Hạ Kiều Nghi cứ một lần rồi lại thêm một lần rơi vào bất ngờ. So với lần trước thì lần này chấn kinh hơn.
Lục Đông Phong từ trong áo khoác vest lấy ra một hộp nhung cao cấp, vỏ ngoài màu xanh dương tô điểm thêm sự quý phái. Nắp hộp mở ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương của thương hiệu Tiffany & Co thương hiệu trang sức xa xỉ bậc nhất thế giới. Trị giá không gì có thể so sánh.
Anh quỳ một chân dưới đất, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải của cô.
“Em sẽ đồng ý chứ?”
Hạ Kiều Nghi lặng thinh mất một hồi lâu. Không rõ lòng cô nghĩ gì, Lục Đông Phong sốt ruột đến toát cả mồ hôi thế nhưng anh vẫn giữ yên tư thế cũ. Kiên nhẫn chờ đợi.
Đối với cô thì giống như chấp nhận tình cảm của anh sau cả thập kỷ, đối với anh, anh đang nghĩ mình làm liều đi cầu hôn một cô nhóc mới vừa tròn mười tám tuổi không lâu. Cho nên anh rất sợ cô sẽ không đồng ý.
“Em có thể nói không sao?”
Cô chợt cất tiếng hỏi. Là hỏi lòng mình, hỏi xem chính mình có thể nói không trước những gì anh làm hay sao? Đến cả thần sắc trên gương mặt cũng hiện rõ ràng là cô đang bối rối. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ trách Lục Đông Phong quá vội vàng khiến cô trở tay không kịp.
Lục Đông Phong gương mặt đang căng thẳng cũng lập tức chuyển lạnh:
“Em sẽ rời xa anh sao?”
Cô không gật đầu, cũng không lắc đầu. Thái độ từ bối rối lại đến ‘thôi sao cũng được’ khiến Lục Đông Phong sợ toát cả mồ hôi. Cuối cùng, cô nói vài chữ:
“Em thấy chiếc nhẫn này cũng đẹp. Anh có thể đeo nó cho em.”
Không rõ lòng cô thế nào, nhưng cô không từ chối thì Lục Đông Phong cũng tạm yên tâm. Như vậy có nghĩa trong tương lai anh sẽ có cơ hội từ vị hôn phu thành chồng của cô, cùng cô đi đến đầu bạc răng long.
Không chần chừ thêm, anh gỡ chiếc nhẫn từ trong hộp đeo nó vào ngón áp út tay phải cho cô. Biểu thị hai người đã trở thành vợ chồng chưa cưới của nhau. Tuy nhiên, vẫn thiếu một lời công nhận của cô gái này.
Một sư thầy Ấn Độ vẫn luôn chứng kiến cảnh này của hai người tiến lên. Bởi vì hiểu nhầm cho nên tưởng rằng hai người sắp cưới nhau, đã tỏ ý mời hai người làm lễ cưới theo kiểu Ấn Độ. Nghi thức không quá cầu kỳ mà được rút ngắn đi.
Hạ Kiều Nghi không hiểu tiếng, cũng chỉ phó mặc cho Lục Đông Phong. Nghe anh hướng dẫn, cô nâng ngón tay quệt lấy một chút Bindi màu đỏ rực biểu tượng cho sự hạnh phúc và tình yêu, bôi thành hình giọt nước lên giữa hai hàng mày của Lục Đông Phong. Anh cũng tương tự như vậy với cô.
Lúc này, có một chú tiểu mang tới cho hai người một dải hoa. Cô cùng anh mỗi người một đầu chậm rãi đi vòng quanh bức tượng thần. Dường như cô đã nhận ra đây là hành động biểu thị cho điều gì, nhưng mà trong lòng cô, một chút cũng không có phản đối. Ngược lại ngầm thừa nhận mọi chuyện.
Nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, cuối cùng trên gương mặt chỉ còn giữ lại nụ cười ngọt ngào…
“Nắm tay anh cùng đi qua giông bão,
Nguyện ước hẹn đời đời có nhau…”
…
Hạ Kiều Nghi tay nắm một nắm bột màu đỏ, miệng cười xinh đẹp không ngại ngần ném nó về phía Lục Đông Phong đang đuổi theo cô. Bộ vest của Lục Đông Phong thoáng chốc lấm lem bột đỏ. Chưa kể xung quanh người người ném bột xanh đỏ qua lại đều bắn cả lên người anh.
Anh khó chịu, mà cũng dễ chịu. Căn bản, vừa được như ý nguyện khiến tâm tình anh vui vẻ vô cùng, tạm thời bỏ qua cho những thứ không mấy sạch sẽ bắn lên người này.
Sau vài phút, chính anh còn hùa vào cùng cô gái nghịch ngợm. Bộ dạng đẹp đẽ áo quần ban đầu bây giờ cứ thế lấm lem, không rõ màu sắc cũ của nó là gì nữa.
Hội trường lớn, âm nhạc vang vọng.
Hạ Kiều Nghi nắm tay anh, hai người cùng học theo những người ấn độ xung quanh, nhảy những điệu nhảy thật đẹp.
Mặt cô lúc này đã xen lẫn cả bột đỏ bột xanh, chỉ có nụ cười là sáng nhất. Nhìn người đàn ông trước mắt cũng chẳng kém cô bao nhiêu, trên cuộc đời này, chỉ có anh sẵn sàng vì cô mà hạ mình, cùng cô chơi đùa những thứ này. Cô thật vui sướng biết bao.
“Đông Phong, anh là đồ ngốc!”
Lục Đông Phong bế bổng cô lên, hòa theo tiếng nhạc mà xoay một vòng tròn, để cô cười khúc khích đến mệt.
“Nếu yêu em là ngốc, thì anh không cần thông minh.”
Anh vừa nói dứt lời, cô đã chủ động hôn lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào.
…
Từ đằng xa, trên một tòa nhà, chứng kiến mọi chuyện, Hàn Triết tức giận trở người, theo đó chính là tiếng rơi thô bạo xuống đất của chiếc ống nhòm. Gương mặt anh lạnh tanh, dọa đám người Cố Giai Khải khiếp sợ, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Bầu bạn với anh, tất nhiên còn có một người tâm trạng ‘không mấy thoải mái’. Ở tầng lầu bên kia của tòa nhà khách sạn, Trọng Quân Dương đứng bất động, vốn lấy cớ theo dõi nhất cử nhất động của Lục Đông Phong nhưng tại sao cảm giác khó chịu lại lan tràn trong tâm trí khi thấy hai người tay trong tay?
Ánh mắt híp lại đầy toan tính. Dù Trọng Quân Dương không thừa nhận nhưng ngày hôm đó ở khu phố Thịnh Vượng nụ cười rạng rỡ của Hạ Kiều Nghi đã ghim sâu vào trong tâm trí anh. Qua một vài lần gặp gỡ, hình bóng cô gái với tư thái xa xa gần gần thật khiến người ta để tâm…
Lục Đông Phong từ trong áo khoác vest lấy ra một hộp nhung cao cấp, vỏ ngoài màu xanh dương tô điểm thêm sự quý phái. Nắp hộp mở ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương của thương hiệu Tiffany & Co thương hiệu trang sức xa xỉ bậc nhất thế giới. Trị giá không gì có thể so sánh.
Anh quỳ một chân dưới đất, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải của cô.
“Em sẽ đồng ý chứ?”
Hạ Kiều Nghi lặng thinh mất một hồi lâu. Không rõ lòng cô nghĩ gì, Lục Đông Phong sốt ruột đến toát cả mồ hôi thế nhưng anh vẫn giữ yên tư thế cũ. Kiên nhẫn chờ đợi.
Đối với cô thì giống như chấp nhận tình cảm của anh sau cả thập kỷ, đối với anh, anh đang nghĩ mình làm liều đi cầu hôn một cô nhóc mới vừa tròn mười tám tuổi không lâu. Cho nên anh rất sợ cô sẽ không đồng ý.
“Em có thể nói không sao?”
Cô chợt cất tiếng hỏi. Là hỏi lòng mình, hỏi xem chính mình có thể nói không trước những gì anh làm hay sao? Đến cả thần sắc trên gương mặt cũng hiện rõ ràng là cô đang bối rối. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ trách Lục Đông Phong quá vội vàng khiến cô trở tay không kịp.
Lục Đông Phong gương mặt đang căng thẳng cũng lập tức chuyển lạnh:
“Em sẽ rời xa anh sao?”
Cô không gật đầu, cũng không lắc đầu. Thái độ từ bối rối lại đến ‘thôi sao cũng được’ khiến Lục Đông Phong sợ toát cả mồ hôi. Cuối cùng, cô nói vài chữ:
“Em thấy chiếc nhẫn này cũng đẹp. Anh có thể đeo nó cho em.”
Không rõ lòng cô thế nào, nhưng cô không từ chối thì Lục Đông Phong cũng tạm yên tâm. Như vậy có nghĩa trong tương lai anh sẽ có cơ hội từ vị hôn phu thành chồng của cô, cùng cô đi đến đầu bạc răng long.
Không chần chừ thêm, anh gỡ chiếc nhẫn từ trong hộp đeo nó vào ngón áp út tay phải cho cô. Biểu thị hai người đã trở thành vợ chồng chưa cưới của nhau. Tuy nhiên, vẫn thiếu một lời công nhận của cô gái này.
Một sư thầy Ấn Độ vẫn luôn chứng kiến cảnh này của hai người tiến lên. Bởi vì hiểu nhầm cho nên tưởng rằng hai người sắp cưới nhau, đã tỏ ý mời hai người làm lễ cưới theo kiểu Ấn Độ. Nghi thức không quá cầu kỳ mà được rút ngắn đi.
Hạ Kiều Nghi không hiểu tiếng, cũng chỉ phó mặc cho Lục Đông Phong. Nghe anh hướng dẫn, cô nâng ngón tay quệt lấy một chút Bindi màu đỏ rực biểu tượng cho sự hạnh phúc và tình yêu, bôi thành hình giọt nước lên giữa hai hàng mày của Lục Đông Phong. Anh cũng tương tự như vậy với cô.
Lúc này, có một chú tiểu mang tới cho hai người một dải hoa. Cô cùng anh mỗi người một đầu chậm rãi đi vòng quanh bức tượng thần. Dường như cô đã nhận ra đây là hành động biểu thị cho điều gì, nhưng mà trong lòng cô, một chút cũng không có phản đối. Ngược lại ngầm thừa nhận mọi chuyện.
Nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, cuối cùng trên gương mặt chỉ còn giữ lại nụ cười ngọt ngào…
“Nắm tay anh cùng đi qua giông bão,
Nguyện ước hẹn đời đời có nhau…”
…
Hạ Kiều Nghi tay nắm một nắm bột màu đỏ, miệng cười xinh đẹp không ngại ngần ném nó về phía Lục Đông Phong đang đuổi theo cô. Bộ vest của Lục Đông Phong thoáng chốc lấm lem bột đỏ. Chưa kể xung quanh người người ném bột xanh đỏ qua lại đều bắn cả lên người anh.
Anh khó chịu, mà cũng dễ chịu. Căn bản, vừa được như ý nguyện khiến tâm tình anh vui vẻ vô cùng, tạm thời bỏ qua cho những thứ không mấy sạch sẽ bắn lên người này.
Sau vài phút, chính anh còn hùa vào cùng cô gái nghịch ngợm. Bộ dạng đẹp đẽ áo quần ban đầu bây giờ cứ thế lấm lem, không rõ màu sắc cũ của nó là gì nữa.
Hội trường lớn, âm nhạc vang vọng.
Hạ Kiều Nghi nắm tay anh, hai người cùng học theo những người ấn độ xung quanh, nhảy những điệu nhảy thật đẹp.
Mặt cô lúc này đã xen lẫn cả bột đỏ bột xanh, chỉ có nụ cười là sáng nhất. Nhìn người đàn ông trước mắt cũng chẳng kém cô bao nhiêu, trên cuộc đời này, chỉ có anh sẵn sàng vì cô mà hạ mình, cùng cô chơi đùa những thứ này. Cô thật vui sướng biết bao.
“Đông Phong, anh là đồ ngốc!”
Lục Đông Phong bế bổng cô lên, hòa theo tiếng nhạc mà xoay một vòng tròn, để cô cười khúc khích đến mệt.
“Nếu yêu em là ngốc, thì anh không cần thông minh.”
Anh vừa nói dứt lời, cô đã chủ động hôn lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào.
…
Từ đằng xa, trên một tòa nhà, chứng kiến mọi chuyện, Hàn Triết tức giận trở người, theo đó chính là tiếng rơi thô bạo xuống đất của chiếc ống nhòm. Gương mặt anh lạnh tanh, dọa đám người Cố Giai Khải khiếp sợ, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Bầu bạn với anh, tất nhiên còn có một người tâm trạng ‘không mấy thoải mái’. Ở tầng lầu bên kia của tòa nhà khách sạn, Trọng Quân Dương đứng bất động, vốn lấy cớ theo dõi nhất cử nhất động của Lục Đông Phong nhưng tại sao cảm giác khó chịu lại lan tràn trong tâm trí khi thấy hai người tay trong tay?
Ánh mắt híp lại đầy toan tính. Dù Trọng Quân Dương không thừa nhận nhưng ngày hôm đó ở khu phố Thịnh Vượng nụ cười rạng rỡ của Hạ Kiều Nghi đã ghim sâu vào trong tâm trí anh. Qua một vài lần gặp gỡ, hình bóng cô gái với tư thái xa xa gần gần thật khiến người ta để tâm…
Danh sách chương