.
Ánh trăng chiếu sáng thân hình cao lớn thẳng tắp, mỗi một bước chân đều mang theo áp lực vô cùng to lớn, người đó đúng là Yến Hề Ngân.
Khánh Nhiễm sửng sốt, không bao lâu Yến Hề Ngân đã đi tới trước mặt.
Vừa rồi Khánh Nhiễm vội vã nhảy khỏi mặt nước, vẫn chưa kịp mặt đủ quần áo và mang giày, nàng thấp thỏm cúi đầu xuống, thầm khom người.
“Vương gia.”
Vào lúc này Lận Kì Mặc đã sớm ngồi bên bờ suối, thảnh thơi vắt khô nước trên quần áo của mình, ngẩng đầu cười với Yến Hề Ngân.
“Cảnh Hiên cũng tới đây tắm đêm sao, thật là hăng hái quá.”
Mắt Yến Hề Ngân lóe lên, từ từ đảo qua hai người, nhịn không được nhíu mày: “Các người đang làm gì vậy?”
Khánh Nhiễm còn chưa trả lời, Lận Kì Mặc đã nhảy lên một cái, quàng một tay lên vai nàng: “Chúng ta tắm xong rồi, Cảnh Hiên cứ tự nhiên nha. Đi thôi Dịch Thanh, chúng ta bẫy chim nướng thịt ăn đi, lâu rồi không được thoải mái thế này.”
Hắn nói xong, mắt lại sáng lên nhìn về phía Yến Hề Ngân: “Cảnh Hiên nhớ mau lên nhé, một hồi tắm xong chúng ta sẽ cùng ăn.”
“Hai người tắm cùng nhau sao? !”
Đầu Yến Hề Ngân nổ vang một tiếng, còn chưa kịp suy nghĩ đã lỡ thốt ra lời, trong giọng nói mang theo sự buồn bã và hoang mang.
Từ ngày Dịch Thanh ở trước mặt hắn mang quần áo và y vật đi cùng các tướng sĩ đến khe suối, rồi trở về với mái tóc ẩm ướt và vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái, hắn đã đau khổ buồn rầu đến mức tuyệt vọng.
Cho đến hôm nay hắn mới phát hiện được một điều kì lạ, một lần nữa làm dấy lên niềm hi vọng trong lòng hắn. Hắn gọi Tô Lượng, thử thăm dò một tí, quả thật chưa có ai từng thấy Dịch Thanh tắm bên bờ suối.
Hôm nay lúc hắn tuần tra quay về, lại phát hiện Dịch Thanh không ở trong trướng, tâm hắn khẽ động, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy đến đây, nhưng thật không ngờ lại nghe được kết quả này.
Vẻ mặt Lận Kì Mặc vô tội, còn gật đầu, kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, vừa tắm xong đây. Nhưng mà Cảnh Hiên tới trễ, nếu không chúng ta đã có thể tắm cùng nhau rồi. Đi thôi Dịch Thanh, ngươi ở đây đã lâu, chắc là biết làm nhiều món ăn dân dã lắm phải không, đúng là tắm xong đói bụng thật đấy.”
Hắn vừa nói vừa lôi Khánh Nhiễm đang ngơ ngác rời đi, Khánh Nhiễm mơ mơ màng màng để mặc hắn kéo, quay đầu lại nhìn người đang đứng bất động ở bờ suối, lại chạm phải ánh mắt nóng rực của hắn. Cả người nàng run lên, vội nghiêng đầu qua chỗ khác, theo Lận Kì Mặc bước vào cánh rừng.
Vừa vào trong bụi rậm, Khánh Nhiễm đã hất tay hắn ra, mắt hơi trầm xuống nhìn hắn: “Tại sao ngươi lại giúp ta?”
Chẳng trách khi nãy nàng lại có thể ném hắn xuống nước dễ dàng như vậy, rõ ràng tên này cố ý! Cố ý làm ướt người, cố ý giúp nàng che giấu. Nếu thật sự để Yến Hề Ngân thấy nàng tắm một mình vào ban đêm, suy nghĩ của Yến Hề Ngân lại tinh tế, không sinh lòng nghi ngờ mới là lạ. Nói như vậy, rõ ràng Lận Kì Mặc đã sớm nhìn ra thân phận nữ nhi của nàng!
“Hừ! Quả là thường xuyên dạo kĩ viện! Kinh nghiệm thật phong phú!”
Khánh Nhiễm thấy nụ cười trên môi Lận Kì Mặc khẽ cứng lại, lúc này mới giật mình phát hiện nàng đã vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng từ lúc nào. Thấy hắn thay đổi nét mặt, trong lòng nàng hơi hoảng sợ, nhưng sau lại cảm thấy mình cây ngay không sợ chết đứng, vội thẳng người mở to mắt lườm hắn.
Rõ ràng nàng chỉ nói đúng sự thật! Tại sao phải sợ!
Lận Kì Mặc bỗng nhiên nở nụ cười, gian xảo cong khóe môi, chợt tiến lại gần nàng: “Phải rồi, dáng người Dịch Thanh yêu kiều như vậy, chỉ bằng mấy mảnh vải bố thì làm sao che giấu được.”
Giọng hắn trầm thấp mê hoặc, ánh mắt chăm chú, càng hiện lên vẻ tà ác xấu xa, hơi thở đều đều phả lên mặt nàng, khiến nàng vô cùng hoảng sợ.
Giọng hắn dần dần thấp xuống, làm trái tim nàng đập dồn dập, lui từng bước một ra sau. Chết tiệt, nàng dám chắc thằng nhãi này cố ý!
“Ngươi làm gì vậy!”
Khánh Nhiễm hét một tiếng, nhưng giọng nói lại chẳng có sức đe dọa.
Phía sau đã là thân cây to lớn, Khánh Nhiễm còn chưa kịp nghiêng người, Lận Kì Mặc đã đem thân thể cao lớn của mình lấn tới, cười ha ha.
Hắn nâng lọn tóc trước ngực Khánh Nhiễm, cuốn vào đầu ngón tay, gương mặt cười xấu xa: “Dịch Thanh nghĩ xem ta muốn làm gì? Ở cảnh tối lửa tắt đèn này, cô nam quả nữ... Chậc chậc, một tiểu mỹ nhân như vậy, chỉ có Cảnh Hiên đầu đất mới xem ngươi là nam nhân.”
Cơ thể hắn mang theo hơi nước tươi mát, nhưng lại khiến nàng cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nước trên mái tóc đen vẫn nhỏ tí tách, nước chảy xuống sống mũi hoàn mỹ, lướt qua chiếc cổ mềm mại, rồi nhập vào vạt áo hơi mở rộng.
Khánh Nhiễm chưa bao giờ cảm thấy lúng túng như vậy, hoảng loạn trong lòng khiến ngực nàng phập phồng dữ dội, nhưng điều này càng tệ hơn, nàng rõ ràng nhận thấy cơ thể hắn chợt cứng đờ.
“Cảnh Hiên là quân tử, nhưng Tứ lang ta không phải, theo như Dịch Thanh nói, Tứ lang kinh nghiệm phong phú, mỹ sắc lại không ngừng tấn công như vậy, chậc chậc... làm sao chịu nổi đây.”
Hắn nói xong thì chống hai tay lên, vây chặt Khánh Nhiễm ở trước người, rồi cúi người tiến lại gần nàng.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, sự việc liên tiếp lại diễn ra trong chớp mắt, thậm chí Khánh Nhiễm còn chưa phục hồi tinh thần từ chuyện tắm đêm lúc nãy.
Nàng không hiểu, rõ ràng như mấy lần trước, nàng đều đến khe suối này để tắm rửa thật sạch sẽ, nhưng tại sao đột nhiên lại có hai người đàn ông xông ra, còn bị lôi đến nơi này. Tại sao lại có một gương mặt tuấn tú càng ngày càng phóng đại trước mắt nàng!
Đầu nàng nổ vang một tiếng, theo bản năng nhắm mắt lại, hét lớn.
“A! Cút đi!”
Danh sách chương