Lục Đông Phong lắc đầu ngay:

“Không được, mẹ cố ý đính tên chiếc xe này cho em rồi. Không những vậy, mẹ còn phải đắn đo suy nghĩ chọn màu sơn cho chiếc xe… bé nhìn xem, xe đẹp thế này, mẹ cất công như này mà em không nhận, mẹ sẽ buồn lắm đó.”

Cô nhíu mày nhìn anh, đột nhiên nghiêm giọng:

“Lục Đông Phong, có phải anh đã giở trò gì đúng không?”

Không tự dưng mà người đang ghét cô lại có thể sẵn sàng tặng cho cô chiếc xe giá trị như thế được.

Nhưng quả thực, Lục Đông Phong khó lòng giải thích cho cô hiểu là vì bản tính ‘sĩ diện’ thích hơn thua của mẹ anh. Bà hẳn là vẫn chưa quên được ngày hôm đó, cô đã đăng ảnh dằn mặt bà.

Anh nói:

“Với kinh nghiệm bao nhiêu năm ngoài xã hội của em, em nghĩ anh có thể giở trò gì?”

Hic.

Bị hỏi ngược lại, Hạ Kiều Nghi đột nhiên nghẹn lời, cô thật không biết phải trả lời thế nào.

Lục Đông Phong ôm cô tới cửa nhà, hôn chụt vào má cô rồi nói:

“Thôi nào, đừng suy nghĩ lung tung nữa, mẹ cho em thì em cứ nhận. Em hãy cứ nghĩ bà là người phụ nữ nhiều tiền thích đầu tư cho con dâu đi.”

Cô khẽ đẩy anh ra, tay đã mở khóa nhà.

Hạ Lam đợi sẵn, nghe tiếng mở cửa bà chạy vội ra:

“Trời ạ, hai cô cậu này, tính bỏ bà già này đi trong ngày quan trọng thế này hay sao?”

Hai người vẫn chưa nói cho bà biết là về Lục gia, hôm nay lại là ngày sinh nhật của cô, bà đợi mãi không thấy hai người về mới gọi điện thúc giục.

“Mẹ, bọn con vừa từ Lục gia về.”

Lục Đông Phong vừa dứt lời, sắc mặt bà đã ngừng lại.

Anh nói tiếp:

“Lục gia làm cơm ăn mừng, cũng vừa tổ chức sinh nhật cho Nghi.”

“Vậy… vậy à?”

Bà có vẻ lo lắng nhìn về phía con gái mình.

Cô đi tới ôm lấy cánh tay bà, cùng bà đi vào phòng ăn đã có bánh sinh nhật đặt sẵn ở đó:

“Mẹ yên tâm, mọi người rất thoải mái.”

Hạ Lam không dám nghĩ nhiều, nên vội vàng lảng sang chuyện khác:

“Mẹ đã chuẩn bị bánh sinh nhật và một ít đồ ăn kèm, mau mau vào thổi nến nào.”

“Vâng.”

Hạ Kiều Nghi một lần nữa ước nguyện và thổi nến.

So với cảm giác bất ngờ hạnh phúc mà mọi người ở Lục gia đem lại, thì trước mặt Hạ Lam người mẹ hiền hậu của cô… cảm nhận trong lòng cô rất bình yên, cảm nhận này khó có ai có thể đem lại cho cô ngoài mẹ.

Trong bữa ăn, Lục Đông Phong cũng nói chuyện với bà về việc mọi người ở Lục gia không còn căng thẳng với việc hai người yêu nhau. Thêm nữa, họ đang thúc giục hai người sớm về chung một nhà.

Bà nghe xong, ngập ngừng hỏi:

“Mẹ của con thì sao?”

Lục Đông Phong cười nhẹ:

“Mẹ của con ấy à… bà ấy là kiểu người thích sở hữu cho nên thấy Nghi được nhiều phú bà dòm ngó tới thì bà ấy chỉ thiếu nước muốn công khai với mọi người cho sớm thôi.”



Thấy Hạ Lam im lặng, anh lại tranh thủ thời cơ nói tiếp:

“Mẹ, con và Nghi cũng đã đính hôn với nhau rồi… Hay mẹ đồng ý cho cô ấy tới ở với con nha mẹ.”

Hạ Kiều Nghi thấy anh năm lần bảy lượt đề cập đến chuyện này, cô thì không sao nhưng mẹ cô hẳn là bà cũng suy nghĩ nhiều lắm.

Bà ngẫm nghĩ một lúc thì nói:

“Nam nữ chưa kết hôn mà sống cùng nhau như vậy, thật là không ổn. Chưa kể, hai đứa con suốt ngày dính lấy nhau như thế… Mẹ thật sự không muốn có ngày bế cháu sớm đâu.”

“...”

Mẹ thật suy nghĩ sâu xa. Dứt lời liền khiến cho hai con người kia đỏ mặt.

Vậy mà trong lúc này, Lục Đông Phong vẫn còn trơ trẽn nói:

“Con hứa với mẹ, con sẽ giữ an toàn. Mẹ nhìn chúng con đi, từ lúc yêu nhau tới giờ… chưa có một lần nào là lỡ hết á mẹ.”

Hạ Kiều Nghi ở dưới gầm bàn đá anh, anh nhìn sang cô lập tức trừng mắt.

Hạ Lam thì xấu hổ thay.

Bà vờ vịt ho mấy cái:

“Haizz, dù sao mẹ vẫn cứ thấy không ổn lắm…”

Anh mặt dày nắm lấy tay bà nài nỉ:

“Con xin mẹ… mẹ đồng ý đi mà… Gần đây cô ấy đã bắt đầu đi làm, thời gian con gặp cô ấy thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay. Con rất buồn…”

Thấy bà không lay động, anh đã nghiêm túc nói:

“Hay là… con với Nghi đi đăng ký kết hôn nha mẹ, con thật sự không chờ nổi nữa rồi.”

Hạ Kiều Nghi nhìn mẹ mình đã tròn mắt ngỡ ngàng, cô thật không nhịn nổi nữa:

“Lục Đông Phong, anh làm loạn đủ rồi đấy.”

“Suỵt, người lớn nói chuyện với nhau, bé trật tự đi.”

Cô lỡ miệng mắng:

“Trật tự cái đầu anh.”

“...”

Hạ Lam nhìn cô:

“Nghi à, con nói gì vậy, sao lại nói như thế… anh dù sao cũng lớn tuổi hơn con cơ mà.”

Anh đắc ý thêm dầu vào lửa:

“Đúng rồi, dù sao anh cũng lớn hơn em gần chục tuổi, vậy mà mắng anh như thế.”

Hạ Kiều Nghi hơi nhếch môi:

“Anh chỉ được cái to xác thôi. Người gì đâu mà thiếu hơi gái là không sống được, em chẳng ở với anh, anh muốn vui vẻ thì cứ đi tìm mấy cô khác hay là cô Cẩm Huyền kia mà mua vui đi.”

“Trời ơi, cái con bé này.”

Hạ Lam đánh khẽ vào tay cô mấy cái, Lục Đông Phong cũng không vừa mà nói lại:

“Lúc nào cũng nói anh đi tìm Huyền này Huyền nọ, vậy mà em đi với Hàn Triết thì sao. Đã vậy còn có chung với nhau một đứa con nuôi, em có nhìn xem mỗi lần gặp con bé đó nó nhìn anh cứ như nhìn tình nhân của mẹ nó hay không?”

“Á à, Lục Đông Phong, trước nay em vẫn biết anh là loại thù dai, vậy không ngờ chuyện của đứa nhỏ thế mà anh cũng để ý nhỉ. Giờ còn định đem nó ra để cãi nhau với em…”



Nhìn hai người đấu võ mồm, Hạ Lam hoảng hốt vội vội vàng vàng đập bàn hô lên:

“Thôi, thôi ngay.”

Lục Đông Phong đã ngồi yên, nhưng Hạ Kiều Nghi vẫn cố nói:

“Mẹ, mẹ xem anh ấy đúng là loại đàn ông phúc hắc, không nghĩ được gì tốt đẹp cả.”

Bà chặn họng cô:

“Mẹ đẻ ra con, mẹ còn lạ gì nữa. Con đừng ỷ vào việc anh yêu thương con mà làm loạn không có điểm dừng. Hai đứa không sớm thì muộn cũng phải tính đến bước xa hơn, nếu cứ như thế này sau này sinh con ra làm sao dạy con được?”

Hạ Kiều Nghi chu chu môi, vừa nếm bánh kem vừa nói:

“Con chưa tính xa như thế, anh ấy không nhường con thì con đi tìm người khác nhường con. Gặp đúng người, con không cần phải lớn.”

Hạ Lam bất lực:

“Cái con bé này…”

Thấy bà giận, Lục Đông Phong nhân cơ hội:

“Mẹ, mẹ đồng ý cho cô ấy tới ở với con nha. Như vậy, bọn con có thể học cách trưởng thành, sau này có lỡ sinh cháu sớm cũng không khiến mẹ vất vả nhiều.”

Cô đánh lia lịa vào người anh:

“Đừng có làm như thân thiết với mẹ của em. Với lại, em đã đồng ý chưa?”

Lục Đông Phong giữ tay cô lại, nói với mẹ cô:

“Mẹ đồng ý nha mẹ, con xin mẹ đó… Mẹ xem, cô ấy thế này, có ai kiên nhẫn chịu đựng cô ấy được như con không… Aaaaa, đau anh… Nghi… Áaaaa…”

Nhân lúc Lục Đông Phong giữ tay cô không chặt, bị cô tránh thoát rồi nhéo vào eo anh không thương tiếc.

Hạ Lam ngăn cô không được, giúp anh không xong. Cuối cùng bà bất lực đứng lên:

“Tùy cô cậu, mẹ chẳng can thiệp nổi nữa rồi.”

Anh nhìn mẹ vợ đi ra ngoài phòng khách, miệng vừa kêu oai oái vừa cố hỏi:

“Mẹ, vậy là mẹ đồng ý rồi đúng không ạ?”

Bà không quay lại, đáp:

“Mẹ nói rồi đó, mẹ không muốn có cháu sớm. Hai đứa liệu mà làm.”

“Dạ, con biết rồi ạ.”

Lục Đông Phong chờ được bà đồng ý đã vui mừng đến mức suýt thì hét lên thành tiếng, xong lại phải đối phó với cô bạn gái đang không ngừng tấn công anh. Anh muốn tránh mà cô không cho né, vừa để bản thân không bị dính trưởng, còn không được lỡ tay làm cô đau thì đúng là quá vất vả.

Nhưng anh nghĩ mình phải làm quen dần với loại võ công mèo cào này của cô thôi, bởi sớm muộn gì hai người cũng sẽ chung nhà với nhau, cô sẽ còn dùng nó để đối phó với anh dài dài.



Sáng sớm hôm sau, Hạ Lam đi làm như mọi ngày, nhưng lúc xuống dưới khu nhà thì bà lại thấy có một chiếc xe sang trọng đỗ ngay cạnh đó. Chiếc xe lấp la lấp lánh khiến bà phải cảm thán:

“Xe của ai mà đẹp thế không biết!”

Đến chiều về, bà vẫn thấy xe đỗ tại khu nhà mình. Lúc đi lên nhà thì gặp bà Du hàng xóm, bà ấy vừa nhìn thấy Hạ Lam đã vội vội vàng vàng chạy tới vẻ hóng chuyện:

“Hạ Lam, Kiều Nghi nhà bà mới được cậu Trung tá ấy mua cho chiếc xe này à, sao chẳng thấy bà nói gì?”

Hạ Lam vẻ mặt khó hiểu:

“Đâu, xe của ai đấy chứ đâu phải của Nghi nhà tôi.”

“Hiêu, bà đừng có giấu, sáng nay tôi thấy con bé Nghi nó đưa Trung tá ấy đi rồi lại lái xe về. Hay là bà còn chưa biết chuyện này? Bà thử hỏi con gái bà xem sao? Nếu đúng là mua xe thật thì phải ‘rửa xe mới’ đấy nhé!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện