Lúc nhóm Khánh Nhiễm trở lại quân doanh thì đã là trưa ngày hôm sau, còn chưa bước vào doanh trại, Tô Lượng đã vội vàng chạy ra ngoài.
“Vương gia, ngài đã trở về rồi!”
Thấy vẻ mặt hắn khẩn trương, Yến Hề Ngân liền nhíu mày, xoay người xuống ngựa, hắn vừa giao cương ngựa cho tiểu binh vừa hỏi.
“Xảy ra chuyện gì, tại sao lại hoảng hốt như vậy.”
Tô Lượng đi trước hai bước, gấp gáp nói: “Cao công công vừa đến quân doanh, nói là Thái Hậu nương nương bệnh nặng, lệnh cho Vương gia mau chóng quay về. Cao công công đang sốt ruột chờ trong đại trướng, thuộc hạ định phái người đi trước để bẩm báo cho Vương gia, nhưng bây giờ Vương gia đã trở lại rồi.”
Gương mặt Yến Hề Ngân khẽ biến, chân bước không ngừng đi về phía đại trướng, dĩ nhiên là vô cùng lo lắng. Khánh Nhiễm và Lận Kì Mặc nhìn nhau, đồng thời bước vào cửa doanh trại. Chưa đi được mấy bước, Tuyết Lang từ phía sau doanh trại đã chạy tới, mắt Khánh Nhiễm hiện lên ý cười, nhanh chóng ôm lấy cơ thể đang lao đến của nó, nhẹ giọng cười.
“Tuyết Lang, đừng làm ồn, ta còn chính sự phải giải quyết, một hồi rãnh rỗi ta sẽ đi chơi với ngươi.”
Tuyết Lang làm như nghe hiểu lời nàng nói, liền buông chân trước đang ôm lấy nàng ra, vẫy vẫy cái đuôi.
Khánh Nhiễm vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, không khỏi khen ngợi: “Qủa là đứa trẻ ngoan.”
Lận Kì Mặc rũ mắt nhìn nàng, tuy giờ phút này nàng vẫn mặc một thân nam trang như trước, nhưng bất tri bất giác đã để lộ vẻ mặt của nữ nhân. Gương mặt nàng mang theo nụ cười dịu dàng như hương Nguyệt Quế, tóc mai rũ xuống bay bay theo gió, lướt qua cánh môi mềm mại của nàng, phản chiếu nụ cười nhàn nhạt, làm trái tim hắn bỗng đập khe khẽ.
Khánh Nhiễm thấy Tuyết Lang đã biến mất khỏi cửa doanh trại, thì cùng Lận Kì Mặc đi về phía chủ trướng, còn chưa bước vào, Yến Hề Ngân đã nhanh chóng đi ra, vẻ mặt hắn rất trầm trọng, Cao công công đứng phía sau hắn cũng đang nhíu chặt mày.
Bước chân của Khánh Nhiễm hơi khựng lại, đối diện với ánh mắt của Yến Hề Ngân, nàng vô thức nở nụ cười an ủi hắn.
“Vương gia đừng lo lắng, Thái Hậu cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành.”
Yến Hề Ngân nhìn nàng mỉm cười nói với mình, nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng, phảng phất mang theo một sức mạnh có thể khiến người ta bình tĩnh, thoáng chốc đã xoa dịu trái tim đang căng thẳng của hắn. Bước chân hắn trầm xuống, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ta hồi kinh một chuyến…”
Không biết nghĩ đến điều gì, lời nói của hắn chợt ngừng lại, mắt như vô tình đảo qua Lận Kì Mặc đứng phía sau Khánh Nhiễm, chân mày hắn hơi nhíu lại, tiếp tục nói.
“Ta đi vài hôm rồi về.”
Hắn nói xong, đang muốn cất bước, Cao công công lại hơi khom người, tiến lên trước nói: “Vương gia…”
“Có chuyện gì?” Yến Hề Ngân dừng chân nhìn ông ta hỏi.
Cao công công vội cúi đầu, như có như không liếc mắt nhìn Khánh Nhiễm một cái, nói: “Vị này có lẽ là Dịch Thanh lấy Bát Trân trận pháp ngăn cản thiết kỵ của Chiến quốc ở Tùng Nguyệt Đạo. Lúc nô tài xuất cung, Hoàng Thượng đã phân phó thần truyền chỉ mời Dịch Thanh hồi kinh kiến giá, Vương gia ngài xem…”
Yến Hề Ngân sửng sốt, Khánh Nhiễm kinh ngạc nhíu mày, Lận Kì Mặc đứng phía sau nàng cũng nâng mắt nhìn về phía Cao công công.
Ba người đều là dũng tướng từng thân chinh bách chiến, khí thế vô cùng khiếp người, giờ phút này cả ba lại cùng trừng mắt nhìn ông, nhất là ánh mắt của vị thiếu soái mặc áo trắng kia, có vẻ vô cùng sắc bén, không hiểu sao Cao công công cảm thấy hơi rùng mình, vội khom người nói: “Bệ hạ chỉ dặn thần mời Dịch Thanh về kinh, vẫn chưa nói là vì chuyện gì.”
Vốn Yến Hề Ngân tính sau khi đẩy lui được Chiến quân sẽ hướng Hoàng huynh thỉnh công cho Khánh Nhiễm, nhưng từ khi xác định được thân phận nữ nhân của nàng, hắn liền xóa ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Thứ nhất, từ xưa đến nay quân đội không đồng ý cho nữ tử tòng quân, nên hắn rất sợ Tinh Đế sẽ trách tội Khánh Nhiễm. Còn nếu như không trách tội, hắn càng sợ Hoàng huynh sẽ không cho phép nàng ở lại với hắn.
Hơn nữa, trong lòng hắn cũng dao động, nếu như Khánh Nhiễm có thể phong hầu bái tước, vậy nguyện vọng để nàng làm Dực Vương phi của hắn sẽ không thể đạt được. Dù sao với tính cách của Mẫu hậu và Hoàng huynh, chắc chắn bọn họ sẽ không để một nữ tử từng xuất đầu lộ diện, ở chung một doanh trướng với hơn mười binh sĩ làm Dực Vương phi, huống chi từ trước đến nay Hoàng thất không cần một nữ nhân mạnh mẽ, khi đó sẽ bị coi là tai họa.
Vì những lo lắng chồng chất này, cho nên mấy ngày nay, dù mỗi ngày quân doanh đều gửi quân báo về thẳng triều đình, nhưng chuyện đề bạt Dịch Thanh, ở trước mặt Tinh Đế Yến Hề Ngân đều không nói một lời.
Cho nên khi vừa nghe Cao công công nói như vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất căng thẳng. Sau đó hắn chợt hiểu rõ, đây chắc chắn là chuyện tốt mà nha đầu Hề Mẫn kia làm ra. Nhưng tiếp theo hắn lại cảm thấy rất vui mừng, như thế cũng tốt, hắn có thể mang nàng theo bên người, không cần phải xa cách nữa.
“Ừ, Bổn Vương biết rồi. Dịch Thanh, ngươi thu dọn hành trang đi, lập tức theo Bổn Vương rời khỏi doanh trại.”
Yến Hề Ngân nói với Khánh Nhiễm xong, thì dời mắt về phía Lận Kì Mặc, cười nói: “Gia mẫu bệnh nặng, trà ta nợ Tứ lang sợ là sau này mới bù đắp được. Trong lòng ta rất lo lắng, nên trước mắt chỉ có thể hồi kinh, thứ lỗi cho Cảnh Hiên không thể tiếp đãi Tứ lang chu đáo, làm một người chủ tận tình được.”
Thấy hắn như vậy, hai mắt Lận Kì Mặc liền híp lại. Cảnh Hiên a Cảnh Hiên, đã vội vàng ra lệnh đuổi khách như vậy sao. Hắn cười nhạt, liếc mắt nhìn Khánh Nhiễm một cái, rồi nhìn về phía Yến Hề Ngân, an ủi: “Đừng lo lắng quá, Thái Hậu chỉ mới hơn năm mươi tuổi, nhất định sẽ như Dịch Thanh nói, gặp dữ hóa lành, sẽ không có gì đáng lo đâu.”
Yến Hề Ngân gật đầu, nâng tay vỗ vào vai Lận Kì Mặc, rồi dặn dò Tô Lượng đứng bên cạnh: “Sự vụ trong doanh sẽ giao cho ngươi, nếu có sai sót, quân pháp không tha.”
“Mạt tướng lĩnh mệnh, mong Vương gia yên tâm.” Tô Lượng quỳ một gối xuống, cất giọng tuân lệnh.
Khánh Nhiễm cũng không dám chậm trễ, vừa xoay người bước một bước, nàng chợt ngừng lại, vô thức nhìn về phía Lận Kì Mặc, thấy hắn vốn đan...
“Vương gia, ngài đã trở về rồi!”
Thấy vẻ mặt hắn khẩn trương, Yến Hề Ngân liền nhíu mày, xoay người xuống ngựa, hắn vừa giao cương ngựa cho tiểu binh vừa hỏi.
“Xảy ra chuyện gì, tại sao lại hoảng hốt như vậy.”
Tô Lượng đi trước hai bước, gấp gáp nói: “Cao công công vừa đến quân doanh, nói là Thái Hậu nương nương bệnh nặng, lệnh cho Vương gia mau chóng quay về. Cao công công đang sốt ruột chờ trong đại trướng, thuộc hạ định phái người đi trước để bẩm báo cho Vương gia, nhưng bây giờ Vương gia đã trở lại rồi.”
Gương mặt Yến Hề Ngân khẽ biến, chân bước không ngừng đi về phía đại trướng, dĩ nhiên là vô cùng lo lắng. Khánh Nhiễm và Lận Kì Mặc nhìn nhau, đồng thời bước vào cửa doanh trại. Chưa đi được mấy bước, Tuyết Lang từ phía sau doanh trại đã chạy tới, mắt Khánh Nhiễm hiện lên ý cười, nhanh chóng ôm lấy cơ thể đang lao đến của nó, nhẹ giọng cười.
“Tuyết Lang, đừng làm ồn, ta còn chính sự phải giải quyết, một hồi rãnh rỗi ta sẽ đi chơi với ngươi.”
Tuyết Lang làm như nghe hiểu lời nàng nói, liền buông chân trước đang ôm lấy nàng ra, vẫy vẫy cái đuôi.
Khánh Nhiễm vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, không khỏi khen ngợi: “Qủa là đứa trẻ ngoan.”
Lận Kì Mặc rũ mắt nhìn nàng, tuy giờ phút này nàng vẫn mặc một thân nam trang như trước, nhưng bất tri bất giác đã để lộ vẻ mặt của nữ nhân. Gương mặt nàng mang theo nụ cười dịu dàng như hương Nguyệt Quế, tóc mai rũ xuống bay bay theo gió, lướt qua cánh môi mềm mại của nàng, phản chiếu nụ cười nhàn nhạt, làm trái tim hắn bỗng đập khe khẽ.
Khánh Nhiễm thấy Tuyết Lang đã biến mất khỏi cửa doanh trại, thì cùng Lận Kì Mặc đi về phía chủ trướng, còn chưa bước vào, Yến Hề Ngân đã nhanh chóng đi ra, vẻ mặt hắn rất trầm trọng, Cao công công đứng phía sau hắn cũng đang nhíu chặt mày.
Bước chân của Khánh Nhiễm hơi khựng lại, đối diện với ánh mắt của Yến Hề Ngân, nàng vô thức nở nụ cười an ủi hắn.
“Vương gia đừng lo lắng, Thái Hậu cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành.”
Yến Hề Ngân nhìn nàng mỉm cười nói với mình, nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng, phảng phất mang theo một sức mạnh có thể khiến người ta bình tĩnh, thoáng chốc đã xoa dịu trái tim đang căng thẳng của hắn. Bước chân hắn trầm xuống, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ta hồi kinh một chuyến…”
Không biết nghĩ đến điều gì, lời nói của hắn chợt ngừng lại, mắt như vô tình đảo qua Lận Kì Mặc đứng phía sau Khánh Nhiễm, chân mày hắn hơi nhíu lại, tiếp tục nói.
“Ta đi vài hôm rồi về.”
Hắn nói xong, đang muốn cất bước, Cao công công lại hơi khom người, tiến lên trước nói: “Vương gia…”
“Có chuyện gì?” Yến Hề Ngân dừng chân nhìn ông ta hỏi.
Cao công công vội cúi đầu, như có như không liếc mắt nhìn Khánh Nhiễm một cái, nói: “Vị này có lẽ là Dịch Thanh lấy Bát Trân trận pháp ngăn cản thiết kỵ của Chiến quốc ở Tùng Nguyệt Đạo. Lúc nô tài xuất cung, Hoàng Thượng đã phân phó thần truyền chỉ mời Dịch Thanh hồi kinh kiến giá, Vương gia ngài xem…”
Yến Hề Ngân sửng sốt, Khánh Nhiễm kinh ngạc nhíu mày, Lận Kì Mặc đứng phía sau nàng cũng nâng mắt nhìn về phía Cao công công.
Ba người đều là dũng tướng từng thân chinh bách chiến, khí thế vô cùng khiếp người, giờ phút này cả ba lại cùng trừng mắt nhìn ông, nhất là ánh mắt của vị thiếu soái mặc áo trắng kia, có vẻ vô cùng sắc bén, không hiểu sao Cao công công cảm thấy hơi rùng mình, vội khom người nói: “Bệ hạ chỉ dặn thần mời Dịch Thanh về kinh, vẫn chưa nói là vì chuyện gì.”
Vốn Yến Hề Ngân tính sau khi đẩy lui được Chiến quân sẽ hướng Hoàng huynh thỉnh công cho Khánh Nhiễm, nhưng từ khi xác định được thân phận nữ nhân của nàng, hắn liền xóa ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Thứ nhất, từ xưa đến nay quân đội không đồng ý cho nữ tử tòng quân, nên hắn rất sợ Tinh Đế sẽ trách tội Khánh Nhiễm. Còn nếu như không trách tội, hắn càng sợ Hoàng huynh sẽ không cho phép nàng ở lại với hắn.
Hơn nữa, trong lòng hắn cũng dao động, nếu như Khánh Nhiễm có thể phong hầu bái tước, vậy nguyện vọng để nàng làm Dực Vương phi của hắn sẽ không thể đạt được. Dù sao với tính cách của Mẫu hậu và Hoàng huynh, chắc chắn bọn họ sẽ không để một nữ tử từng xuất đầu lộ diện, ở chung một doanh trướng với hơn mười binh sĩ làm Dực Vương phi, huống chi từ trước đến nay Hoàng thất không cần một nữ nhân mạnh mẽ, khi đó sẽ bị coi là tai họa.
Vì những lo lắng chồng chất này, cho nên mấy ngày nay, dù mỗi ngày quân doanh đều gửi quân báo về thẳng triều đình, nhưng chuyện đề bạt Dịch Thanh, ở trước mặt Tinh Đế Yến Hề Ngân đều không nói một lời.
Cho nên khi vừa nghe Cao công công nói như vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất căng thẳng. Sau đó hắn chợt hiểu rõ, đây chắc chắn là chuyện tốt mà nha đầu Hề Mẫn kia làm ra. Nhưng tiếp theo hắn lại cảm thấy rất vui mừng, như thế cũng tốt, hắn có thể mang nàng theo bên người, không cần phải xa cách nữa.
“Ừ, Bổn Vương biết rồi. Dịch Thanh, ngươi thu dọn hành trang đi, lập tức theo Bổn Vương rời khỏi doanh trại.”
Yến Hề Ngân nói với Khánh Nhiễm xong, thì dời mắt về phía Lận Kì Mặc, cười nói: “Gia mẫu bệnh nặng, trà ta nợ Tứ lang sợ là sau này mới bù đắp được. Trong lòng ta rất lo lắng, nên trước mắt chỉ có thể hồi kinh, thứ lỗi cho Cảnh Hiên không thể tiếp đãi Tứ lang chu đáo, làm một người chủ tận tình được.”
Thấy hắn như vậy, hai mắt Lận Kì Mặc liền híp lại. Cảnh Hiên a Cảnh Hiên, đã vội vàng ra lệnh đuổi khách như vậy sao. Hắn cười nhạt, liếc mắt nhìn Khánh Nhiễm một cái, rồi nhìn về phía Yến Hề Ngân, an ủi: “Đừng lo lắng quá, Thái Hậu chỉ mới hơn năm mươi tuổi, nhất định sẽ như Dịch Thanh nói, gặp dữ hóa lành, sẽ không có gì đáng lo đâu.”
Yến Hề Ngân gật đầu, nâng tay vỗ vào vai Lận Kì Mặc, rồi dặn dò Tô Lượng đứng bên cạnh: “Sự vụ trong doanh sẽ giao cho ngươi, nếu có sai sót, quân pháp không tha.”
“Mạt tướng lĩnh mệnh, mong Vương gia yên tâm.” Tô Lượng quỳ một gối xuống, cất giọng tuân lệnh.
Khánh Nhiễm cũng không dám chậm trễ, vừa xoay người bước một bước, nàng chợt ngừng lại, vô thức nhìn về phía Lận Kì Mặc, thấy hắn vốn đan...
Danh sách chương