[Nghi, mình nói chuyện một chút được không?]
Tin nhắn đến, Hạ Kiều Nghi không có ý định trả lời, nhưng chẳng hiểu sao tay cô vẫn không kiềm được mà soạn văn bản.
[Chúng ta còn gì để nói sao?] - [Không phải sự im lặng của anh mấy ngày qua đã quá đủ rồi à?] - [Anh về đi, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.]
Ba tin nhắn liên tiếp gửi tới chứng tỏ cô đang rất giận, Lục Đông Phong ánh mắt buồn rầu xem kỹ từng câu từng chữ chất vấn của cô.
Vốn định đi gặp cô, nhưng đúng lúc này điện thoại bên Hàn Thị gọi đến. Giọng anh lành lạnh cất lên:
“Có chuyện gì?”
Lục Tiến ở phía đối diện hình như cũng nhận ra tâm trạng anh đang không vui, tuy nhiên không hỏi nhiều mà đi thẳng vào vấn đề:
“Thiếu tá, Trọng Quân Dương đã phản hồi gặp mặt, ông chủ của tôi hỏi anh có muốn tham gia không?”
Lục Đông Phong nghĩ ngợi thật lâu, cuối cùng vẫn lái xe rời đi.
Còn cô…
Hạ Kiều Nghi đợi mãi, đợi mãi…
Không có một tin nhắn hồi âm.
Sau khi mua xong đồ, cô cùng Hàn Triết Mẫn ra khỏi siêu thị tiện lợi, về tới nhà thì anh đã rời đi từ lâu.
Trái tim thắt lại đau đớn.
Thật ra, cô nghĩ cô nhắn như vậy… nhưng nếu anh xuống nước một câu thôi, cô sẽ cố gắng viện lý do vì anh áp lực công việc và sẵn sàng chấp nhận tha thứ mà không giận dỗi gì nữa…
Cô cũng đã nghĩ, khi trải qua một kiếp người, cô đã mạnh mẽ hơn mà không còn ngu ngốc u mê trong tình yêu nữa… Hóa ra, một khi đã yêu, sự ngu ngốc đó chỉ chuyển từ người đàn ông này sang người đàn ông khác mà thôi.
Lòng tự tôn một lần nữa bị chà đạp, nhưng không còn ai trân trọng.
Tối hôm nay, cô không ăn cơm.
Hàn Triết Mẫn được Hạ Lam quan tâm, bà có vẻ rất thích đứa ‘cháu ngoại’ này nên cả buổi cứ cười suốt. Đến khi con gái không ăn cơm, trên gương mặt bà mới hiện ra nét lo lắng.
Bà vào phòng nói chuyện với cô, nhưng cô mặt không một chút gợn sóng:
“Con không sao, con đang bị đầy bụng nên không muốn ăn. Mẹ để ý cho Mẫn Mẫn ăn cơm giúp con.”
Hạ Lam thấy không thuyết phục được cô, đành nói:
“Vậy mẹ để phần cơm, tí nữa đói thì con ăn nhé!”
Cô chỉ khẽ gật đầu.
Hạ Lam đi ra ngoài kéo theo Hàn Triết Mẫn đang đứng dựa vào cửa phòng cô nghe ngóng, gương mặt con bé đầy tội lỗi.
Lúc con bé ăn xong, lại len lén vào phòng cô.
Hạ Kiều Nghi đang nằm nghiêng trên giường, con bé liền mò tới. Cô tưởng con bé sẽ làm gì, ai ngờ con bé chỉ ngồi im thin thít.
Cô quay lại, trên gương mặt nước mắt đã khô. Cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng chỉ cần nghĩ đến tin nhắn cô vừa gửi cho anh là hai hàng nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.
Hàn Triết Mẫn nhìn cô khóc, có chút hoảng loạn đến mức nói lắp:
“Em… em xin lỗi…”
Hạ Kiều Nghi vội vàng lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt càng chảy xuống nhiều hơn, cố gắng kìm nén cũng không thể.
Cô hỏi con bé:
“Sao lại xin lỗi?”
“Vì em gọi chị là mẹ… nên chị và chú ấy mới cãi nhau…”
Chỉ là vì trong lúc nhất thời, Hàn Triết Mẫn ích kỷ muốn giữ Hạ Kiều Nghi cho riêng mình, hoặc là ít nhất người cô lấy phải là Hàn Triết để con bé có thể được ở bên cô.
Cô lắc đầu, nghẹn ngào đáp:
“Không phải do em đâu, đừng nghĩ nhiều… đồ đàn ông tồi tệ không đáng để chúng ta bận tâm, chị chỉ buồn… buồn… vì mình đã hy vọng quá nhiều thôi…”
Thấy cô khóc nấc lên, Hàn Triết Mẫn cũng bắt đầu có dấu hiệu khóc theo. Cô ôm lấy con bé:
“Không sao đâu…”
Hạ Kiều Nghi khóc đến mệt nhoài, liên tiếp vài đợt khóc khiến cô đuối sức chìm vào giấc ngủ.
Hạ Lam ở bên ngoài nghe động tĩnh, bà không dám bước vào trong, chỉ đành để mặc cô cho Hàn Triết Mẫn vỗ về.
Mẫn Mẫn bị tổn thương, cho nên lòng thương và sự nhạy cảm của con bé cũng lớn hơn người khác nhiều. Cả quá trình cô khóc rồi ngủ, con bé chỉ vỗ nhè nhẹ lưng cô.
Lúc cô mới chợp mắt không lâu, điện thoại đặt trên giường khẽ rung. Hàn Triết Mẫn đưa mắt nhìn qua, mười một giờ ba mươi phút tối.
Tin nhắn của ‘Anh’:
[Anh không đồng ý.]
Tò mò, Hàn Triết Mẫn liền muốn xem kỹ hơn, con bé lấy vân tay của cô, nhanh chóng mở ra tin nhắn. Hàn Triết Mẫn biết đọc chữ nhưng không quá giỏi, phải đánh vần mãi mới đọc hết được một mẩu tin nhắn Hạ Kiều Nghi gửi cho người kia.
[Lục Đông Phong, thời gian gần đây em cảm giác được anh khác đi nhiều. Có vẻ như anh đã hết tình cảm với em, hoặc đang bị ràng buộc bởi những người khác, hay chính gia đình của anh. Em có thể thấy được điều đó thông qua ánh mắt anh. Như em đã nói từ trước, dù yêu hay không yêu em vẫn sẽ tôn trọng quyết định của anh. Chắc là anh đang rất khó xử khi phải nói ra lời chia tay với em sau những gì chúng ta đã từng trải qua… Không sao, em thay anh làm điều này…]
[Lục Đông Phong, mình chia tay đi…]
Dường như Hạ Kiều Nghi rất cố gắng để không cho anh biết mình cũng thật đau khổ biết bao khi phải nói ra điều này. Hai người… chẳng lẽ sẽ kết thúc ở đây thật sao? Nó đột ngột và thật lãng xẹt như kết của một cuốn ngôn tình nhạt nhòa.
Hàn Triết Mẫn đặt lại điện thoại trả cho Hạ Kiều Nghi, lại nằm xuống bên cạnh cô. Thi thoảng Hạ Kiều Nghi nằm mơ ác mộng sẽ giật mình, trong cơn miên man cô cảm giác có người nằm bên cạnh liền áp sát vào người kia. Vô tình như cố ý lại cho Hàn Triết Mẫn cảm nhận được sự quan trọng của bản thân, cho con bé có cảm giác trên thế giới này vẫn còn có người thật sự cần con bé.
“Đông Phong…”
Hạ Kiều Nghi nói mớ, âm thanh chỉ là những tiếng ngắt quãng đầy tủi thân:
“Đông Phong… sao anh… chưa tới…”
Cô nằm mơ về Lục Đông Phong của kiếp trước, nằm mơ thấy cho dù cô có thế nào thì người đàn ông ấy vẫn không hề bỏ rơi cô…
Trong mơ cô nói:
“Em… nhớ anh lắm!”
Lục Đông Phong của kiếp trước gương mặt hốc hác xoa mái tóc cô bết dính do bị ném trứng thối, nụ cười anh ấm áp bao bọc lấy cô:
“Đừng khóc, anh sẽ ở bên em.”
Trong mơ, cô bắt đầu gào khóc điên cuồng vì biết rằng cho dù cô càn quấy cỡ nào thì anh ấy cũng sẽ không rời bỏ cô:
“Anh đến bên em được không? Em không muốn ‘Lục Đông Phong đó’ một chút nào… anh ta bỏ rơi em rồi…”
Anh nói:
“Nghi, đó là anh.”
“Không! Đó không phải anh! Anh sẽ không nhẫn tâm với em như thế… chẳng phải anh yêu em, anh nói sẽ không bao giờ rời xa em sao…? Tại sao…?”
Cô vẫn chưa đợi được câu trả lời, đã có một thế lực lay mạnh người cô, giống như lần cô trọng sinh đó, lần này cô điên cuồng phản kháng không muốn quay lại. Truyện Khoa Huyễn
Hàn Triết Mẫn hết lay người, lại vỗ vỗ má cô muốn cô tỉnh khi thấy cô có dấu hiệu gặp cơn ác mộng liên tục vùng vẫy.
“Chị ơi, chị tỉnh lại đi…”
Hạ Kiều Nghi một lúc sau mới choàng tỉnh lại, đôi mắt trũng sâu hốc hác. Đến khi nhìn rõ xung quanh, nhìn rõ người bên cạnh cô mới lấy lại được bình tĩnh. Cả người lúc ấy nóng bừng, đưa tay sờ lên trán mới phát hiện mình lên cơn sốt cao.
Cô lau đi nước mắt trên mặt, chấn an Hàn Triết Mẫn:
“Chị không sao, xin lỗi vì đã đánh thức em… em mau ngủ đi…”
Cô biết rất khổ thân con bé, mới sang chỗ cô còn chưa nổi một ngày đã gặp liên tiếp những chuyện không vui.
Hàn Triết Mẫn lắc lắc đầu, nhìn trán cô rỉ mồ hôi hột, con bé sờ tay lên xem thử lại giật mình rụt tay về:
“Nóng… nóng quá…”
Dứt lời, Hàn Triết Mẫn lập tức xuống giường chạy ra bên ngoài.
Lúc này là mười hai giờ hơn, con bé chạy sang phòng của Hạ Lam gọi bà dậy. Hạ Lam cũng mới ngủ không lâu nên nghe động tĩnh đã chạy sang phòng Hạ Kiều Nghi.
Cả đêm này, mẹ và Hàn Triết Mẫn đều tấp nập chăm cô. Ánh đèn sáng của phòng khách hất rụi ra bên ngoài ban công, nổi bật nhất trong cả tòa nhà. Ánh sáng chiếu không tới một chiếc xe ô tô đỗ dưới đường.
Lục Đông Phong ngồi lặng ở trong xe, điếu thuốc không được châm lửa cứ đưa lên miệng rồi lại đưa xuống không sao che đi được vẻ cô độc của anh. Tình yêu của cô, sự ngọt ngào cô trao… tất cả mọi thứ giống như một giấc mộng anh ước ao có được.
Làm sao anh có thể để vụt mất dễ dàng như thế…!
Chỉ là, có một số chuyện vô tình khiến anh chùn chân lại, nó khiến cho anh dằn vặt đau khổ không cách nào trốn chạy.
“Cạch cạch.”
Hạ Lam mở cổng khu nhà, trên người khoác theo một chiếc áo khoác định chạy tới nhà thuốc mở cửa hai mươi tư giờ ở đầu khu.
Lục Đông Phong nhìn thấy bà, chợt có linh cảm không tốt. Anh không chần chừ, vứt điếu thuốc lại trong xe, mở cửa xe bước xuống.
“Mẹ… có chuyện gì vậy?”
Tin nhắn đến, Hạ Kiều Nghi không có ý định trả lời, nhưng chẳng hiểu sao tay cô vẫn không kiềm được mà soạn văn bản.
[Chúng ta còn gì để nói sao?] - [Không phải sự im lặng của anh mấy ngày qua đã quá đủ rồi à?] - [Anh về đi, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.]
Ba tin nhắn liên tiếp gửi tới chứng tỏ cô đang rất giận, Lục Đông Phong ánh mắt buồn rầu xem kỹ từng câu từng chữ chất vấn của cô.
Vốn định đi gặp cô, nhưng đúng lúc này điện thoại bên Hàn Thị gọi đến. Giọng anh lành lạnh cất lên:
“Có chuyện gì?”
Lục Tiến ở phía đối diện hình như cũng nhận ra tâm trạng anh đang không vui, tuy nhiên không hỏi nhiều mà đi thẳng vào vấn đề:
“Thiếu tá, Trọng Quân Dương đã phản hồi gặp mặt, ông chủ của tôi hỏi anh có muốn tham gia không?”
Lục Đông Phong nghĩ ngợi thật lâu, cuối cùng vẫn lái xe rời đi.
Còn cô…
Hạ Kiều Nghi đợi mãi, đợi mãi…
Không có một tin nhắn hồi âm.
Sau khi mua xong đồ, cô cùng Hàn Triết Mẫn ra khỏi siêu thị tiện lợi, về tới nhà thì anh đã rời đi từ lâu.
Trái tim thắt lại đau đớn.
Thật ra, cô nghĩ cô nhắn như vậy… nhưng nếu anh xuống nước một câu thôi, cô sẽ cố gắng viện lý do vì anh áp lực công việc và sẵn sàng chấp nhận tha thứ mà không giận dỗi gì nữa…
Cô cũng đã nghĩ, khi trải qua một kiếp người, cô đã mạnh mẽ hơn mà không còn ngu ngốc u mê trong tình yêu nữa… Hóa ra, một khi đã yêu, sự ngu ngốc đó chỉ chuyển từ người đàn ông này sang người đàn ông khác mà thôi.
Lòng tự tôn một lần nữa bị chà đạp, nhưng không còn ai trân trọng.
Tối hôm nay, cô không ăn cơm.
Hàn Triết Mẫn được Hạ Lam quan tâm, bà có vẻ rất thích đứa ‘cháu ngoại’ này nên cả buổi cứ cười suốt. Đến khi con gái không ăn cơm, trên gương mặt bà mới hiện ra nét lo lắng.
Bà vào phòng nói chuyện với cô, nhưng cô mặt không một chút gợn sóng:
“Con không sao, con đang bị đầy bụng nên không muốn ăn. Mẹ để ý cho Mẫn Mẫn ăn cơm giúp con.”
Hạ Lam thấy không thuyết phục được cô, đành nói:
“Vậy mẹ để phần cơm, tí nữa đói thì con ăn nhé!”
Cô chỉ khẽ gật đầu.
Hạ Lam đi ra ngoài kéo theo Hàn Triết Mẫn đang đứng dựa vào cửa phòng cô nghe ngóng, gương mặt con bé đầy tội lỗi.
Lúc con bé ăn xong, lại len lén vào phòng cô.
Hạ Kiều Nghi đang nằm nghiêng trên giường, con bé liền mò tới. Cô tưởng con bé sẽ làm gì, ai ngờ con bé chỉ ngồi im thin thít.
Cô quay lại, trên gương mặt nước mắt đã khô. Cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng chỉ cần nghĩ đến tin nhắn cô vừa gửi cho anh là hai hàng nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.
Hàn Triết Mẫn nhìn cô khóc, có chút hoảng loạn đến mức nói lắp:
“Em… em xin lỗi…”
Hạ Kiều Nghi vội vàng lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt càng chảy xuống nhiều hơn, cố gắng kìm nén cũng không thể.
Cô hỏi con bé:
“Sao lại xin lỗi?”
“Vì em gọi chị là mẹ… nên chị và chú ấy mới cãi nhau…”
Chỉ là vì trong lúc nhất thời, Hàn Triết Mẫn ích kỷ muốn giữ Hạ Kiều Nghi cho riêng mình, hoặc là ít nhất người cô lấy phải là Hàn Triết để con bé có thể được ở bên cô.
Cô lắc đầu, nghẹn ngào đáp:
“Không phải do em đâu, đừng nghĩ nhiều… đồ đàn ông tồi tệ không đáng để chúng ta bận tâm, chị chỉ buồn… buồn… vì mình đã hy vọng quá nhiều thôi…”
Thấy cô khóc nấc lên, Hàn Triết Mẫn cũng bắt đầu có dấu hiệu khóc theo. Cô ôm lấy con bé:
“Không sao đâu…”
Hạ Kiều Nghi khóc đến mệt nhoài, liên tiếp vài đợt khóc khiến cô đuối sức chìm vào giấc ngủ.
Hạ Lam ở bên ngoài nghe động tĩnh, bà không dám bước vào trong, chỉ đành để mặc cô cho Hàn Triết Mẫn vỗ về.
Mẫn Mẫn bị tổn thương, cho nên lòng thương và sự nhạy cảm của con bé cũng lớn hơn người khác nhiều. Cả quá trình cô khóc rồi ngủ, con bé chỉ vỗ nhè nhẹ lưng cô.
Lúc cô mới chợp mắt không lâu, điện thoại đặt trên giường khẽ rung. Hàn Triết Mẫn đưa mắt nhìn qua, mười một giờ ba mươi phút tối.
Tin nhắn của ‘Anh’:
[Anh không đồng ý.]
Tò mò, Hàn Triết Mẫn liền muốn xem kỹ hơn, con bé lấy vân tay của cô, nhanh chóng mở ra tin nhắn. Hàn Triết Mẫn biết đọc chữ nhưng không quá giỏi, phải đánh vần mãi mới đọc hết được một mẩu tin nhắn Hạ Kiều Nghi gửi cho người kia.
[Lục Đông Phong, thời gian gần đây em cảm giác được anh khác đi nhiều. Có vẻ như anh đã hết tình cảm với em, hoặc đang bị ràng buộc bởi những người khác, hay chính gia đình của anh. Em có thể thấy được điều đó thông qua ánh mắt anh. Như em đã nói từ trước, dù yêu hay không yêu em vẫn sẽ tôn trọng quyết định của anh. Chắc là anh đang rất khó xử khi phải nói ra lời chia tay với em sau những gì chúng ta đã từng trải qua… Không sao, em thay anh làm điều này…]
[Lục Đông Phong, mình chia tay đi…]
Dường như Hạ Kiều Nghi rất cố gắng để không cho anh biết mình cũng thật đau khổ biết bao khi phải nói ra điều này. Hai người… chẳng lẽ sẽ kết thúc ở đây thật sao? Nó đột ngột và thật lãng xẹt như kết của một cuốn ngôn tình nhạt nhòa.
Hàn Triết Mẫn đặt lại điện thoại trả cho Hạ Kiều Nghi, lại nằm xuống bên cạnh cô. Thi thoảng Hạ Kiều Nghi nằm mơ ác mộng sẽ giật mình, trong cơn miên man cô cảm giác có người nằm bên cạnh liền áp sát vào người kia. Vô tình như cố ý lại cho Hàn Triết Mẫn cảm nhận được sự quan trọng của bản thân, cho con bé có cảm giác trên thế giới này vẫn còn có người thật sự cần con bé.
“Đông Phong…”
Hạ Kiều Nghi nói mớ, âm thanh chỉ là những tiếng ngắt quãng đầy tủi thân:
“Đông Phong… sao anh… chưa tới…”
Cô nằm mơ về Lục Đông Phong của kiếp trước, nằm mơ thấy cho dù cô có thế nào thì người đàn ông ấy vẫn không hề bỏ rơi cô…
Trong mơ cô nói:
“Em… nhớ anh lắm!”
Lục Đông Phong của kiếp trước gương mặt hốc hác xoa mái tóc cô bết dính do bị ném trứng thối, nụ cười anh ấm áp bao bọc lấy cô:
“Đừng khóc, anh sẽ ở bên em.”
Trong mơ, cô bắt đầu gào khóc điên cuồng vì biết rằng cho dù cô càn quấy cỡ nào thì anh ấy cũng sẽ không rời bỏ cô:
“Anh đến bên em được không? Em không muốn ‘Lục Đông Phong đó’ một chút nào… anh ta bỏ rơi em rồi…”
Anh nói:
“Nghi, đó là anh.”
“Không! Đó không phải anh! Anh sẽ không nhẫn tâm với em như thế… chẳng phải anh yêu em, anh nói sẽ không bao giờ rời xa em sao…? Tại sao…?”
Cô vẫn chưa đợi được câu trả lời, đã có một thế lực lay mạnh người cô, giống như lần cô trọng sinh đó, lần này cô điên cuồng phản kháng không muốn quay lại. Truyện Khoa Huyễn
Hàn Triết Mẫn hết lay người, lại vỗ vỗ má cô muốn cô tỉnh khi thấy cô có dấu hiệu gặp cơn ác mộng liên tục vùng vẫy.
“Chị ơi, chị tỉnh lại đi…”
Hạ Kiều Nghi một lúc sau mới choàng tỉnh lại, đôi mắt trũng sâu hốc hác. Đến khi nhìn rõ xung quanh, nhìn rõ người bên cạnh cô mới lấy lại được bình tĩnh. Cả người lúc ấy nóng bừng, đưa tay sờ lên trán mới phát hiện mình lên cơn sốt cao.
Cô lau đi nước mắt trên mặt, chấn an Hàn Triết Mẫn:
“Chị không sao, xin lỗi vì đã đánh thức em… em mau ngủ đi…”
Cô biết rất khổ thân con bé, mới sang chỗ cô còn chưa nổi một ngày đã gặp liên tiếp những chuyện không vui.
Hàn Triết Mẫn lắc lắc đầu, nhìn trán cô rỉ mồ hôi hột, con bé sờ tay lên xem thử lại giật mình rụt tay về:
“Nóng… nóng quá…”
Dứt lời, Hàn Triết Mẫn lập tức xuống giường chạy ra bên ngoài.
Lúc này là mười hai giờ hơn, con bé chạy sang phòng của Hạ Lam gọi bà dậy. Hạ Lam cũng mới ngủ không lâu nên nghe động tĩnh đã chạy sang phòng Hạ Kiều Nghi.
Cả đêm này, mẹ và Hàn Triết Mẫn đều tấp nập chăm cô. Ánh đèn sáng của phòng khách hất rụi ra bên ngoài ban công, nổi bật nhất trong cả tòa nhà. Ánh sáng chiếu không tới một chiếc xe ô tô đỗ dưới đường.
Lục Đông Phong ngồi lặng ở trong xe, điếu thuốc không được châm lửa cứ đưa lên miệng rồi lại đưa xuống không sao che đi được vẻ cô độc của anh. Tình yêu của cô, sự ngọt ngào cô trao… tất cả mọi thứ giống như một giấc mộng anh ước ao có được.
Làm sao anh có thể để vụt mất dễ dàng như thế…!
Chỉ là, có một số chuyện vô tình khiến anh chùn chân lại, nó khiến cho anh dằn vặt đau khổ không cách nào trốn chạy.
“Cạch cạch.”
Hạ Lam mở cổng khu nhà, trên người khoác theo một chiếc áo khoác định chạy tới nhà thuốc mở cửa hai mươi tư giờ ở đầu khu.
Lục Đông Phong nhìn thấy bà, chợt có linh cảm không tốt. Anh không chần chừ, vứt điếu thuốc lại trong xe, mở cửa xe bước xuống.
“Mẹ… có chuyện gì vậy?”
Danh sách chương