Hạ Kiều Nghi xấu hổ trừng mắt. Quả thực, cô cũng bị sốc lắm chứ. Vừa trọng sinh lại còn mới mở mắt ra đã phải ra sức va chạm cơ thể với anh…

Đời trước người đàn ông mở màn của cô cũng chính là Lục Đông Phong. Có thể xem như sạch sẽ, chỉ là sau lần ấy tâm lý của Hạ Kiều Nghi đã bị lệch lạc, cô coi tình dục trở thành một thứ không thể không có.

Quan hệ bừa bãi, không ngừng thu thập quá trình lên giường với đàn ông. Thể loại nào cũng có nhưng chỉ lên một lần rồi không có lần thứ hai, bất quá nếu có chính là bị ép chứ Hạ Kiều Nghi sau khi có được một lần thì đã chán ngấy rồi.

Nghĩ ra nếu khi ấy Trọng Quân Dương cho cô một lần không khéo cô lại không mãi bám riết anh nữa. Chỉ là anh đối với Thẩm Yến Ngọc quá mức chung tình…

Chuyện này của cô sau đó bị mẹ phát hiện, bà muốn đưa cô đi khám nhưng khi đó Hạ Kiều Nghi có chết cũng không thừa nhận mình bị bệnh. Dù mẹ có cứng thế nào cũng không thể nào đọ lại được sự ngang ngạnh cứng đầu của cô lúc đó.

Haizzz…

Tính ra cả đời trước cô được ngủ với Lục Đông Phong hai lần, mà cũng không thể dùng từ ‘được’ được. Vì khi đó, cô giống như nữ thần ban phước cho anh được ngủ với mình vậy. Chính là nghĩa đen đối với anh.

Suốt mười hai năm mà chỉ có hai lần, một lần là lần đâu, lần sau thì chính là khi đó cô uống phải thuốc kích dục do chính mình chuẩn bị cho Trọng Quân Dương. Gậy ông đập lưng ông, sau đấy xảy ra biến cố thế rồi Lục Đông Phong đã tranh thủ xơi tái cô.

Khi đó trong mắt Trọng Quân Dương cô đúng là loại con gái rẻ tiền không đáng một xu. Ấy vậy mà đối với Lục Đông Phong… cho dù cô có ngủ qua với không biết bao nhiêu đàn ông, còn từng bị cưỡng hiếp anh cũng không một chút chê bai, thậm chí rất chân quý…

Cô thật khó hiểu? Nhớ tới buổi sáng thức dậy vì người ngủ với mình không phải là người mình muốn mà cô đã om sòm không tiếc lời nào chửi anh, nghĩ lại thấy mình thực sự là đồ đàn bà độc ác.

“Bảo bối, em tập trung một chút.”

Lục Đông Phong nhắc nhở.

Hạ Kiều Nghi kiềm chế thái độ tùy tiện chửi anh như ở đời trước. Hai thân thể lúc này đã quấn lấy nhau, trần chụi. Biết rằng đêm nay chống đối kiểu gì cũng vô ích cho nên cô quyết định mặc anh. Dù sau này cô lại phát bệnh cuồng dâm điên loạn thì đêm nay e rằng cũng không tránh được con sói đói này.

Nhìn lại anh của thời trẻ trung nhan sắc chưa bị cô tàn phá thì đúng là rất tuyệt. Sống mũi cao làn môi mỏng, ngũ quan tinh tế cùng ánh mắt ma mị… Cả thân hình đàn ông cường tráng, làn da ngăm đầy nam tính, như vậy cũng quá kích thích đi.

Ây da… càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề… tại sao đời trước cô lại có thể hủy hoại một người đàn ông hoàn hảo ra nông nỗi thế chứ?

“A…”

Hạ Kiều Nghi bất ngờ bị đau mà trợn mắt.

“Anh sao lại cắn tôi?”

“Tôi nói em tập trung mà em không nghe, cắn vậy là còn nhẹ.”



“…”

Hạ Kiều Nghi có chút bất lực.

“Được rồi, tôi tập trung được chưa? Nhưng tôi có điều kiện.”

“Em nói đi.”

Lục Đông Phong đáp lời, lại không mấy nghiêm túc mà miệng hôn hít chi chít trên người cô. Đôi môi lạnh của anh không ngừng **** *** đầu ngực hồng hồng. Bàn tay liên tục làm loạn phía dưới khiến cho Hạ Kiều Nghi rất ngứa ngáy.

Cơ thể ửng hồng do xúc tác anh gây ra. Lời nói cũng cứ ngấp ngứ chữ được chữ không.

“Anh nghiêm túc một chút, nói xong chúng ta làm sau.”

“Em cứ nói đi, tôi đang nghiêm túc đây.”

Nghiêm túc của anh là cứ không ngừng làm mấy cái này à…

Hạ Kiều Nghi hắng giọng, mặc kệ anh mà vẫn cố nói chuyện đàm phán.

“Sau đêm nay, chúng ta đường ai nấy đi.”

“Ờ…”

Thấy anh hời hợt đáp, ngón tay nhất thời đi sâu vào bên trong nhụy hoa khiến Hạ Kiều Nghi thổn thức cong người. Trong lòng rõ tức mà không làm gì được, cuối cùng chẳng thèm nói nữa.

Cô vòng tay ôm lấy cổ anh.

Lục Đông Phong hiểu ý, hôn lên môi cô. Hai người môi lưỡi giao hòa… ban đầu là thám thính đối phương. Sau, dưới sự chủ động của Hạ Kiều Nghi, cả hai nhanh chóng hòa nhập. Không ngừng hôn hít cuồng nhiệt, âm thanh môi lưỡi chạm nhau vô cùng hoan ái.

Nụ hôn của Lục Đông Phong thoang thoảng hương thơm bạc hà mát lạnh. Lúc hôn, Hạ Kiều Nghi vẫn bị anh hành hạ ở phía dưới khiến cô thi thoảng lại “ưm a” một tiếng đầy gợi tình. Cơ thể chật vật uốn éo theo nhịp tay nhanh chậm của anh.

Cố tìm một chỗ dựa để tránh đi, thế nhưng vô ích. Cảm giác trống rỗng này rất khó chịu mà cũng khiến Hạ Kiều Nghi mê luyến, mong muốn được lấp đầy càng ngày càng mãnh liệt, chỉ biết áp sát nơi đó vào cơ thể anh.

“Đông Phong… ưm… anh… anh mau tới đi…”

Hạ Kiều Nghi thật không biết mình có yêu anh hay không nữa…

Suốt những gì anh làm cho mình từ đời trước. Có lúc cô nghĩ rằng là do mình bị sự si tình của anh làm cho cảm động chứ không phải yêu. Có lúc cô cũng lại nghĩ là cô đã yêu anh từ lâu chỉ là cô chưa từng nhận ra hoặc thừa nhận điều đó mà thôi…



“Ừm, bảo bối…”

Lục Đông Phong cũng không chần chừ thêm được nữa. Anh trở người, Hạ Kiều Nghi nhanh chóng hiểu ý của anh, vòng đôi chân dài trắng nõn yêu kiều kẹp chặt thắt lưng anh.

Làn da ngăm gần như tương phản với làn da trắng mịn màng, tuy nhiên càng giống như tạo nên một bức tranh đầy mị tình.

Khi anh mạnh mẽ đi vào, Hạ Kiều Nghi không còn kìm nén mà tự do buông thả chính mình. Mặc cho tiếng rên rỉ vì đau đớn vang lên giữa đêm tối tĩnh mịch. Tưởng rằng nỗi đau xé da xét thịt này đã chịu một lần rồi thì giờ không còn đau nữa, ai ngờ nó vẫn cứ như là lần đầu…

À mà đây đúng là lần đầu của cô… ở đời này.

Người em trai được ôm chọn khít chặt, luồng hơi ấm ập đến khiến Lục Đông Phong vô cùng phấn khích. Ban đầu anh nhẹ nhàng đưa tới, định bụng không quá làm đau cô có điều khi tiến vào cảm giác thỏa mãn dâng trào khiến anh nhất thời mất kiểm soát, tốc độ nhanh mạnh theo từng lần nhấp nhô.

Kéo theo đó chính là tiếng thở dốc gấp gáp của anh đan xen tiếng rên rỉ nức nở của Hạ Kiều Nghi.

Anh càng ngày càng nhanh. Cảm giác lúc này khoan khoái đến cực điểm.

Hạ Kiều Nghi hai bàn tay xinh đẹp liên tục bấu vào da thịt anh, mông và nơi nhạy cảm vì đau nhức cùng cảm giác bị tấn công không ngừng cựa quậy, muốn trốn tránh. Nhìn cô lúc này không khỏi chật vật thống khổ.

Vì giao lưu thân thể với Lục Đông Phong mà nóng rực cả người. Mồ hôi và nước mắt từng giọt ứa ra, mái tóc dài xõa trên ga đệm nền trắng giống như một thiếu nữ thời nguyên thủy.

Bầu ngực phập phồng lên xuống theo sát những lần ra vào dồn dập của anh. Đầu ngực vì vậy mà căng cứng, ngay sau đó liền bị đôi môi lạnh ngậm lấy mút trọn.

Chịu không được, Hạ Kiều Nghi vừa rên rỉ vừa cất tiếng cầu xin.

“Anh… ư… anh chậm… ưm… một chút… Xin… a… anh… chậm… một chút… đi mà…”

Nói đã nói rồi, nghe được hay không lại là việc của Lục Đông Phong. Anh đúng là có giảm chậm được hai ba nhịp rồi lại giống như cỗ máy mạnh mẽ tiến vào. Xông thẳng đến nơi sâu nhất của phái nữ.

Hạ Kiều Nghi cong người rên rỉ, vòng tay ôm chặt anh. Giữ chút thăng bằng cho dù bên dưới quằn quại vì bị xâm nhập mãnh liệt.

Dù đời trước cô kinh nghiệm đầy mình nhưng đối diện với sự trong sạch của đời này thì vẫn còn non dại lắm. Sự đau đớn tại nơi ***** *** bành chướng của anh liên tục ra vào khiến cô rất khổ sở. Giọt nước mắt lăn dài…

Lục Đông Phong hôn lên giọt nước mắt ấy.

“Nghi…”

“Ưm…”

Hạ Kiều Nghi nghe tiếng gọi đầy quen thuộc, trong lòng như dội thêm một tầng khoái cảm. Khi nơi nhạy cảm đó đã thích ứng với cơn đau xé rách lại cảm nhận được sự sung sướng vốn có mà lúc nam nữ va nhập. Cô dần dần trở nên chủ động, hôn lên môi anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện