Lục Đông Phong thản nhiên đáp:

“Mẹ à, mẹ đừng tự tin như vậy, mẹ tưởng Nghi muốn hay sao? Con vẫn đang cố gắng thuyết phục cô ấy đây, nếu mẹ và cô…”

Anh lạnh nhạt hướng mắt vào Hoàng Cẩm Huyền:

“Các người cứ tới gây phiền phức làm ảnh hưởng đến tình cảm của Nghi đối với con, thì mẹ cả đời này cũng đừng mong con lấy vợ. Và cô… Hoàng Cẩm Huyền chúng ta không bao giờ tiến xa hơn ngoài hai chữ bạn bè. Mẹ tôi già lẩm cẩm tôi không thể nói được bà, nhưng cô còn trẻ còn xinh đẹp, nên tỉnh táo mà hiểu rằng tôi và cô sẽ chẳng có khả năng đâu. Mong cô hiểu cho và đi tìm người khác, đừng suốt ngày tới tìm mẹ tôi để kích động bà ấy.”

“Đông Phong… láo toét, sao con lại nói em như vậy hả?”

Lục phu nhân nắm lấy tay Hoàng Cẩm Huyền:

“Huyền Huyền bình tĩnh, con đừng nghe nó nói linh tinh mà buồn con à.”

Lục Đông Phong lạnh nhạt nói:

“Lời của Lục Đông Phong con nói trước giờ chưa bao giờ là lời linh tinh.”

Hoàng Cẩm Huyền đôi mắt ngấn lệ:

“Trước kia quan hệ của chúng ta rất tốt mà, tại sao từ ngày anh quen cô ta anh như thay đổi thành một con người khác vậy? Có phải cô ta đã bỏ bùa yêu cho anh rồi đúng không?”

“Khoan đã…”

Anh ngắt lời:

“Quan hệ của chúng ta tốt như nào vậy? Cô đừng nghĩ đơn giản là tôi nói chuyện với cô thì là tốt đẹp hơn người khác chứ? Đàn ông chúng tôi rất thẳng thắn, nếu không nói ‘yêu’ chính là ‘không yêu’. Tôi chưa từng nói lời yêu với cô, nên cô đừng hiểu lầm mà suy diễn về quan hệ của chúng ta.”

‘Chát…’

“Lục Đông Phong, con câm ngay cho mẹ.”

Lục phu nhân thẹn quá hóa giận.

“Có phải bây giờ con đủ lông đủ cánh rồi nên không coi ai ra gì nữa đúng không?”

Gương mặt Lục Đông Phong hiện lên năm vết ngón tay cho thấy mẹ anh đã dùng lực không hề nhẹ. Tay bà truyền tới cảm giác rát, quả thực bà cũng hơi xót con trai nhưng đã lỡ rồi thì không thể thu lại.

Sắc mặt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm bà:

“Mẹ, con lớn rồi, phiền mẹ tôn trọng cuộc đời của con.”

Dứt lời, anh trực tiếp bỏ đi lên phòng tìm Hạ Kiều Nghi. Sau hôm nay, anh đã cân nhắc việc sẽ tìm vệ sĩ bảo vệ ngôi nhà, nếu có người đáng ghét tìm tới lầm lì không chịu đi, anh sẽ kêu họ kéo ra ngoài, cho dù đó có là mẹ anh đi chăng nữa.

“Nó đúng là bị con hồ ly tinh hút hồn rồi, tức chết ta mất…”

Thấy anh rất cứng rắn, Hoàng Cẩm Huyền lo lắng hỏi:

“Bây giờ phải làm sao hả bác?”

Bà ta vỗ vỗ tay Hoàng Cẩm Huyền:

“Con yên tâm, bác nhất định sẽ khiến cho hai đứa nó chia tay nhau.”

“Dạ.”



Hạ Kiều Nghi đang nghe điện thoại của Hàn Triết thì Lục Đông Phong đi vào, cô lập tức nói vào trong điện thoại:

“Có gì em sẽ gọi lại sau nhé!”

Hàn Triết đầu bên kia hơi khó chịu:

“Em trốn tránh hắn làm cái gì?”

Nhưng cô đã tắt bụp điện thoại.



“Đồ đàn bà ngu ngốc!”

Hàn Triết bực tức nói với cái điện thoại, xong thì ném qua một bên cho Cố Giai Khải.

Cố Giai Khải lúc thì thấy anh gọi Hạ Kiều Nghi là bé yêu, lúc thì là người đàn bà này người đàn bà nọ, thật phức tạp…

“Cậu cử mấy người âm thầm đi theo con nhỏ đó cho tôi, cô ta bây giờ ăn hại rồi, sơ hở là bị người khác hãm hại.”

“Vâng, em sẽ điều người đi ngay.”



Lục Đông Phong đi tới bên cạnh cô, tò mò:

“Em nói chuyện với ai vậy?”

Cô nhìn thấy vết bàn tay trên gương mặt anh, tự dưng lại có chút hả hê. Vấn đề của mấy người họ, mấy người họ từ cào cấu cắn xé nhau là đúng, đừng tìm đến cô.

“Em nói chuyện với bạn.”

Anh hỏi bâng quơ:

“Hàn Triết à?”

Cô không đáp.

Lục Đông Phong liền hiểu.

Bạn cô không nhiều, thật dễ đoán.

“Anh vừa bị mẹ đánh, em không thương anh sao?”

Cô biết chắc chắn chuyện tình của cô và anh sẽ không dễ dàng, kiếp trước hay kiếp này đều thế. Tuy nhiên, so với kiếp nạn tán gia bại sản, thân bại danh liệt kiếp trước anh phải nhận thì cô hy vọng anh chỉ có một kiếp nạn duy nhất là gia đình anh thôi. Chắc chắn Lục gia sẽ không phũ bỏ anh.

Ngoài mặt cô tỏ ra không quan tâm, còn lảng sang chuyện khác:

“Vậy anh đã có quyết định chưa?”

Lục Đông Phong đột nhiên giận mà cắn lấy môi cô:

“Nghi… anh biết em đang cố ý chọc anh… Đừng làm thế nữa…”

Hạ Kiều Nghi không nói gì.

Lục Đông Phong tỏ ra buồn rầu:

“Tại sao vậy, tại sao lúc nãy em lại dứt khoát nói ‘chia tay’ như thế? Em có biết là anh buồn lắm không?”

Cô cố ý làm ra vẻ thấu tình đạt lý mà nói:

“Thật ra em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi. Với lại đó là mẹ anh, mẹ anh so với em còn suy nghĩ cho anh nhiều hơn. Anh thử nghĩ lại xem, từ ngày anh yêu em anh vất vả bao nhiêu. Em tự biết mình là người khó ở, không đúng ý em thì em sẽ giận, mỗi lần như thế anh toàn là người chịu đựng cơn giận của em… Anh không thấy mệt sao?”

Cô nắm lấy bàn tay anh, đôi mắt chớp nhẹ:

“Vậy nên, nếu anh lựa chọn chia tay, em tuyệt đối không trách móc anh.”

Lục Đông Phong thở ra nặng nề:

“Thứ nhất, mẹ anh bà ấy chỉ đang cố gắng bảo vệ cái gọi là danh dự hoàng tộc của bà ấy thôi. Thứ hai, em cho rằng anh mệt mỏi vì em, nhưng đối với anh đó là cách anh thể hiện tình yêu của mình, anh không cảm thấy mệt hay phiền phức gì cả, anh rất hạnh phúc. Thứ ba, em nói em muốn tốt cho anh như thế thì đừng bao giờ nhắc đến hai chữ ‘chia tay’ nữa. Anh rất nhạy cảm đấy.”

Hạ Kiều Nghi vừa tính mở miệng phản biện, anh đã hôn chặn cô lại:

“Nghi à, anh yêu em nhất, nếu phải chia tay em, anh thà không sống nữa còn hơn.”

“Anh đừng nói mấy lời xúi quẩy như vậy. Từ giờ đến lúc chúng ta năm mươi tuổi còn rất dài, làm sao chúng ta có thể đảm bảo sẽ yêu nhau được mãi mãi? Nhìn những cô chân dài xinh xắn ngoài kia không lúc nào anh cảm thấy rung rinh trái tim sao?”



Cô muốn phân tích cho anh hiểu thôi, chứ thực tâm trong lòng cô đang rất thoải mái.

Không nghĩ đến Lục Đông Phong cố ý tư duy ngược mà vặn lại câu hỏi của cô:

“Em đang rung động với người khác sao?”

Cô đánh vào người anh:

“Em đang hỏi anh cơ mà.”

Bị cô liếc xéo, anh cũng nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau thì khẽ gật đầu ra vẻ:

“Ngoại tình là bản năng, chung thủy là bản lĩnh. Anh tự tin mình có đủ bản lĩnh chung thủy để ở bên cạnh em. Ngược lại, em có bản lĩnh ở bên cạnh anh không?”

Hạ Kiều Nghi cười cười lắc đầu:

“Em không có đâu.”

Sắc mặt anh méo mó, ba phần bất lực, bảy phần còn lại là không biết phải xử cô thế nào. Cuối cùng sau một hồi đấu tranh, anh đã nói:

“Thôi không sao, anh không trách em. Nếu một ngày em rời bỏ anh theo một người đàn ông khác, anh sẽ cho rằng do bản thân anh không đủ ‘kỹ năng’ để níu kéo em…”

Nói rồi anh đã đẩy ngã cô ra giường, hai người chơi trò mèo vờn chuột với nhau.

Bàn tay anh không ngừng di chuyển trên những chỗ nhạy cảm của cô, gương mặt có chút đắc ý:

“Rồi, em thấy kỹ năng của anh thế nào? Có đủ thỏa mãn em chưa?”

“Rồi rồi… a… Lục Đông Phong… anh dừng lại đi… chết em mất…”

Lục Đông Phong không có ý gì khác, chỉ đơn giản cù lét cô khiến cô cười khổ một phen. Trông cô chật vật lăn qua lăn lại khiến anh có cảm giác như trả đũa thành công.

Hai người vui vẻ lăn lộn với nhau lại không để ý ở bên ngoài cánh cửa chưa đóng chặt, Hoàng Cẩm Huyền âm thầm nhìn lén. Bên dưới Lục phu nhân đã ra ngoài trước, cô ta ở lại, không nhịn được tò mò mà đi lên cầu thang xem thử.

Kết quả thật khiến cô ta tức chết.

Lục Đông Phong ở trước mặt cô ta và Hạ Kiều Nghi quá khác nhau…

Đuôi mắt Lục Đông Phong cảm nhận được có người nhìn trộm, anh tức khắc thay đổi hành động, không cù lét cô nữa mà cúi xuống hôn lên môi cô.

Hạ Kiều Nghi bị bất ngờ bởi nụ hôn của anh, nhưng rất nhanh đã đáp lại. Hai người vần qua vần lại, cho đến khi Hạ Kiều Nghi muốn đổi tư thế nằm trên anh thành chủ động cô mới phát giác có tà váy lướt qua ở ngoài cửa.

Xác định người kia đã bỏ đi, cô mới đánh khẽ vào ngực anh:

“Đồ biến thái, anh cố ý đúng không?”

Lục Đông Phong chỉ cười không đáp.

Nghĩ đến điều gì, cô chợt tò mò hỏi:

“Thẩm Yến Ngọc từng tỏ tình với anh sao?”

Lục Đông Phong quan sát cô, cho rằng cô bắt đầu kiếm chuyện giận dỗi nên anh không định nói.

Hạ Kiều Nghi nghiêm túc trở lại, kéo ghế ngồi đối diện anh, bộ dạng thực sự muốn biết của cô khiến anh không tài nào hiểu được. Cuối cùng đành khai ra.

Hóa ra, Thẩm Yến Ngọc từng tỏ tình với anh, và bị anh phũ phàng từ chối. Chính là thời điểm sau khi cô và cô ta được cứu về từ biệt thự của Trọng Quân Dương. Sau khi bị Lục Đông Phong từ chối không lâu, Thẩm Yến Ngọc mới chuyển đối tượng sang Trọng Quân Dương.

Dần dà, cô thấy cô của kiếp trước và Thẩm Yến Ngọc hiện tại thực sự rất giống nhau… Đều si ngốc vì những người đàn ông, tồi.

“Vừa nãy anh cũng đã tuyên bố cho mẹ và Hoàng Cẩm Huyền rồi, nếu không phải là em, anh tuyệt đối không lấy người khác.”

“Anh cứ bình tĩnh, đừng tàn nhẫn với người ta quá, nếu không có ngày anh sẽ bị quả báo.”

Cô không rõ anh đối với Hoàng Cẩm Huyền thế nào, nhưng đời trước chị ta làm gì có cửa với anh. Hoàng Cẩm Huyền và Thẩm Yến Ngọc hình như đều có chung một ‘cách đối phó’ mà anh dành cho họ.

Rất lạnh lùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện