Lục Tiến đưa mắt nhìn cấp dưới, một người lập tức đưa tập tài liệu về phía anh. Cố Giai Khải theo quán tính định nhận lấy tài liệu xem trước rồi thông báo cho anh, Lục Tiến đột nhiên nói:

“Cái này tôi nghĩ Hoa tổng vẫn nên tự mình xem thì hơn. Chúng tôi dù thế nào vẫn muốn tôn trọng ‘quyền riêng tư’ của anh.”

Cố Giai Khải cong vành môi khinh thường, vẫn cố ý muốn mở ra nhưng lúc này Hàn Triết đã cảnh giác bảo cậu ta đặt lại tập tài liệu lên bàn. Cố Giai Khải không nghĩ Hàn Triết sẽ làm vậy, nghĩ bụng cậu ta là đàn em ruột của anh, rốt cuộc vẫn có thứ gì đó anh không muốn cho cậu ta biết sao? Y như rằng, Hàn Triết vừa hé một chút trang đầu sắc mặt đã đanh lại.

“Cậu ra ngoài trước đi.”

“Anh, có chuyện gì vậy? Đó là thứ gì mà em không thể biết hay sao?”

Cố Giai Khải không chịu.

Hàn Triết đưa ánh mắt nguy hiểm nhìn qua cậu ta, cậu ta không cam tâm, trong ánh mắt là sự tủi thân nhưng vẫn bị hai tên cấp dưới của Lục Tiến kéo ra ngoài lấy cớ ‘đi uống nước’.

Đợi người đóng cửa lại, trong căn phòng chỉ còn lại hai người anh và Lục Tiến, Hàn Triết đã trào phúng:

“Đúng là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, giờ thì tôi đã hiểu tại sao Trọng Dương Thị ngã nhanh như thế dưới tay các người rồi.”

Đó là bản sơ yếu lý lịch cùng với những thông tin liên quan đến Hàn Triết.

Lục Tiến cười khách sáo:

“Cảm ơn đã khen, nhưng phải công nhận Hoa tổng thật có ý đồ, những thông tin này chúng tôi đã phải cất công sức kha khá mới tìm ra được.”

Đúng, Hàn Triết đã giấu những thứ này rất kỹ… mà không đúng, dường như anh đã xóa sạch toàn bộ rồi… nhưng không hiểu tại sao vẫn bị đám người này tìm ra.



Hàn Triết… hay tên thật là Hoa Vũ Triết, một cái tên ẻo lả khiến anh kinh tởm. Hoa Vũ là dòng họ quý tộc cổ ở phía Tây Bắc. Ngày bé, anh cũng giống như những người công tử khác, có một gia đình đầy đủ cha mẹ và em gái song sinh là Hoa Vũ Trinh.

Thế nhưng cha của anh là một tên gia trưởng, vũ phu lại mang trong mình con quỷ biến thái. Ông ta vậy mà dám xâm hại cả con gái ruột của mình, khi mẹ anh biết thì ông ta thẹn quá hóa giận đã đánh đập bà tàn nhẫn trong một thời gian dài. Nhưng chỉ vì ông ta là người quyền lực, cho nên không ai có thể làm gì ông ta, càng đừng nói đến việc kiện cáo.

Hàn Triết lúc đó chỉ mới khoảng mười ba tuổi, bản chất công tử bột hiền lành, một chút ngốc nghếch. Chỉ là sau khi biết chuyện cha đã làm với em gái Hoa Vũ Trinh và mẹ bị hành hạ đau đớn… người hiền đến mấy cũng có ngày trở nên cục xúc, tức giận. Vốn dĩ, sau đó anh bị cha đẩy sang nước ngoài du học, chưa được hai năm đã lén lút trốn về nhưng nhận được tin sốc rằng mẹ đã mất.

Ngày gặp lại em gái Hoa Vũ Trinh, anh dường như đã không còn nhận ra người em gái ruột mình yêu thương bao năm. Trong gần hai năm anh không có ở đây, mẹ và em đã bị người đàn ông đó hành hạ thân tàn ma dại. Anh tự dằn vặt chính mình vì đã hèn nhát rời đi, vì đã không được gặp mẹ lần cuối, vì đã để em gái ra nông nỗi này.

Kẻ phản diện nào cũng từng có quá khứ thương tâm.

Từ đó, tâm ma trong anh ngày một lớn dần. Anh lập một kế hoạch tàn nhẫn, âm mưu giết chết con quỷ đội lốt người kia cùng với ông bà nội và họ hàng có liên quan đã từng chà đạp mẹ con anh.

Ngày đại tiệc gặp mặt thường niên của gia tộc Hoa Vũ, một trận hỏa hoạn lớn đã bất ngờ xảy ra tại biệt thự của bọn họ. Bất ngờ thay, cửa khi đó đã khóa chặt cho nên không ai có thể trốn thoát, toàn bộ gần bốn mươi mạng người chết sạch trong một đêm.

Cảnh sát vào cuộc điều tra suốt hai năm trời nhưng không tìm ra bất cứ manh mối gì, sau cùng thì kết luận là hỏa hoạn tự phát.

Trong đại tang lễ ngày đó, cháu trai Hoa Vũ Triết hiền lành ngốc nghếch vừa tròn mười sáu tuổi đội tang cả đại gia tộc Hoa Vũ lấy đi không ít nước mắt của mọi người. Hoa Vũ là gia tộc giàu có, cho nên để tránh việc tài sản bị kẻ thứ ba thao túng, trong thời gian đó Hàn Triết đã xử lý số tài sản một cách triệt để mà không ai phát hiện, không ai nghi ngờ.

Ngay khi cảnh sát kết luận vụ án là hỏa hoạn tự phát, người ta nghe tin Hoa Vũ Triết cùng em gái Hoa Vũ Trinh tự tử. Lúc đó mọi người đều cho rằng trong chuyện này có uẩn khúc nhưng không tìm ra nên hai anh em song sinh này mới tức đến mức tự tử chết đi.

Mọi chuyện suôn sẻ, chỉ đến khi đối tượng họ hàng xa của gia tộc Hoa Vũ muốn đứng lên thâu tóm tài sản thì chợt phát hiện mọi thứ cứ vậy ‘không cánh mà bay’, một cắc cũng không còn.

Có lẽ nào hai anh em song sinh đã bị sát hại?

Đó là câu hỏi được đặt ra nhiều nhất thời điểm lúc bấy giờ.

Nhưng tất cả bọn họ đều không ngờ rằng, đó đều là do một tay Hoa Vũ Triết đứa trẻ luôn bị mọi người gán mác là ngô nghê không biết gì làm ra.

Hoa Vũ Triết đem theo khối tài sản khổng lồ cùng em gái cao chạy xa bay sang nước ngoài, đổi tên thành Hàn Triết và Hàn Trinh. Với sự thông minh tàn nhẫn của mình, Hàn Triết nhanh chóng thành lập được công ty ở nước ngoài. Nhưng rồi, khi mọi thứ trở nên tốt đẹp, em gái của anh đã treo cổ ngay tại căn biệt thự của hai người, chỉ để lại bức di thư với vỏn vẹn hai câu nói:



“Anh ơi, em mệt quá! Em sẽ đi tìm mẹ trước, em rất thương anh nên… anh đừng giận em nhé!”

Trong thế giới của Hàn Triết khi đó chỉ có duy nhất một màu đen tăm tối. Anh trở về nước, đem theo bóng ma tâm lý, tư duy sai lệch tiến vào con đường thế giới ngầm. Ra sức đẩy mạnh thế lực của mình chỉ nhằm cố gắng quên đi những chuyện đó…

Cho đến khi nó hoàn toàn không còn ngự trị được trái tim của anh vì anh đã nhìn ra hình bóng của em gái mình trên Hạ Kiều Nghi kiếp trước… mà cũng không đúng, thứ anh hy vọng chính là em gái của mình có thể mạnh mẽ, có thể gian xảo, có thể tàn nhẫn được như cô của kiếp trước…

Anh coi cô như người tình, cũng coi cô như em gái Hàn Trinh của mình… chính vì vậy anh đã nghĩ rằng mình biến thái bệnh hoạn giống như người cha ác quỷ kia nên không dám thừa nhận tình cảm của bản thân dành cho cô. Anh đã để lỡ cô cả một đời.

Sang tới đời này, cô đã không còn là cô, nói chi đến việc cô là Hàn Trinh?

Anh đã vạch rõ được ranh giới, anh thật lòng yêu cô vì cô là cô chứ không phải Hàn Trinh. Anh tin tình yêu mình dành cho cô là trong sạch. Thế nhưng cô một lần nữa đem tình yêu dành cho người đàn ông khác, anh lại một lần nữa để lỡ cô.

Hàn Triết đã không còn mất kiểm soát bởi chuyện quá khứ, nhưng khi nhìn lại cái tên Hoa Vũ Triết… tim anh vẫn hẫng đi một nhịp.

Lục Tiến nhìn sắc mặt đầy thâm hiểm ngay lúc này của anh, anh ta lấy lại tập hồ sơ, lấy từ trong túi ra một chiếc bật lửa, trước mặt Hàn Triết đốt sạch.

“Đây là bản duy nhất, không có bất kỳ bản sao chép hay bản mềm nào. Tôi sẽ đốt sạch những thứ này, giống như cách anh đốt sạch thứ anh căm ghét.”

Hàn Triết cười lạnh:

“Mang dao tới đâm người, sau đó rút dao ra và nói ‘vì bạn tôi sẽ không đâm bạn nữa’, các người thật nực cười.”

Thật ra phía sau bản hồ sơ đó còn có tài liệu ghi chép việc người của Hàn Triết đã dính đến chất cấm và sản xuất vũ khí trái phép cấp cho nhiều phe phái khác.

Lục Tiến khi điều tra thông tin cũng thật bất ngờ vì quá khứ dữ dội của Hàn Triết, lúc này anh ta hơi cúi đầu ánh mắt tỏ ra ‘thật hết cách nên mới làm vậy’:

“Điều đó đụng chạm tới anh, tôi chân thành xin lỗi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện