Tối thứ bảy tuần này, Hạ Kiều Nghi được Lục Đông Phong thông báo cô sẽ cùng anh đi dự sự kiện. Ban đầu cô chối nguây nguẩy vì không thích đi, nhưng rồi sau khi nghe anh nhắc đến là sự kiện ra mắt của tập đoàn X, thái độ cô thay đổi một trăm tám mươi độ.
Điều đó khiến Lục Đông Phong đang hào hứng cũng chợt cau mày nghi ngờ:
“Thái độ của em như vậy là sao? Có phải kiếp trước em và tập đoàn X đó có gì mờ ám mà không nói với anh?”
Cô chớp chớp mắt, đưa tay đẩy gương mặt anh đang sát gần lại cô ra xa:
“Anh đúng là thánh suy diễn mà. Nếu anh có khả năng viết lách thì không khéo đã được chọn làm biên kịch phim tình cảm drama máu chó rồi đấy!”
“Nghi, đừng đánh trống lảng.”
Anh đưa tay nắm lấy bàn tay cô. Ngay lúc anh đang định làm thêm một bài ca để ‘chất vấn’ cô tại vì sao thì thợ trang điểm chuyên nghiệp và style đã tới, cô vội vàng lấy cớ đó để đuổi anh ra ngoài. May mắn thoát nạn.
Thợ trang điểm ngắm nghía gương mặt cô, phân vân một chút rồi lựa chọn tông makeup Thái Lan theo hướng sắc sảo trưởng thành chứ không phải em gái đơn thuần như hình tượng vốn có của gương mặt cô. Điểm nhấn của tông makeup lần này là đôi mắt sâu hút hồn và màu môi nhung đỏ. Mái tóc chỉ hơi đánh bồng một chút ở phần đỉnh và uốn xoăn nhẹ ở phần đuôi.
Ngay khi thợ make up vừa hoàn thành, Hạ Kiều Nghi bỗng thẫn thờ với bản thân trước gương ở bàn trang điểm.
Style tấm tắc khen ngợi:
“Wow, xinh quá! Nhìn người trước khi trang điểm và người sau khi được tô vẽ dưới bàn tay của chị mà xem… cứ như hai người khác nhau ấy!”
Thợ makeup lại nói:
“Quan trọng là do em Nghi đã xinh sẵn, ban đầu chị cũng hơi đặt cược một chút khi chọn tone makeup này cho em. Nhưng sau khi makeup xong kết quả thật vượt mong đợi, trước makeup là em gái ngọt ngào, sau makeup lại thành một quý cô sành điệu…”
Nhìn sắc mặt Hạ Kiều Nghi hơi nghệt ra, thợ trang điểm sợ cô không thích nên hỏi:
“Sao vậy, em không thích hay sao? Có thể so với lứa tuổi của em, bạn bè sẽ nói hơi trưởng thành, nhưng đi dự mấy sự kiện như thế này thì rất phù hợp đó.”
Hạ Kiều Nghi không để vào tai lời của hai người họ, thứ làm cô thẫn thờ bởi vì cô đột nhiên nhìn thấy bản thân của kiếp trước. Điều đó khiến cô có chút mông lung mơ hồ trong trái tim, dường như kiếp này không phải là kiếp này, mà là một ngày nào đó ở kiếp trước.
Ngày cô ăn diện thật đẹp, bỏ qua Lục Đông Phong và Hàn Triết để chạy về phía Trọng Quân Dương. Và rồi, bị anh phũ phàng trước mặt bao nhiêu quan khách…
Vì không để thợ trang điểm lo lắng, cô đã nặn ra một nụ cười nói:
“Không đâu, em thích lắm! Chỉ là em đang suy nghĩ… mình khi trưởng thành sẽ trở nên thế này sao?”
Thợ trang điểm thở phào nhẹ nhõm, chị ấy từng trang điểm cho nhiều người trong giới thượng lưu, tất nhiên khi thấy cô có suy nghĩ sâu sắc hơn vẻ ngoài lại thật tán thưởng.
“Quả nhiên, người mà Lục Thiếu tá yêu chắc chắn không tầm thường…”
Cô cười khẽ, nghĩ chuyện Lục Đông Phong lên chức vẫn chưa công bố ra ngoài nên giờ mọi người vẫn gọi anh là Lục Thiếu tá.
Chị style chọn một hồi, sau đó mang một chiếc váy tới cho cô:
“Em thích chứ?”
Cô khẽ gật đầu.
Chị ấy nói:
“Lúc đầu chị đã định chọn một bộ váy ngọt ngào, nhưng nhìn tone makeup này lại thấy hợp với chiếc váy này hơn. Chị giúp em mặc nó nhé!”
Chiếc váy dạ hội đuôi cá màu trắng kết hợp với đường vân ren xanh lam đính kim cương, cổ chữ V khoe trọn bờ ngực xinh đẹp với chiếc xương quai xanh yêu kiều. Tổng thể trông thật cao quý, không nghĩ một ngày chính cô cũng nhìn ra hơi thở quý phái trên người mình.
Lòng cô thật xúc động.
Mà style và thợ trang điểm trông còn xúc động hơn. Hai chị ấy vội vàng lấy điện thoại ra sống ảo chụp choẹt.
“Đẹp thế này đến hôm cưới nhất định phải gọi bọn chị đấy nhé!”
Cô cười trừ.
Ra tới bên ngoài, cô có chút căng thẳng chờ đợi không biết Lục Đông Phong sẽ có cảm nghĩ như thế nào khi gặp cô ở một phiên bản khác thế này.
Nhưng khi thấy sắc mặt hỗn tạp cảm xúc của anh, trái tim cô đã yên tâm hơn nhiều. Lục Đông Phong thẫn thờ một chút mới sực nhớ ra phải tới nắm tay cô. Khi bàn tay chạm vào nhau, cô cảm giác bàn tay anh run nhè nhẹ.
Chẳng phải những lúc thế này, người nên căng thẳng là cô hay sao? Lục Đông Phong đã chỉn chu trong bộ vest lịch lãm, anh khoác tay cô ra ngoài, đến khi ngồi lên xe rồi, bàn tay vẫn không buông cô ra.
Cô hơi bồi hồi, nhẹ giọng hỏi:
“Anh sao thế?”
Lục Đông Phong vẫn nhìn về phía trước, vừa lái xe, vừa nắm tay cô đưa tới bên môi. Một nụ hôn nhẹ đáp xuống, ấm áp mà hạnh phúc.
“Nghi…”
“Em đây?”
Cô khó hiểu đáp lại tiếng gọi của anh.
Tông giọng của anh hơi trầm xuống:
“Có phải kiếp trước em luôn như thế này phải không?”
Cô mờ mịt hỏi lại:
“Thế này là sao, em chưa hiểu ý của anh?”
Chiếc xe dừng đèn đỏ.
Anh chầm chậm nhìn vào đôi mắt cô, cô có thể thấy sự căng thẳng trong đôi mắt của người đàn ông.
Anh nói:
“Một ngôi sao sáng, xa cách và không thuộc về anh.”
Sợ cô hiểu lầm, anh đã nói thêm:
“Ý anh là em rất đẹp, chỉ là anh không rõ vì sao mình không khống chế được cảm giác lo hãi.”
Trái tim hẫng lại một nhịp, cô an ủi anh:
“Chẳng phải em vẫn ở đây sao? Đừng nghĩ nhiều nữa… có biết không, nếu anh cứ mãi nghĩ em không thuộc về anh hay em sẽ ngoại tình… thì chắc chắn sẽ thành thật đấy, đó là luật hấp dẫn mà.”
Lục Đông Phong thở dài, muốn nói gì đó mà lại thôi.
Đèn chuyển xanh, chiếc xe tiếp tục băng băng trên con đường, tới nơi tổ chức sự kiện.
Sự kiện này của Hàn Thị đã mời không ít những nhân vật cấp lớn cấp nhỏ, và rất nhiều các doanh nghiệp trên cả nước, cả doanh nghiệp lớn là bạn bè thân thiết của Hàn Thị trên thị trường quốc tế cũng có không ít. Chứng tỏ cho các thế lực khác tại nước biết rằng Hàn Thị không phải ‘bị đuổi’ khỏi trường quốc tế và mục đích của sự kiện này chỉ để thể hiện sự bành trướng thế lực của tập đoàn Hàn Thị mới chào sân thôi.
Có kha khá những tập đoàn khác nhận được thư mời nhưng vì nguồn tin chậm và không rõ về thế lực của Hàn Thị hay tập đoàn X cho nên làm ngơ không tới. Lại không ngờ, trong sự kiện này, quy tụ hầu hết các lãnh đạo tối cao của những tập đoàn lớn và những quan chức có máu mặt đều ở đây.
‘Kiến nghĩ kiến cao sang nhưng không ngờ voi cũng phải cúi đầu trước chúa sơn lâm.’
Hạ Kiều Nghi nghĩ bụng không hổ danh là tập đoàn lớn có thể lật đổ Trọng Dương Thị, thế lực quá lớn. Cứ tưởng tượng cả hội trường lớn này sức chứa đến vài nghìn người, mà mỗi một gương mặt trong đây đều vô cùng quyền lực thì phải biết như thế nào rồi.
Lục Đông Phong vừa tới, tất nhiên là bị một đám người kéo đi. Đến người hời hợt như anh cũng tránh không được kiếp nạn đi giao du uống rượu qua lại với đám chính khách và ‘dân buôn thượng hạng’ trên thương trường. Lướt qua qua, trong hội người đứng cùng anh còn có người đứng đầu Bắc Thị ở phương Nam.
Điều đó khiến Lục Đông Phong đang hào hứng cũng chợt cau mày nghi ngờ:
“Thái độ của em như vậy là sao? Có phải kiếp trước em và tập đoàn X đó có gì mờ ám mà không nói với anh?”
Cô chớp chớp mắt, đưa tay đẩy gương mặt anh đang sát gần lại cô ra xa:
“Anh đúng là thánh suy diễn mà. Nếu anh có khả năng viết lách thì không khéo đã được chọn làm biên kịch phim tình cảm drama máu chó rồi đấy!”
“Nghi, đừng đánh trống lảng.”
Anh đưa tay nắm lấy bàn tay cô. Ngay lúc anh đang định làm thêm một bài ca để ‘chất vấn’ cô tại vì sao thì thợ trang điểm chuyên nghiệp và style đã tới, cô vội vàng lấy cớ đó để đuổi anh ra ngoài. May mắn thoát nạn.
Thợ trang điểm ngắm nghía gương mặt cô, phân vân một chút rồi lựa chọn tông makeup Thái Lan theo hướng sắc sảo trưởng thành chứ không phải em gái đơn thuần như hình tượng vốn có của gương mặt cô. Điểm nhấn của tông makeup lần này là đôi mắt sâu hút hồn và màu môi nhung đỏ. Mái tóc chỉ hơi đánh bồng một chút ở phần đỉnh và uốn xoăn nhẹ ở phần đuôi.
Ngay khi thợ make up vừa hoàn thành, Hạ Kiều Nghi bỗng thẫn thờ với bản thân trước gương ở bàn trang điểm.
Style tấm tắc khen ngợi:
“Wow, xinh quá! Nhìn người trước khi trang điểm và người sau khi được tô vẽ dưới bàn tay của chị mà xem… cứ như hai người khác nhau ấy!”
Thợ makeup lại nói:
“Quan trọng là do em Nghi đã xinh sẵn, ban đầu chị cũng hơi đặt cược một chút khi chọn tone makeup này cho em. Nhưng sau khi makeup xong kết quả thật vượt mong đợi, trước makeup là em gái ngọt ngào, sau makeup lại thành một quý cô sành điệu…”
Nhìn sắc mặt Hạ Kiều Nghi hơi nghệt ra, thợ trang điểm sợ cô không thích nên hỏi:
“Sao vậy, em không thích hay sao? Có thể so với lứa tuổi của em, bạn bè sẽ nói hơi trưởng thành, nhưng đi dự mấy sự kiện như thế này thì rất phù hợp đó.”
Hạ Kiều Nghi không để vào tai lời của hai người họ, thứ làm cô thẫn thờ bởi vì cô đột nhiên nhìn thấy bản thân của kiếp trước. Điều đó khiến cô có chút mông lung mơ hồ trong trái tim, dường như kiếp này không phải là kiếp này, mà là một ngày nào đó ở kiếp trước.
Ngày cô ăn diện thật đẹp, bỏ qua Lục Đông Phong và Hàn Triết để chạy về phía Trọng Quân Dương. Và rồi, bị anh phũ phàng trước mặt bao nhiêu quan khách…
Vì không để thợ trang điểm lo lắng, cô đã nặn ra một nụ cười nói:
“Không đâu, em thích lắm! Chỉ là em đang suy nghĩ… mình khi trưởng thành sẽ trở nên thế này sao?”
Thợ trang điểm thở phào nhẹ nhõm, chị ấy từng trang điểm cho nhiều người trong giới thượng lưu, tất nhiên khi thấy cô có suy nghĩ sâu sắc hơn vẻ ngoài lại thật tán thưởng.
“Quả nhiên, người mà Lục Thiếu tá yêu chắc chắn không tầm thường…”
Cô cười khẽ, nghĩ chuyện Lục Đông Phong lên chức vẫn chưa công bố ra ngoài nên giờ mọi người vẫn gọi anh là Lục Thiếu tá.
Chị style chọn một hồi, sau đó mang một chiếc váy tới cho cô:
“Em thích chứ?”
Cô khẽ gật đầu.
Chị ấy nói:
“Lúc đầu chị đã định chọn một bộ váy ngọt ngào, nhưng nhìn tone makeup này lại thấy hợp với chiếc váy này hơn. Chị giúp em mặc nó nhé!”
Chiếc váy dạ hội đuôi cá màu trắng kết hợp với đường vân ren xanh lam đính kim cương, cổ chữ V khoe trọn bờ ngực xinh đẹp với chiếc xương quai xanh yêu kiều. Tổng thể trông thật cao quý, không nghĩ một ngày chính cô cũng nhìn ra hơi thở quý phái trên người mình.
Lòng cô thật xúc động.
Mà style và thợ trang điểm trông còn xúc động hơn. Hai chị ấy vội vàng lấy điện thoại ra sống ảo chụp choẹt.
“Đẹp thế này đến hôm cưới nhất định phải gọi bọn chị đấy nhé!”
Cô cười trừ.
Ra tới bên ngoài, cô có chút căng thẳng chờ đợi không biết Lục Đông Phong sẽ có cảm nghĩ như thế nào khi gặp cô ở một phiên bản khác thế này.
Nhưng khi thấy sắc mặt hỗn tạp cảm xúc của anh, trái tim cô đã yên tâm hơn nhiều. Lục Đông Phong thẫn thờ một chút mới sực nhớ ra phải tới nắm tay cô. Khi bàn tay chạm vào nhau, cô cảm giác bàn tay anh run nhè nhẹ.
Chẳng phải những lúc thế này, người nên căng thẳng là cô hay sao? Lục Đông Phong đã chỉn chu trong bộ vest lịch lãm, anh khoác tay cô ra ngoài, đến khi ngồi lên xe rồi, bàn tay vẫn không buông cô ra.
Cô hơi bồi hồi, nhẹ giọng hỏi:
“Anh sao thế?”
Lục Đông Phong vẫn nhìn về phía trước, vừa lái xe, vừa nắm tay cô đưa tới bên môi. Một nụ hôn nhẹ đáp xuống, ấm áp mà hạnh phúc.
“Nghi…”
“Em đây?”
Cô khó hiểu đáp lại tiếng gọi của anh.
Tông giọng của anh hơi trầm xuống:
“Có phải kiếp trước em luôn như thế này phải không?”
Cô mờ mịt hỏi lại:
“Thế này là sao, em chưa hiểu ý của anh?”
Chiếc xe dừng đèn đỏ.
Anh chầm chậm nhìn vào đôi mắt cô, cô có thể thấy sự căng thẳng trong đôi mắt của người đàn ông.
Anh nói:
“Một ngôi sao sáng, xa cách và không thuộc về anh.”
Sợ cô hiểu lầm, anh đã nói thêm:
“Ý anh là em rất đẹp, chỉ là anh không rõ vì sao mình không khống chế được cảm giác lo hãi.”
Trái tim hẫng lại một nhịp, cô an ủi anh:
“Chẳng phải em vẫn ở đây sao? Đừng nghĩ nhiều nữa… có biết không, nếu anh cứ mãi nghĩ em không thuộc về anh hay em sẽ ngoại tình… thì chắc chắn sẽ thành thật đấy, đó là luật hấp dẫn mà.”
Lục Đông Phong thở dài, muốn nói gì đó mà lại thôi.
Đèn chuyển xanh, chiếc xe tiếp tục băng băng trên con đường, tới nơi tổ chức sự kiện.
Sự kiện này của Hàn Thị đã mời không ít những nhân vật cấp lớn cấp nhỏ, và rất nhiều các doanh nghiệp trên cả nước, cả doanh nghiệp lớn là bạn bè thân thiết của Hàn Thị trên thị trường quốc tế cũng có không ít. Chứng tỏ cho các thế lực khác tại nước biết rằng Hàn Thị không phải ‘bị đuổi’ khỏi trường quốc tế và mục đích của sự kiện này chỉ để thể hiện sự bành trướng thế lực của tập đoàn Hàn Thị mới chào sân thôi.
Có kha khá những tập đoàn khác nhận được thư mời nhưng vì nguồn tin chậm và không rõ về thế lực của Hàn Thị hay tập đoàn X cho nên làm ngơ không tới. Lại không ngờ, trong sự kiện này, quy tụ hầu hết các lãnh đạo tối cao của những tập đoàn lớn và những quan chức có máu mặt đều ở đây.
‘Kiến nghĩ kiến cao sang nhưng không ngờ voi cũng phải cúi đầu trước chúa sơn lâm.’
Hạ Kiều Nghi nghĩ bụng không hổ danh là tập đoàn lớn có thể lật đổ Trọng Dương Thị, thế lực quá lớn. Cứ tưởng tượng cả hội trường lớn này sức chứa đến vài nghìn người, mà mỗi một gương mặt trong đây đều vô cùng quyền lực thì phải biết như thế nào rồi.
Lục Đông Phong vừa tới, tất nhiên là bị một đám người kéo đi. Đến người hời hợt như anh cũng tránh không được kiếp nạn đi giao du uống rượu qua lại với đám chính khách và ‘dân buôn thượng hạng’ trên thương trường. Lướt qua qua, trong hội người đứng cùng anh còn có người đứng đầu Bắc Thị ở phương Nam.
Danh sách chương