Lục Đông Phương trở về thư phòng, khóa trái cửa rồi mới yên tâm đi vào trong gọi điện thoại cho thư ký riêng của mình.

“Việc thăng hàm lên Trung tá của A Phong dạo này sao rồi?”

Thư ký đáp:

“Thưa Đại tướng, việc thăng hàm vẫn diễn ra bình thường, Thiếu tá đang chờ công văn chính thức từ chính phủ về.”

Lục Đông Phương vô thức nói:

“Bận như thế mà nó vẫn còn thời gian gái gú, đúng là bị đứa con gái kia làm cho mờ mắt rồi.”

Phải biết thời điểm thăng hàm vô cùng bận, thậm chí là thời điểm nhạy cảm khi chưa nhận được công văn chính thức thì rất có thể vi phạm lỗi sẽ bị ngừng lại việc thăng hàm.

Thư ký không biết ông đang giận, nên cười nói:

“Chắc Thiếu tá đang muốn lấy vợ lắm rồi!”

“Lấy vợ cái đầu nó. Nó đủ lông đủ cánh rồi bây giờ còn dám về nhà dọa dẫm cha của nó đây. Đấy… nói mới nhớ, chú điều tra ngay cho anh xem nó dạo này đang làm gì khác ngoài việc ở cơ quan không?”

“Vâng, nhưng đã xảy ra chuyện gì sao anh?”

Thư ký thắc mắc.

Lục Đông Phương bực tức nhưng vẫn hạ thấp tông giọng xuống tránh có người nghe lén, dù sao thư ký cũng đã đi theo ông bao nhiêu năm nay, cho nên ông không ngại nói ra:

“Hôm nay A Phong cãi nhau với mẹ nó, cứ thi thoảng lại đá đểu anh. Mả cha nó, càng nghĩ càng tức, không biết nó đã biết chuyện quái quỷ gì rồi. Còn dọa dẫm nếu anh không xử lý tốt nó sẽ phá hoại gia đình anh nữa. Mà cái gia đình này không phải là gia đình nó hay sao? Đúng là mất dạy…”

Thư ký chịu đựng cơn trút giận của Lục Đông Phương, càng nghe càng thấy khó hiểu lại có chút buồn cười.

“Thiếu tá trước nay là vậy mà.”

“Trước kia thấy nó hách dịch với người ngoài thì thôi, bây giờ đến cả cha mẹ nó cũng không tha.”

Lục Đông Phương “hừ” một tiếng:

“Nhân tiện, chú điều tra luôn về đứa con gái kia đi. Trước kia cứ nghĩ hai đứa nó yêu qua đường, vậy mà không ngờ tới giờ vẫn chưa chia tay. Đâm ra anh lại quá chủ quan rồi.”

“Vâng, để em cho người điều tra ngay.”

Không đợi tới lúc thư ký gửi lại thông tin, khoảng ba giờ chiều Lục Đông Phương đã nhận được cuộc điện thoại của Tổng Thanh tra Chính phủ. Tào Tư là người anh em tốt của Lục Đông Phương, ở đầu dây bên kia giọng nói có chút thần bí:

“Anh, anh đang ở đâu?”

Mỗi lần Tào Tư hay Lý Phước Đồng hỏi như vậy, chắc chắn mục đích thực sự không phải hỏi Lục Đông Phương ở đâu mà hàm ý ‘chị dâu có ở đó không?’

Lục Đông Phương cảnh giác nhìn cánh cửa thư phòng đóng chặt, cũng may vợ ông đã đi gặp Hoàng Cẩm Huyền cho nên giờ này không có nhà.

Ông hỏi:

“Có chuyện gì?”



Biết Lục phu nhân không có ở nhà, Tào Tư mới vội nói:

“Anh biết chuyện gì chưa, đứa con gái đang hẹn hò với Đông Phong chính là con gái của Hạ Lam.”

Hạ Lam…

Cái tên mà cả đời này Lục Đông Phương cũng không bao giờ có thể quên.

“Cái gì?”

Lục Đông Phương ngỡ không tin vào tai mình.

“Em biết ngay là anh chưa nghe mà, nếu không sao có thể để tin tức ầm ĩ trên mạng như thế.”

Tào Tư giải thích:

“Vợ em lướt tin tức trên mạng, thấy người ta đăng ảnh con bé đó khắp nơi, vào xem thì thấy quen mắt… Điều tra xong mới rõ, hóa ra… là con gái của Hạ Lam…”

Lục Đông Phương như chết sững trên ghế, bên tai Tào Tư vẫn còn nói về người phụ nữ ấy nhưng ông đã không nghe được gì nữa. Ông trời đúng là biết cách trêu ngươi con người ta. Vậy cũng dễ lý giải rồi, Lục Đông Phong hôm nay mấy lần ám chỉ ông, còn nhìn ông bằng ánh mắt như nhìn kẻ tội đồ, khả năng cao là con trai cũng đã biết chuyện xấu năm xưa ông làm.

Không kể về việc gia đình này sẽ tan nát khi mọi việc dỡ lở, mà nỗi ân hận của ông đối với người phụ nữ ấy cũng quá lớn.

Năm xưa, trong một bữa tiệc rượu của giới thượng lưu, bộ ba Lục Đông Phương, Tào Tư và Lý Phước Đồng trong lúc say đã bị Ngữ Tông Trạch dụ dỗ. Hắn ta nói cái gì mà giúp hắn có được người phụ nữ hắn yêu, xin mấy người làm ơn làm phước giúp hắn, hắn sẽ báo đáp mấy người.

Vì đã bị hơi men điều khiển cho nên nhất thời mấy người đã mất trí, giúp Ngữ Tông Trạch bắt cóc con gái nhà họ Hạ. Sau đấy, trong lúc Ngữ Tông Trạch bên trong làm loạn, mấy người họ cũng không kiềm chế được… Khi tỉnh táo lại, mọi chuyện đã quá muộn.

Ngữ Tông Trạch đã có đối tượng liên hôn, nhưng hắn ta hình như cũng có tình cảm với Hạ Lam, cho nên khi ba người bọn ông làm vậy với Hạ Lam thì hắn cũng rất tức giận nhưng vì Ngữ gia không thể làm gì với cơ ngơi đồ sộ của Lục gia. Vậy nên trước mặt Hạ gia đã mặt trái mặt phải, đổ hết tội lội lên đầu Lục gia. Trước mặt Lục gia lại nói Hạ gia định đi kiện, vậy nên ông đã cho người tới Hạ gia, muốn bồi thường cho người ta, đổi lại người ta không được kiện tụng…

Đó là việc làm vô cùng tàn nhẫn, nhưng ông không thể làm gì khác. Danh tiếng của ông không thể bị hủy hoại như thế. Biết mình bị tính kế, cũng từ đó, mấy người bọn ông đã cạch mặt Ngữ gia.

Bao nhiêu năm nay, dù đã không còn nhớ quá rõ về chuyện năm xưa nhưng đó vẫn luôn là một vết nhơ tội lỗi không thể xóa sạch trong lòng ông. Bây giờ, Lục Đông Phong con trai ông lại đi yêu con gái của người ta.

Tào Tư nói:

“Em đang nghi ngờ không biết con bé đó có phải là con của một trong ba chúng ta hay không? Nếu là em hay lão Lý thì thôi đi, nhưng anh… thằng bé Đông Phong có vẻ si tình con bé ấy lắm.”

Lục Đông Phương hít sâu một hơi, ngực trái bắt đầu có dấu hiệu đau nhức do ông căng thẳng.

“Nếu thật sự là thế…”

A Phong sẽ hận người làm cha này đến chết…

Vế sau ông không tài nào nói ra được. Cuối cùng, ông chỉ đành cắt ngang suy nghĩ của mình bằng cách nói:

“Thôi được rồi, để anh điều tra thử xem thế nào. Chú cứ bình tĩnh, chuyện này đừng để người khác ngoài chúng ta biết.”

“Em biết rồi.”



Lục Đông Phong đang ngồi trong văn phòng làm việc, chuông điện thoại đột ngột reo lên khiến anh giật mình thoát khỏi cơn suy tư tính toán. Là Lục Tiến gọi.

“Xin chào, Trung tá Lục.”



Lục Đông Phong khẽ hắng giọng, hơi mất tự nhiên:

“Tuy rằng chưa chính thức nhưng cũng cảm ơn anh.”

Lục Tiến khẽ bật cười:

“Ông chủ muốn tôi gửi lời chúc tới anh trước, nói với anh cứ yên tâm… ông chủ của chúng tôi đảm bảo công văn chính thức sẽ về sớm thôi.”

Lục Đông Phong cứ nghĩ mình hiểu nhầm ý nên hỏi lại:

“Tại sao Hàn thiếu lại quan tâm tới chuyện này?”

Chức vị Trung tá đúng là nhờ quyền lực của Lục gia đẩy lên một bậc sớm hơn trước thời hạn, nhưng anh vẫn không hiểu tại sao Hàn Thiên Dương lại quan tâm chuyện vặt vãnh này? “Vẫn là muốn Trung tá hiểu được thành ý của chúng tôi. Với lại, không phải Ngài đang vướng chuyện ồn ào trên mạng sao? À… Ngài có muốn mấy tin tức đó biến mất không, tôi sẽ giúp Ngài? Cả bao gồm nhà họ Hoàng?”

Nghe chữ ‘biến mất’ Lục Đông Phong có chút rợn người. Chút chuyện tình cảm tầm phào đó thật không đến mức khiến nhà họ Hoàng phải biến mất.

Anh hơi chần chừ, nói:

“Chắc là thôi đi.”

“Trung tá thật nhân từ, khác xa với suy đoán của chúng tôi. Nhưng đó lại là điều mà ông chủ của tôi rất thích. Ngài vừa có sự tàn nhẫn, lại vừa chính trực nghiêm minh, tố chất lãnh đạo tốt như vậy nếu chỉ dừng lại ở vị trí Trung tá thì tiếc quá…”

Sao Lục Đông Phong đột nhiên có cảm giác Hàn Thị hay đúng hơn là Hàn Thiên Dương đang muốn làm kim chủ của anh nhỉ? Chẳng lẽ anh nói đùa với người yêu anh một chút mà giờ thành miệng quạ: Hàn Thiên Dương biến thái thích đấu kiếm thật sao?

Anh cười có chút gượng gạo:

“Haha. Tôi sẽ lên từ từ.”

Ban đầu anh vẫn không nghĩ nhiều, nhưng đến giờ lại có chút sợ hãi với Hàn Thị. Được sủng mà lo là có thật.

Lục Tiến không nhận ra sự bất thường của anh, chỉ cười đầy hàm ý rồi nói:

“À, nhân tiện muốn báo với Trung tá… Hàn Triết đã đồng ý rồi, hiện tại chúng tôi đang thỏa thuận hợp đồng với bên Hoa Thị.”

Anh cũng đồng tình, nhưng không có nhiều hứng thú:

“Hàn Triết rất biết cân nhắc thiệt hơn.”

Có những việc đôi khi không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, sau khi quan sát hắn đối với Hạ Kiều Nghi… Lục Đông Phong cũng đặt cược một phen… rằng hắn vẫn còn có lương tâm. Truyện BJYX

“Còn chuyện gì nữa không?”

Lục Đông Phong muốn nhanh chóng kết thúc điện thoại.

Lục Tiến bảo rằng:

“Cũng không còn gì nữa. Nói tóm lại, ông chủ muốn tôi thay mặt ông ấy chúc mừng Trung tá, với lại cuối tháng này Hàn Thị chính thức chào sân, mời Ngài qua chơi. Thư mời tôi sẽ gửi riêng vào mail của Trung tá nhé!”

“Ok, tôi biết rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện