Mấy người đi vào phòng khách, cô Phúc mang tới trà ấm nhưng cô muốn uống nước lọc, cô ấy liền cho người đổi nước.

Giờ trong nhà đã có thêm mấy người giúp việc từ Lục gia tới. Cô Phúc dưới sự giao phó của hai vợ chồng mà quản tai mắt của mẹ chồng gửi đến, cuộc sống mấy năm nay rất ổn, không có chuyện mẹ chồng con dâu như cô đã nghĩ. Chuyện này có lẽ đều nhờ phúc của Hoàng Cẩm Huyền, một bước đi sai lầm của chị ta dẫn tới ngày êm ấm của cô hôm nay.

Biết Hạ Kiều Nghi cũng không muốn ngủ với mình, Lục Ái Ái chỉ đành nói với cô:

“Ngữ Thu Mai gửi thư mời dự sinh nhật cho em và chị, chị nhận được chưa?”

Cô khẽ lắc đầu:

“Không biết có vụ đó.”

Lục Ái Ái nhớ hôm trước dính vụ ồn ào trên mạng, cô đã bảo không muốn nhắn tin với Ngữ Thu Mai nên nói:

“Chắc là gửi qua tin nhắn đó, cậu ta nói với em như vậy.”

Vài năm không gặp, dần dà vì Hạ Kiều Nghi đã trở thành người thân của mình và vì mối quan hệ thân thiết với Hạ Lam cho nên Lục Ái Ái cũng ác cảm với Ngữ gia. Giờ cô ấy đối với Ngữ Thu Mai cũng rất lạnh nhạt.

Dù Hạ Kiều Nghi cảm thấy mình hơi ích kỷ khi cướp đi người bạn thân của Ngữ Thu Mai, nhưng Lục Ái Ái buộc phải lựa chọn. Cô là kiểu người yêu ra yêu, ghét ra ghét, lại rất sợ phiền phức. Ngẫm lại thời gian đó, dù cô không nói ra, nhưng hành động dường như muốn Lục Ái Ái phải dứt khoát lựa chọn.

Thấy cô im lặng, Lục Ái Ái nói tiếp:

“Cậu ta còn nói với em là muốn chúng ta quay lại như xưa. Em thì không sao, em sắp bay rồi… khó xử là ở chị. Lần này, cậu ta quay trở lại hình như rất khát khao làm hòa, nhưng mấy năm qua đâu thể xóa nhòa… giờ tâm em cũng lặng rồi. Em sao cũng được, chị quyết định như nào em đều nghe theo chị.”

Hạ Kiều Nghi đăm chiêu suy nghĩ, tạm thời chưa biết làm gì.

Xong lại chợt nhìn sang chồng mình đang xem tin tức chính trị trên tivi cỡ siêu lớn. Dáng vẻ thư thái ngả lưng vào ghế sô pha, chân vắt chéo, một tay cầm điều khiển tivi, một tay vòng qua lưng ghế phía sau cô nhìn thế nào cũng thấy thật đẹp trai. Cô nhận ra anh càng ngày càng trở nên quyến rũ hơn, người ta nói không sai, đàn ông từ độ ba mươi trở đi mới là độ tuổi thu hút phụ nữ nhất.

Cô tự dưng lại thấy mình như phụ nữ trung niên đến độ hồi xuân, trái tim cứ rung rinh lên.

Anh nhận được ánh mắt của cô thì quay sang hôn lên mái tóc cô, giọng nhẹ nhàng:

“Sao vậy?”

Cô bâng quơ hỏi:

“Anh thấy sao?”

Lục Đông Phong tạm dừng chương trình trên tivi, suy nghĩ một chút về câu hỏi của cô, anh thật sự rất hiểu ý mà đáp đúng chủ đề:

“Thật ra vấn đề vốn dĩ không phải ở Ngữ Thu Mai, mà là người nhà của cô ta. Chỉ là em không tách riêng được việc đó mà cứ khăng khăng là cô ta có lỗi thôi.”

Lục Ái Ái nhìn anh giống như quân sư đắc lực của vợ, trong lòng lại thầm nghĩ mình phải lấy được người chồng như anh họ.

Mà Lục Đông Phong lại bất ngờ chỉ sang cô em họ của mình, giọng nói chuyện với vợ ngọt ngào bao nhiêu, với em họ lại nghiêm khắc bấy nhiêu:

“Cả em nữa, đừng suốt ngày học hỏi theo vợ anh. Em nên có chứng kiến riêng của mình, đừng vì vợ anh nghĩ như nào em cũng phải ép bản thân nghĩ theo như thế.”

“Em đâu có…”

Lục Ái Ái không còn gì để cãi vì anh họ nói quá đúng.

Một phần lý do anh ấy nói trước đó về việc đồng ý để Lục Ái Ái đi du học là muốn cho cô ấy trải nghiệm cuộc sống bên ngoài nhiều hơn… đúng hơn là trải nghiệm cuộc sống không có chỗ dựa tinh thần là vợ chồng anh.



Hạ Kiều Nghi cứ suy nghĩ mãi lời anh nói, đến khi hai vợ chồng lên phòng nghỉ rồi cô mới chợt ngẫm ra:

“Có lẽ đúng là như anh nói… Đời trước, khi mẹ bị ngộ sát em cũng đã từng đổ hết tội lỗi lên đầu Thẩm Yến Ngọc… Em chỉ đang kéo người không liên quan vào để làm chỗ dựa tinh thần cho sự thật rằng em không thể làm gì được người đàn ông gây tội đó…”

Vòng vo quanh quẩn một hồi vẫn chỉ là bài toán ‘giận cá chém thớt’.

Lục Đông Phong ôm cô vào lòng:

“Thật may mắn vì em có thể tách riêng được anh và cha của anh.”

Không có mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong truyền thuyết, nhưng lại có ba chồng con dâu.

Hạ Kiều Nghi dù không tỏ bất cứ thái độ gì, nhưng ánh mắt của cô đối với ông rất lạnh nhạt. Từ lúc ông ngừng việc tránh né mẹ cô trong những bữa tiệc gia đình, cô lại càng lạnh lùng với ông hơn.

Nhưng biết sao đây? Cô không thể khống chế được việc đó. Có lẽ đúng như anh nói, thật may mắn vì cô không ghét lây sang anh.

Thật ra việc cô ghét ai nó không quan trọng đến mức đó, chỉ là những người tôn trọng cô thì cảm nhận việc cô làm gì cũng thấy quan trọng thái quá lên. Đối với ba chồng, cô đơn giản là không thích ông nhìn mẹ của cô. Đối với Ngữ Thu Mai, cô không muốn dây dưa với mối quan hệ phiền phức xung quanh cậu ta để ảnh hưởng đến mình… Tóm lại, cô càng cắt nghĩa càng mệt.

“Không thể so sánh anh và cậu ta… Anh thì hoàn toàn đứng về phía em, còn cậu ta thì em không chắc. Cho nên… haizzz, thôi mặc kệ đi.”

Nghe tiếng thở dài của cô, anh khẽ bật cười:

“Ừ, đành kệ đi.”

Sau khi tắt điều khiển đèn phòng, nằm trên giường lớn anh nghi vấn hỏi:

“Nghi à, em cũng hay ghen phải không?”

“Là sao, em không hiểu?”

Hạ Kiều Nghi khó hiểu vì câu hỏi của anh.

Anh cảm thán:

“Anh đã phân tích rất kỹ, những biểu hiện đó không đúc kết ra một người hay ghen thì đúng là kiến thức tâm lý anh bỏ công đi học đều là lừa người rồi.”

Hạ Kiều Nghi hôn lên môi anh:

“Anh đi với ai, làm việc với ai, học hành với ai em đâu có quan tâm? Rồi anh trách em ghen, vì sao vậy?”

“Hành động thì chẳng có gì cả, nhưng suy nghĩ… anh đâu thể biết được em nghĩ gì?”

Lục Đông Phong đột nhiên dùng giọng không vui nói:

“Chẳng phải đời trước em vẫn ghen với Thẩm Yến Ngọc suốt đó sao? Hoặc có thể vì anh chưa thể bằng ‘anh Quân Dương’ đời trước của em…”

Cô cười:

“Đó… Anh xem, nếu như em cũng giống như anh, thì nhà chúng ta đã loạn lên rồi.”

Lục Đông Phong nhất thời cứng họng, mãi một lúc sau mới nhận ra đa phần thời gian anh đều dùng để ghen tuông với một tên đã không còn khả năng ‘đe dọa’ tới anh và cô, nhưng vì biết quá nhiều chuyện đời trước, nên lòng anh cũng không yên tâm lắm.

Cô ngoài mặt an ủi anh:



“Anh đừng nghĩ nhiều, anh đâu có giống Trọng Quân Dương. Nếu như cũng muốn em ghen, vậy anh cứ thử để người phụ nữ khác đến bên cạnh anh giống như anh ấy đi rồi biết… Em cũng nói trước, đời này em không ngu ngốc đi đấu đá với người khác đâu. Tích tắc thôi, em sẽ toại nguyện cho các người… Nên là, em nghĩ anh đừng chờ đến lúc anh thấy em ghen thì hơn…”

Nghe xong, sắc mặt Lục Đông Phong đột nhiên hơi tái đi:

“Được được, anh không chờ em ghen nữa.”

Hạ Kiều Nghi gật đầu hài lòng, nhưng lúc môi anh chạm tới môi mình, cô lại đột nhiên trầm giọng nói:

“Cô học trò ở cơ quan hay là em gái ở lớp học bồi dưỡng kia… em hy vọng mình sẽ không phải suy nghĩ đến họ thêm lần nào nữa. Tất cả đều phụ thuộc ở anh.”

Lục Đông Phong giống như bị dội cho một gáo nước lạnh, sau đấy cho dù anh có giải thích bao nhiêu cô cũng không đả động thêm một lời nào. Lúc đó, anh đã thực sự có câu trả lời cho sự phân tích của mình, rằng vợ anh cũng hay ghen. Không những vậy cách ghen của cô còn thâm và độc hơn người khác rất nhiều.



Hai ngày sau, người em thân thiết ở cơ quan Lục Đông Phong gọi điện cho cô.

“Chị dâu à, chị nói gì với anh mà để anh điều cô học trò kia sang cơ quan khác rồi vậy?”

Hạ Kiều Nghi nghe được tin này thì rất bất ngờ, cô gái này là do người quen của anh nhờ cậy, giờ anh thật sự vì mấy lời cô nói mà điều người ta đi ư?

Cô nói:

“Chị có nói gì đâu?”

“Ở cơ quan ai cũng biết cô học trò này thích anh, nhưng anh không hề quan tâm chỉ làm đúng nghĩa vụ. Mà nay lại tự dưng đuổi người ta đi… chị nói không có gì em càng không tin.”

Biết giải thích thì người cũng không tin, cho nên cô đành mặc kệ. Dù sao, tiếng tăm cô ‘chanh chua, ghê gớm’ ở cơ quan của anh, họ cũng đã nghe rồi.

Đến tối, khi Lục Đông Phong trở về, trên người anh nồng nặc mùi rượu. Vừa vào phòng ngủ, anh đã ngã vào lòng cô.

Cô cau mày đỡ anh vào giường:

“Sao lại uống say thế này?”

Chẳng lẽ vì người đi khiến anh buồn đến mức này hay sao?

Lục Đông Phong đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, giải thích:

“Anh đi uống với mấy ông lớn, họ ép anh hơi quá chén… Xin lỗi em.”

Những năm gần đây, quyền lực của Lục Đông Phong ngày càng bành trướng. Anh nói ‘lớn’ thì chỉ có thể là mấy người lãnh đạo cấp tối cao của nhà nước.

Cô nói, trong giọng nói có chút khó chịu giấu kín:

“Tại sao không gọi em đến đón? Chẳng lẽ lại muốn để xảy ra tai nạn tiếp hay sao?”

Lục Đông Phong im lặng mấy giây rồi gục vào lòng cô, không biết có khóc thật hay không mà nghe giọng anh ngàn ngạt đầy tủi hờn:

“Nghi à… nay anh đuổi người đi rồi…”

Cô không đáp lại, nghe anh nói tiếp:

“Còn mấy buổi học nữa là kết thúc, anh sẽ cắt đứt liên hệ với người ta… Em… em đừng nghi ngờ anh nữa nha…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện