Thấy bà bắt đầu huyên thuyên về việc tính toán làm sao để giúp Ái Ái qua lại với Hàn Triết, Lục Đông Phong triệt để ngăn cản:

“Không được đâu, Ái Ái không yêu Hàn Triết được. Tâm của hắn ta chỉ đặt ở Nghi thôi, lấy về sẽ chịu tổn thương.”

Bà gật gù:

“Cũng phải… Haizzz, thế thì khó nhỉ?”

“Thôi thôi, con nghĩ mẹ cứ để tự nhiên đi, mẹ can thiệp vào khéo không giúp được còn chọc phá người ta thì rắc rối hơn.”

Thấy con trai nói có lý, Đoàn Yên Miên lại nhớ tới bức tranh sư thầy cho bà. Hay thôi tốt nhất bà cứ vờ như ‘câm điếc, mù lòa’ đi thì có khi mọi chuyện sẽ tốt hơn.



Mấy hôm sau, Hạ Kiều Nghi vướng học nên không vào bệnh viện thăm Lục Đông Phong được. Đúng hơn là cô có chút bài xích với việc mẹ anh ở đó, nên toàn lấy lý do này lý do kia để từ chối lời ‘đề nghị’ của anh.

Mấy buổi tối, cô đều đặn gọi điện an ủi anh cố gắng dưỡng bệnh. Nhìn gương mặt anh hờn dỗi vì cô không tới, cô muốn cười nhưng vẫn phải giả bộ cô cũng không vui. Không nghĩ đến, tối hôm nay cô vừa tắm xong thì nhận được tin nhắn của Lục phu nhân.

Cô vẫn giữ thái độ cũ, âm thầm xem trộm tin nhắn chứ không click vào xem để người ta không bắt bẻ được cô là ‘đã xem nhưng không trả lời’.

Vậy mà lúc nhìn thấy tin nhắn, mắt cô như muốn long ra ngoài. Tô Tịch đang ngồi trên ghế đọc sách cũng âm thầm liếc mắt về phía cô, hỏi theo phản xạ:

“Sao vậy?”

Từ vụ cãi nhau với Trần Hiểu Linh, bây giờ hai người bọn cô đã được chuyển sang phòng ký túc xá ưu tiên, là phòng đôi.

Hạ Kiều Nghi đi tới trước mắt cô ấy, cho cô ấy xem tin nhắn:

[Ngày mai tôi bận không tới bệnh viện được, phiền cô qua chỗ con trai tôi.]

Tô Tịch cũng rất bất ngờ:

“Mặt trời mọc phía tây à?”

Hạ Kiều Nghi không biết phải trả lời làm sao.

Sau đó, vì nghi ngờ Lục Đông Phong dùng điện thoại của bà nhắn tin cho mình nên khi hai người nằm buôn dưa lê với nhau qua điện thoại, cô đã thăm dò:

“Mai em được nghỉ…”

Cô chưa nói xong, anh đã mừng rỡ:

“Tốt quá, Nghi vào thăm anh đi.”

Cô ra vẻ chần chừ:

“Nhưng mà…”

“Ngày mai mẹ có việc nên không ở bệnh viện, đi mà… Anh nhớ em đến phát điên rồi.”

Cô gật gù đáp ‘ừm’ một tiếng.

Cùng lúc đó, Đoàn Yên Miên thấy cô không trả lời, lại gửi tới một tin:

[Cô đọc được tin nhắn của tôi chưa?]

??? Lục Đông Phong nhìn ánh mắt cô tập trung vào màn hình điện thoại không để ý gì đến câu chuyện phiếm anh đang nói, anh gọi:

“Nghi, alo alo.”

“Đợi em tí.”



Cô đang nghiên cứu.

“Chuyện gì vậy?”

Lục Đông Phong khó hiểu hỏi.

Cô im lặng mấy giây mới đáp:

“Mẹ anh nhắn tin cho em, chỉ là cảm giác hơi khác…”

Anh cười:

“Khác thế nào?”

Cô nhìn vào gương mặt anh qua điện thoại:

“Anh cầm máy mẹ anh à?”

“Không, làm gì có.”

Nói rồi, anh còn quay một vòng cho cô xem để biết mẹ anh không có đây và anh không cầm điện thoại của bà.

“Thế mẹ nhắn gì?”

Anh hỏi.

Cô cũng thuật lại cho anh nghe, anh liền bật cười đầy vui vẻ:

“Đến mẹ cũng không nhìn nổi con trai của mẹ buồn bã vì nhớ nhung em, mai em không đến với anh… anh giận thật đấy!”

“Ờ.”

Cô cứ thấy nó sai sai thế nào ấy nhỉ?

Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ngại mở miệng hỏi anh chuyện này, mà anh cũng gian xảo không kể cho cô nghe.

Sau khi nghĩ kỹ càng, cô nhắn lại vỏn vẹn một chữ ‘vâng’.

Bà gửi lại một cái ‘like’.

Hôm sau, Hạ Kiều Nghi tới bệnh viện như đã dự tính, quả nhiên Đoàn Yên Miên không có ở đó. Cả ngày, cô và Lục Đông Phong anh anh em em, tình cảm cứ thắm thiết y như được cho phép vụng trộm.

Cô không thích loại cảm giác này cho lắm, nhưng anh thì khác, vẻ mặt hớn hở từ sáng tới tối.

“À phải rồi, chắc sang tuần tới em sẽ bận lắm. Vừa phải qua chỗ bác Đàm, vừa phải tới chỗ cô Mai.”

“Cô Mai?”

“Ừm, cô ấy hẹn em tuần tới đến công ty của cô ấy.”

Lục Đông Phong hơi chần chừ, nhớ lại lời mẹ nói anh lại cảm thấy không yên tâm:

“Hay là đừng tới chỗ cô ấy nữa được không?”

Cô nhíu mày, chờ đợi lời diễn giải của anh.

Anh nói tiếp:

“Đột nhiên anh cảm thấy không yên tâm, cô Mai đó còn có một đứa con trai… cô ấy tự nhiên nhiệt tình như vậy chắc chắn là có ý đồ khác với em.”

Cô thật chẳng hiểu ra sao:

“Em qua thực tập thử chứ đâu phải đi ngoại tình, anh không cần lo lắng như vậy. Anh cứ căng thẳng thế thì em cũng không vui. Vả lại sau này nếu anh thấy em cắm sừng anh thì anh cứ yêu người khác là được chứ có sao đâu mà phải nặng nề suy nghĩ như thế?”



Lục Đông Phong không muốn nghe cô nói như thế, gương mặt lầm lì không đáp.

Hạ Kiều Nghi vỗ nhẹ bàn tay anh:

“Yêu nhau mà anh không tin tưởng em chút nào à?”

Anh nắm chặt tay cô:

“Anh tin, nhưng mà anh vẫn suy nghĩ.”

Cô thở dài.

“Đông Phong, em nghĩ anh cần phải đi gặp nhà trị liệu tâm lý.”

Nghe cô nói, anh lập tức lắc đầu nguầy nguậy:

“Không, anh không đi, anh không bị điên.”

Hồi nhỏ, từng có lần cha mẹ lừa anh đi gặp nhà tâm lý khiến anh rất ác cảm.

Nhìn thái độ bài xích của anh, cô không cầm lòng được mà ôm anh:

“Đi trò chuyện với họ thôi chứ có phải đi vào viện tâm thần đâu.”

Nhưng anh vẫn không nghe, cô cũng hiểu sự phản kháng của anh. Một người đàn ông trưởng thành như vậy có lẽ vẫn chưa làm quen được với cụm từ nhà trị liệu tâm lý nên cứ nghĩ đi gặp họ là mình bị tâm thần. Thật ra, trò chuyện với nhà trị liệu là một cách giải tỏa áp lực và tìm ra được phương hướng cho những suy nghĩ rối ren của mình thôi mà.

“Được rồi, được rồi. Em cũng chỉ gợi ý thôi, nếu anh chưa sẵn sàng thì không cần cưỡng ép.”

Cô nói vậy, anh mới an tâm.

Buổi tối cô ở lại bệnh viện. Đã nhiều ngày rồi hai người mới được nằm chung ôm nhau tình cảm cho nên Lục Đông Phong đã có chút khác thường. Nhưng Hạ Kiều Nghi nhất quyết không chịu chiều theo anh vì anh đang bệnh.

Để giải tỏa cảm giác nóng rừng rực đó, anh chỉ có thể ra sức nói chuyện phiếm với cô nhằm quên đi.

Anh kể cho cô nghe chuyện nhà họ Hoàng chủ động hủy hôn, hiện tại Lục phu nhân cũng đã bắt đầu chấp nhận sự có mặt của cô trong cuộc sống xung quanh anh.

Sau khi nói chuyện rõ ràng, Lục Đông Phong chỉ đành ủng hộ cô tới chỗ của Mai Ngôn làm việc. Nhưng anh sẽ nói chuyện riêng với cô Mai về nguyên tắc làm việc và giới hạn cô ấy nên dành cho cô.

Cô ôm anh, anh giống như chỗ dựa tinh thần và là người luôn chỉ lối cho cô bước đi thật sáng suốt. Người như anh rất xứng đáng làm chồng, cô kìm nén không được chút cảm giác hy vọng về tương lai.



Một tháng sau, Lục Đông Phong xuất viện. Hôm ấy, Lục gia tổ chức một bữa tiệc gia đình. Ban đầu Hạ Kiều Nghi không có ý định muốn tới, nhưng Lục Đông Phong nài nỉ cô nên cô mới miễn cưỡng đồng ý.

Lần đầu tiên cô tới Lục gia, cảm giác căng thẳng không nói thành lời. Mà khi cô căng thẳng, sắc mặt khiến người ta cảm thấy cô thật khó ưa. Lục Ái Ái và ba của cô ấy cũng tới, đã lâu rồi cô và cô bạn của mình mới gặp lại nhau. Trước mặt mọi người, hai người nhìn nhau cười một cái thật gượng gạo rồi quay đi.

Ngày hôm nay, người nói nhiều nhất chắc là cha con Lục Đông Phong.

Hai người họ biết cô không thoải mái, ra sức vẽ chuyện muốn cô cười, cô thật sự không cười nổi. Lục phu nhân thái độ đã khác, hiện tại tuy chưa thực sự hài lòng nhưng đã không còn tỏ ý bài xích với cô. Đa phần thời gian bà đều im lặng hoặc nói chuyện với Lục Ái Ái.

Bữa cơm tối cứ vậy trôi qua một cách gượng gạo.

Người nọ người kia thi nhau tản đi, một mình cô ngồi ở phòng khách tự dưng lại thẫn thờ.

Đột nhiên, ánh đèn của toàn bộ khán phòng tắt ngấm. Hạ Kiều Nghi thoáng giật mình không hiểu chuyện gì, cô muốn với lấy chiếc điện thoại để bật đèn flash, đang lúc không tìm thấy điện thoại đâu thì phía sau đột nhiên có tiếng động.

Giữa bóng tối mịt mù, ánh nến được thắp lên giống như tia sáng của cuộc đời tăm tối.

Hạ Kiều Nghi nhìn thấy Lục Đông Phong cầm chiếc bánh sinh nhật, gương mặt đàn ông đẹp trai thấp thoáng dưới ánh nến thật khiến người ta si mê. Xung quanh, mọi người cất tiếng hát bài chúc mừng sinh nhật.

Cô đứng lặng một chỗ, nhìn anh và mọi người từ từ tới trước mặt mình.

“Nghi của anh, chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện