“Lão gia, cẩn thận!”

Cổ tay bị nắm chặt, theo đó, một giọng nói khàn khàn mà khẩn trương chợt vang lên, giọng nói kia mang theo một chút run rẩy, Khánh Nhiễm quay đầu, liền đối diện với một đôi mắt đen láy tinh anh, trong lòng nàng như có tiếng nói chợt biến mất theo cơn gió, run lên khe khẽ.

Nàng hơi sửng sốt, khẽ nhíu mày lại. Chăm chú nhìn thẳng người trước mắt, dường như muốn từ đôi mắt đau buồn đó nhìn vào đáy lòng của hắn. Nam tử bị nàng nhìn không chớp mắt, nên có chút hoảng loạng, vội cúi thấp đầu.

Khánh Nhiễm hơi rũ mắt xuống, dời mắt nhìn bàn tay trong tay áo vẫn đang bị hắn nắm chặt của mình, có chút khó hiểu, khẽ nhíu mày một cái, nàng lại ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Ngươi là hoa tượng trong phủ à? May mà có ngươi, nếu không ta đã đâm đầu vào bình phong rồi. Ngươi tên là gì?”

“Tại hạ… là Mạc Ngôn.”

Nam tử tự xưng là Mạc Ngôn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thấp giọng trả lời.

“Mạc Ngôn? Mạc Ngôn…” Mắt Khánh Nhiễm khẽ lướt qua ống tay phải trống không của Mạc Ngôn, nhìn chằm chằm gương mặt có vẻ hơi cứng ngắc của hắn, nhẹ giọng lẩm bẩm, dường như có chút trầm tư.

Mạc Ngôn chỉ cảm thấy giọng nói của nàng mang theo vẻ dò xét và suy ngẫm rõ ràng, hắn giật mình, vội ngẩng đầu lên, đã thấy ánh mắt sắc bén của Khánh Nhiễm đang rơi vào bàn tay nắm lấy cánh tay nàng của hắn. Hắn vội buông tay ra, lui ra sau một bước, lúc ngẩng đầu, lại thấy có một chiếc bóng trắng đứng trên hành lang cách đó không xa, đang nhìn về phía này.

Mạc Ngôn cúi thấp đầu, trầm giọng nói.

“Lão gia, tại hạ cáo lui.”

Hắn nói xong liền xoay người rời đi, Khánh Nhiễm cũng không ngăn hắn lại, nặng nề nhìn theo bóng lưng của hắn, thấy hắn nhanh nhẹn vòng qua nguyệt môn, nàng bỗng cất giọng.

“Ngươi cũng được Hà lão bá tuyển chọn từ Trướng Du phủ à?”

Bước chân của Mạc Ngông khẽ ngừng lại, xoay người đáp: “Vâng.”

Khánh Nhiễm phất tay, không nói thêm gì nữa, bước về phía hành lang mà Lận Kì Mặc đang đứng. Ánh trăng loang lổ, từ rất xa nàng đã cảm thấy hắn đang chau chặt mày, nhưng đến khi Khánh Nhiễm bước vào hành lang, đôi mắt người trước mặt lại hiện lên ý cười vui vẻ, làm nàng hơi giật mình.

Chẳng lẽ vừa rồi là nhìn lầm? Lận Kì Mặc bước nhanh đến, tay áo nhoáng lên một cái, tự nhiên kéo lấy bàn tay đang buông thỏng của Khánh Nhiễm, nắm thật chặt. Khánh Nhiễm không ngờ hắn lại làm thế, tim nàng khẽ đập rộn, hai má cũng hơi nóng lên.

Dường như Lận Kì Mặc cảm nhận được sự hồi hộp của nàng, hắn nhướng mày cười, hỏi: “Mệt rồi à? Không phải ta đã nói muội phải về sớm một chút, muội lại làm việc trễ đến vậy. Lúc ta không ở đây, mỗi ngày đều trễ thế này mới về sao?”

Tim Khánh Nhiễm loạn nhịp, vội trả lời: “Mấy ngày nay có nhiều việc, vài hôm nữa là buổi đại triều một năm một lần, đến lúc đó những quan viên trên ngũ phẩm từ các nơi sẽ đến kinh thành trình sổ sách, chịu thẩm tra, sự việc rất phức tạp. Nhưng mà Hoàng Thượng đã giao chuyện hộ tống công chúa đến Thanh quốc cho ta, nên chuyện ở Cửu Dương phủ có thể tạm thời thả lỏng. Đợi hai ngày khai báo này kết thúc, thì có thể thoải mái…”

Nàng nói một lúc, bỗng thấy kì lạ, cứ như vậy nói chuyện triều đình với hắn mấy ngày nay, nàng lại thấy thật tự nhiên. Những lời này, lại giống như lời của một thê tử làm việc bên ngoài cả ngày, khi về nhà, dưới bầu không khí ấm áp của gia đình, bèn lười nhát kể chuyện cho trương phu nghe. Chuyện từ lớn đến nhỏ, khó dễ hay vui buồn, chỉ cần nói hắn biết, đã có thể khiến sự vất vả do làm việc cả ngày bay đi mất.

Cảm giác kì diệu như vậy, làm Khánh Nhiễm dừng câu chuyện, quay đầu sang nhìn, chợt đối diện với đôi mắt chứa ý cười vui vẻ của hắn. Khánh Nhiễm sửng sốt, cúi thấp đầu, khóe môi khẽ cong lên, cũng không nói thêm nữa.

Hai người nắm tay nhau, cùng nhau đi qua dãy hành lang uốn khúc, bốn phía tĩnh lặng, trăng sao trên màn trời thay phiên nhau tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Qua một lúc lâu, Lận Kì Mặc mới cúi đầu cười, nói: “Làm mình mệt mỏi như vậy, bản thân muội không đau lòng, nhưng cha mẹ, tỷ tỷ của muội trên trời sẽ đau lòng lắm. Họ sẽ oán trách ta không chăm sóc tốt cho muội.”

Khánh Nhiễm ngẩng đầu cười khe khẽ, nét mặt chìm vào hồi ức, nhìn về phía những vì sao lấp lánh trên màn trời, nàng nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, họ đều rất thương yêu ta. Chuyện xảy ra trong nhà, mặc dù ta còn nhỏ, nhưng những kí ức quý giá này dường như đã khắc sâu vào đầu, mỗi khi nhớ tới đều như đang lướt qua trước mắt. Phụ thân rất thích tung ta lên thật cao, sau đó thì vững vàng tiếp được, mỗi lần ta đều vui vẻ cười khanh khách. Mẫu thân sẽ làm món mà ta thích ăn nhất, mỗi khi ta gây họa, chọc phụ thân tức giận, mẫu thân đều biện hộ giúp ta. Tỷ tỷ sẽ hát cho ta nghe, may cho ta bộ y phục đẹp nhất, còn Tĩnh Viêm, hắn rất thích quấn lấy ta, nhưng chưa bao giờ để ta chịu bất kì thiệt thòi gì…”

Lận Kì Mặc khẽ chớp mắt, cười nhạt nhìn Khánh Nhiễm, hắn nhíu mày nói: “Tĩnh Viêm? Thanh mai trúc mã à?”

Khánh Nhiễm thấy hắn đột nhiên mở miệng, thì ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, đối diện với ánh mắt chứa vẻ ghen tuông của hắn, nàng hơi sửng sốt, khẽ mỉm cười. Sau đó mặt nàng lại có vẻ ảm đạm, nhìn bầu trời sao phía trước, nụ cười chua sót vô thức hiện lên khóe môi, rồi lan ra toàn bộ gương mặt.

“Đúng vậy, thanh mai trúc mã, nếu hắn còn sống, không biết chúng ta có thể như mọi người nghĩ hay không… cùng một chỗ.”

Khánh Nhiễm khẽ ngừng lại, chỉ cảm thấy lời mà Bạch Tĩnh Viêm nói lúc rời đi vẫn không ngừng văng vẳng bên tai, hắn nói:

“Nhiễm Nhiễm, phải tiếp tục sống thật tốt.”

Nếu không phải vì nàng, nếu không phải vì liều mạng bảo vệ nàng, ngày ấy hắn đã có thể an tâm chạy trốn. Hốc mắt Khánh Nhiễm nóng lên, khẽ nghẹn ngào, nàng cười nói: “Khi còn bé ta rất tùy hứng, tiểu tử thối Tĩnh Viêm kia, lại cứ thích quấn lấy ta. Tính cách của hắn cởi mở, rất thích nói chuyện, thích giở trò ầm ĩ. Ta chê hắn phiền, luôn mắng hắn ấu trĩ, khi bực dọc thì nổi giận với hắn. Bây giờ nghĩ lại… thật ra ỷ vào chuyện hắn đối tốt với ta, mới dám làm như vậy. Cũng không ngờ người ấu trĩ, không hiểu chuyện vẫn luôn là ta…”

Khánh Nhiễm nhẹ nhàng chớp đôi mi ẩm ướt, nhìn gốc cây thông đỏ ở xa xa. Cây thông kia cao lớn hùng vĩ, đội trời đạp đất, mặc dù đã là cuối thu, nhưng nó vẫn kiêu ngạo đón gió nghênh sương, tán cây um tùm xanh biếc.

Khánh Nhiễm thở dài khe khẽ, lại nói tiếp: “Ngày ấy nếu không có Tĩnh Viêm, ta sợ đã sớm nạp mạng. Hắn so với ngươi lớn hơn hai tuổi, nếu hắn còn sống, nhất định bây giờ cũng là một trang hào kiệt, diện mạo bất phàm. Ta còn nhớ Tĩnh Viên thích ăn bánh hạt thông do mẫu thân ta làm nhất, có lần chúng ta cá cược, ta thua cuộc, tặng vật chính là phải theo mẫu thân học làm bánh hạt thông, tự tay làm cho hắn ăn. Nhưng ta lại giở trò vô lại, hẹn ngày này qua ngày khác, khiến Tĩnh Viêm buồn bực giận đến mấy ngày. Bây giờ nghĩ lại, thật sự ta rất giận bản thân. Sau này ta thử làm bánh hạt thông rất nhiều lần, nhưng đều không làm được hương vị giống mẫu thân, có lẽ Tĩnh Viêm… nhất định rất thất vọng vì ta.”

Khánh Nhiễm nói xong, mới phát hiện không biết từ khi nào, Lận Kì Mặc đã buông tay nàng ra, vẫn chưa theo kịp bước chân của nàng, hắn đứng phía sau ba bước, yên lặng nhìn nàng. Nàng hơi sửng sốt, nhìn về phía hắn. Chân mày hắn nhíu lại, dường như đang sầu lo chuyện gì, gương mặt trước nay luôn tràn đầy vui vẻ, lại bỗng có chút sợ hãi nho nhỏ.

Khánh Nhiễm rất ít khi thấy hắn như vậy, nàng không khỏi sửng sốt, cất giọng nói: “Sao vậy?”

Lận Kì Mặc bị lời nói của nàng làm hồi hồn, thấy ánh mắt nàng có vẻ dò xét, hắn liền nhếch miệng cười, sãi hai bước lớn, khom người ôm ngang Khánh Nhiễm lên, hắn vung hai tay, ném nàng bay lên không trung.

Khánh Nhiễm chưa hoàn hồn, cơ thể đã bị ném lên thật cao, làn gió se lạnh trong đêm mùa thu táp vào mặt, nàng lên tới điểm cao nhất, dĩ nhiên hiểu được tâm ý của hắn. Cơ thể rơi xuống phía dưới, nàng an tâm nhắm mắt lại, một đôi tay mạnh mẽ liền tiếp được cơ thể đang rơi xuống của nàng, sau đó lại tung nàng lên thật cao.

Trong lòng Khánh Nhiễm bỗng dâng lên cảm giác chua cay mà vui sướng, gương mặt hào sảng của phụ thân cùng gương mặt tuấn tú của nam tử trước mắt hợp lại làm một, lòng nàng được bao phủ trong cảm giác ấm áp, cuối cùng nhịn không được, cúi đầu nở nụ cười. Tuy không bằng nụ cười trong trẻo thích thú khi còn bé, nhưng tiếng cười kia, lại làm đôi mắt dịu dàng của nàng, một lần nữa dấy lên sự mong đợi và cố chấp đối với cuộc sống.

Bảy ngày sau, thời tiết cuối thu trong lành, trời xanh như tẩy, Khánh Nhiễm ở Trung Hòa điện bái biệt Tinh Đế và chúng quan thần văn võ, mang theo hạ lễ hộ tống Thừa Mẫn công chúa đến Thanh quốc chúc mừng tân Đế đăng cơ.

Trong lòng bách quan biết rõ, lần này đến Thanh quốc, trên danh nghĩa là chúc mừng, nhưng thực tế, Hoàng Đế Thanh quốc muốn qua hạ yến này, chọn công chúa của một nước để kí kết duyên Tần Tấn*.

(Duyên Tần Tấn: điển tích, có xuất xứ từ Tả truyện, nói về mối thông gia hữu hảo giữa hai nước. Chi tiết: xem tại đây)

Thừa Mẫn công chúa là con ruột của Thái hậu, là muội muội ruột thịt mà Thánh Thượng yêu quý nhất, lần này tới Thanh quốc, nếu thật sự có thể hòa thân, thì chắc chắn hai nước sẽ kết thành đồng minh. Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến Tinh quốc và biến động của triều đình về sau, cho nên các đại thần đều mở to mắt để chú ý động tĩnh của chuyến đi tới Thanh quốc này.

Vì là hộ tống công chúa, cho dù không phải hòa thân, nhưng cũng là trường hợp vô cùng long trọng. Tốp tốp hộ vệ là không thể thiếu, ngoài ra còn có cung nữ đi theo, tính thêm vài triều thần trong Lễ Minh phủ, trùng trùng điệp điệp chừng hơn một ngàn người. Đúng giờ Thìn, đại đội rời khỏi hoàng thành, chậm rãi di chuyển tới Nam thành môn.

Bởi vì công chúa xuất thành, nên quân kinh kì đã sớm dọn sạch đường, một đường thuận lợi ra khỏi Nam môn, Khánh Nhiễm đi đầu hàng ngũ ở xa xa, thấy có hai người ghìm cương ngựa đứng giữa quan đạo, nàng hơi sửng sốt, giơ roi giục ngựa chạy tới đó.

Lận Kì Mặc thấy Khánh Nhiễm phi ngựa tới, thì nhướng mày cười, ánh Mặt Trời chiếu vào nụ cười kia, như tỏa ra ánh nắng ấm áp, chói lọi rực rỡ.

Khánh Nhiễm bị nụ cười của hắn làm tim thoáng đập thình thịch, nàng ghìm ngựa đứng lại, nhướng mày nói: “Sao ngươi lại ở đây?”

Lận Kì Mặc nhếch miệng cười, thúc ngựa tới gần Khánh Nhiễm, lại gần nàng thấp giọng nói: “Tài tử Thanh quốc nhiều như mây, nghe nói mỹ nam tử cũng không ít, nếu ta không trông chừng muội cho kĩ, bị người không có hảo tâm lợi dụng thời cơ, chẳng phải là sẽ hối hận cả đời?”

Hắn nói xong, thấy Khánh Nhiễm tỏ vẻ quở trách, bèn chớp mắt vài cái, lại cao giọng cười: “Huống chi cảnh sơn thủy ở Thanh quốc nổi tiếng đứng đầu các nước, lần này Tứ lang phải hảo hảo lĩnh hội một phen.”

Trong lòng Khánh Nhiễm biết “người không có hảo tâm” mà hắn ám chỉ chính là Phượng Anh, không khỏi có chút buồn cười, nàng nghiêng đầu sang một bên, nhìn người đứng sau lưng hắn, khẽ nhíu mày.

Thấy nàng như vậy, Lận Kì Mặc vội xoay người, cười nói: “Người tài giỏi khéo léo trong phủ của muội thật không ít, hôm qua ta mới biết Mạc Ngôn có thân thủ pha chế trà hương rất bản lĩnh. Muội cũng biết trước nay ta rất thích uống trà, lần này để hắn theo ta có được không?”

Khánh Nhiễm nhìn chằm chằm Mạc Ngôn đang cúi đầu, liếc mắt nhìn tay nải phía sau hắn, nửa ngày nàng mới cười nhìn về phía Lận Kì Mặc, nói: “Ta thật không biết ngươi trở nên thanh nhã như thế từ bao giờ? Mạc Ngôn muốn đi theo thì cứ đi đi.”

“Vâng, lão gia.”

Mạc Ngôn gật đầu trả lời, Khánh Nhiễm lại liếc mắt nhìn hắn một cái, thế này mới quay đầu ngựa, chạy về phía đại đội. Lận Kì Mặc quay đầu nhún vai với Mạc Ngôn, nhíu mày cười khẽ, rồi mới thúc ngựa đuổi theo Khánh Nhiễm.

Khánh Nhiễm vừa đi tới trước đội, liền xoay người xuống ngựa chui vào xe, Lận Kì Mặc không hiểu nguyên nhân, bèn nhảy xuống ngựa, nối gót đi theo phía sau. Thấy mặt Khánh Nhiễm hơi trầm xuống, ngồi trên nhuyễn tháp bên trong xe, ánh mắt sắc bén nhìn mình chằm chằm, hắn không khỏi sửng sốt, cười ha ha.

“Sao vậy?”

Khánh Nhiễm dời mắt nhìn ra ngoài xe, lạnh lùng nói: “Tại sao Mạc Chi Diễm lại biến thành Mạc Ngôn, và tại sao vẫn luôn đi theo ta, ta nghĩ Tứ lang có thể giải thích được vấn đề này, đúng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện